Chu Lạc không gọi lại, trực tiếp giao chuyện này cho trợ lý, trợ lý nhận di động, rời khỏi phòng họp để xử lý. Trong mắt của trợ lý, chuyện liên quan đến Hạ Oa là chuyện cá nhân, bất kể cô ta ở bên Chu Phóng được xem trọng thế nào, cô ta cũng không thể để chuyện này ảnh hưởng đến công việc của ông chủ nhà mình.
Đây hoàn toàn là hai việc có tính chất khác nhau, không cùng mức độ, không thể so sánh.
Trong phòng họp, vẻ mặt của Úc Thịnh không thay đổi, mọi người lại trò chuyện vài câu, sau đó hẹn thời gian ăn tối.
Lúc Thu Tự đứng dậy dọn laptop và tập tài liệu, cuối cùng Chu Lạc không nhịn được ánh mắt rơi lên người anh. Đối phương tuy sau khi vào phòng họp không nói lời nào, yên tĩnh như không hề tồn tại nhưng gương mặt và dáng người này muốn không chú ý cũng khó.
Hai năm nay Chu Lạc cũng đầu tư đứt quãng qua vài bộ phim mạng và dự án điện ảnh, từng gặp qua sự xa xỉ và nổi tiếng trong giới giải trí, nhưng bây giờ ngẫm lại những sao nam tiểu thịt tươi kia, không ai sánh bằng trợ lý yên tĩnh trước mặt này.
Đàn ông có vẻ ngoài như vậy lại chỉ là một trợ lý? Chỉ dựa vào vẻ ngoài, dù cái gì anh cũng không biết, chỉ cần đứng trước ống kính thôi cũng có nhiều người nguyện ý đưa tiền cho anh tiêu rồi…
“Sếp Chu.” Giọng của Úc Thịnh kịp thời kéo anh ta hoàn hồn, Chu Lạc thu mắt về, ánh mắt mang theo ý cười nhìn vào mắt Úc Thịnh. Nụ cười của cô vẫn rạng rỡ nhưng Chu Lạc lại mơ hồ phát hiện ra vẻ không vui đằng sau nụ cười này.
Là vì anh ta nhìn trợ lý kia một lúc sao? Nhưng vừa rồi, lúc anh ta dùng loại ánh mắt này, thậm chí là ánh mắt càng tùy ý hơn đánh giá cô, cô vốn không hề để tâm.
Bảo vệ kỹ như thế ư? Thú vị.
***
Đối phương sắp xếp cho Úc Thịnh một căn phòng suite có gác lửng, vì có phân tầng trên tầng dưới, có hai phòng ngủ nên Úc Thịnh bảo Thu Tự trực tiếp vào căn phòng này.
Cách tiệc tối còn có mấy giờ đồng hồ, cô chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi một lúc, tắm rửa, sau đó thay đồ.
Gian phòng này rất đẹp, hướng nam là cửa sổ sát đất bằng thủy tinh rất lớn, có hơi giống với căn chung cư gác lửng của cô ở thành phố B, nằm ở tầng cao, ánh sáng tốt, tầm nhìn đẹp, có thể thu trọn Thiên đường tiếng hét ở đối diện đường vào đáy mắt.
“A Tự, cho người điều tra một chút quan hệ giữa Chu Lạc và Chu Phóng, còn người tên là Hạ Oa. Em muốn biết quan hệ của cô ta với hai người họ.” Chuyện giữa Hạ Oa và Cố Giác, cô không có hứng thú điều tra, nhưng người nhà họ Chu không giống thế – đặc biệt là Chu Lạc.
Cô và Chu Lạc hợp tác, cần biết rõ quyền lên tiếng của Chu Phóng trong Hải Danh, và quan hệ của Chu Lạc và Hạ Oa. Đương nhiên với cuộc điện thoại ngắn vừa rồi, Hạ Oa ở bên Chu Lạc hình như không được chiều chuộng như bên Chu Phóng.
Nhưng một cô gái không chênh lệch với tuổi tác với cô là bao, có thể cùng lúc có quan hệ với Cố Giác, Chu Phóng, Chu Lạc, chẳng lẽ cũng là thiên kim nhà giàu? Nhưng trong giới thượng lưu ở thành phố B chưa từng nghe qua nhà họ Hạ, không chỉ ở thành phố B, mà thành phố S cũng không có.
“Được.” Thu Tự không hỏi nhiều, đơn giản đồng ý, anh lấy laptop, ngồi trên bàn ăn mở máy bắt đầu làm việc.
