Đối tượng bỏ nhà theo trai đời trước.
Tác giả: Chước Nhiễm
Edit: Sâm
*
Lúc Lâm Không Lộc nhắm vào con trùng khổng lồ định đánh lén Lan Trạch, hắn cũng nhạy bén phát hiện nguy hiểm, gần như đã tránh sang một bên cùng đúng lúc ấy, rồi xoay người phản công –
Nhưng hắn còn chưa kịp ra tay thì con trùng đã nổ tung. Lan Trạch hơi ngạc nhiên, nhưng cũng cảm thấy trong dự liệu.
Hắn ngước nhìn Lâm Không Lộc trong cơ giáp, đôi mắt xanh lục ánh lên nụ cười.
Mèo con của hắn rất mạnh mẽ, không hề yếu đuối như mọi người nghĩ. Một châu báu lấp lánh như vậy từng thuộc về một mình hắn, người khác không hề biết, nhưng giờ đây…
Chậc, xem ra hắn phải mau chóng khôi phục thực lực, miễn có người dám ngấp nghé.
Đừng tưởng hắn không biết trên mạng có nhóm fan only mèo con, suốt ngày kêu chồng gọi vợ.
Lâm Không Lộc cũng suýt chút nữa đã bị tư thế oai hùng (đuôi cá) của người yêu làm chói mù mắt mèo. Y phấn khích đến mức nhô tai mèo lên, không nhịn được phải điều khiển cơ giáp giơ ngón tay cái lên với đối phương.
[ Đệt, vào thời điểm căng thẳng thế này mà tôi còn có tâm trạng để tự hỏi liệu có phải hai người họ đang show ân ái không nữa ]
[ Không cần nghi ngờ đâu, rõ ràng là vậy rồi! ]
[ Má má, căng thẳng chết được! Hai người đều đẹp trãi vãi, mau liên thủ đánh chết mấy con trùng đó đi. Fan mèo con từ đây sẽ không còn là fan only nữa, sẽ ship thuyền điện hạ và mèo conđến chết! ]
[ Sao đội cứu viện vẫn chưa đến? Nhanh lên đi, tôi lo quá đi mất! ]
[ Mèo con với điện hạ đều rất mạnh, chắc họ không cần đội cứu viện đâu ]
[ Kể cả là thế, nhưng điện hạ chỉ sử dụng áo giáp mỏng, không được tính là cơ giáp. Mèo con cũng dùng cơ giáp cổ, mà thứ họ phải đối mặt là hàng chục con trùng khổng lồ, đáng sợ thật ]
[ Chỉ có mèo con với điện hạ bị trùng tộc tập kích, chẳng nhẽ có thuyết âm mưu… ]
Sau lần liên thủ đầu tiên của Lan Trạch và Lâm Không Lộc, họ gần như đã hiểu rõ nhau và nhanh chóng phối hợp một cách ăn ý, giết c.hết vài con trùng khổng lồ tấn công họ.
Tuy nhiên, phong cách chiến đấu của Lâm Không Lộc thiên về sự linh hoạt, thay đổi, phù hợp với cơ giáp đơn hình người nhẹ nhàng, không thích hợp điều khiển cơ giáp nhiều người khổng lồ như này.
Hơn nữa, y không dám bắn ra loại vũ khí quá lợi hại, sợ ảnh hưởng đến Lan Trạch, người chỉ mặc áo giáp mỏng, phòng ngự yếu ớt. Cũng bởi vậy, lúc chiến đấu y hơi bị kìm hãm, vừa lúc không chú ý bị một con trùng tộc quấn lấy.
Cơ giáp khổng lồ được căn cứ cung cấp xác thực là đồ cổ, tốc độ phản ứng không theo kịp thao tác của y, cũng không trang bị vũ khí cận chiến quá mạnh. Dù sao chẳng ai ngờ được sẽ xảy ra chuyện trùng tộc xâm lược.
Lâm Không Lộc cau mày, cố gắng dụ con bọ cạp khổng lồ ra một khoảng xa phía trước để không ảnh hưởng đến Lan Trạch khi thả bom phản vật chất* ra. Nhưng trong lúc chiến đấu, đuôi độc của con bọ cạp khổng lờ bất ngờ đâm vào cơ giáp từ điểm mù của y.
