Thụ Thế Thân Thức Tỉnh Rồi - Chương 138: Cuộc sống thường ngày 1: Quà sinh nhật
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
24


Thụ Thế Thân Thức Tỉnh Rồi


Chương 138: Cuộc sống thường ngày 1: Quà sinh nhật


Buổi trưa ngủ dậy, Yến Hạc Thanh cắt bánh kem ra hơn 200 phần, xếp lên xe đẩy nhỏ có đá viên rồi rủ Lục Lẫm đến viện mồ côi Rainbow Bridge.

Trên đường còn ghé tiệm văn phòng phẩm và nhà sách để mua quà.

Đến viện mồ côi Rainbow Bridge, mỗi em nhỏ đều có một phần bánh kem, hai quyển sách và một bộ văn phòng phẩm.

Thang máy đã lắp xong, còn có xe lăn nên các bé trên lầu năm có thể tự mình xuống lầu, mấy bé gái trên lầu năm thấy Yến Hạc Thanh đều hết sức vui mừng, vây quanh cậu ríu rít nói chuyện.

“Anh Yến, bánh kem ngon lắm ạ!”

“Anh Yến, hôm nay là sinh nhật anh à?”

“Anh Yến, đây là cá heo sao?”

“Anh Yến, chữ này em không biết……”

……

Buổi chiều Yến Hạc Thanh và Lục Lẫm ra về, trời nóng nên viện mồ côi dời bãi đậu xe ra sân sau, Lục Lẫm đi lấy xe trước.

Yến Hạc Thanh vừa định xuống cầu thang thì một bé gái đột nhiên níu áo cậu.

“Anh Yến.” Ánh mắt cô bé sáng ngời, “Anh giúp em một chuyện được không ạ?”

Yến Hạc Thanh ngồi xuống nhìn cô bé, “Được chứ.”

Cô bé lấy ra miếng bánh kem từ sau lưng rồi rụt rè đưa tới trước mặt Yến Hạc Thanh, “Ông viện trưởng nói thang máy của tụi em là do bác Lục gắn, em muốn tặng bánh kem cho bác ấy để cảm ơn ạ!”

Ánh mắt Yến Hạc Thanh dịu dàng, cậu không từ chối món quà của cô bé, khi thật lòng cảm ơn một người, đối phương chịu nhận quà sẽ càng ngọt hơn miếng bánh này.

“Ừ.” Cậu nhếch miệng cười, “Anh nhất định sẽ đưa lại.”

Cô bé vui đến nỗi hai mắt cong thành vầng trăng khuyết, “Cảm ơn anh!”

Cô bé tự đẩy xe lăn đi, Yến Hạc Thanh dõi theo cô bé vào thang máy rồi mới xách bánh xuống lầu.

Lục Lẫm vẫn chưa tới, Yến Hạc Thanh đi dọc con đường nhỏ sạch sẽ tìm anh, vòng qua nhà ăn, cậu bước chậm lại, ánh mắt hướng về phía bãi đất trống trước mặt.

Tòa nhà cũ đã bị phá dỡ.

Vật liệu xây dựng chất đầy, tòa nhà mới sắp được xây lên.

Yến Hạc Thanh hơi bất ngờ nên đứng nhìn một lát, Maybach dừng lại bên cạnh, Lục Lẫm hạ cửa xe xuống, “Lên đi em.”

Yến Hạc Thanh thu mắt lại rồi đi vòng qua ngồi vào ghế phụ, đưa bánh cho Lục Lẫm, “Bạn nhỏ tặng anh đó.”

Lục Lẫm không hiểu lắm, “Tặng bánh kem cho anh à?”

“Nó nói cảm ơn thang máy của anh.” Yến Hạc Thanh cài dây an toàn, bỏ bớt hai chữ “bác Lục”.

Sáng nay Lục Lẫm ăn một miếng bánh kem với Yến Hạc Thanh ở nhà, đó đã là cực hạn của anh, nhưng anh hiểu tại sao Yến Hạc Thanh lại đem về, miếng bánh này đối với lũ trẻ ở viện mồ côi có lẽ là thứ ngon nhất trên đời, vì vậy sẽ là món quà tốt nhất để cảm ơn anh.

Lục Lẫm nghĩ đến một chuyện khác.

