Trưa ngày hôm sau.
– Đau thật đó! Anh ta là hậu duệ của chó sói sao?
Triệu Gia Hân chua xót mân mê vết thương trên cơ thể.
Toàn thân chi chít những dấu xanh tím là minh chứng cho một đêm mây mưa cuồng nhiệt.
Vậy mà sáng sớm hôm nay khi hắn dừng lại cô cứ ngỡ hắn đã dùng một chút nhân tính cuối cùng buông tha cho cô.
Nào ngờ, lúc sau còn hành hạ cô đau đớn hơn.
Thật ghê tởm!
Cả người cô đều lưu đầy mùi hương của hắn.
Đêm hôm qua, Cửu Châu độc ác và hung bạo, liên tục ra sức nhập vào cơ thể cô chỉ để thỏa mãn cơn thèm khát của mình.
Dù hắn không béo nhưng thân hình lại to cao vạm vỡ, nói quá lên cũng phải gấp đôi người cô, hắn đè lên người Triệu Gia Hân suốt cả một đêm, làm đủ mọi động tác nhằm thỏa mãn d*c vọng, thử hỏi làm sao Triệu Gia Hân không thể không đau.
Bao nhiêu lần lên thiên đường là bấy nhiêu lần xuống địa ngục, đến khi Cửu Châu thỏa mãn, chịu rời khỏi người cô thì Triệu Gia Hân mới nhận thức được hóa ra cô vẫn may mắn giữ được cái mạng này.
Nói như thế, có thể tưởng tượng ra được Cửu Châu đã hung bạo như thế nào.
“Cạch!”
Đang mơ màng, cửa phòng chầm chậm mở ra, Triệu Gia Hân hướng mắt về phía cánh cửa.
Thân hình cô trần chuồng như nhộng, dù vậy, Triệu Gia Hân cũng không lấy thứ gì che lại, cô nghĩ người bước vào là Cửu Châu, hắn cấm tất cả mọi người vào phòng này, chỉ có hắn và cô mới được phép.
Thứ gì trên người cô cũng đều bị hắn nhìn hết rồi, đều đã chạm vào, có che hay đậy cũng chẳng còn tác dụng gì.
Vả lại, cô cũng chẳng còn sức để cầm thứ gì lên che người nữa.
Nhưng không, trái với suy nghĩ của cô, người bước vào không phải là Cửu Châu, phía sau lớp cửa dày lại là một gương mặt xa lạ, một người con trai trẻ tuổi.
– Khóc sao?
Anh ta rất cao, có lẽ cũng xấp xỉ bằng Cửu Châu, ước chừng chỉ mới hai mươi tuổi.
Hình như anh ta là người ngoại quốc, đúng hơn là giống con lai với mái tóc màu hạt dẻ, đôi mắt màu xanh nước biển, chiếc mũi cao thẳng cùng là da trắng mịn.
Những đường nét sắc sảo tạo nên một khuôn mặt hoàn mỹ, anh ta cũng rất đẹp trai.
Nếu như Cửu Châu là gương mặt lạnh lùng thì người đàn ông này lại mang vẻ đẹp ấm áp, khi đứng cạnh làm cho người ta cảm thấy yên bình.
Là vệ sĩ mới của Cửu Châu ư? Triệu Gia Hân tự hỏi, cô chưa nhìn thấy người này bao giờ.
Anh ta trông không giống mấy vệ sĩ thông thường khác, giống kiểu vệ sĩ cao cấp như Trạch Nhân hơn.
Chỉ khác là, anh ta có vẻ khí chất hơn Trạch Nhân.
Chỉ ít là anh ta cũng không diện mấy bộ đồ màu tối thui như mấy người đàn ông trong ngôi nhà này.
– Nước mắt?
Trong lúc Triệu Gia Hân đang ngẩn ngơ đoán xem người đàn ông này là ai thì anh ta bước lại gần, chìa tay ra trước mặt rồi lau đi những giọt nước mắt trên khóe mi cô.
Cô vẫn không hiểu rốt cục anh ta đang muốn làm gì.
Trong một khoảnh khắc nào đấy, chất giọng trầm ấm vang lên cùng hành động dịu dàng làm cho cô ngẩn ngơ.
Gương mặt anh ta thật đẹp nhưng cũng thật ngây thơ, dù vậy, từ đầu đến cuối gương mặt ấy không hề có bất cứ một biểu cảm nào.
– Anh là ai?
Triệu Gia Hân chớp mắt tỏ vẻ ngạc nhiên.
Cô muốn biết kẻ nào to gan đến nỗi dám ngang nhiên bước vào căn phòng của hắn khi hắn không có ở đây.
– Long, trợ thủ.
Giọng anh ta nhàn nhạt, cơ hồ là không để ý thái độ đầy cảnh giác của cô.
Chỉ ba từ ngắn ngủi, Triệu Gia Hân cũng đoán được một chút ít lý do người đàn ông lạ mặt này xuất hiện tại đây.
Anh tên Long, là trợ thủ của Cửu Châu.