Úc Thịnh tắm xong, cô thay trang phục thoải mái, Thu Tự đã làm xong, anh đang dùng máy pha cà phê dạng nén ở trong phòng để pha cà phê.
“Cà phê nén trong phòng không chắc đã ngon, em uống thử.” Anh đặt hai cốc cà phê lên quầy bar, lấy sữa trong tủ lạnh ra đổ vào.
Úc Thịnh ừ một tiếng, cô đứng trước cửa kính nhìn Thiên đường tiếng hét, trong tay cầm quyển sổ giới thiệu, đối chiếu với bản đồ và cấu trúc.
Thu Tự thêm sữa vào cà phê, đích thân đưa đến bên tay cô, Úc Thịnh nhấp một ngụm, ghét bỏ đưa trả cho anh: ‘Không ngon.”
Anh nhận lấy đặt sang một bên: “Anh bảo tiệm cà phê dưới lầu mang cà phê xay lên.”
“Không cần phiền như vậy, chúng ta xuống mua đi.” Úc Thịnh lật một trang trong quyển sổ giới thiệu, sau đó đưa cho anh xem “A Tự, em muốn đi nhà ma này.”
Thu Tự ngây người: “Em chắc chứ?”
Về độ thấu hiểu Úc Thịnh, không ai có thể so sánh được với anh, cô sợ lạnh sợ tối, trước đây có một lần vào nửa đêm gọi cho anh, vì trước khi ngủ cô đã xem bộ phim rất kinh điển “Ngôi nhà nhỏ trong rừng”, hơn nữa hôm đó một mình cô ở trong căn hộ, kết quả buồn ngủ lại không dám ngủ.
Cuối cùng là anh lái xe đến, ngủ cùng cô trên sô pha dưới nhà qua nửa đêm, cô mới lên lầu ngủ.
Có lẽ Úc Thịnh cũng nhớ đến lần nọ, nhưng cô cảm thấy tình hình không giống: “Không sao, dù sao hôm nay anh và em ở cùng một phòng.” Nói rồi, cô lại bổ sung thêm một câu, “Bây giờ đi thôi.”
***
Úc Thịnh chưa từng đến khu vui chơi cỡ lớn như thế này.
Trước năm mười ba tuổi, lúc mẹ cô còn sống, là vì điều kiện gia đình nên không được đi. Mẹ cô một mình nuôi cô, áp lực cuộc sống rất lớn lại bận rộn, cô sẽ không đưa ra yêu cầu quá đáng, có lúc cuối tuần sẽ đến khu vui chơi cỡ nhỏ gần nhà, cô đã cảm thấy rất hài lòng rồi.
Sau năm mười ba tuổi, cô đến thành phố B, vào nhà họ Úc. Úc Quý Đông ngoài việc có quan hệ huyết thống với cô, thì ông ta không khác gì với người lạ, vốn không thể giống như những người bố bình thường, hễ nghỉ lễ sẽ đưa cô ra ngoài chơi.
Sau đó nữa, cô lớn hơn một chút, trong trường cũng có bạn thân, có teher ra ngoài hơn nữa cũng có thể chăm lo cho bản thân. Úc Quý Đông lại nảy ra tâm tư muốn bắt cô liên hôn.
Cô từng bị Úc Quý Đông dẫn đi ăn tối ở gia nghiệp của một doanh nhân trung niên đầu hói nào đó, cũng từ lúc đó, cô biết rõ bản thân đối với Úc Quý Đông mà nói có ý nghĩa gì. Dẫu khi đó cô chỉ mới mười bảy tuổi, vốn chưa thành niên.
Nhưng trong mắt Úc Quý Đông, một “món quà” có thể trao đổi giá trị rõ ràng không cần nói đến việc thành niên hay chưa.
Sau khi cô chính thức đính hôn với Cố Giác, dù có tiền có thời gian nhưng cô hoàn toàn không còn tâm tư đến khu vui chơi.
Cô luôn cảm thấy thời gian không đủ dùng, có quá nhiều thứ cần học, có quá nhiều số liệu tài liệu cần phải phân tích, lúc cô phản ứng lại, cô phát hiện mình đã cách bạn cùng lứa rất xa, đến cả bạn bè quen biết lúc cấp hai cấp ba cũng dần trở nên xa cách.
Cô vốn không thể giống như sinh viên nữ bình thường vô ưu vô lo. hưởng thụ thanh xuân, kết bạn và yêu đương.