*Một vũ khí phản vật chất là một thiết bị hạt nhân bằng cách sử dụng làm nguồn năng lượng, nhiên liệu đẩy, chất nổ cho một vũ khí; nó rất mạnh và không thể ngăn cản. Phản vật chất khởi nguồn từ trí tưởng tượng của con người vào năm 1930 và từ bộ phim “Du hành giữa các vì sao”. Hiện giờ đã tìm ra phản vật chất là có thật nhưng giá thành rất đắt, nó cũng được xem như một ứng cử viên đầy triển vọng và có tiềm năng để điều trị ung thư.
Tiếng kêu thất thanh vang lên trong phòng phát sóng trực tiếp, bởi nếu không thể đỡ đòn này, khoang điều khiển rất có thể bị đâm thủng. Mà cơ giáp khổng lồ lại có điểm mù, người điều khiển rất khó phát hiện.
Nhìn cảnh tượng ấy, sắc mặt Lan Trạch chợt biến, đồng tử co rút lại.
Tinh thần dao động kịch liệt khơi dậy một sức mạnh tiềm ẩn chưa từng được phát hiện trong cơ thể hắn. Khoảnh khắc đó, sương băng từ trong cơ thể hắn ào ạt tràn ra che trời lấp đất, chỉ trong giây lát đã đóng băng hết thảy.
*Sương băng là một loại sương mù bao gồm các tinh thể băng mịn lơ lửng trong không khí.
Cả thế giới như ngừng trôi, yên lặng. Con trùng sắp sửa tấn công vẫn đang giữ nguyên động tác trước khi đóng băng, nhưng nó lại không thể nào tiến xa hơn được nữa.
Đôi mắt Lan Trạch vẫn mang theo cái lạnh như trước, một hồi lâu sau hắn tựa như đã thấu hiểu được điều gì. Hắn nâng tay, một tinh thể băng xanh lam rơi vào lòng bàn tay hắn, mang ánh sáng phản chiếu màu sắc lạnh lẽo.
Cười khẽ một tiếng, hắn điều khiển dị năng còn chưa sử dụng được một cách thành thạo, chậm rãi đi ngang qua những con trùng khổng lồ đông lạnh, chúng nó nháy mắt bị nghiền nát thành bột cùng với nhưng tinh thể băng kia.
[!!! ]
[ Cái đệt, đẹp vãi nồi! Lúc trước ai bảo Lan Trạch điện hạ chỉ thức tỉnh thành người cá bình thường, yếu đến mức chỉ có thể để đó ngắm nhìn thế? Bảo cái này là bình thường á hả? Bảo đây là chỉ có thể để đó ngắm nhìn sao? ]
[ Tiện tay bóp nổ cả chục con trùng khổng lồ, mà còn không thèm quay đầu nhìn. Đệt mợ có ai lại dám ngắm nhìn một con cá lợi hại như vậy chứ! ]
[ Cho dù là vậy, nhưng mèo con dám! ]
[ Ơ, hình như đúng thật ]
[ Điện hạ thật sự đẹp trai, mèo con cũng thật sự dám ngắm ]
[ Mèo con không chỉ dám ngắm, mèo con còn xám sờ so.ạng đuôi cá! ]
Lâm Không Lộc nhìn Lan Trạch không chớp mắt, tai mèo vểnh lên đầy phấn khích.
Y biết Lan Trạch sẽ vô cùng mạnh sau khi thức tỉnh dị năng, nhưng không ngờ hắn sẽ thức tỉnh vì mình. Phải làm sao đây, trong lòng có cảm giác ngọt ngào vui sướng không sao giải thích được.
0687: “Dù là thế, nhưng có lẽ ký chủ nghĩ hơi nhiều rồi. Nam chính đánh thức gen Nhân Ngư Hoàng, dị năng này vốn đã tồn tại ngay lúc thức tỉnh, chỉ là trước đây bị trùng độc ức chế nên không thể sử dụng, không biết bản thân có dị năng thôi.”
Lâm Không Lộc: “…” Nếu cậu không biết nói chuyện thì tốt nhất là nên nói ít lại.
“Tôi không quan tâm, anh ấy vì cứu tôi nên mới bộc phát dị năng, làm tròn lên chính là thức tỉnh vì tôi rồi.”
1
0687: “…”
Khi Lan Trạch đến trước cơ giáp khổng lồ, con bọ cạp bị đóng băng kia lập tức tan thành bột mịn.
Lâm Không Lộc mở khoang điều khiển, mắt cười nhìn hắn, đôi tai mèo vô thức run lên trong luồng không khí khô lạnh.
