Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại - Chương 60
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
17


Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại


Chương 60


Người cá tàn tật 10.

Rụt rè hơn đi.

Tác giả: Chước Nhiễm

Edit: Sâm

*

Lâm Không Lộc ngắt máy rồi trở lại vườn hoa, y nhận ra hoàng đế và hoàng hậu Anna càng nhiệt tình với mình hơn.

Hoàng hậu nắm lấy tay y, dịu dàng bảo: “Con ngoan, con vất vả rồi. Lan Trạch có thể cưới được con là may mắn của nó.”

Nói xong, bà có hơi tiếc vì không nắm được miếng đệm thịt.

Hoàng đế Lan Quyết thường nghiêm túc, nhưng giờ đây cũng vỗ vỗ vai Lâm Không Lộc, giọng điệu ôn hòa: “Nếu sau này Lan Trạch dám bắt nạt con thì cứ việc nói với trẫm, trẫm sẽ đích thân dạy dỗ nó.”

Lan Trạch: “?” Rốt cuộc ai mới là con của hai người vậy?

Lâm Không Lộc hơi bối rối, nhưng y cũng nhanh chóng đoán ra được có lẽ Lan Trạch đã nói với hai người họ chuyện y có thể chữa trùng độc.

Nghĩ vậy, y cười tủm tỉm đồng ý: “Vâng ạ, nhất định nhất định ạ.”

Lan Trạch: “…”

Hoàng hậu Anna “phì” cười, giơ tay xoa đầu thiếu niên, không khỏi khen ngợi: “Bé ngoan.”

Bà nói xong lại cảm thấy tiếc nuối vì lần này không xoa được tai mèo.

Thấy vậy, hoàng đế không khỏi ho khan một tiếng, ý bảo: Đừng xoa nữa, về trẫm biến thành hổ bự cho em xoa.

Hoàng hậu Anna hiểu ý ông, lập tức dùng ánh mắt bày tỏ: Cái lông hổ già kia của anh cứng như gai í, đệm thịt cũng rắn chắc, không muốn xoa đâu.

2

Hoàng đế bệ hạ – người bị ghét bỏ: “…”

Cũng may Lan Trạch đã nhanh chóng túm Lâm Không Lộc về bên mình một cách lặng lẽ.

Hoàng đế bệ hạ không khỏi nhìn con trai tán thưởng, sau đó nắm tay hoàng hậu Anna, vờ vĩnh: “Trẫm và mẹ con không quấy rầy hai đứa nữa, các con nghỉ ngơi thật tốt đi. Phải rồi, về chuyện kia thì con thương lượng với Tiểu Lộc một chút, đừng tự mình quyết định mọi thứ.”

Hoàng đế hiểu rõ tính nết thằng con nhà mình, cũng giống như ông, đã ở địa vị cao như thế lâu rồi nên làm việc nói một không hai. Nhưng với vợ mình thì không thể làm vậy được, ông là người từng trải rồi, có kinh nghiệm.

Lan Trạch không ừ hử gì, hắn không nghĩ mình sẽ trở thành một người bị “vợ quản nghiêm” như hoàng đế.

Lâm Không Lộc không hiểu họ đang nói về chuyện gì, đợi hoàng đế và hoàng hậu đi rồi mới tò mò: “Chuyện gì vậy?”

Lan Trạch: “…” Đưa cậu đi làm công.

Vừa mới còn chắc như đinh đóng cột, nhưng đến khi phải đề cập đến chuyện muốn đưa Lâm Không Lộc đến quân đội và lộ mặt trước cánh truyền thông thì hắn đột nhiên chẳng biết nên nói như thế nào.

Đợi đã, hắn nhớ hình như nhóc yêu tinh là một ngôi sao?

Lan Trạch bỗng nảy ý tưởng, nhàn nhạt bảo: “Không có gì” rồi về phòng khách, mở thiết bị đầu cuối lên mạng.

Lâm Không Lộc: “?” Không thể hiểu nổi.

Lan Trạch nhớ gần đây trên mạng có một chương trình rất nổi tiếng, tên là “Toại nguyện giấc mơ quân ngũ, bảy ngày bảy đêm”. Đó là một dự án hợp tác giữa quân đội và một số công ty giải trí lớn, mời một ít người nổi tiếng đến căn cứ quân sự để trải nghiệm cuộc sống chân thật của quân nhân, cùng ăn cùng ngủ, cùng tập luyện, thậm chí cả điều khiển cơ giáp lẫn huấn luyện thực địa.

Quân đội tham gia vào dự án này chủ yếu để quảng bá hình ảnh quân đội vũ trụ.

