Edit: Phong Nguyệt
287
Tại hành động xây tổ trong kỳ ph@t tình của Cố Văn Tranh mà hơn nửa số bộ quần áo trong tủ không thể mặc ra ngoài.
Tôi dời mắt nhìn trang phục hè, bắt đầu nghĩ xem đầu xuân mặc áo ngắn tay có ổn không.
Đúng lúc này, một bộ quần áo được xếp gọn chìa ra trước mặt tôi.
“Mặc của anh trước đi, ngày mai sẽ có quần áo mới.
“
Tôi nghiêng đầu nhìn Cố Văn Tranh, sau đó vội vàng chuyển mắt nhìn quần áo rồi duỗi tay cầm lấy.
Chết mất thôi, chỉ cần nhìn gương mặt kia thì đôi mắt đen ướt át hôm nọ lại hiện ra trước mắt tôi.
Sao Cố Văn Tranh lại như không có việc gì vậy chứ, vẻ mặt lạnh lẽo không nhìn ra chút cảm xúc nào.
288
Tôi vừa ngồi xuống chỗ Từ Tỷ giành trước thì nghe thấy hắn nói:
“Ui cha, Phương Nghi An, sao mới sang học kỳ mới đã thay đổi phong cách ăn mặc rồi, muốn theo con đường trưởng thành à?”
Không phải tại Cố Văn Tranh mà tủ quần áo chỉ có hai màu xám đen hay sao?
Vốn không cảm thấy gì, nghe Từ Tỷ nói xong, tôi cảm giác chỗ nào cũng không ổn.
Tôi vừa định mở miệng đáp qua loa thì bắt gặp ánh mắt mới lạ của Từ Tỷ.
“Phương Nghi An, sao tai mày đỏ thế?”
Tôi không biết tại sao lỗ tai mình đỏ, nhưng tôi biết tại sao nắm đấm mình cứng, muốn nhiều chuyện phỏng?
Tôi thấp giọng nghiến răng: “Không nghe thấy chuông vào học à? Câm miệng nghe giảng bài đi.
“
289
Khai giảng là thời gian vàng để liên hoan, vừa xong lớp chiều tôi đã bị Từ Tỷ kéo đến quán ăn.
Cố Văn Tranh có nói muốn đến đón tôi về, tôi gửi tin cho anh thông báo một tiếng, thấy anh vẫn kiên trì muốn tới, tôi bèn gửi địa chỉ qua.
Trên bàn đều là những người hay chơi với nhau, không gặp suốt một kỳ nghỉ cũng không có cảm giác lạ lẫm, bọn tôi rất nhanh chóng hoà mình vào cuộc vui.
Khi tôi đang gắp đồ ăn, tiếng chuông di động vang lên, tôi không nghĩ nhiều mà dùng tay trái nhấn nút nghe.
“Chừng nào ăn xong, để anh đi đón?”
Thoáng nhìn đồ ăn trên bàn, tôi trả lời: “Khoảng nữa tiếng nữa, tới đó em gửi WeChat cho anh.
“
Sau khi cúp điện thoại, tôi mới thấy tin nhắn mười phút trước của Cố Văn Tranh, có lẽ lúc ấy tôi đang ăn nên không chú ý.
290
Tôi mới vừa bỏ điện thoại xuống thì giọng điệu kinh ngạc của Từ Tỷ vang lên.
“Phương Nghi An, nhẫn của mày! Mày và Cố Văn Tranh kết hôn rồi!?”
Tôi quay đầu nhìn hắn, mặt hai đứa xanh mét.
Tôi không rõ hắn kinh ngạc cái gì, nhưng tôi biết mình hoá đá rồi.
Hôm trước đeo nhẫn dỗ Cố Văn Tranh xong, không hiểu sao quên tháo xuống!
Tôi phục luôn, một chiếc nhẫn nhỏ xíu trên ngón áp út trái mà Từ Tỷ cũng thấy cho được.
Người khác thấy thì thôi, họ sẽ không nói thêm gì, nhưng Từ Tỷ là đồ thần kinh thô, bộ không hỏi riêng được à!?
Giọng hắn không tính là lớn, nhưng đủ để những người khác nghe thấy, cả bàn đang náo nhiệt lập tức im phăng phắt.
Đối diện với những ánh mắt tràn đầy hiếu kỳ, tôi hận không thể lắp cái ổ khoá trên miệng Từ Tỷ.
Nếu phản ứng nhanh hoặc da mặt dày một chút thì có lẽ chuyện này sẽ có thể lừa dối cho qua, nhưng đáng tiếc, cả hai thứ tôi đều không có.
Tôi mấp máy môi, mặt dần dần bốc khói, không biết phải lấp li3m từ đâu.
Từ Tỷ ho nhẹ hai tiếng, chột dạ lảng tránh tầm mắt muốn giết người của tôi.
291
“Hoá ra topic tao thấy trên diễn đàn dạo trước là thật!”
“Gì thế gì thế, gửi vào nhóm nhanh!”
Ôi không, tụi bây có suy xét cảm nghĩ của đương sự không?
Đợi nhiệt độ trên mặt vơi bớt, tôi nhấn vào topic họ chia sẻ trong nhóm.
#[Tám nhảm] Hotboy lớp 21 của học viện quản lý và đối tượng yêu đương của cậu ta#
Tôi:?
Cảm ơn, vừa thấy tiêu đề là tôi không muốn xem tiếp nữa!
292
Bị ép uống vài ly làm phí bịt miệng, cuối cùng tôi cũng thành công chặn họng mấy tên nhiều chuyện này.
Ngẩng đầu xoa huyệt Thái Dương trướng đau, tôi gửi tin nhắn cho Cố Văn Tranh, sau đó dùng ánh mắt chết chóc nhìn Từ Tỷ nãy giờ đang ngoan ngoãn như con chim cút.
Hắn ngẩng đầu cười nịnh, sau đó lặng lẽ giơ ngón tay cái lên: “Phương Nghi An! Không, anh Phương, anh thật đỉnh, từ hôm nay trở đi anh chính là anh ruột của em.
“
Tôi cười lạnh: “Cút, đừng nhận thân bừa bãi.
“
293
Nhận được điện thoại nói mình đã đến ngoài cửa của Cố Văn Tranh, tôi đáp một tiếng rồi cầm áo khoác rời khỏi phòng.
*
【 Nhật ký của Cố tổng- Đoạn trích 31】
Muốn sau này Phương Nghi An mặc quần áo của mình quá, có lẽ nên hoãn thời gian gửi đồ mới đến.
Tác giả có chuyện muốn nói:
*
Màn kịch bổ sung:
Bé Phương: Đánh dấu tạm thời!
Cố tổng: Tuyến thể bị cắn!
Bé Phương: Đánh dấu cả đời!
Cố tổng: Khoang sinh sản suy thoái bị cạy mở!
Hết chương 35.