Lan Trạch mở giáp phần đầu, cũng nở nụ cười, vươn tay về phía y: “Xuống đây.”
Lâm Không Lộc dẫm lên khoang điều khiển để đứng dậy rồi nhảy thẳng khỏi chiếc máy cơ giáp cao lớn, lao vào lòng Lan Trạch.
Dù sao sau khi y thức tỉnh gen Miêu Miêu, thân thể nhẹ nhàng nhanh nhẹn, cho dù lao không đúng hướng thì vẫn có thể dễ dàng đáp đất, không ngã chết được.
Mắt Lan Trạch lộ ra sự kinh ngạc chớp nhoáng, vội vươn tay đón lấy thiếu niên, ôm ngang eo y vào trong lòng.
Mặc bộ giáp mỏng làm vóc dáng hắn cao lớn một cách bất thường, khiến Lâm Không Lộc trông hơi nhỏ bé.
Hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt Lâm Không Lộc, Lâm Không Lộc cũng đang ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt sáng ngời, đôi tai vẫn còn run rẩy không biết do bị lạnh hay đang kích động.
Lan Trạch đột nhiên cười lên, giơ tay ấn đôi tai mèo có lẽ đã bị đông lạnh vào trong. Chợt khí thế quanh người trở nên nghiêm túc, hắn ép thiếu niên vào cơ giáp khổng lồ, cúi người áp sát.
“Á.” Không kịp đề phòng, Lâm Không Lộc bị hắn đè lên cơ giáp, chân không chạm đất, eo còn bị ôm chặt, cả người cong về phía sau như một cây cung. Y chỉ có thể bám chặt lấy hắn.
Tư thế của hai người lập tức trở nên mập mờ, bầu không khí khêu gợi đến cực điểm.
Loạt dấu chấm than trôi nổi trong phòng phát sóng trực tiếp –
[ Á á á A Vĩ chết rồi! ]
[ Cứu mạng với, đây là thứ tui có thể xem miễn phí ư? Bình máu đã cạn rồi á á! ]
[ Điện hạ lên đi, xông lên, không hôn không phải người! ]
[ Suỵt suỵt! Mọi người đừng làm ồn, lỡ quấy rầy đến họ là hết thứ để xem đấy ]
Lan Trạch chăm chú nhìn vào mắt thiếu niên, chậm rãi tới gần, hơi thở lành lạnh gần như đã hoàn toàn bao phủ lấy thiếu niên.
Hắn gần thêm, rồi lại gần thêm, đôi ngươi xanh lục ngập tình như làn nước mùa xuân.
Lâm Không Lộc bị nhìn mà căng thẳng không sao tả nổi, bất giác nhắm mắt lại, chỉ để lại hàng mi dài nhẹ rung như đôi cánh nhỏ.
Trong khoang điều khiển cơ giáp, Quý Triều thò đầu ra ngoài, hưng phấn nhìn hai người.
Ngay khoảnh khắc môi sắp chạm môi, Lan Trạch bỗng dừng lại, tựa như nhận ra điều gì. Hắn ngẩng đầu nhìn quả cầu phát sóng trực tiếp đang “nhìn chằm chằm” hai người họ, mặt không cảm xúc: “Cút ra xa chút.”
Lâm Không Lộc: “???”
Tổ chương trình: “?!!”
Cư dân mạng: “!!!”
[ Không, đừng đuổi cầu phát sóng trừng tiếp đi mà – ]
[ Đừng mà hu hu, tui thành niên rồi, tui muốn xem hun hun! ]
[ Cầu Cầu ơi, chị xin em đừng đi ]
Nhưng dù có kêu gọi mạnh mẽ tới đâu thì cũng không thể làm tổ chương trình không rụt rè với Nhị hoàng tử điện hạ. Quả cầu phát sóng trực tiếp bị chuyển đi một cách tuyệt vọng, dù sao cũng không ai muốn bị đông lạnh thành vụn băng đâu.
[ Hình đen rồi, hình đen rồi, tôi khóc đây! ]
[ Tự dưng hâm mộ Triều Triều có thể ăn cơm chó tại hiện trường ghê ]
Tuy nhiên, tình huống tại hiện trường là, sau khi Lan Trạch “đuổi” cầu phát sóng trực tiếp liền nhìn Quý Triều, mặt không đổi sắc: “Còn đang nhìn cái gì?”
“À… Tôi đang ngắm phong cảnh, hình như phong cảnh bên kia đẹp lắm, tôi đến đó ngắm chút nhé.”
Quý Triều mau chóng ỉu xìu rụt về khoang điều khiển. Lâm Không Lộc đã mở mắt ra, mặt hơi ửng đỏ, mất tự nhiên: “Anh dọa cô nhóc làm gì?”
Lan Trạch đưa tay che đi cặp mắt mèo xinh đẹp ấy, cúi người nhỏ giọng bên tai y: “Bởi vì anh muốn hôn em.”
Nhưng không muốn để người khác nhìn thấy vẻ mê đắm, động tì.nh tuyệt đẹp của em.
Khuôn mặt của Lâm Không Lộc càng nóng, nhưng khi bắt gặp ánh mắt quyến luyến của Lan Trạch, y vòng tay ôm cổ hắn, khẽ lầm bầm: “Cá chua ngọt.”
Đôi mắt Lan Trạch tối lại, cúi đầu kịch liệt hôn lấy y, thanh âm khàn khàn mơ hồ: “Chỉ vì em.”
Núi rừng xanh ngát được bao phủ bởi sương giá, phảng phất như một thế giới cổ tích mộng mơ. Trong vắt, long lanh và đẹp đẽ.
Một cơn gió thổi đến, những tinh thể băng va chạm nhau, phát ra tiếng leng keng du dương, cũng mang theo một chút lạnh lẽo.
Hai người ôm nhau lại không cảm nhận được gió lạnh, cơ thể Lâm Không Lộc gần như được Lan Trạch ghim vào lòng, bị hôn đến sắp hết cả sức lực. Để không bị trượt xuống, y chỉ có thể gắng sức bám lấy Lan Trạch, nhưng bởi vậy cũng khiến bản thân dựa vào càng gần, bị hôn đến càng choáng váng.
Trong khoang điều khiển cơ giáp, Quý Triều ngồi co ro trên ghế, trông như đang ngắm cảnh tuyết rơi, nhưng thực ra đang lặng lẽ vểnh tai cố gắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Ôi ôi, hình như thầy Lâm sắp không thở nổi nữa rồi, dung tích phổi của Lan Trạch điện hạ to thật đấy, không hổ là cá.
Lúc hai người xuất hiện lại trong phòng phát sóng trực tiếp, hai mắt Lâm Không Lộc đã ẩm ướt, đuôi mắt phiếm đỏ, phải nhờ Lan Trạch đỡ mới có thể đứng vững.
Mà thần sắc Lan Trạch vẫn như thường, nhưng nếu cẩn thận quan sát kỹ thì có thể phát hiện sắc môi của hắn hồng hào hơn trước, vẻ mặt cũng thỏa mãn không sao tả nổi.
[ Chậc chậc, tôi thấy miệng Lâm Mèo Con sưng lên vì hôn rồi ]
[ Hu hu hu, ngọt quá ngọt quá! ]
[ Con cá chua ngọt chết tiệt này, sao lại có thể ghen tuông đến thế chứ? Hun hun cũng không cho xem, tôi khóc to luôn! ]
*
Vì bị trùng tộc tấn công bất ngờ nên chương trình thông báo tạm dừng tiến hành, Lan Trạch cũng cần phải về căn cứ giải quyết vấn đề này.
Cũng may khi đội cứu hộ đến, Lâm Không Lộc đã xong gần hết các nhiệm vụ. Khi rời đi, y còn thuận tay tiêu diệt thêm mấy mục tiêu rồi lấy cờ đi, hoàn thành trước một ngày.
Lần này, chỉ có nhóm của họ bị tập kích, nên sau khi y và Lan Trạch giết tất cả lũ trùng khổng lồ mới bình tĩnh như vậy.
Nhưng cũng bởi chỉ có họ bị tấn công nên mọi thứ có vẻ kỳ lạ, như thể… nó nhằm vào ai đó.
Lan Trạch nhanh chóng trở lại thành “người tàn tật” ngồi xe lăn và phủ một tấm chăn mỏng. Lâm Không Lộc nhìn đuôi cá bị che kín của hắn, tò mò: “Có phải anh có thể biến hai chân về rồi không?”
Lan Trạch ho nhẹ một tiếng, sắc mặt hơi kỳ quái, bảo: “Không biết.”
Lâm Không Lộc: “…” Chắc chắn là có thể!
Đã có thể sử dụng dị năng, chiếc vây đuôi bị gãy cũng đã mọc lại, chứng minh trùng độc không thể kiềm chế Lan Trạch, làm hắn suy yếu nữa.
Lâm Không Lộc không khỏi ghé bên tai hắn thì thầm: “Em muốn nhìn, anh biến cho em xem đi.”
Lan Trạch: “…”
Không biết sao vành tai hắn hơi hồng, mặt không thay đổi: “Về rồi xem.”
Chẳng biết Lâm Không Lộc nghĩ đến điều gì, mỉm cười tỏ vẻ hiểu rõ. Y không nhịn được vén mái tóc bạc và vây cá của hắn.
Lan Trạch nghiêng đầu, bối rối nhìn y.
Bấy giờ y mới lại cúi người, nói nhỏ vào tai đối phương: “Vậy nên mới bảo anh mặc váy mà.”
Nếu mặc váy thì có thể biến đổi chân bất cứ lúc nào, không bất tiện như hiện giờ.
Lan Trạch: “…” Có chết hắn cũng không mặc.
1
*
Sau khi trở lại căn cứ, Lan Trạch chưa về chỗ ở đã gọi Mot đến, răn dạy anh ta một trận.
Ở một nơi hắn quản lý lại xảy ra chuyện “Trùng tộc xâm lược, căn cứ không phát hiện”, quả thực là một sự sỉ nhục. Cũng chỉ mới mấy tháng hắn không quay về căn cứ mà thôi, cả đám người đều thả lỏng như vậy rồi?
Sau lời răn dạy, hắn ra lệnh cho Mot điều tra việc này rồi mới về phòng.
Lâm Không Lộc đã chuyển về từ tổ chương trình, không biết đang nghịch ngợm gì trong phòng.
Nhìn thấy Lan Trạch trở về, y lập tức ôm váy đuôi cá màu lam nhạt đứng lên, ánh mắt sáng quắc: “Mau nào mau nào, em đã chuẩn bị váy cho anh rồi, nhanh thử xem có thể đổi lại thành hai chân không.”
Lan Trạch: “…” Biến hai chân về với mặc váy có liên quan gì đến nhau?
“Em sợ lúc anh biến về không có gì che chắn sẽ thấy xấu hổ.” Lâm Không Lộc nói năng hùng hồn chính đáng. “Em chỉ là “lương y như từ mẫu” thôi, tuyệt đối không có ý đồ xấu xa đâu, anh đừng nghĩ nhiều.”
Khóe miệng Lan Trạch giật giật, trực tiếp xốc chăn lên cho y nhìn.
Lâm Không Lộc tưởng rằng sẽ thấy một cái đuôi cá lớn xinh đẹp, sẽ kích động đến mức tai mèo nhô hết cả lên, thế nhưng –
Lan Trạch đứng dậy, đôi chân thon dài mạnh mẽ vận quần quân đội màu đen, làm tôn lên chiều cao của hắn. Hắn giẫm đôi quân ủng dài đen bóng, từng bước từng bước đi về phía thiếu niên, đôi mắt lục hiện lên ý cười cùng… sự nguy hiểm.
Lâm Không Lộc: “Ơ.”
Chết rồi, bể mánh.
Y vội vàng giấu chiếc váy đuôi cá ra sau lưng, lắp bắp: “Biến, biến về rồi sao anh còn phải giả vờ ngồi trên xe lăn? Hơn nữa…”
Anh đi đâu mặc quần vậy?
Lan Trạch cười hừ, giơ tay nhéo cằm y: “Nếu không giả vờ, thì sao biết được em chuẩn bị một niềm vui bất ngờ như vậy cho anh?”
Lâm Không Lộc: “…” Mặt mèo con vô tội.jpg
Nhưng y không biết rằng, có đôi khi, càng để lộ vẻ mặt này sẽ càng khiến người ta muốn bắt nạt.
Ánh mắt Lan Trạch thâm trầm, lấy cái váy đằng sau lưng y ra, nhỏ giọng bên tai: “Chiếc váy này không hợp với anh, nhưng thật ra… rất hợp với em.”
Lâm Không Lộc: “?!!”
*
Việc bị trùng tộc tập kích trong chương trình “Bảy ngày bảy đêm” lúc phát sóng trực tiếp nhanh chóng lên hot search. Cư dân mạng lo lắng click xem video, lại đồng loạt thoát ra với vẻ mặt no đủ.
[ Vốn tưởng đây là chuyện đáng sợ, còn đang lo không biết có thương vong hay không, hóa ra lại là cơm chó, lo thừa rồi! ]
[ Có thương vong mà, Trùng tộc thương vong nặng nề #đầu chó# ]
[ Lan Trạch điện hạ đẹp trai quá đáng, tò mò thế này là sao? Không phải bảo người cá không có dị năng ư? ]
[ Không thể không nói, Lan Trạch điện hạ đã lần nữa định nghĩa lại ấn tượng của tôi về người cá ]
Tại trấn nhỏ trên hành tinh Saya, Lộ Già do dự hết lần này đến lần khác rồi vẫn quyết định lén đi gặp tộc trưởng sau lưng Khoa.
Cậu nghe nói hoàng thất muốn cung cấp miếng dán mèo cho thường dân, giá lại rẻ, người nhiễm trùng độc nặng có thể ưu tiên mua trước.
Lộ Già muốn rời hành tinh Saya, đến hành tinh Đế Đô thử vận may.
Nhưng hành tinh Saya đã bị một đám tinh tặc chiếm giữ, chúng phong tỏa nơi này và bắt người cá để buôn bán. Lộ Già cũng là người cá, muốn rời khỏi đây sẽ rất dễ bị lộ thân phận, rơi vào nguy hiểm. Hơn nữa, Khoa khẳng định sẽ không để cậu đi.
Cậu cẩn thận suy nghĩ, chỉ có thể nhờ tộc trưởng đã che chở người cá bọn họ giúp đỡ.
Sau khi tộc trưởng biết ý định của cậu, trầm mặc hồi lâu rồi đột nhiên hỏi: “Cậu đã đọc tin tức chưa? Về Lan Trạch điện hạ?”
“Tin gì ạ? Là tin hoàng tử phi của Lan Trạch điện hạ có thể chữa khỏi trùng độc sao?” Lộ Già hỏi theo bản năng.
Tộc trưởng lắc đầu, bấm vào video Lan Trạch dùng dị năng hệ băng giết ch.ết hơn chục con trùng khổng lồ chỉ trong nháy mắt, quả nhiên thấy cậu lộ vẻ khiếp sợ, liền nói đầy ẩn ý: “Vị điện hạ này có lẽ sẽ là niềm hy vọng của tộc Nhân ngư chúng ta.”
Tổ tiên của họ có dòng máu người cá, vẫn luôn sinh sống ở hành tinh Saya, rất hiếm khi kết thông gia với thế giới bên ngoài. Điều này dẫn tới việc khi tộc nhân thức tỉnh gen, thì khả năng cao sẽ thức tỉnh thành người cá.
Đây là một chuyện tốt, nhưng cũng là một điều xấu.
Đa phần người cá đều rất đẹp nhưng ít khi có khả năng tự bảo vệ mình, việc này khiến họ dần trở thành thú cưng của giới nhà giàu. Mặc dù luật pháp của các quốc gia cấm mua bán người cá, nhưng không cấm nổi giao dịch ngầm.
Đặc biệt là vào mấy năm trước, một đám tinh tặc đột nhiên tới hành tinh Saya. Từ đây sự thống khổ của họ ùn ùn kéo tới.
Kể từ lúc đó, mỗi năm đều có người cá bị bắt đem bán, họ giận nhưng không dám lên tiếng, chạy trốn cũng không được, chỉ có thể nơm nớp lo sợ giấu diếm thân phận người cá của mình.
Hành tinh Saya nằm trong tinh vực hỗn loạn không ai quản lý, không thuộc về bất kỳ quốc gia nào, vì vậy sẽ không ai cứu bọn họ.
“Mầy ngày trước, trong trấn lại thêm một đứa trẻ mới thức tỉnh, còn chưa biết làm thế nào để giấu đuôi cá đi đã bị những tên cướp kia phát hiện, bắt đi.” Tộc trưởng thở dài.
“Tôi sẽ giúp cậu che giấu thân phận, đưa cậu đến Đế Đô. Nhưng xin cậu hãy đồng ý với tôi, cố gắng giúp chúng ta tìm kiếm sự giúp đỡ từ Lan Trạch điện hạ. Cậu ấy là người cá, có lẽ… sẽ giúp chúng ta.”
Lộ Già trịnh trọng gật đầu, nhưng lát sau lại hơi hoang mang: “Nhưng cháu nên làm thế nào để gặp ngài ấy ạ?”
Tộc trưởng do dự, ngập ngừng bảo: “Hoàng tử phi điện hạ là mèo, thích đuôi cá, mà vừa vặn cậu là người cá.”
Lộ Già: “?”
Tộc trưởng: “Khụ, tóm lại, hoàng tử phi điện hạ là dân thường, cậu sẽ có nhiều cơ hội để gặp cậu ấy hơn. Có lẽ có thể xin giúp đỡ từ cậu ấy trước, hơn nữa, không phải cậu muốn miếng dán chân mèo ư?”
Lộ Già chợt hiểu ra: “Ngài bảo cháu dùng đuôi cá dụ mèo điện hạ trước ạ?”
Tộc trưởng: “Khụ khụ khụ, ý tôi là, có lẽ cậu ấy sẽ có thiện cảm với đuôi cá của cậu.”
Lộ Già: “?” Có thiện cảm như với đồ ăn sao?
*
Căn cứ quân sự thứ ba tại hành tinh Wallan.
Ngay khi thức giấc vào buổi sáng, Lâm Không Lộc đã vứt bỏ chiếc váy màu lam kia đi.
Lan Trạch giải quyết hết công việc, trở về thì thấy ánh mắt oán hận của thiếu niên.
Hắn buồn cười tiến lên, ôm cả người y lẫn chăn bọc y, thổi bên tai y: “Mèo con, đợi về Đế Đô, chúng ta tổ chức hôn lễ lần nữa nhé.”
Lâm Không Lộc: “?”
“Vì sao? Không phải mình đã làm rồi sao?” Y khó hiểu, bất giác quay đầu, không cẩn thận cọ môi cùng Lan Trạch.
Lan Trạch nhân cơ hội khẽ hôn lên môi y, giọng khàn khàn nỉ non: “Lần trước đâu được tính là hôn lễ?”
Y đã xem lại video đám cưới do quan nghi lễ ghi lại, cả quá trình hắn đều bày vẻ mặt lạnh lùng, thỉnh thoảng mới cười một cách cứng nhắc. Mà Lâm Không Lộc lại luôn mỉm cười, cũng rất ít người có mặt tại hiện trường thật lòng chúc phúc cho bọn họ.
Lan Trạch cảm thấy đó là một đám cưới thất bại, khi ấy hắn chưa yêu mèo con nên đã cư xử quá tệ.
Bọn họ không hôn môi vào hôn lễ, trao nhẫn là do phó quan Jon thực hiện, làm hiện giờ hắn thấy Jon là thấy hơi ghét. Hơn nữa, ngay cả tuần trăng mật họ cũng chẳng có…
Nói chung, hắn muốn làm lại!
1
Lâm Không Lộc: “…”
Y đã nói gì rồi, sẽ có người nào đó hối hận thôi, ha.
Nhưng hối hận cũng vô ích, hiện giờ tình thế lật ngược rồi.
Mèo lão gia nằm trong vòng tay Lan Trạch, hừ bảo: “Nhưng em không muốn làm lại.”
“Vì sao?” Lan Trạch nhíu mày.
Lâm Không Lộc: “Eo em đau, chân em đau, ôi, hình như tay cũng đau, chắc là do ấn chân mèo nhiều quá đây mà.”
Lan Trạch: “…”
“Để anh mát xa cho em.” Hắn lập tức hiểu ý.
Lâm Không Lộc: Dễ nói chuyện vậy à?
Y lén liếc nhìn Lan Trạch, bỗng nhiên cảm thấy làm vậy cũng không thiệt thòi gì cả. Nhưng tổ chức lại hôn lễ có hơi phô trương quá không?
Gần đây, cư dân mạng đều đang ăn cơm chó của họ, đặc biệt là cảnh Lan Trạch đè y lên cơ giáp hôn môi. Có rất nhiều cư dân mạng cosplay bắt chước, đè vào xe, đè vào cây, cần gì có đó.
Thậm chí đến cả hoàng hậu Anna cũng chuyển tiếp bức ảnh với bình luận “Ngọt quá”.
Sau đó, hoàng đế bệ hạ không cam lòng thua kém, đã đăng một bức ảnh của mình với hoàng hậu Anna trong tư thế giống hệt, còn @Hoàng hậu bảo: Không cần ghen tị.
Vì thế, một xu hướng bắt chước đã bắt đầu.
Sau khi Lan Trạch biết được suy nghĩ của Lâm Không Lộc, hắn nhịn cười: “Cha mẹ làm vậy là để dẫn dắt dư luận, giảm bớt sự khủng hoảng do cuộc tấn công của trùng tộc đối với dân chúng.”
Nói rồi hắn xoa xoa đầu Lâm Không Lộc: “Có điều em nói cũng đúng, gần đây đúng thật không thích hợp. Quân đội rất nhanh sẽ có kế hoạch tác chiến, nhắm vào trùng tộc. Có lẽ phải đợi đến khi hoàn toàn đánh đuổi được chúng, chúng ta mới có thể tổ chức lại hôn lẽ, nhân tiện… bù đắp luôn tuần trăng mật.”
Lâm Không Lộc khẽ “ừm”, y thì không sao cả, nhưng dường như Lan Trạch rất mong chờ.
Mấy ngày sau, Lan Trạch vẫn luôn ở bộ tổng tư lệnh để thương thảo về kế hoạch chiến đấu cùng với Mond nguyên soái và những người khác.
Một tuần sau, bảy căn cứ chính của quân đội Đế quốc đã hợp lực để đánh đuổi trùng tộc thường xuyên quấy nhiễu ra ngoài vành đai hành tinh nhỏ trong tinh vực ở rìa đế quốc.
Sau trận chiến, Lan Trạch có một tháng để nghỉ ngơi. Cuối cùng hắn cũng có thể mang Lâm Không Lộc trở về hành tinh Đế Đô.
Lâm Không Lộc vốn tưởng hắn sẽ lập tức chuẩn bị hôn lễ, nhưng không ngờ sau khi trở về, đối phương thường xuyên biến mất. Khi y hỏi, Lan Trạch cũng chỉ xoa đầu y, rồi đổi chủ đề.
Lâm Không Lộc: “Xong đời! Theo trực giác nhạy bén của tôi, đây là thất niên chi dương.”
0687: “Hai người ở bên nhau còn chưa được bảy tháng mà?”
Lâm Không Lộc: “Vậy thì có nghĩa anh ấy có con mèo khác ở bên ngoài.”
0687: “…” Trừ cậu ra, còn có con mèo nào dám gặm con cá này?
Tất nhiên Lâm Không Lộc biết Lan Trạch không có khả năng có mèo khác, nhưng y thực sự tò mò đối phương đang làm gì. Cuối cùng, sau khi trả giá bằng việc chân mèo ấn đuôi cá, Lan Trạch cũng tiết lộ: “Anh đang chuẩn bị quà cưới cho em.”
Lâm Không Lộc: “?” Là gì vậy?
Nếu Lan Trạch chuẩn bị, có phải y cũng nên chuẩn bị không?
Lan Trạch nghe vậy cười khẽ, nắm chân mèo: “Không cần, em chính là món quà rồi.”
Ngày hôm sau, Lâm Không Lộc chưa tỉnh ngủ đã bị Lan Trạch kéo ra khỏi ổ chăn, mơ mơ màng màng vệ sinh cá nhân rồi bị mang lên xe huyền phù.
“Đi đâu vậy?” Y tò mò hỏi sau khi đã tỉnh hẳn.
“Đi xem quà.” Lan Trạch mỉm cười.
Xe huyền phù lái thẳng đến trung tâm nghiên cứu cơ giáp. Lâm Không Lộc nhận ra đường đi thì bừng tỉnh, không nhịn được muốn cười.
Món quà Lan Trạch muốn tặng y thì ra là cơ giáp?
Lâm Không Lộc chờ mong, nhưng xe chạy được nửa đường thì không may có trục trặc.
Sắc mặt Lan Trạch hơi đen lại, xuống xe bảo Lâm Không Lộc: “Em đến quán cà phê bên kia ngồi chờ anh chút nhé, anh gọi người đến đón.”
Đêm qua Lâm Không Lộc bị giày vò một trận, eo hơi nhức nên gật đầu đồng ý.
Nhưng y mới ngồi xuống trong góc quán cà phê, bỗng có một thanh niên ôm hoa hồng, tiến về phía trước với khung tập đi của người cá, căng thẳng hỏi: “Thưa, thưa ngài, ngài có muốn mua hoa không?”
Có cận vệ đi theo Lâm Không Lộc, thấy vậy lập tức ngăn cậu lại.
Lâm Không Lộc ngẩng đầu, nhìn rõ dáng vẻ của người mới đến thì bỗng nói: “Đợi đã!”
Nếu không nhìn nhầm, đây chẳng phải là nhóc người cá bị y bắt được, tạm thời lôi kéo làm đối tượng bỏ trốn cùng y sao? Hình như tên là Lộ, Lộ gì nhỉ?