Thành phố S thuộc Giang Nam, mùa đông mưa nhiều, may là hôm trước vừa mưa xong, giờ đây không khí đều là hơi nước ẩm lạnh, loại ẩm lạnh này thua xa cái lạnh giá rét của thành phố B, từng tia lạnh dường như có thể chui vào trong xương tủy.
Úc Thịnh mặc áo nhung trắng dày mềm bên ngoài, áo khoác rất dài, dài qua gối, có mũ che, có thể bao bọc cả người cô bên trong. Nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh, đặc biệt là sau khi vào trong nhà ma.
Giống với số đông mọi người rõ ràng sợ muốn chết nhưng lại thích vào trong nhà ma, lúc cô bước vào trong không gian vươn tay ra không nhìn rõ năm ngón, cô lập tức cảm thấy xung quanh đều không an toàn, bất kỳ lúc nào đều sẽ có thể nhảy ra thứ gì đó.
“A Tự…” Cô níu lấy áo choàng của Thu Tự bên cạnh, cảm thấy đầu ngón tay của mình lạnh lẽo.
“Ừ, anh đây.” Anh cảm nhận được ngón tay đang kéo áo choàng của mình, thậm chí có thể tưởng tượng được ngón tay thon dài trắng ngần của cô đặt trên áo choàng đen của mình, ngón tay anh hơi nhúc nhích nhưng vẫn nhịn lại xúc động muốn nắm lấy tay cô.
Lúc Thu Tự đang nhẫn nại, Úc Thịnh lại không hề khách khí, cô nắm lấy tay áo của anh, ôm chặt cánh tay anh, gò má dán trên cánh tay đồng thời dùng ngón tay che nửa bên còn lại, nếu như xuất hiện tình hình không may nào sẽ lập tức đưa tay che mắt.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, lúc cô dựa vào anh, cả người anh hình như hơi cứng lại.
“A Tự, anh sợ tối hả?”
“Không sợ.”
“Vậy anh sợ ma không?”
“Không sợ.”
“Vậy vừa rồi sao anh lại run vậy?”
“…”
Vẫn may là trong môi trường này, sức chú ý của cô sẽ không tập trung quá lâu trên một câu hỏi.
Họ từ từ bước sâu vào trong nhà ma, xung quanh dần xuất hiện các loại âm thanh kỳ lạ, tiếng kẽo kẹt mở cửa, tiếng thở dài u oán, Úc Thịnh cảm thấy vạt áo bị người khác kéo, cô lập tức che mắt cả người co ro chui vào lòng anh, “Có, có thứ gì đó sờ em!”
“Không sao, chỉ là có nhân viên công tác ngồi xổm ở đó thôi.” Thu Tự mở đèn pin điện thoại ra nhìn, sau khi xác định chỉ là nhân viên công tác vô hại, vừa muốn tắt đèn pin, Úc Thịnh đã từ trong lòng anh ngẩng đầu.
Anh muốn ngăn cũng không ngăn kịp, Úc Thịnh nghiêng đầu nhìn rõ gương “mặt quỷ” đầm đìa máu bị “cắt nửa người” dưới sự hỗ trợ của đèn pin, cũng vì một ánh nhìn này suýt nữa trực tiếp tiễn cô đi luôn…
Úc Thịnh nói gì cũng không chịu đi tiếp, kéo anh quay lại lối vào ban đầu.
“Đã đi được hơn phân nửa rồi, về lại lối ban đầu sẽ tốn càng nhiều thời gian hơn, huống hồ sau lưng còn có những khách khác, có mấy đường rất chật, lại rất tối, lúc ngược về sẽ đụng vào người khác.” Anh kiên nhẫn khuyên nhủ từng câu một, nhưng lúc này, anh khuyên như thế nào cũng vô dụng, Úc Thịnh nào chịu nghe.
Cô túm chặt cổ áo khoác của anh, vùi mặt vào trong, đến cả mắt cũng không chịu mở ra, càng không cần nói đến đi đường.
Thu Tự bị cô kéo đến không nhúc nhích được, đặt biệt là nơi lồng ngực, có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở ấm nóng của cô dán lên người anh.
Rõ ràng là dáng vẻ vừa vô lại vừa không chịu nói lý, khác xa với vẻ trầm ổn phóng khoáng lúc cô họp cách đây không lâu, nhưng anh không chống đỡ nổi, tim vừa tê vừa dại, giống như không còn là của anh nữa vậy.