Ở viện mồ côi hoặc nhà họ Yến nhận nuôi mình, có lẽ Yến Hạc Thanh chưa bao giờ được ăn bánh kem.

Trong tầm mắt là hình dáng gầy gò của thanh niên, Lục Lẫm khởi động xe rồi nói, “Hôm sinh nhật mời bạn tới nhà ăn trưa đi.”

Yến Hạc Thanh nắm được trọng điểm, nói buổi trưa nghĩa là buổi tối Lục Lẫm có kế hoạch, cậu quay đầu nhìn anh, “Buổi tối anh định đi đâu à?”

Lục Lẫm cười, “Đến lúc đó em sẽ biết.”

Có điều để chờ mong nên thời gian trôi qua rất nhanh, đến ngày 8 tháng 11, đúng lúc là thứ Sáu, Yến Hạc Thanh chỉ học buổi sáng, buổi trưa tan học cậu về nhà đúng giờ, trong nhà vô cùng náo nhiệt.

Sở Tử Ngọc, Cát Đồng Nguyên và Kiều Dĩ Khê chơi game tưng bừng ở phòng khách, cả phòng tràn ngập tiếng cười, họ cũng không phát hiện Yến Hạc Thanh, cậu treo ba lô và áo khoác rồi thay giày đi vào bếp.

Lục Lẫm làm bếp chính, còn Tạ Quân Kiệt và Phương Triệt làm phụ bếp.

Tháng trước, Cát Đồng Nguyên và Phương Triệt đã hẹn hò với nhau.

Lục Lẫm là người đầu tiên phát hiện Yến Hạc Thanh về nhà, anh bưng đồ ăn ra, “Ăn cơm thôi, rửa tay đi.”

Yến Hạc Thanh gật đầu, rửa tay xong quay lại thì trên bàn đã bày đầy đồ ăn, ông Phương câu được mấy con cá song da báo và một giỏ ốc hương nên bảo Phương Triệt đem tới, Tạ Quân Kiệt làm món cá song da báo hấp, Phương Triệt làm ốc hương sốt cay.

Mấy món còn lại đều do Lục Lẫm làm.

Bánh quẩy nhồi tôm sốt dứa, canh gà nấm bụng dê, chân bồ câu nướng than, nấm cục đen trộn nấm súp lơ, sườn ram mận và Sprite, bò um thì là cay, miến xào hải sản và bắp cải, lòng đỏ trứng muối tiêu xanh, cải ngọt xào.

Sở Tử Ngọc ngửi thấy mùi thơm thì đi tới khoác vai Yến Hạc Thanh cười nói, “Hay là ngày nào Hạc Thanh cũng tổ chức sinh nhật đi, anh không ăn chùa đâu, mỗi ngày tặng một món quà!”

Lục Lẫm đặt khay trái cây xuống rồi gạt tay hắn ra, “Đi qua bên kia.”

Lúc này chuông cửa reo lên, Sở Tử Ngọc giành mở cửa, “Bánh kem đến rồi!”

Hắn đã đặt cho Yến Hạc Thanh một ổ bánh sinh nhật.

Ngoài cửa là nhân viên chuyển phát nhanh nhưng không giống giao bánh kem, Sở Tử Ngọc gãi cổ, “Tìm ai?”

Nhân viên chuyển phát nhanh bưng một thùng giấy, “Anh là Yến Hạc Thanh đúng không? Anh có bưu kiện quốc tế đấy ạ.”

Yến Hạc Thanh đi nhanh ra cửa, “Là tôi đây.”

Cậu bưng thùng giấy rồi ký vào phiếu, nhân viên chuyển phát nhanh rời đi, Sở Tử Ngọc liếc nhìn tờ phiếu, ngoại trừ tên Yến Hạc Thanh thì mọi chữ khác đều là tiếng nước ngoài nên hắn xem không hiểu, tò mò hỏi, “Từ nước ngoài gửi về à?”

Yến Hạc Thanh cẩn thận đặt thùng giấy xuống đệm, không lấy dao rọc mà tìm một miếng nhựa để rạch băng keo, “Quà sinh nhật thầy em tặng đó ạ.”

Thấy cậu trân trọng như thế, Sở Tử Ngọc cũng tò mò ngồi xuống xem, “Gì vậy?”

“Sổ ghi chép bài học của thầy em ạ.” Yến Hạc Thanh mở nắp thùng ra, bên trong là hai cuốn sổ dày được bọc trong lớp xốp chống va đập.

Sở Tử Ngọc kinh ngạc suýt rớt cằm, sau đó trong mắt lộ ra ý cười, “Quà này tuyệt thật đấy.”

Yến Hạc Thanh nâng niu bưng sổ cất vào phòng ngủ rồi mới ra ăn cơm.

Ăn xong, ai cũng biết tối nay Lục Lẫm và Yến Hạc Thanh có kế hoạch khác nên cắt bánh, hát mừng sinh nhật, tặng quà rồi đi ngay.

Sở Tử Ngọc về cuối cùng, lấy ra một bao lì xì nặng trĩu đưa cho Yến Hạc Thanh, “Thích gì tự mua nhé!”

Chỉ có Lục Lẫm là không tặng quà, 19 phần quà lần trước anh đã lấy đi một phần, nói là tối nay mới tặng cậu.

Phần quà kia chỉ nhỏ bằng bàn tay, Yến Hạc Thanh không đoán được là vật gì.

Dọn bếp xong, hai người xem phim tài liệu chờ tiêu cơm, sau đó Lục Lẫm chở Yến Hạc Thanh lên đường.

Vừa lên cao tốc, Yến Hạc Thanh đã hiểu ngay, “Thung lũng hồ băng.”

Thung lũng hồ băng chính là nơi Lục Lẫm hay đến câu cá, cũng là nơi họ chính thức gặp nhau lần đầu tiên.

Lục Lẫm cười, “Thông minh ghê.”

Vào thung lũng, đã là cuối thu nên rừng cây hai bên đường xác xơ tiêu điều, qua cửa sổ xe vẫn có thể cảm nhận được gió lạnh rít gào.

Lái đến bãi đỗ xe, cả khu đất trống trơn, bờ hồ cách đó không xa cũng chẳng có ai, Yến Hạc Thanh biết Lục Lẫm đã bao trọn chỗ này.

Lục Lẫm tìm một bãi cỏ rộng để dựng lều, vừa treo đèn lên thì trời tối hẳn.

Trong bán kính hơn mười dặm tĩnh mịch im ắng, chỉ có ngọn đèn lắc lư theo gió, Yến Hạc Thanh bày giá nướng, đợi than cháy xèo xèo, cậu xếp mấy củ khoai lang đã rửa sạch lên vỉ rồi chạy ra hồ xem cần câu.

Phao im lìm, cá vẫn chưa mắc câu.

Đột nhiên một cơn gió thổi qua làm Yến Hạc Thanh lạnh run, đang định về lều mặc thêm áo khoác thì một chiếc áo ấm phủ lên lưng, Lục Lẫm ôm cậu từ phía sau, “Đói chưa?”. Anh đút thứ gì đó vào miệng cậu.

Chua chua ngọt ngọt, là dứa sấy.

Yến Hạc Thanh không lên tiếng, cái phao rung rinh, cậu lanh tay lẹ mắt muốn kéo lên nhưng Lục Lẫm đã nắm trước một bước.

Nặng đến không ngờ.

Hai người đoán là cá lớn nên hồ hởi kéo một lúc lâu, rốt cuộc cũng có tiếng động, vật thể to lớn làm nước hồ tung tóe như trời mưa.

Đợi kéo lên trước mắt, hai người im lặng nhìn nhau rồi cùng bật cười.

Dưới ánh sáng hắt ra từ lều vải là một cái ba lô rằn ri khá lớn.

“Câu giỏi đấy.” Lục Lẫm khen ngợi, “Cái này đáng tiền hơn cá nhiều.”

Đây là lần đầu tiên Yến Hạc Thanh câu được ba lô nên cảm thấy rất thần kỳ, cậu gỡ ba lô bỏ vào thùng nước, “Trước đây anh có câu được thứ gì thú vị không?”

Lục Lẫm hồi tưởng mấy giây, “Một người.” Anh chỉ về phía xa, “Đằng kia kìa.”

Mới đầu Yến Hạc Thanh còn tưởng là thật, đến khi nhìn về phía Lục Lẫm chỉ thì bật cười.

Đằng kia là nơi cậu cố ý ngã xuống lỗ băng.

Câu được một cái ba lô, hai người không câu nữa mà vừa nói chuyện vừa đi về lều.

Khoai lang đã tỏa mùi thơm, Lục Lẫm đổ nước vào nồi nấu mì gói, chỉ chốc lát sau đã thơm nức mũi, anh cắt một miếng bò kho lớn bỏ vào nồi nấu thêm một hồi, sau đó bưng khoai lang đã nướng chín và mì ra bàn.

Anh vừa đặt đồ ăn xuống thì Yến Hạc Thanh cũng pha xong hai ly Negroni, rửa sạch dâu rồi quay lại với cái mũi đỏ bừng.

“Lạnh à?” Lục Lẫm cầm tay cậu xoa ấm.

“Hơi hơi.” Ban đêm nhiệt độ thung lũng hạ thấp như mùa đông, lúc nói chuyện Yến Hạc Thanh thở ra khói trắng, “Năm nay chắc tuyết sẽ rơi sớm đấy.”

Lục Lẫm cầm lên một củ khoai lang nóng hổi rồi rút tờ khăn giấy bọc lại, nhét vào tay Yến Hạc Thanh ủ ấm, kéo cậu ngồi xuống, “Ăn mau đi rồi về lều.”

Anh buông tay ra cho Yến Hạc Thanh cầm đũa, cũng không múc ra chén mà hai người ăn chung một nồi mì.

Ăn mì bò uống cocktail làm người Yến Hạc Thanh ấm lại, cậu ăn thêm mấy quả dâu, vừa ăn xong thì xung quanh chợt vang lên một giai điệu hùng tráng.

Bốn bề toàn núi khiến giai điệu lập thể vang dội.

Tim Yến Hạc Thanh đập mạnh, cậu nhìn sang Lục Lẫm, anh chạy tới ngồi cạnh rồi ôm cậu quay ra mặt hồ.

“Đây là quà anh tặng em đấy.”

Hàng ngàn đốm sáng màu trắng xanh nổi lên khỏi mặt hồ rồi lan rộng, ngay sau đó một con “cá voi” từ trong nước xoay tròn bay lên không trung.

Trong mắt Yến Hạc Thanh phản chiếu ánh sáng lung linh, sau đó nhìn thấy con “cá voi” kia dần biến mất, đốm sáng trắng tụ lại thành một cành mai vươn lên trong tuyết.

……

Là drone.

Cả ngàn chiếc drone.

Ánh mắt Yến Hạc Thanh dán chặt vào cành mai trắng kia cho đến khi nó biến thành mưa sao băng đầy trời.

Giống hệt như thật.

“Mau ước đi.” Lục Lẫm kề vào tai cậu nói. “Có thể ước nhiều điều đấy.”

Yến Hạc Thanh suy nghĩ rồi nhắm mắt lại ước.

Điều ước thứ nhất là cậu muốn ngắm mặt trời mọc vào ngày 4 tháng 3 hàng năm.

Điều ước thứ hai là cuộc thí nghiệm của nhóm cậu sẽ thành công.

Điều ước thứ——

Cậu chắp hai tay trước ngực, thành kính cầu nguyện.

Cậu và Lục Lẫm đều khỏe mạnh để hàng năm cùng ngắm mặt trời mọc.

Yến Hạc Thanh mở mắt ra, drone trình diễn mưa sao băng vẫn còn tiếp tục, gió càng lúc càng lạnh, màn trình diễn vừa kết thúc thì Lục Lẫm và Yến Hạc Thanh mau chóng rửa mặt rồi trở về lều.

Trong lều bật máy sưởi ấm áp như xuân, Lục Lẫm ôm người vào chăn hôn một hồi lâu rồi mới lấy ra món quà thật sự từ dưới gối.

Lục Lẫm xòe tay, trong lòng bàn tay tỏa ra ánh sáng lung linh, Yến Hạc Thanh chớp mắt mấy lần mới thấy rõ một khối pha lê lập phương hình cá voi tinh xảo to bằng ngón cái.

So với pha lê lập phương để trang trí, vật này có thể mang theo bên người.

Lục Lẫm bỏ chú cá voi nhỏ bằng pha lê vào tay Yến Hạc Thanh, khi chỉ còn một giây nữa là đến 12 giờ đêm, anh thì thầm vào tai cậu——

“Chúc mừng tuổi 19, mong Hạc Thanh của anh sẽ luôn có cầu vồng kề bên.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN