Bần Nữ Gả Nhà Giàu
Phần 20
Vĩnh Ngôn không hỏi về chuyện của Bông và Ba Thoại, nhưng Bông thì luôn muốn rõ ràng minh bạch giữa hai vợ chồng. Vậy nên sau khi vợ chồng Ba Thoại về, cô liền kể hết đầu đuôi sự tình cho chồng cô biết. Vĩnh Ngôn nghe xong lại càng không có ý trách vợ, anh chỉ dặn cô sau này gặp Ba Thoại ở đâu thì nhớ cẩn thận, Ba Thoại dường như là đang có ý đồ xấu gì đó với cô.
Bông ngồi bên cạnh chồng mình, cô có chút lo lắng mà hỏi anh.
– Hồi nãy em thấy cha không vui, không biết là cha có tin em trong sạch không nữa?
Ngôn choàng tay ôm lấy eo vợ, anh dịu giọng trấn an cô.
– Không sao, cha dư sức hiểu được vấn đề. Với lại cha là như vậy mà, tới anh còn hiếm khi nào thấy cha anh cười.
Bông cũng rất tò mò về cha chồng, sẵn đang nhắc tới ông, cô cũng hỏi thêm vài câu.
– Anh nói cũng đúng, đúng là em rất hiếm khi thấy cha cười. Mà có chuyện này… hình như là anh với cha khắc khẩu có phải không? Ít thấy hai người nói chuyện vui vẻ bao giờ hết á?
– Em thấy đúng rồi đó, anh với cha khắc khẩu, nói chuyện không hạp, mở miệng toàn gây gỗ. Cha với anh Phát hạp nhau hơn, anh Phát biết cách nói chuyện hơn anh. Với lại trước kia anh cũng hơi ngỗ nghịch, xém chút nữa là lầm đường lạc lối, cha không tin tưởng anh cũng đúng.
– Lầm đường lạc lối hử?
– Ừ em. Là chút ngang ngược nổi loạn của tuổi trẻ thôi, bây giờ anh hoàn lương rồi, không còn suy nghĩ ngông cuồng như vậy nữa. Nhưng chắc có lẽ cái bóng của chuyện trước kia anh ngỗ nghịch lớn quá, tới bây giờ cha vẫn chưa chịu công nhận nỗ lực của anh…
Bông nhận ra rõ được sự khổ tâm thông qua lời nói vừa rồi của chồng mình. Cô biết anh có tâm sự, cũng từng thấy anh và cha chồng cô gây nhau, vậy nên cô rất hiểu cảm xúc này của anh. Nhịn không được thương cảm mà vòng tay ôm chầm lấy chồng mình, Bông dịu giọng nỉ non với anh.
– Không sao, rồi cha sẽ thấy được năng lực của anh mà, anh chỉ cần cố gắng mỗi ngày là được. Em tin anh!
Vĩnh Ngôn bật cười trước cách an ủi này của Bông, anh khoái chí ôm chặt lấy vợ, kéo cô cùng ngã ra giường. Nhìn vào gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc của cô, đôi môi hồng hào, nụ cười lúng liếng, càng nhìn càng khiến cho tâm can anh rạo rực. Vợ anh đẹp, càng ngày càng đẹp, tới anh nhìn cô mỗi ngày mà còn thấy say đắm nữa thì nói gì là ai…
Lại như nhớ tới chuyện quan trọng nào đó, Vĩnh Ngôn liền trở mình, anh đè Bông dưới thân, cười mị hoặc mà nói thật khẽ với cô.
– Hoa nè! Hay là… vợ chồng mình sanh một đứa đi… anh muốn có con rồi!
Bông chớp chớp mắt nhìn chồng, vài giây sau, mặt cô bắt đầu đỏ lên, ngại ngùng tới nói năng lắp bắp.
– Dạ… sanh con… hả anh? Sao tự dưng lại muốn có con?
Ngôn lấy tay véo yêu lên má vợ mình, ánh mắt anh tràn đầy yêu thương, ngữ điệu của anh vô cùng dịu dàng.
– Anh nghĩ hay là sanh con sớm một chút, để sau này con lớn thì em vẫn còn trẻ… hai mẹ con gần gũi nhau hơn. Anh tính như vậy… được không em?
Bông ngại muốn xỉu, tự dưng nhắc tới chuyện này làm cô bất ngờ quá đỗi. Thiệt ra thì chuyện sinh con cô không có kế hoạch, lấy chồng rồi sinh con, đây là chuyện nên làm mà. Tại vì trước đây cậu Ngôn nhà cô nói chưa muốn lắm nên cô mới không nhắc tới chứ cũng không phải là cô không muốn.
Bông bẽn lẽn khẽ gật đầu, cô lí nhí đáp.
– Em thì sao cũng được… không có ý kiến ạ.
Ngôn cúi thấp đầu khẽ hôn lên trán vợ mình, ý cười hạnh phúc lan tỏa tới tận khóe mi, một chút giấu giếm cũng không có. Đối với anh, cuộc sống có vợ đẹp con ngoan luôn là niềm ao ước của anh từ trước tới giờ. Đời này cưới được Bông, rồi có con với cô… hạnh phúc tới thế này là cùng!
*
Hơn hai tháng sau, Vĩnh Phát và Thục Mai cuối cùng cũng trở về. Lúc này em bé trong bụng Kim cũng được hơn 5 tháng, là một bé trai, cả mẹ cả con đều rất khỏe.
Ban đầu lúc hay tin Thục Mai trở về, tất cả mọi người đều không hoan nghênh, đặc biệt là bà chủ Trâm. Nhưng không rõ là có nguyên nhân đặc biệt gì mà cuối cùng cả bà chủ Trâm cũng chấp nhận cho Thục Mai trở về sống chung với Vĩnh Phát. Nghe nói đâu thì cha má Thục Mai tài trợ kinh tế rất mạnh cho Vĩnh Phát làm ăn, vậy nên bà chủ Trâm mới nhịn nhục mà đồng ý cho Thục Mai một lần nữa quay trở về.
Nhưng có chuyện này cũng rất rõ ràng, dù Thục Mai có về đây sống chung như vợ chồng với Vĩnh Phát thì bà cũng chỉ công nhận Kim là con dâu. Còn về Thục Mai muốn là con gì thì con, bà không thèm để ý tới. Cha má Thục Mai dù có núi tiền núi bạc thì Thục Mai vẫn luôn là cái gai trong mắt bà chủ Trâm, luôn luôn là như vậy!
*
Bữa nay Bông có khách, là bạn của Bông tới chơi, cô ấy tên là Dịu, người cũng như tên, dịu dàng nhu mì như nước.
Dịu là con gái nhà khá giả, nhà Dịu và nhà Bông gần nhau, là bạn từ thuở nhỏ tới giờ. Sau này Dịu đi học ở thành phố, lâu lâu mới về thăm nhà. Sẵn dịp lần này về quê, Dịu tới thăm Bông, còn mua cho Bông rất nhiều quà mà Bông thích.
Ngó nghiêng quan sát một vòng trong phòng, Dịu cười nhìn Bông, mừng rỡ mà nói.
– Chúc mừng nha! Nhà chồng bà là giàu nhất cái cồn Vàng này rồi, sau này bà cũng được nương nhờ tấm thân, không còn khổ cực nữa. Nghe nói cậu Ngôn thương bà lắm phải không, tui nghe mà mừng cho bà quá trời!
Bông mở tủ treo mấy cái váy vào trong tủ đồ, cô hướng mắt về phía Dịu, cười rạng rỡ trả lời.
– Chủ yếu là chồng thôi, chớ nhà chồng thì cũng hên xui à bà. Tui sống ở đây thì thấy thoải mái hơn nhà tui nhiều, không cần phải nhìn mặt má lớn mỗi ngày nữa. Chỉ là tui thương mẹ tui quá, tui có âm thầm thuê người chăm sóc cho mẹ tui rồi, nhưng mà tui vẫn thấy không yên tâm.
– Còn có cha bà mà, tui thấy cha bà cũng không tới nỗi nào, bà yên tâm đi. Mà bà có định nói về mẹ bà cho chồng bà biết không? Hay là bà vẫn giấu?
Bông gật gật đầu, cô với Dịu thân nhau như chị em trong nhà, chuyện của mẹ Bông, Dịu cũng biết, vậy nên cô cũng không có giấu gì Dịu.
– Nói chứ, sao phải giấu. Nhưng mà để tui tính cẩn thận rồi mới nói, chuyện của mẹ tui rối lắm, giờ chưa nói được đâu, sợ là chồng tui không hiểu rồi có chuyện nữa.
Dịu đi tới chỗ của Bông, cô phụ Bông treo váy vào trong tủ quần áo, cô gật gù.
– Cũng được, bà tính sao thấy ổn thì làm. Mà cũng đừng giấu chồng bà lâu quá, vợ chồng mà giấu giếm nhau nhiều chuyện quá thì không có tốt đâu…
Nói tới đây, Dịu đột nhiên khựng tay, trước là cô ấy ngửi ngửi mùi hương trong tủ quần áo của Bông, sau đó mới quay sang hỏi Bông, ý tứ có chút nghiêm túc lạ kỳ.
– Tủ đồ của bà có mùi gì vậy? Bà xài nước xả đồ hay là xịt thơm quần áo vậy?
Bông nhìn nhìn bạn mình, cô nhanh nhảu trả lời.
– Không phải nước xả hay là xịt thơm gì hết, cái mùi này là do tui xài sáp thơm treo tủ á bà. Mùi này thơm lâu, quần áo mặc cả ngày cũng còn lưu hương thơm, tui thích mùi này lắm. Nhưng mà… bộ có chuyện gì hả bà?
– Sáp thơm là cái bà treo ở trong góc tủ phải không? Tui coi thử cái nha?
– Ờ, để tui lấy xuống cho bà coi, đợi chút.
Nói rồi, Bông lấy sáp thơm treo trong góc tủ quần áo xuống cho Dịu xem qua. Dịu cầm lấy túi sáp thơm quan sát một chút, sau đó ngửi ngửi một tí, chân mày khẽ cau lại, cô ấy lúc này mới nghiêm trọng mà nói rõ ràng với Bông.
– Tui đem cái túi sáp thơm này về nha, để tui nhờ ông ngoại tui coi thử cho bà, chớ tui chưa đủ kinh nghiệm để phán xét cái vụ này. Bà chờ tui vài bữa, chừng hai bữa à. Nhưng mà thời gian này bà tháo mấy túi sáp thơm này đem cất đi, đừng treo nữa. Đợi khi nào có kết quả từ chỗ ông ngoại tui rồi tính tiếp, nha!
Bông nghe Dịu nói mà cô thấy hoang mang vô cùng, nóng ruột, cô liền hỏi cho ra chuyện.
– Nhưng mà là sao mới được? Bà nghi ngờ cái gì? Cái túi sáp thơm này là sao? Có độc trong đó hả?
Dịu trầm mặc, cô ấy nói với ngữ điệu nghiêm trọng có thừa, tới cả mi mắt cũng toát lên được sự khẩn trương lo lắng.
– Độc thì chưa biết, nhưng tui nghi ngờ… ở trong túi sáp thơm này có phần thành của dược liệu giúp tránh thai. Ngửi mùi thì tui thấy là rất giống, bởi tui con nhà thuốc mà, ông ngoại tui dạy tui nhiều lắm. Có điều là bà đừng manh động, đợi ông ngoại tui kiểm tra qua túi sáp này cái đã, biết đâu là do tui ngửi nhầm thì sao. Nói chung là bà nên cẩn thận, cẩn tắc vô áy náy mà…
Bông ngớ người, cô nghe mà thấy hoang mang quá đỗi. Trong túi sáp thơm treo tủ quần áo này có thành phần dược liệu tránh thai sao? Thật không? Có thật là như vậy không?
Đúng rồi! Thảo nào vợ chồng cô cưới nhau cũng lâu vậy mà vẫn chưa có tin vui gì…
Đúng thiệt là vậy rồi!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!