Cửu Châu dẫn Triệu Gia Hân đến trung tâm thương mại nổi tiếng thành phố T.PH.
Cô đã ít nhiều nghe đến sự tồn tại của trung tâm thương mại này nhưng vẫn chưa một lần có cơ hội ghé qua.
Nghe nói, đây không phải là nơi mà những người tầm thường muốn đến là đến được.
Người vào đây, không phải là một ông chủ của một tập đoàn lớn cũng phải là một tỉ phú giàu nứt vách.
– Thật lộng lẫy!
Cô trầm trồ cảm thán.
Tại đây, Triệu Gia Hân được chiêm ngưỡng một chuỗi cửa hàng xa xỉ với rất nhiều trang phục của các hãng thời trang nổi tiếng như Gucci, Prada, Chanel, Burberry…!Và cô cũng để ý thấy, từng người một bước vào đây đều có khí chất cao hơn người.
Mặc dù trong mấy năm làm diễn viên, cô cũng mua được kha khá đầm của Chanel và Prada, thêm vài cái của Gucci để đi dự những sự kiện quan trọng.
Tuy nhiên, khi thấy một bầu trời tràn ngập những nhãn hàng thời trang nổi tiếng, Triệu Gia Hân vẫn không khỏi choáng ngợp trước vẻ sự lộng lẫy, xa hoa của nó.
Con gái mà, đâu có ai không bị những chiếc váy đẹp lộng lẫy làm rung động chứ.
Hai mắt cô bị trang phục cao cấp hút hồn, hai mắt sáng như những vì sao đêm.
Thấy vậy, Cửu Châu hắn không khỏi bật cười.
Âm thanh hắn trầm thấp từ đỉnh đầu truyền xuống nghe thật êm tai:
– Em chọn đi, thích cái nào lấy cái đó!
– Thật…!Thật sao?
– Em có gì đâu để tôi phải nói dối?
Đây là một câu hỏi cũng chính là một câu trả lời.
Cô không có gì để hắn phải lừa cả.
Triệu Gia Hân nuốt nước bọt, nhìn xung quanh một lượt.
Chao ôi, trần đời cô chưa bao giờ được tận mắt chứng kiến nhiều hàng xịn xò như thế.
Một cái áo ở đây giá chắc cũng phải bằng cả tuần quay của cô rồi.
Được hắn ưu ái như thế, Triệu Gia Hân vui vẻ nắm lấy tay hắn, chủ động lấy lòng:
– Cửu Châu, anh đúng là ông chủ hào phóng.
Tôi thật may mắn quá đi!
Cửu Châu đơ người mất vài giây, nhìn vào đôi bàn tay nhỏ nhắn đang nằm chặt khuỷu tay mình, nhen nhóm một cảm giác hạnh phúc.
Hắn biết là cô đang nịnh hắn.
Hắn không biết cô vô tình hay cố ý mà chủ động nắm tay hắn.
Nhưng dù sao thì hắn cũng rất vui.
Ít nhiều thì ngay tại lúc này, Cửu Châu không nhìn thấy tia giả dối nào trong mắt của Triệu Gia Hân cả.
– Bây giờ em mới thấy điều đó không phải là quá chậm tiêu ư?
– Hì hì, chúng ta vào trong này thử đi!
Triệu Gia Hân đánh trống lảng, kéo tay Cửu Châu vào đại một cửa hàng gần chỗ họ đang đứng.
Nếu đây không phải là chỗ đông người, có lẽ Triệu Gia Hân đã nhảy cẫng lên vì sung sướng rồi.
Cửa hàng bỗng xuất hiện một người đàn ông cao lớn với khuôn mặt và khí chất chuẩn nam thần đã thu hút sự chú ý của tất cả nhân viên và một vài khách hàng trong cửa hàng.
Cũng không thiếu một vài ánh mắt đặt lên người Triệu Gia Hân khi cô không phải là đẹp xuất sắc nhưng lại được ông trời ban cho cái vinh hạnh được đi cùng với một con người hoàn mĩ như vậy.
Vì những bộ phim Triệu Gia Hân đóng qua đều không có mấy tiếng tăm và cô cũng chỉ toàn diễn vai phụ, cho nên không có ai nhận ra cô là chuyện bình thường.
Nhưng người đàn ông đi bên cạnh cô thì khác, hắn ta nổi tiếng trong giới thương mại, là ông chủ lớn của một tập đoàn nổi tiếng đất nước nên thường xuyên xuất hiện trên báo đài và các phương tiện truyền thông.
Vì đây là nơi mua sắm dành cho những người giàu có nên tất nhiên, có rất nhiều người nhận ra Cửu Châu ngay lập tức.
Ai biết đến sự tồn tại của Cửu Châu mà không biết đến chuyện hắn ta nổi tiếng lạnh lùng và không gần nữ sắc.
