Chiếc ô của Tạ Nhu đã hỏng hoàn toàn, quần áo trên người cũng ướt đẫm, chẳng khác gì con gà rơi vào nồi canh. Cô liền dứt khoát ném chiếc ô vào thùng rác.
Không tìm thấy Hắc Bối, trong lòng Tạ Nhu vô cùng lo lắng, không biết nên làm thế nào mới đúng, cứ thế dựa vào thân cây ngồi xổm xuống.
Cô nghĩ đến những chuyện xảy ra hôm nay, trong lòng cảm thấy vô cùng uất ức, ôm đầu gối lặng lẽ khóc.
Tạ Nhu cân nhắc, đợi đến lúc tìm được Hắc Bối, ông nội quay về, cô lập tức sẽ nói lời từ biệt, rời khỏi nơi này, đi đến nơi khác lang bạt làm việc, miễn cho phải chịu những cơn giận vô cớ như vậy.
Nếu ba còn sống, chắc chắn bọn họ sẽ không dám bắt nạt Hắc Bối như thế, đánh cho phải ngó mặt chủ chứ.
Chỉ là ba đã qua đời, không thể bảo vệ cô và Hắc Bối nữa.
Trong ấn tượng của cô, ba rất ít khi nói cười, vẻ mặt luôn nghiêm túc chẳng chút hài hước, rất ít khi thể hiện vẻ dịu dàng ra mặt với cô.
Bọn họ rất khó nói chuyện, mỗi lần ba gọi đến, không phải giáo huấn cô thì cũng là đốc thúc cô tiến bộ. Trước kia cô còn nghĩ ông chẳng yêu mình đâu.
Ba qua đời, cô không được nhìn ông lần cuối.
Nhưng vết chữ bằng máu loang lổ trên chiếc áo sơ mi, một chữ “Nhu” đỏ bừng đó đã nói rõ cho cô biết, đến chết, Tạ Hàn cũng rất yêu đứa con gái độc nhất là cô.
Tạ Nhu vùi mặt vào đầu gối, thấp giọng khóc nức nở.
Không biết qua bao lâu, mưa có vẻ như đã tạnh.
Nước mắt dính trên mi cô, cô phát hiện mưa vẫn lớn như cũ, âm thanh bên tai rối tinh rối mù. Chỉ là có một người đứng bên cạnh che ô cho cô.
Cô ngẩng đầu, lập tức thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Ánh đèn đường sáng chiếu trên đỉnh đầu, đôi mắt thâm thúy của Hàn Định Dương chìm vào bóng tối.
Anh cúi đầu nhìn cô, bản mặt lạnh lùng cứng rắn tựa như trở nên dịu dàng. Hô hấp của anh cũng chưa kịp bình phục.
Tạ Nhu chú ý tới phần quần từ đầu gối trở xuống của anh đều ướt đẫm, hẳn là một mạch chạy tới đây mới có thể ướt nhẹp như thế.
Trong tay anh cầm một chiếc ô đen, cứ như vậy im lặng đứng cạnh cô.
Những hạt mưa dày đặc đạp lên mặt dù, phát ra tiếng vang rất lớn.
Trái tim cô như thắt lại vào lúc đó.
“Sao anh lại…”
“Em bị ngốc phải không?”
Hàn Định Dương lạnh lùng cắt ngang lời cô, âm lượng đề cao hơn mấy chục đề-xi-ben, vừa tức vừa lo, “Trời sấm chớp mưa bão như thế này lại ngồi dưới gốc cây! Chán sống rồi à?”
Tạ Nhu bị anh mắng đến ngẩn người, một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy ra, lăn dài trên má.
Hàn Định Dương cúi đầu nhìn cô.
Chiếc áo thun đơn bạc của cô ướt nhẹp dính sát thân thể, mái tóc cũng ướt dính lung tung, khuôn mặt trắng nõn hơi phiếm hồng, vẻ mặt vốn anh khí cũng vì nước mắt mà trở nên đau buồn, có vẻ nhu nhược đáng thương.
Tay anh chợt nắm chặt cán dù, rõ ràng đang sốt ruột muốn mở miệng quở trách, lúc này lại nghẹn lại ở cổ.
Tạ Nhu cũng đã đứng lên, tiếng khóc thút thít biến thành tiếng khóc nức nở.
Cô vừa khóc, vừa đi vào cơn mưa, bước đi khấp khểnh.
Hàn Định Dương thầm mắng trong lòng một tiếng, chạy mấy bước đuổi theo: “Đi đâu?”
“Em phải về nhà.”
Cô khóc sướt mướt, nói không rõ.
“Đi nhầm đường rồi.”
“Em phải về nhà.”
Tạ Nhu vừa khóc vừa nói, “Em phải về nhà của mình.”
Là nhà của cô, không phải Tạ gia, cũng không phải nhà bác cả.
Cô thực sự không tìm thấy nhà mình ở đâu, cô chỉ có thể đi lung tung dưới cơn mưa như thế.
Tựa như cô thật sự không có nhà vậy! Tạ Nhu khóc lớn lên.
Nhìn bóng dáng cô càng lúc càng xa dần trong cơn mưa, nghe thấy tiếng cô khóc, ruột gan Hàn Định Dương như bị thứ gì gặm nhấm, xé rách đau đớn.
Anh đuổi theo cô, vừa kéo cô quay lại, vừa che ô cho cô: “Đi theo anh.”
“Buông tay!”
Tạ Nhu bị anh lôi kéo, khóc đến thở hổn hển, “Anh đừng động vào em!”
“Đừng làm loạn nữa.”
Hàn Định Dương kéo cô vào lông ngực rồi trụ lại như gông cùm, “Nghe lời đi.”
“Em nhớ ba.”
Cằm Tạ Nhu dựa vào cơ bắp rắn chắc của anh, cô mạnh mẽ cắn một miếng, gào khóc, “Anh lại không phải ba em, anh không cần lo cho em!”
Nước mưa theo trán Hàn Định Dương chảy xuống, thấm ướt đôi mắt anh. Mà tiếng khóc của cô cũng làm lòng anh ướt nhẹp.
“Em cứ coi anh như là… Anh chăm sóc em.”
Hàn Định Dương ôm lấy cô, đặt cằm trên đỉnh đầu cô, mặt vùi vào trong mái tóc cô, thấp giọng nói với cô lời trấn an dỗ dành.
Bên tai là gió lớn gào thét, sấm nổ vang trời, còn có cả tiếng mưa tầm tã.
Anh nói gì Tạ Nhu không nghe rõ, chỉ nghe được duy nhất một câu.
Anh nói: “Tạ Định Nhu, về nhà với anh.”
Trong nháy mắt bàn tay rắn chắc ấm áp của anh nắm lấy tay cô, đột nhiên Tạ Nhu ngửi thấy mùi hương bạc hà.
Cơn mưa lớn tầm tã không có dấu hiệu giảm bớt.
Đây không phải lần đầu Tạ Nhu đến nhà Hàn Định Dương.
Nhà anh là một ngôi nhà hai tầng cũ kỹ. Vì cha mẹ bận đi công tác, ông nội cũng không ở đây nên trong nhà chỉ có hai anh em. Thế nhưng nhà vẫn bày biện gọn gàng ngăn nắp, không hề có chút lộn xộn.
Tạ Nhu vừa xuất hiện trước nhà anh, Hắc Bối đã khập khiễng chạy ra, hưng phấn không thôi.
Tạ Nhu rốt cuộc thả lỏng.
Cô ngồi xổm xuống nhẹ nhàng ôm lấy Hắc Bối, giận dỗi nói: “Mày còn biết tìm anh ấy!”
Lời nói này của cô có chút không rõ ý vị, khiến lòng Hàn Định Dương vén lên nhộn nhạo.
Anh rũ mi, thấy cô toàn thân ướt đẫm, hơi hé miệng. Nhưng hình như cảm thấy không tiện nên cuối cùng vẫn không nói gì.
Hàn Trì ngồi xe lăn tới, nói với Tạ Nhu: “Chị, toàn thân chị ướt hết rồi, mau đi tắm rửa đi, nếu không sẽ bị cảm đó!”
Hàn Định Dương nhướng mày, thằng bé này ở thời điểm mấu chốt rất có tác dụng.
“Tắm rửa không?”
Anh quay đầu hỏi Tạ Nhu.
Toàn thân Tạ Nhu ướt đẫm, lo làm thảm bẩn liền đứng ở cửa, cũng không định vào nhà: “Có tiện không, nếu không…” Dù sao cũng là ở nhà người khác.
Nhưng mà Hàn Định Dương đã xoay người về phòng, lời Tạ Nhu chưa nói cứ thế kẹt lại trong cổ họng.
Mất một buổi tối dầm mưa tìm cô đã quá phiền toái, với tính tình của Hàn Định Dương, trong lòng chắc chắn rất khó chịu.
Vừa mới một đường kéo cô về nhà, mặt Hàn Định Dương vô cùng căng thẳng không nói gì, không biết anh đang giận cô hay sao, Tạ Nhu cũng không dám nhiều lời.
Hàn Trì đưa Tạ Nhu vào phòng khách, lấy điều khiển từ xa chỉnh lại độ ấm điều hòa, nói: “Chị đừng để ý, anh em đối với ai cũng hờ hững như vậy…”
Hàn Trì còn chưa nói xong, Hàn Định Dương đã từ phòng trở ra, đưa cho Tạ Nhu một cái áo thun thể thao dài.
“Thay cái này đi.”
“Hả?”
Tạ Nhu nhận lấy áo thun thể thao. Quần áo khá rộng, chất vải sờ khá mềm mại.
Vậy nên… Thay quần áo của anh sao?
Tạ Nhu cảm thấy không tốt lắm, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Hiện tại cô toàn thân ướt đẫm, cực kỳ khó chịu, rất muốn tắm nước nóng thả lỏng một chút.
Cô thấp giọng nói: “Cái đó, cảm ơn anh Định.”
Lúc cô đi vào phòng tắm bỗng phát hiện ra, cái kẹp trong quần áo thế mà lại là một cái qu.ần lót nam màu xám! Cỡ lớn nhất! Trong nháy mắt mặt Tạ Nhu đỏ bừng.
Cô tránh Hàn Trì ở phòng khách, đến phòng Hàn Định Dương, đưa qu.ần lót cho anh: “Anh lấy sai rồi.”
Hàn Định Dương đang dùng khăn lau khô tóc bỗng dừng tay một chút, quay đầu lại nhìn cô một cái, ngay sau đó bình tĩnh mà nói: “Rất sạch sẽ, anh chưa mặc qua đâu.”
Cái gì?
Để cô mặc qu.ần lót của anh! Cô biện giải: “Không phải là vấn đề sạch sẽ hay không, em không mặc qu.ần lót nam đâu!”
“Cũng không phải là chưa từng mặc.”
“Khi đó còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu…”
“Ồ.”
Hàn Định Dương gật đầu, hỏi lại, “Vậy giờ em hiểu cái gì?”
Mặt Tạ Nhu ửng hồng, nói: “Dù sao cũng không mặc của anh.”
“Em trai anh, em mặc chắc sẽ nhỏ hơn.”
“Không được không được!”
Tạ Nhu cảm thấy bản thân không biết nói sao với anh, “Em không mặc đâu, em là con gái, không thể mặc quầ.n lót nam được!”
“Cũng được.”
Hàn Định Dương nói, “Vậy em ở không đi.”
“…” Tạ Nhu cứ nghĩ mãi, cuối cùng đau lòng quyết định, quầ.n lót của con trai, cô mặc! Thực sự không thể ở không mà đi tới đi lui trong nhà anh được, quá kì quái!
Lúc Tạ Nhu đang tắm rửa, Hàn Định Dương gọi điện thoại báo cho Tạ Cẩn Ngôn rằng Tạ Nhu đang ở nhà mình rất an toàn, ông Tạ không cần phải lo lắng.
Tạ Chính Đường nghe máy, cuối cùng cũng buông xuống được bất an lo sợ trong lòng.
Ông nói với Hàn Định Dương những lời thấm thía: “A Định, cháu nhất định phải chăm sóc tốt cho Nhu Nhu nhà ông. Nhu Nhu thoạt nhìn hiếu thắng, kì thật bên trong rất yếu ớt. Hôm nay nó chịu uất ức, cháu giúp ông an ủi nó cho tốt, đừng để nó có cảm giác phải ăn nhờ ở đậu, chờ ông trở về sẽ làm chủ cho nó.”
Tạ Chính Đường thực sự không yên tâm về cháu gái nhỏ này, nếu không phải Tạ Cẩn Ngôn ngăn lại, nói không chừng ông sẽ mua vé máy bay về nhà ngay trong đêm.
Hàn Định Dương lễ phép nói: “Ông nội Tạ yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Nhu Nhu.”
Tạ Nhu tắm rửa xong, vừa lúc nghe thấy anh gọi tên cô, Nhu Nhu.
Trước kia lúc có mặt người lớn, anh luôn quy cử gọi cô là em, lúc không không có ai thì “Này”, “Hey.”
Đây là lần đầu tiên, cô nghe thấy anh gọi “Nhu Nhu” theo ông nội.
Đầu lưỡi Tạ Nhu hơi cuộn lên, khẽ đọc thầm Nhu Nhu, trong lòng bỗng có cảm giác tê dại theo dây thần kinh đến từng làn da tấc thịt, khiến cô rung lên một chút.
Hàn Định Dương cúp điện thoại, quay đầu vừa vặn thấy cô.
Cô đang mặc đồ thể thao to rộng của anh, vạt áo dài vừa đến đầu gối, lộ ra bắp chân trắng nõn.
Sợi tóc cô ướt át đọng lại từng giọt nước, khuôn mặt bị hơi nước mờ mịt làm ửng hồng, lông mày cũng chẳng sắc bén như ngày thường mà trở nên nhu hòa đôi chút.
Cô mở miệng dò hỏi: “Anh Định… Có móc không vậy?”
Ánh mắt Hàn Định Dương dời xuống, thoáng thấy một tay cô cầm quần áo ướt dầm dề, một tay khác lại nắm chặt một chiếc quần ren nhỏ.
Tạ Nhu phát hiện, tay nắm qu.ần lót giấu ra phía sau.
Hàn Định Dương đi đến ban công, lấy móc đồ đưa qua.
Tạ Nhu lấy treo qu.ần lót vào, treo lên giá phơi quần áo.
Trên sào phơi đồ, ngoại trừ quần áo của Hàn Định Dương và em trai còn có một cái áo thun của con gái. Đặc biệt, bên cạnh còn có một cái quầ.n lót nữ.
Tạ Nhu chú ý tới ánh mắt của Hàn Định Dương, hơi thẹn thùng, đẩy anh một cái: “Anh đừng nhìn!”
Hàn Định Dương tựa như không nghe thấy, vừa nhìn vừa cười.
Tạ Nhu lập tức đỏ mặt: “Có gì đẹp chứ!”
Lúc này Hàn Định Dương mới thu hồi tầm mắt, trong lòng như có điện, cảm giác tê dại rân rân.
“Không nhìn.”
Anh xách cổ áo Tạ Nhu đưa ra ngoài, “Anh muốn thay quần áo.”
“Ừ, anh thay đi.”
Tạ Nhu đi ra khỏi cửa, lại nhịn không được quay đầu nhìn lén anh.
Anh bỏ quần áo bẩn vào thùng, quay lưng về phía cô dùng khăn lông lau khô thân thể.
Cơ thể anh nhìn rất chuẩn, đường cong cơ bắp tuyệt đẹp, nhìn rất có lực, dáng người vô cùng cân xứng.
Tạ Nhu nhìn đến ngây người.
“Anh muốn thay quần, em cũng nhìn à?”
Đột nhiên anh mở miệng khiến Tạ Nhu sợ đến hồn phách bay đi hết.
A! Trời ơi, anh ấy có mắt sau lưng sao?
“Em có nhìn anh đâu!”
Cô tựa như vịt chết vẫn cứng mỏ.
Tay Hàn Định Dương đặt xuống dây quần bên hông, quay đầu lại cười: “Cũng không phải không thể cho em xem, chỉ là nhìn xong thì phải chịu trách nhiệm đó.”
Tạ Nhu bị anh dọa sợ mà chạy đi.
Hàn Định Dương cân nhắc trong lòng, bỗng nhiên anh cảm thấy rất dễ chịu.
Lúc Tạ Thiệu Kỳ và Tô Thanh đến, Hàn Định Dương đang cố định ván kẹp ở chân Hắc Bối.
Hàn Trì và Tạ Nhu ở bên cạnh giúp đỡ, Hắc Bối thì ngoan ngoãn nằm rạp dưới đất không nhúc nhích, thỉnh thoảng vì đau nên hơi đạp nhẹ, sau đó lại cọ vào tay Tạ Nhu, ủy khuất kêu lên mấy tiếng.
Thấy cháu gái bình yên vô sự, lòng Tạ Thiệu Kỳ cuối cùng cũng nhẹ đi: “Nhu Nhu, cháu không sao thì tốt rồi. Chú lo gần chết, mau về nhà với chú đi.”
Trong lòng Tạ Nhu còn tức giận, nói: “Mọi người không rõ đúng sai, cháu không muốn về.”
Tô Thanh vừa nghe thấy lập tức nổi giận.
Tạ Nhu uất ức, cô còn đang ấm ức đây này.
Chật vật cả một buổi tối, cuối cùng lại bị ông nội trách mắng nặng nề, cô cũng chẳng có nơi nào để trút giận.
“Chúng ta không hiểu rõ đúng sai, vậy cháu thì rõ à? Cháu trai Quách gia vì con chó đó mới bị thương, cái này cháu dám không nhận sao?”
“Là tại em ấy sai trước.”
“Vậy thì cháu có thể thả chó cắn người à?”