Không có nguyên nhân nào khác, những năm gần đây quân đội vũ trụ liên tục thất bại trong cuộc chiến với trùng tộc, dẫn đến tâm lý người dân tiêu cực dần đi, thanh thiếu niên sẵn lòng gia nhập quân đội vũ trụ ngày càng ít, thanh thiếu niên muốn cưới quân nhân vũ trụ cũng càng ít, số lượng người ế ẩm tại các quân sự lớn đang tăng dần theo cấp số nhân.

Đối với tình hình này, các nhà lãnh đạo rất sầu não, vậy nên họ đã nghĩ ra biện pháp này. Họ hy vọng có thể sử dụng sức mạnh của thần tượng để thu hút những người trẻ tuổi chú ý và khao khát tới quân đội vũ trụ.

Bởi vậy, tổ chương trình có yêu cầu rất cao với các ngôi sao. Thứ nhất, hình tượng phải tốt đẹp không tỳ vế; thứ hai, số lượng fan phải nhiều, danh tiếng rộng rãi; cuối cùng, thể lực không được quá kém, đừng có ngất xỉu khi còn chưa tập luyện được nổi hai ngày.

Sau khi đọc yêu cầu, Lan Trạch đến tinh bác* để tìm tên “Lâm Không Lộc”, nhấp vào trang chủ, tiếp đó lặng im nhìn số lượng người hâm mộ.

*Hình như kiểu một nền tảng cho những người nổi tiếng.

Hắn biết đối phương là một ngôi sao nhỏ thôi, nhưng không ngờ lại “nhỏ” đến thế, vỏn vẻn một triệu người hâm mộ, còn không nhiều fan bằng một người không dùng tinh bác như hắn.

Chuyện này cũng quá xấu hổ rồi.

Lan Trạch tạo một tài khoản clone, lặng lẽ bấm theo dõi, sau đó loại bỏ yêu cầu thứ hai của chương trình, đọc điều thứ ba.

Thể lực tốt?

Nghĩ đến con mèo yếu ớt mới ấn đuôi cá một lúc đã bảo mệt, cần phải ăn hai miếng cá khô mới có thể ấn tiếp kia, Lan Trạch lại im lặng.

Lâm Không Lộc bấy giờ vừa ôm túi cá cá khô, dựng đôi tai mèo len, ngồi trên ghế sô pha chuẩn bị xem TV.

Lan Trạch: “…” Con mèo này chỉ biết ăn với ngủ, không biết vận động à?

Đúng là làm phí cơ thể nhẹ nhàng, linh hoạt mềm mại sau khi thức tỉnh gen Miêu Miêu mà. Yêu cầu thứ ba cũng bỏ đi thôi.

Lan Trạch chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hắn không nhìn nữa, tiếp tục đọc điều yêu cầu thứ nhất.

Lâm Không Lộc: “?” Tự dưng trừng mình làm cái gì?

Lan Trạch không để ý tới phản ứng của y, lúc thấy hai chữ “hình tượng” thì cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hắn nghĩ bụng, trừ việc kiếp trước có hơi tinh ranh thì nhóc mèo lười chưa bao giờ trộm cướp hay phạm pháp, hiện giờ đã gả vào hoàng thất, có lẽ hình tượng vẫn tạm được.

Nhưng, đương lúc hắn mở tin tức về Lâm Không Lộc –

# ngôi sao nhỏ không tên tuổi tuyến mười tám điên cuồng bày tỏ tình yêu với Lan Trạch điện hạ, bị thành viên hoàng thất vả mặt #

# Lâm Không Lộc ăn vạ ảnh đế Chử Phỉ #

# Lâm Không Lộc uống rượu lái xe #

# Lâm Không Lộc chơi quy tắc ngầm #

# HOT! Lâm Không Lộc thật sự gả vào hoàng thất #

Lan Trạch: “…”

Hắn lại đi đọc bình luận của cư dân mạng –

[ Câu hỏi mỗi ngày, Lâm Không Lộc đã cút khỏi giới giải trí chưa? ]

[ Thối mà không biết xấu hổ, chỉ ỷ vào nhà có mấy đồng tiền dơ bẩn mà còn muốn chơi quy tắc ngầm với Tô Tô nhà tao, ọe! ]

[ Lâm Không Lộc này rốt cuộc là ai thế? Suốt ngày đi ăn vạ khắp nơi, nhục mặt chết được ]

[ Cậu ta còn nói Chử Phi không đẹp trai bằng cậu ta, cướp tài nguyên của cậu ta. Cười ẻ, Chử Phỉ chính là ảnh đế đấy! ]

[ Người ta cũng đâu có nói đùa #đầu chó*#, còn nói sắp gả cho Lan Trạch điện hạ đấy. ]

*Từ lóng bên Trung, cố tình giả vờ không đồng ý với quan điểm của người khác.

[ Lầu trên đừng cười, cậu ta thật sự kết hôn với Lan Trạch điện hạ đó ]

Lan Trạch: “…”

Hắn có hơi khó hiểu, sao mà nhóc mèo lười này lại khét tiếng khắp nơi được thế này?