Vì vậy, khi thấy Triệu Gia Hân đi cùng Cửu Châu, không ai dám thắc mắc, chỉ thầm thì bàn tán với nhau:
“Cửu gia đến đây thì là bình thường rồi, nhưng cô gái đi bên cạnh anh đấy là ai nhỉ?”
“Cô ấy là diễn viên thì phải.
Nhìn cô gái ấy quen lắm, hình như tôi gặp đâu đó rồi thì phải.”
“Không biết nữa.
Nhưng nếu là diễn viên thì chẳng lẽ kim chủ cô ta chính là Cửu gia hay sao?”
“Ấy đừng nói thế.
Tôi nghĩ là người yêu đó.
Tôi hay đọc tin tức mà có bao giờ thấy Cửu gia đi với cô nào đâu.
Ầy, cô ấy thật có phúc.”
“Thôi thôi, chuyện nhà người ta, các cô bàn làm gì cho mệt”.
Ở bên này, nghe tiếng xì xào, Triệu Gia Hân mặc dù không nghe thấy rõ họ nói gì nhưng cô có linh cảm người ta đang nói xấu mình.
Cô kiễng chân, nói nhỏ vào tai Cửu Châu:
– Này, trên người tôi có gì không ổn à?
– Sao em lại nói vậy?
– Vì hình như người ta đang nói gì về tôi thì phải.
Nãy giờ chỉ quan tâm đ ến Triệu Gia Hân mà không để ý xung quanh nên hắn không hề để ý những ánh mắt nhìn vào mình.
Nhưng khi cô nói vậy, ánh mắt sắc bén của hắn ném cho những con người bao đồng kia một cái nhìn sắc lạnh, khiến họ không rét mà run, đều giải tán.
– Kệ người ta đi, có tôi ở đây, sẽ không ai dám làm gì em đâu.
– Có anh thì người ta mới để ý đến tôi mà.
Triệu Gia Hân chọc ngoáy Cửu Châu.
Sự thực là khi đi cùng Cửu Châu nên cô mới được mọi người chú ý.
Nhưng cô không vui vẻ gì với việc đó cả.
Nó làm cho cô cảm thấy bị lép vế trước ánh hào quang rực rỡ của hắn mặc dù đó là sự thật.
– Được rồi, đừng nói nữa, vào thử đồ đi!
-Ừm.
Cửu Châu nói lời âu yếm, cưng chiều lấy một chiếc đầm màu xanh biển nhạt mà anh ngầm từ lâu đưa cho Triệu Gia Hân.
– Em thử cái này đi, nó rất hợp với em.
Triệu Gia Hân nhìn lướt qua chiếc váy, cười trêu:
– Anh có vẻ thích màu xanh quá nhỉ.
– Sao em lại hỏi thế, em không thích sao?
Ừm, cũng có chút thích.
– Vậy là em giống tôi rồi.
Trong tất cả các màu, tôi thích nhất là màu xanh đó.
Tôi thích màu xanh, vì đó màu xanh của trời, màu xanh của biển cả, màu xanh của hy vọng.
– Xanh biển, xanh trời thì đúng.
Nhưng xanh hy vọng phải là màu lá cây chứ.
Vì màu xanh là cây là màu của thiên nhiên.
– Thế xanh biển, xanh trời không phải là màu của thiên nhiên à?
Cửu Châu nhân cơ hội bắt bẻ cô, cái dáng người cao lớn cúi xuống muột góc bốn lăm độ, hắn gần như cúi sát xuống mặt Triệu Gia Hân.
Ở khoảng cách gần thế này, Triệu Gia Hân có thể nhìn rõ khuôn mặt đẹp trai phóng đại của hắn, cảm nhận rõ rệt hơi thở tràn đầy nam tính phả ra từ cơ thể hắn, hương thơm này làm tim cô loạn nhịp.
Sợ biểu hiện trên mặt mình quá lố bịch, Triệu Gia Hân khoanh tay ôm áo, lùi ra phía sau một bước để giữ khoảng cách với Cửu Châu.
Cô ngượng nghịu nói:
– Thì…!Vẫn là màu của tự nhiên.
Nhưng màu xanh lá cây mới là biểu tượng của hy vọng.
Không có cây xanh sẽ không có oxi, không có oxi anh, tôi, và tất cả loài vật trên trái đất này sẽ không thể tồn tại được.
– Em có biết, lúc em giải thích trông rất ngốc không? Câu hỏi của tôi với câu trả lời của em đâu có ăn khớp nhau.
– Anh!
Không tìm ra câu trả lời cho hắn, cô tức nghẹn họng.
Ai bảo tự dưng hắn hỏi cô như vậy.
Từ trước đến giờ Triệu Gia Hân vẫn luôn quan niệm rằng màu hy vọng là màu xanh lá chứ có bao giờ tìm hiểu câu trả lời từ chính bản thân đâu.
Chỉ buột miệng nói ra một câu như thế mà bị Cửu Châu hỏi nhiều như vậy, biết thế cô
không thèm nói chuyện với hắn.