Anh nghe thấy mình thở dài, nguyên tắc lần thứ N bị phá vỡ: “Vậy anh cõng em ra ngoài, được không?”
“Ừ.” Lần này Úc Thịnh đồng ý.
Thu Tự ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng bế cô lên: “Em sợ thì nhắm mắt, lát nữa sẽ ra ngoài.”
Úc Thịnh không lên tiếng, nhưng cánh tay ôm cổ anh hơi siết chặt hơn chút, sau lưng là đường đi u tối, bước chân của anh vừa nhanh vừa vững, loại cảm giác này làm người ta cảm thấy yên tâm.
Úc Thịnh dần không sợ nữa, cô gỡ tay che mắt ra, còn có tâm trạng nói chuyện phiếm với anh: “A Tự, vai anh rộng quá…”
“…”
“Em nhớ trước đây anh cũng từng cõng em một lần, em có nặng hơn không?”
“…”
“A Tự, vừa rồi em muốn nói là, trên người anh thơm quá, anh dùng nước hoa gì vậy?”
“Sếp Úc, anh không dùng nước hoa.”
“Vậy sao, để em ngửi lại.”
Đối phương nói xong, Thu Tự lập tức cảm nhận được hơi thở ấm nóng của cô ghé gần sau cổ anh, giống như động vật nhỏ lông xù mềm mại, khẽ ngửi, còn không cẩn thận cọ vào.
Dưới chân anh không biết vướng vào gì, loạng choạng rồi nhanh chóng đưa tay vịn lấy vách tường mới không bị ngã.
“Anh không sao chứ?” Giọng nói mềm mại, quyến rũ bên tai anh, hơi thở phả vào tai, mang theo ngưa ngứa tê dại.
Trong bóng tối, ngón tay của Thu Tự dần siết chặt, nhưng lúc anh lên tiếng, giọng nói lại bình tĩnh hơn mọi khi: “Không sao, sắp đến rồi.”
***
Hạ Oa không ngờ rằng đến thành phố S để giải sầu lại gặp được cô gái làm cô ta buồn bực.
Cố Giác đã mấy hôm không đến gặp cô ta rồi, bắt đầu từ tối hôm cô ta gửi ảnh làm bò bít tết, anh ta qua căn hộ mà anh ta sắp xếp cho cô ta ngồi một lúc, ngoại trừ ăn vài miếng bít tết ra, anh ta cũng không còn đến tìm cô ta, cũng không dẫn cô ta ra ngoài.
Hạ Oa cảm thấy mình đã đủ chủ động, hơn nữa giữa hai người, anh ta là người nợ cô ta, giờ đây bảo cô ta chủ động tìm anh ta, cô ta không làm được.
Nhưng cứ thế ở lại thành phố B, chỉ cần anh ta muốn, cô ta có thể bị anh ta tìm được bất kỳ lúc nào.
Cuối cùng, cô ta muốn định dẫn theo bạn thân đến thành phố S ở mấy ngày.
Cô ta biết Chu Lạc ở thành phố S, hơn nữa sau khi bắt đầu mở khu công viên trò chơi này, cô ta chưa từng đến qua, nào biết đã chạy xa như vậy vẫn có thể nhìn thấy người không muốn gặp.
Cách cổng nhà ma không xa, Úc Thịnh từ lưng của một người đàn ông leo xuống, trông tâm trạng của cô không tệ, mỉm cười nói gì đó với đối phương, người nọ lập tức đi đến sạp bán kẹo bông gòn bên cạnh.
Rất nhanh, người đàn ông mang kẹo bông gòn về, đưa đến trước mặt cô, cô xé ra một ít ăn, sau đó lại xé thêm một miếng kiễng chân đưa đến bên miệng đối phương.
Hạ Oa nhìn thấy toàn bộ quá trình lắc đầu thở dài, bạn thân bên cạnh cô ta khó hiểu hỏi: “Sao vậy, nhìn thấy ai rồi?”
“Một người quen, tớ còn cho rằng cô ta rất thích anh ấy, kết quả…” Giọng của Hạ Oa mang theo cảm khái và chính nghĩa, “Chỉ là tớ cũng không quá bất ngờ, liên hôn nhà giàu đâu có tình yêu thật sự, có một số phụ nữ bề ngoài trông rất tốt đẹp nhưng sau lưng lại chơi đủ loại trò chơi cởi mở…”
“Liên hôn nhà giàu, không phải cậu nói cô vợ chưa cưới mà bạn trai cậu bị người nhà sắp xếp cho đấy?” Bạn thân nghe xong, đôi mắt lập tức sáng lên, “Cậu nhìn thấy cô ta đang ở cùng người đàn ông khác à? Ở đâu? Đừng ngốc nữa, mau lấy di động ra chụp lại đi, đây đều là chứng cứ cô ta ngoại tình đấy! Càng thân mật càng tốt!”