Là người thông minh, Triệu Gia Hân cũng dần hiểu ra mọi chuyện.
Trạch Nhân dạo này cũng đang rất bận, hết lo việc công ty lại đến lo việc canh giữ cô.
Có lẽ vì thế nên Cửu Châu mới thuê thêm người để giám sát cô.
Nực cười, dù không có Trạch Nhân đi nữa, thì với hệ thống camera an ninh cùng dàn vệ sĩ giám sát hai tư trên bảy thì làm sao cô có thể thoát ra được? Cửu Châu này cũng quá đa nghi rồi.
Một luồng gió nhẹ thổi qua người, kéo cô về thực tại.
Triệu Gia Hân rùng mình phát hiện ra một sự thật đau đớn: Từ nãy đến giờ cô vẫn đang ở trong tình trạng khỏa thân.
Cơn xấu hổ ngay lập tức bao trùm lấy, da mặt cô đỏ như gấc chín.
Triệu Gia Hân vội vàng lấy tạm chăn bông cùng hai chiếc gối đắp lên người.
Cô chửi thầm, tên đàn ông này cũng chẳng tốt lành gì, cô ngu ngơ không nhớ che đậy lại đã đành, anh ta mắt nhìn thấy mà vẫn lơ đi như không.
Là một tên bi3n thái giống Cửu Châu.
– Anh thế nào….!Ưm…!Ưm….
Triệu Gia Hân còn chưa dứt lời, người kia đã ngồi xuống bên cạnh, ghì chặt lấy vai rồi kéo cô vào lồ ng ngực.
Anh ta hết lần này tới lần khác làm cho cô bất ngờ, nhất thời không biết làm gì, ngồi im như phỗng, mặc anh ôm chặt.
– Châu buồn, sẽ ôm.
Hai mắt anh ta đảo qua lại và trong đầu đang cố nhớ một điều gì đó.
Phải một phút sau mới chậm rãi đưa tay lên vuốt lưng cô.
– Là Cửu Châu bảo anh đến giám sát tôi đúng không?
Long thật thà gật đầu, cằm anh cọ sát vào vai cô.
Ánh mắt hiện lên một tia tự giễu, giam giữ cô bất hợp pháp chưa đủ, còn muốn giám sát nhất cử nhất động của cô.
Hóa ra, hắn lại đề cao cô như vậy…
– Tâm trạng, thế nào?
Đột nhiên có một người quan tâm như vậy khi cô đang hận Cửu Châu thấu gan thấu thịt làm cho cảm xúc Triệu Gia Hân có chút phức tạp.
Cô là người rạch rồi, tuy ghét Cửu Châu nhưng nếu người của hắn không làm gì tổn hại đến cô thì cô cũng không ghét.
Triệu Gia Hân nhìn Long, cánh môi mím chặt lại bật ra, ngờ vực hỏi:
– Anh đang quan tâm đ ến tôi sao?
Long nhìn cô, lại tiếp tục không đáp mà khẽ gật đầu.
Long không nói nhưng anh đang tưởng tượng lại lời nói của Cửu Châu.
Trước khi đi, cậu ấy đã dặn dò anh phải bảo vệ tốt cho cô.
– Bảo vệ Hân.
Là bảo vệ chứ không phải giám sát.
Long nhớ khi nãy cô có hỏi Long đang giám sát cô phải không.
Long sợ Triệu Gia Hân không biết, lại hiểu làm nên mới vội thanh minh cho Cửu Châu.
Từ nay, Long sẽ ở bên cạnh Triệu Gia Hân để bảo vệ cô.
Anh ta, chỉ đang làm đúng bổn phận của mình.
– Cảm ơn! Dù sao có thêm một người bên cạnh cũng vui hơn.
Triệu Gia Hân mỉm cười chân thành, lòng bất giác nổi lên một tầng chua xót.
Đã từ rất lâu rồi, không ai quan tâm đ ến cảm xúc của cô.
Như chim hoàng yến, bị Cửu Châu giam cầm trong lồ ng sắt ba tuần liền, không được bước nửa bước ra khỏi nhà, cô không được tiếp xúc với thế giới khắc nghiệt kia.
Trạch Nhân, Tiểu Quỳnh, Tiểu Hoa không hiểu lý do vì sao mà luôn làm lơ cô.
Trong căn nhà rộng lớn, Triệu Gia Hân chẳng lấy nổi một người để cùng sẻ chia.
Người ngay trước mắt, đột nhiên cô muốn kết bạn.
– Ừm, người trong nhà có lẽ sẽ chạm mặt nhiều rồi.
Để dễ nói chuyện hơn thì chúng ta làm bạn có được không? Tôi tên là Triệu Gia Hân, rất vui được làm bạn với anh.
– Bạn ư?
Khái niệm bạn bè, đối với Long có lẽ vẫn còn xa lạ.
Bởi vì từ nhỏ đến lớn, người bạn duy nhất mà anh tin tưởng chỉ có Cửu Châu.