Lan Trạch không theo dõi mấy chương trình tạp kỹ, chỉ thỉnh thoảng mới xem TV nhưng cũng chỉ xem kênh thời sự, quân sự. Sở dĩ hắn biết đến chương trình “Bảy ngày bảy đêm” này là bởi ban tuyên truyền quân đội ban đầu muốn chọn căn cứ quân sự thứ 3 ở vì sao Wallan thuộc thẩm quyền của hắn làm địa điểm quay chương trình, nhưng bị hắn từ chối.

Hắn vốn định để Lâm Không Lộc tham gia chương trình với danh nghĩ nghệ sĩ, đi cùng hắn rồi giả vờ vô tình bị cánh truyền thông chụp ảnh, vừa không có vẻ cố tình, khiến tin đồn tự dập tắt, vừa có thể hợp tình hợp lý mang (lừa) mèo con lười biếng đến quân đội làm công.

Nhưng sau khi đọc xong thông tin của Lâm Không Lộc, hắn hoàn toàn trầm mặc. Với cái tình hình này của đối phương, chắc chắn là không thể tham gia một cách bình thường, chỉ có thể đi cửa sau.

Hắn đột nhiên hối hận trước đây đã từ chối lời thỉnh cầu của tổ chương trình. Nếu chương trình thật sự được quay ở căn cứ quân sự thứ 3 thì hẳn hắn có thể dễ dàng giúp nhóc mèo lười đi cửa sau, nhưng hiện giờ…

Hắn không khỏi nhìn Lâm Không Lộc đang vui sướng ăn cá khô, cau mày nghĩ: Sao tên nhóc này không thể tham vọng hơn một chút chứ?

Chỉ có một triệu người hâm mộ, mà có lẽ nửa trong số đó còn là fan ảo. Một nửa còn lại, có thể còn có rất nhiều anti-fan, chuyện này hợp lý lắm hả?

Lâm Không Lộc đang ăn cá khô, xem TV, phát hiện mình lại bị trừng thì càng thêm khó hiểu, không khỏi trừng mắt lại: “Anh nhìn gì?”

Lan Trạch trực tiếp đưa thiết bị đầu cuối sang, nhàn nhạt bảo: “Nhìn hình tượng của cậu.”

Lâm Không Lộc liếc liếc nó mấy lần, phản ứng của y rất bình tĩnh, dùng ngón út chưa chạm vào cá khô ấn vào giao diện, tìm kiếm tin tức về Lan Trạch, sau đó nói: “Nhìn đi, anh cũng không khá hơn là bao.”

1

Lan Trạch: “?”

Hắn lấy lại thiết bị đầu cuối, liền thấy tất cả tiêu đề các tin tức đều là –

# Nhị hoàng tử thức tỉnh thành người cá bình thường, gen cũng không mạnh, làm sao lại trở thành thiếu tướng của đế quốc? #

# Nhị hoàng tử dùng thân phận hoàng thất, cướp đoạt quân công #

# Sau khi nhị hoàng tử tàn tật, tính tình thay đổi rõ rệt, đánh đập vợ yếu #

# Nhị hoàng tử… #

Lại đọc đến bình luận của cư dân mạng –

[ Tôi biết ngay anh ta chẳng phải người tốt mà, trước đây toàn đống fans liếm* thôi ]

*Mình không hiểu từ này TT, chắc là fans nâng idol lên cao chót vót hay fans vì nhan sắc gì đó chăng?

1

[ Lâm Không Lộc cũng thảm ghê, mặc dù danh tiếng trong giới giải trí không tốt nhưng cũng đâu đến mức gả cho anh ta để bị ngược đãi chứ ]

[ Trời ơi, Lâm Không Lộc đã lâu lắm không xuất hiện rồi, không phải bị tra tến đến chết rồi chứ? ]

[ Có thể lắm, tôi nghe nói ngày cậu ta về Lâm gia đã bị đánh rất kinh khủng không nỡ nhìn, thương tích khắp người. Ba mẹ cậu ta ôm cậu ta mà khóc, nhưng không dám đến hoàng thất làm loạn ]

[ Ssh, nhị hoàng tử bây giờ bi.ến thái như vậy á? ]

[ Đừng có thông cảm với Lâm Không Lộc, cậu ta cũng chẳng tốt hơn được bao nhiêu ]

[ Haiz, hai người họ một tên thì tàn tật, một tên thì cặn bã, đúng là một đôi trời sinh, sự kết hợp hoàn hảo! ]

Lan Trạch đọc mà nổi gồ cả gân xanh trên trán, lần đầu tiêm cảm nhận được cái gọi là huyết áp tăng cao đột ngột.

Lâm Không Lộc vội vàng dùng móng vuốt đã bốc cá khô vỗ nhẹ vào hắn, an ủi: “Được rồi, bình tình đi, đều là seeder cả, không phải suy nghĩ thực sự của dân chúng đâu.”

1

Lan Trạch hít một hơi thật sâu, lơ đi cái móng vuốt dính sốt của y, trực tiếp gọi điện cho ban tuyên truyền quân đội, hỏi: “Chương trình “Toại nguyện giấc mơ quân ngũ, bảy ngày bảy đêm” của các cậu còn muốn đến quay ở căn cứ quân sự thứ 3 không?”

Đi cửa sau, hắn nhất định phải đi cửa sau, để đám người này được mở mang xem cái gì gọi là một đôi trời sinh.

Với cả –

Hắn nghiêng đầu nhìn Lâm Không Lộc, nghiến răng nghĩ bụng, tên nhóc này rõ ràng được hắn cho ăn cá vàng đến mức trắng ngần non mềm thế này, sao có thể bị ngược đãi?

Lâm Không Lộc: Vô tội.jpg

Người của ban tuyên truyền nhận được điện thoại thì vô cùng sững sờ, sau đó lập tức mừng như điên, vội đáp: “Có có có ạ!”

Quân đội ở căn cứ quân sự thứ 3 là đội hiếm hoi trong những năm gần đây có thể trăm trận trăm thắng khi chiến đấu với trùng tộc. Nếu muốn quảng bá hình ảnh quân vũ trụ thì tất nhiên nơi đây là lựa chọn hàng đầu.

Nhưng đó là căn cứ do Lan Trạch điện hạ tự tay thành lập, đối phương có quyền tuyệt đối ở đây, trước đó đã trực tiếp từ chối bọn họ.

Hơn nữa Lan Trạch còn là hoàng tử, những quan chức cao cũng rất khó vượt qua hắn.

Nhưng hiện giờ Lan Trạch điện hạ lại chủ động liên hệ, chẳng lẽ có chuyện khiến việc xoay chuyển tình thế sao?

Quả nhiên, giọng nói có chút lạnh lùng của Lan Trạch nhanh chóng truyền đến: “Tôi đồng ý thỉnh cầu của các cậu, nhưng có một điều kiện…”

“Ngài nói đi ngài nói đi ạ.” Người của ban tuyên truyền vội nói.

Chỉ cần Lan Trạch điện hạ có thể đồng ý cho họ mượn căn cứ quân sự thứ 3 để tuyên truyền quân vũ trụ, đừng nói đến một điều kiện, mười điều kiện họ cũng đồng ý.

Lâm Không Lộc cũng quay đầu, tò mò nhìn Lan Trạch.

Lan Trạch liếc y một cái, sau đó tiếp tục mặt không đổi sắc, thế nhưng giọng điệu có hơi nghiến răng nghiến lợi: “Thêm một vị trí nữa, tôi cần nhét một người vào.”

Lâm Không Lộc: “?”

Chú quan nghe điện thoại: “?”

“Xin hỏi… Ngài nhét ai vào ạ?” Chú quan chần chờ hỏi.

“Lâm! Không! Lộc!” Lan Trạch nghiến răng nghiến lợi nói ra từng chữ.

Cả đời này hắn chưa từng đi cửa sau, đây là lần đầu tiên, cảm giác vô cùng khó ở.

“Lộp bộp!”

Con cá khô của Lâm Không Lộc rớt mất, vẻ mặt bối rối, rất khó hiểu.

“Vì sao em phải tham gia chương trình tạp kỹ?” Y không muốn phải làm thêm công việc khác đâu.

Lan Trạch: “Cậu không phải nghệ sĩ à?”

Lâm Không Lộc: “Phải.”

Lan Trạch: “Cậu không có tham vọng ư?”

Lâm Không Lộc ngẫm nghĩ, thành thật bảo: “Có, nhưng không phải ở giới giải trí.”

“Ồ? Ở đâu?” Lan Trạch cười lạnh, hắn đúng thật là không nhìn ra bất kỳ tham vọng nào ở con mèo lười này.

“Ở anh đó.” Lâm Không Lộc chân thành đáp.

Thật đấy, bây giờ nhiệm vụ chính của y là công lược Lan Trạch, ổn định thế giới, nhân tiện yêu đương nữa. Còn mấy thứ như ngành giải trí đều là công việc bán thời gian thôi.

Lan Trạch sững cả người, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, giọng điệu hơi không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng: “Cậu… rụt rè tí đi.”

Lâm Không Lộc: “?” Em nào không rụt rè?

Lan Trạch chỉ vào đôi tai mèo nhỏ của y, nhắc nhờ: “Đôi tai, đang rung lên rất vui sướng.” Rõ ràng là có ý đồ đen tối!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN