Bần Nữ Gả Nhà Giàu
Phần 1
Trong làng dạo gần đây đang xôn xao bàn tán không ngừng cái vụ cưới xin của con Bông và hai cậu chủ trong làng. Nghe nói đâu thì cậu Ngôn nhà cụ Chiến cho người sang nhà con Bông hỏi cưới trước, nhưng giữa chừng thì lại bị cậu Ba nhà ông Cai sang phá đám tranh dâu.
Kết quả, nhà con Bông lại đổi ý chọn cậu Ba mà từ chối cậu Ngôn. Bởi theo ý nhà con Bông thì cậu Ngôn đã từng có vợ, con Bông nó không muốn ưng.
Chỉ có điều là gần đến ngày rước dâu, bên nhà cậu Ba lại đột nhiên tuyên bố hủy hôn với cái lý do là… con Bông quá sức đòi hỏi, không chịu làm vợ lẽ cho cậu Ba!
Vụ hủy hôn này khiến cho nhà con Bông muối mặt với bàn dân thiên hạ. Ông nội con Bông không chịu đựng nổi lời ra tiếng vào nên đã ép con Bông tới nhà cậu Ba quỳ lạy xin lỗi, cũng ép con Bông phải đồng ý làm vợ lẽ cho cậu Ba.
Mà nhà cậu Ba thấy con Bông xuống nước cầu xin thì tỏ vẻ xem thường, bảo là sẽ xem xét lại, thủng thỉnh coi sao rồi mới trả lời. Nghe đâu thì là do nhà cậu Ba ưng được mối khác môn đăng hộ đối hơn nhà con Bông nhiều. Mà cái mối kia người ta cũng dễ chịu, đồng ý làm vợ lẽ cho cậu Ba.
Nhà con Bông nhục nhã lắm, vừa phải chịu tai tiếng xấu hổ, còn vừa bị mất duyên con Bông mới lớn. Thành thử suốt cả một tháng trời, nhà con Bông không ai dám ra đường, phải có chuyện nghiêm trọng lắm thì mới thấy ló mặt ra ngoài. Mà có ló ra thì cũng trùm khăn đội nón lá kín bưng, đi nhanh về lẹ, cũng không có dám nán lại gặp gỡ ai.
Chỉ là sự tình đảo ngược không ai ngờ tới, trong lúc thiên hạ còn đang chê cười nhà con Bông thì đùng một cái… cậu Ngôn nhà cụ Chiến lại một lần nữa đột nhiên tuyên bố sẽ rước con Bông về làm vợ!
Bữa trước tuyên bố, bữa sau đã thấy cậu Ngôn cho người sang “đón dâu”. Chỉ có điều là cái đám rước dâu này lại quá là giản đơn, giống như “cưới chạy”, giống như là làm cho có rồi thôi vậy.
Mà cũng phải, con Bông còn được cậu Ngôn ngó tới đã là phước đức ba đời nhà nó để lại rồi. Bây giờ mà còn đòi hỏi thì khéo cả đời này ế chỏng ế chơ không ai thèm rước. Cái kết này quả là xứng đáng cho nhà con Bông, chỉ khổ cho con Bông không biết sau này sống làm sao cho đặng ở nhà cụ Chiến mà thôi…
Ôi! Âu cũng là cái số cả rồi! Sướng nhờ khổ chịu, cũng không có trách được ai!
*
Bông tới làm dâu nhà cụ Chiến được đâu nửa tháng, mà suốt nửa tháng qua, cô cũng không có nhìn mặt cậu Ngôn được mấy lần. Chuyện là cụ Chiến ngã bệnh, cậu Ngôn tháp tùng ông nội lên thành phố khám bệnh. Cậu gọi điện về báo là ông nội phải nằm viện nửa tháng, vậy là nửa tháng nay cô cũng không có được nhìn thấy mặt chồng cô…
Thiệt ra thì cô cũng không có buồn phiền hay là nhớ nhung gì cậu Ngôn cho lắm, chỉ là nếu nói không nhớ chồng thì cũng có hơi phũ phàng. Nhưng tình cảm rõ ràng là đâu có đậm sâu, nếu có nhớ thì cũng chỉ là nhớ gương mặt đẹp trai của cậu mà thôi!
– Mợ, bữa nay là đám rước dâu của cậu Ba nhà ông Cai đó mợ…
Bông lựa trái cây trong sạp, nghe con Nho nói về cậu Ba, cô chỉ khẽ chớp mắt, biểu tình cũng thường thường.
– Vậy hả? Đám rước dâu vậy có mời nhà mình hông?
Con Nho gật đầu tắp lự.
– Tất nhiên là có rồi mợ! Mặc dầu nhà mình cũng không ưa gì nhà ông Cai, nhưng đám tiệc đều có qua lại. Hồi hôm qua bà Cai bên đó có cho người qua mời, chắc là đãi mấy mâm tiệc hà!
Bông khẽ gật, cô có biết chuyện của cậu Ba nhà bên đó, cô cũng biết cậu Ba bữa nay cưới ai. Có điều bây giờ cô đã là vợ của cậu Ngôn, chuyện riêng của cậu Ba, cô sẽ không hỏi nhiều tới nữa.
– Ừ, người ta mời nhà mình thì nhà mình đi. Nho, em qua lựa thêm mấy trái xoài chín đi, mợ thấy xoài bữa nay tươi ngon quá chừng kìa!
Con Nho thấy Bông không có hứng thú gì trong chuyện cậu Ba cưới vợ, nó bán tín bán nghi mà dò xét. Vừa lựa mấy trái xoài, nó vừa liếc khẽ mắt mà quan sát biểu cảm của Bông. Nó thấy Bông vẫn như vậy, vẫn là phong thái thanh thoát nhẹ nhàng, ngũ quan xinh đẹp tinh xảo, không có chút xíu gì là khó chịu hay là không vui. Nó hoài nghi trong lòng, cũng âm thầm đánh giá Bông để lát còn về báo cáo lại với bà chủ.
Bông lựa xong phần mình, cô để cho con Nho tính tiền, còn cô thì đi sang sạp bánh để mua mấy cái bánh cam ăn lót dạ. Cô biết con Nho đang rình mò để ý tới cô từng li từng tí, nó là tay sai cho má chồng cô, cô biết. Có điều là cô cũng không có làm cái gì sai quấy, vậy nên cô cũng không có sợ con Nho về thọc mạch lại với má chồng cô. Mặc dù cô không được nhà chồng cô quý mến, nhưng có ông nội chồng chống lưng, miễn cô không làm cái gì sai thì cô cũng không cần sợ bất cứ chuyện gì.
Bông mua bánh cam, cô ăn hai cái, cho con Nho hai cái. Vừa ăn, hai mợ cháu vừa nói chuyện linh tinh, có đôi khi cũng nghe loáng thoáng được người dân trong chợ đang bàn luận rôm rả về chuyện của cô và chuyện của cậu Ba nhà ông Cai. Mà cái vụ hủy hôn đợt trước của cô làm rúng động cả cái xứ cồn Vàng này. Người dân làng Trên, làng Dưới có ai mà không biết, vậy nên chuyện bọn họ bàn tán sau lưng cô cũng là chuyện bình thường. Nói chung thì cô quen rồi, ai nói gì thì nói, cô cũng không còn để tâm tới nhiều nữa.
Đường về nhà phải đi ngang nhà ông Cai, Bông ngồi sau xe cho con Nho chở, nhìn cổng lớn nhà ông Cai treo đèn treo hoa, người ra người vào tấp nập, trong lòng cô cũng không có chút cảm xúc gì khác lạ. Cô chỉ nhìn một chút rồi quay mặt sang hướng khác, cũng không có cái gì để mà phải luyến tiếc, bởi chuyện cũ cũng đã qua hết rồi…
Về tới nhà, Bông phụ con Nho đem đồ vào trong nhà bếp. Cô định rửa ít trái cây rồi gọt đem lên phòng cho má chồng thì đột nhiên lúc này dì Liên đi tới. Dì Liên là quản gia, cũng là người làm dưới trướng má chồng cô. Dì đi tới trước mặt cô, chậm rãi lên tiếng.
– Mợ Bông, bà chủ cho gọi mợ lên phòng có chuyện.
Bông dừng tay, cô trước là gật đầu với dì Liên, sau đó dặn dò người làm rửa trái cây giúp cô. Má chồng cô bình thường rất ít khi nói chuyện với cô, bà không thích cô, vậy nên cũng không muốn nói nhiều với cô. Bữa nay cũng không biết là có chuyện gì, cô vừa đi cũng vừa thấy hồi hộp trong lòng.
Lên đến trên phòng, dì Liên mở cửa cho cô vào bên trong, trong phòng lúc này chỉ có má chồng cô đang ngồi trên ghế gỗ, mặt mày bà trang nghiêm, không thấy một chút ý cười nào. Nhìn thấy cô đi vào, bà chỉ tay biểu cô ngồi lên ghế phía đối diện. Đợi cô ngồi xuống, bà mới nhàn nhạt cất giọng nói với cô.
– Lát nữa cô đi đám nhà ông Cai, hôm qua bà Cai cho người qua mời, tôi thấy để cô đi là hợp lý nhất.
Bông thoáng giật mình, cô không nghĩ là má chồng cô lại muốn cô đi đám cưới của cậu Ba…
Thấy Bông có vẻ không muốn đi, bà Trâm lúc này mới liền nói tiếp. Thái độ của bà không vui cũng không buồn, ngữ điệu nhạt nhòa nhưng rất nghiêm túc.
– Thiên hạ ngoài kia còn bàn tán nhiều lắm, người ta nói ra nói vào, không có tốt cho Vĩnh Ngôn nhà tôi. Bữa nay cô qua bên đó gửi quà mừng, coi như là lời tuyên bố dứt khoát nhất, để cho thiên hạ bên ngoài không còn cớ dèm pha cô với cậu Ba nhà bên đó nữa. Tôi để cô đi cũng là muốn tốt cho cô, cô cứ theo ý tôi mà làm.
Dứt câu, Bông còn chưa kịp nói năng gì thì bà Trâm đã đẩy tới trước mặt cô một hộp gỗ nhỏ, mở ra bên trong là một bộ trang sức bằng vàng rất là chói lóa. Đưa tới cho cô, bà Trâm hờ hững nói.
– Bữa trước cô về đây, tôi cũng chưa có cho cô cái gì quý giá làm của. Bộ trang sức này là gần năm cây vàng, tôi mới cho người đặt làm riêng cho cô. Lát nữa cô qua bên nhà ông Cai, cô đeo bộ này cho tôi, ăn mặc cũng sang trọng một chút, đừng có làm mất mặt nhà tôi. Nếu cô ngại thì lát dắt theo con Nho đi chung, con Nho nó lanh lẹ, nó phụ hợ cho cô được…
Dừng lại khoảng chừng vài giây, ánh mắt bà Trâm nghiêm lại, ý tứ cảnh cáo nghe rõ mồn một.
– Nhà tôi chịu tai tiếng cũng đủ rồi, lúc này là lúc để cô đứng ra báo ơn. Cô liệu mà… làm sao coi cho được thì làm, đừng có để cho Vĩnh Ngôn nhà tôi suốt đời này ngốc đầu lên không đặng vì cô!
Bông ái ngại nhìn má chồng mình, cô thở dài trong lòng một hơi, phen này coi bộ là cô từ chối không được rồi. Má chồng cô đã nói tới như vậy, cô mà nhất quyết không chịu đi thì khác nào nói cô còn tư tình với cậu Ba…
Thiệt tình, sáng sớm ngủ dậy đã thấy trong người nôn nao lạ thường rồi, nghi là có điềm gở, quả thật là y như rằng mà!
Bông cầm hộp trang sức trở về phòng, cô rầu rĩ hết sức, không biết phải xử lý vụ này ra làm sao. Bữa nay là đám vui của người ta, cô ló mặt tới dự thì khác nào đi tranh thị phi với cô dâu?
Mà không đi dự đám thì lại khó sống được với má chồng, má chồng đã muốn cô đi để chứng minh trong sạch, cô không chịu đi thì là tự tìm đường chết cho mình à?
Rầu ơi là rầu! Đi cũng khổ mà không đi còn khổ hơn, nghĩ tới là thấy nhức nhức cái đầu!
*
Gần đến giờ được mời, Bông một thân lụa là bước xuống nhà. Cô nghĩ rất nhiều rồi, bữa nay cô sẽ mặc áo dài cách tân màu xanh nhạt, đây là bộ áo dài mà má chồng cô đã đưa qua cho cô hồi bữa rước dâu. Tóc thả dài, môi tô son đỏ, mặt dặm thêm chút phấn, đeo thêm bộ trang sức bằng vàng má chồng vừa cho nữa là được.
Ban đầu cô cũng định mặc váy, nhưng nghĩ lại thì thấy nên mặc áo dài, mặc áo dài cho phù hợp với danh phận của cô hiện tại. Dầu sao thì cô cũng là mợ chủ, ăn vận đứng tuổi một chút cũng được. Hơn nữa đàn bà đã có chồng ở cồn Vàng đi đám cưới thường mặc áo dài hoặc là đồ tây lịch sự. Cô nghĩ cô mặc áo dài là hợp lý, không phô trương, không tùy tiện, trông rất kín đáo, cũng thể hiện rõ ràng sự “đã có chồng” của cô.
Má chồng cô không có dưới nhà, lúc này chỉ có thím Ba và con dâu của thím. Thấy Bông mặc áo dài đi tới, thím Ba trước là giật mình đôi chút, sau lại cố tình tỏ ra dè bỉu, khinh khỉnh mà nói.
– Chà! Con Bông sửa soạn lên đẹp dữ hén! Hèn gì cậu Ba bên đó khoái, xém chút nữa là thành mợ Ba rồi còn đâu?
Con dâu thím Ba, tên là Hồng Lựu, nghe thấy thím Ba nói móc Bông, cô ấy cũng cười khẩy đánh giá một cái rồi tiếp lời má chồng mình.
– Má nói thiếu rồi á, là mợ Ba nhỏ chứ mợ Ba gì! Người ta muốn cưới làm lẽ chứ có cho làm lớn đâu. Nghĩ lại thấy thương anh Ngôn nhà mình má ha, tại ảnh thương người, chớ như con là con hổng có thèm rước cái ngữ lật lọng vậy đâu!
Thím Ba thấy Bông đã đi tới gần trước mặt, bên dìm bên đỡ, thím cười với Bông, vờ vịt sởi lởi nói với cô.
– Bé Lựu tính tình ngay thẳng, nó nghĩ sao nói vậy hà, con đừng để bụng nha Bông. Mà bữa nay con đẹp quá trời, thím nhìn khoái quá chừng, là đi đám cưới cậu Ba đó ha?
Bông biết thừa má con nhà này không có thích gì cô, mà cô cũng đâu có làm gì bọn họ, hổng biết sao bọn họ lại hay móc mỉa cô như vậy nữa. Nhưng mà kệ thôi, dù sao cũng là nói vài tiếng, cũng không tới mức quá khó nghe, cô bỏ qua được.
Cười khuôn phép đáp lại thím Ba, Bông không bận tâm tới mấy lời vừa rồi, cô chỉ muốn trả lời qua loa rồi chuồn đi lẹ.
– Dạ, má biểu con đi đám rước dâu bên nhà ông Cai. Thôi con đi nha thím, giờ qua đó là vừa kịp, để không trễ coi cũng kỳ.
Thím Ba cũng không có ý giữ chân Bông, thím gật gật, cười đon đả tiễn chân.
Đợi Bông đi khuất rồi, Lựu bĩu môi rồi mới quay sang nhìn má chồng mình, cô ấy tò mò lên tiếng.
– Má, sao bác Hai lại kêu con Bông đi đám cưới bên nhà ông Cai vậy? Chuyện đã um xùm tới vậy, nhà mình không đi cũng được mà?
Thím Ba nghe con dâu hỏi, bà trước là cười giảo hoạt, sau đó mới nhạt giọng trả lời con dâu.
– Bác Hai gái con cao tay lắm, bà ấy làm cái gì cũng có lý do hết đó con. Đợi thủng thỉnh khi nào có cơ hội, má kể cho nghe, chứ còn bây giờ thì chưa được.
Trước sự ngờ vực hiếu kỳ của con dâu, thím Ba nhếch nhẹ khóe môi, ngữ điệu của bà thần thần bí bí.
– Cũng không biết con Bông là tốt số hay là xấu số mới gả tới đây nữa. Nhưng mà tin má đi, kết cục của con Bông chắc cũng không tốt hơn con Thảo là bao đâu!
*
Trời đứng nắng, Bông vừa xuống xe đã luống cuống đưa tay che cái nắng chói chan ở trên đầu. Người tới dự tiệc cũng không quá đông, cũng có người đã nhận ra Bông, bọn họ đưa mắt hiếu kỳ nhìn sang, còn tụm ba tụm bốn chỉ trỏ về phía này của cô, bàn luận xôn xao tưng bừng.
Bông có chút không được thoải mái, nhưng mà cô đã tới đây rồi, thoải mái hay không thì cũng phải vào trong để mà dự tiệc. Chỉ cần cô vào bên trong, tặng quà mừng cho cô dâu chú rể rồi ngồi lại khoảng chừng nửa tiếng là có thể về, coi như là xong được nhiệm vụ.
Nghĩ như vậy, Bông liền lấy tinh thần, cô sửa soạn lại bản thân cho chỉnh tề, sau đó một thân mảnh mai bước đến trước cổng nhà ông Cai để vào bên trong dự tiệc. Chỉ là khi cô vừa đi tới cổng thì từ bên trong sân đột nhiên có người đi thật nhanh về phía cô. Người nọ mặc đồ tây lịch lãm, một thân cao to đến trước mặt cô, sau đó là nắm lấy cổ tay cô rồi kéo cô đi.
Bông nhận ra người này là ai, vậy nên cô vùng vẫy muốn thoát. Thế nhưng người nọ lại không đồng ý, lực tay siết chặt, người nọ thầm ra lệnh dọa dẫm cô.
– Thiều Hoa, em đi theo anh ra kia, anh chỉ muốn nói chuyện với em. Nếu em chống cự, vậy thì đừng trách bữa nay anh tuyệt tình. Chuyện gì anh cũng dám làm, em biết mà…
Bông biết tính tình ngang tàn này của cậu Ba, lại nhìn thấy mặt mũi anh ta hầm hầm, cô thiệt sự là không dám chống đối. Trong kia là đám cưới, vậy mà cậu Ba ở ngoài này lại còn dám nắm tay nắm chân cô lôi kéo. Đây rõ ràng là cái gì cũng dám làm rồi, có sợ gì ai đâu?
Chỉ là nếu cô nghe theo cậu Ba thì thanh danh của cô sẽ mất sạch sẽ, có khi còn bị cậu Ngôn hiểu lầm nữa chứ…
Nhưng mà nếu bây giờ cô không nghe theo cậu Ba thì không biết cậu ấy sẽ còn làm ra được những chuyện gì. Chưa kể đây lại còn là địa bàn của cậu Ba, cậu ta mà cố tình gieo tiếng xấu cho cô thì xác định là cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội danh…
Ui là trời! Bữa nay là cái ngày quái quỷ gì vậy hả?
Bông suy nghĩ một chút, sau đó cô mở tròn mắt quật cường mà nhìn cậu Ba. Cô quyết định rồi, cô sẽ chống cự, không để cho khứa này làm càn muốn lôi cô đi đâu thì lôi!
Chỉ có điều là khi cô vừa mới há miệng ra, còn chưa kịp nói gì thì đột nhiên ngay lúc này… có một bàn tay nắm lấy tay cô rồi kéo cô về phía sau, ôm cô vào trong lòng. Kèm theo cái kéo tay đầy chiếm hữu kia là giọng nói mạnh mẽ trầm khàn của đàn ông vang lên.
– Cậu Ba… cậu giữ tự trọng một chút… vợ bạn là thứ tuyệt đối không nên đụng tới. Cậu ra ngoài ăn chơi đã lâu… điều cấm kỵ này cũng phải đợi tôi nhắc hay sao?
Bông quay mặt nhìn sang, cô sửng sốt quá đỗi khi thấy người bên cạnh cô lúc này lại chính là… cậu Ngôn… chồng của cô!
Cậu Ngôn không nhìn lại Bông, cậu lúc này chỉ nhìn chằm chằm về phía cậu Ba, ánh mắt cảnh cáo giận dữ có thừa. Nhìn thấy cậu Ba vẫn chưa chịu buông tay, cậu Ngôn lần này dứt khoát gạt tay cậu Ba ra khỏi tay vợ mình, cậu gằng giọng.
– Phúc Thoại! Đừng ép tôi phải trở mặt với cậu. Hôm nay là ngày vui của cậu, vợ cậu đang đợi ở bên trong, đừng khiến ngày vui thành ngày buồn, tội cho người ta. Là đàn ông thì nên có trách nhiệm với quyết định của mình và cũng đừng bao giờ đụng tới vợ của tôi!
Cậu Ba Thoại nhìn quét quanh một vòng, cậu rõ ràng nhìn thấy mọi người đang dần tập trung nhìn về phía này. Cậu cũng thừa hiểu rõ kết cục nếu cậu ngang bướng tới cùng thì sẽ ra sao, nhưng cậu quả thật không cam lòng. Là không cam lòng khi nhìn thấy Thiều Hoa làm vợ của Vĩnh Ngôn…
Vành mắt khẽ đỏ lên vì tức giận, cậu Ba Thoại gằng lên với cậu Ngôn.
– Nhưng tôi không can tâm! Ngôn, cậu biết tôi thích Thiều Hoa trước mà, sao cậu lại giành với tôi? Tôi tới bước đường này, chẳng phải là do cậu hết sao? Cậu thì tốt rồi, có được Thiều Hoa, còn tôi, tôi phải cưới người tôi không thích. Cậu không thích Thiều Hoa thì cớ gì phải tranh với…
Cậu Ba nói chưa hết câu thì cậu Ngôn đã nghiêm giọng cắt ngang lời cậu Ba. Ngữ điệu của cậu nghiêm nghị, thần sắc cương trực, ngũ quan anh tuấn sắc sảo như tượng điêu khắc. Mắt đối mắt, mặt đối mặt, một câu đáp, một câu trả, cậu chưa từng yếu thế trước cậu Ba.
– Tôi chưa từng nói là tôi không thích Thiều Hoa, so với cậu thích, tôi cho rằng tôi thích em ấy nhiều hơn…
Bông đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, xúc cảm trong cô lúc này cũng chao đảo biến hoá không lường trước được chuyện gì…
Cậu Ngôn nói vậy là cậu… cậu thích cô sao? Là do cậu thích cô nên cậu mới sang hỏi cưới cô… có phải vậy không?
Cậu Ba cũng sửng sốt không kém, mắt cậu ấy híp lại, biểu cảm kinh ngạc, cậu ấy ngập ngừng không tin mà hỏi lại cậu Ngôn.
– Cậu nói vậy là có ý gì? Cậu…
Cậu Ngôn có vẻ như không muốn giải thích, cậu không trả lời câu hỏi này của cậu Ba, lúc này chỉ nhàn nhạt khuyên nhủ người bạn trước mặt mình.
– Chuyện này cũng không có gì để nói nữa, bữa nay là ngày vui của cậu, cậu vào trong đi. Vợ chồng tôi chỉ chúc phúc cho cậu tới đây thôi, chúc vợ chồng cậu… trăm năm hạnh phúc… sớm sanh quý tử!
Nói rồi, không đợi cậu Ba có cơ hội phản bác, cậu Ngôn liền kéo tay Bông rời đi trong sự hoang mang và ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
Cậu Ngôn nắm chặt lấy tay Bông rời đi, ánh mắt cậu lạnh lùng liếc nhìn mọi người xung quanh đầy cảnh cáo. Phải đi xa một đoạn thì cậu mới dám liếc mắt nhìn sang Bông, thấy cô vẫn đang cúi thấp đầu lon ton đi sát theo sau cậu, cậu lúc này mới thấy an tâm ở trong lòng.
May thật! May là cậu tới kịp, nếu bữa nay mà cậu tới trễ thêm một chút nữa thì Hoa của cậu đã gặp phải rắc rối rồi…
Cậu… cậu thiệt là sơ suất quá đi mất! Cũng tội cho Hoa quá đi thôi!
_________________
❌ TRUYỆN MỚI NÊN CHỊ EM MÌNH CHO EM XIN MỖI NGƯỜI 1 SHARE + 1 LIKE NHA MỌI NGƯỜI ƠI. ĐỌC XONG NHỚ CHO EM DU MỘT CÁI BÌNH LUẬN TƯƠNG TÁC NHAAA 😘
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!