Hạ Oa bị bạn thân giục lấy di động ra, cuối cùng cô ta chỉnh ống kính, bắt đầu chụp.
Chạng vạng ngày đông mặt trời xuống núi rất sớm, chưa đến sáu giờ sắc trời đã tối rồi, lúc Hạ Oa ấn nút chụp, ánh đèn flash lóe lên vài cái.
Thu Tự là người nhạy bén như thế nào chứ, dù đang ở trong khu trò chơi đông người qua lại, anh cũng lập tức phát hiện ra ánh đèn lấp lóe về hướng hai người.
Anh quay đầu, nhanh chóng từ trong dòng người định vị được vị trí của đối phương, sau đó trong lúc hai người đang rối rắm sửng sốt, anh nhanh chóng bước đến trước mặt họ: “Rất xin lỗi, có thể cho tôi xem di động của cô một chút không?”
Hạ Oa lập tức lặng thinh.
Người đàn ông có đôi chân thon dài, mặc áo khoác bằng nỉ mỏng, gương mặt ngược sáng với hướng ánh đèn của vòng đu quanh bên kia trông càng lạnh nhạt và xa cách, đẹp đến mức làm người ta mất đi khả năng ngôn ngữ.
“Gì cơ?” Lần nữa bị thị giác công kích, Hạ Oa nhất thời chưa thể phản ứng lại, lúc cô ta cầm di động ngây người, đối phương lại lên tiếng nói xin lỗi, sau đó đưa tay lấy mất di động của cô ta.
Sau khi di động rời khỏi tay, Hạ Oa mới phản ứng lại, cô ta muốn đưa tay đoạt lại di động, Thu Tự đã nhanh chóng từ trong máy ảnh vào thư viện ảnh, nhấp chọn những tấm mới chụp, không ngoài dự tính nhân vật chính trong đó đều là Úc Thịnh và anh.
“Cô chưa thông qua đồng ý của chúng tôi đã chụp lén chúng tôi, xâm phạm quyền riêng tư của chúng tôi. Lần này tôi chỉ chọn xóa ảnh, nếu như có lần sua tôi sẽ báo cảnh sát.” Thu Tự đưa ngược di động sang để cô ta có thể nhìn rõ ảnh trên màn hình.
Vì ống kính kéo rất gần nên nhân vật chính trong bức ảnh là hai người họ, Hạ Oa muốn tìm cớ nói bất cẩn ở trong khu trò chơi chụp trúng hai người cũng không nói ra được.
Sau đó, anh xóa sạch các bức ảnh của anh và Úc Thịnh, vào mục “xóa gần đây nhất” lại xóa đi hoàn toàn các tấm ảnh đó.
Động tác của anh rất nhanh, chưa đến mấy giây đã xóa sạch ảnh trong di động, trả lại trước mặt cô ta. Trong suốt quá trình, mặt anh không có bất kỳ cảm xúc nào, gương mặt lạnh lùng xa cách làm người ta thấy e dè.
“Haiz, anh… sao anh lại như vậy?” Bạn của Hạ Oa không dễ gì mới tìm lại được giọng mình.
Thu Tự không để ý, trả lại điện thoại, trực tiếp xoay người đi về hướng Úc Thịnh.
“Hạ Hạ, làm sao đây…” Cô gái kia thấy vậy, đưa tay kéo Hạ Oa, “Chúng ta cứ thế lỡ mất cơ hội này sao?”
Giờ đây trong lòng Hạ Oa vừa bực vừa thẹn, chụp lén bị bắt tại trận còn bị người của Úc Thịnh cảnh cáo thẳng mặt, làm cho cô ta không cách nào chịu đựng được.
“Cậu đợi ở đây!” Cô ta cắn răng, mở di động, nhấn vài cái, sau đó cầm lấy di động đuổi theo.
Úc Thịnh còn chưa nói hai câu với Thu Tự đã nhìn thấy Hạ Oa mang theo vẻ mặt kiên nghị xông đến trước mặt cô: “Chụp ảnh là tôi không đúng, nhưng cô như vậy, xứng với Cố Giác sao?”
Úc Thịnh: …???
Là tai… cô có vấn đề rồi sao?