Chu Ngưng nghiêng đầu “nhìn” về phía cậu, khóe miệng anh hơi cong lên. Thực tế thì khi nghe Lâm Vãn nói như thế là anh đã bị cậu dỗ rồi.
Lâm Vãn bị anh “nhìn” chằm chằm như vậy cậu cũng không biết mình nên làm thế nào nữa.
Cậu không thể nói vài câu ngọt ngào mà dỗ dành anh, chỉ có thể để cho Chu Ngưng nói chuyện với giọng nói lạnh ngắt, nói là dỗ nhưng cậu lại chẳng biết dỗ như thế nào.
“Tiểu Vãn?” Chu Ngưng gọi cậu, anh không biết Lâm Vãn đang làm gì, vì không nghe thấy gì nên anh rất lo lắng.
Lâm Vãn nhìn đôi môi đóng mở mà gọi tên mình. Cậu giật mình đưa tay lên gãi tai.
Cái tên Lâm Vãn này không có ý nghĩa gì cả, họ Lâm, sinh vào buổi tối. Ban đầu Lâm Vãn không quan tâm đến việc tên mình có hay hay không, có độc đáo hay không, dù sao cũng chỉ là một cái tên cho người ta gọi thôi.
Nhưng bị Chu Ngưng gọi tới gọi lui như vậy, bây giờ cậu có thể tự hào tuyên bố tên cậu là cái tên hay thứ hai thế giới, là cái tên độc đáo thứ hai thế giới.
“Tiểu…” Anh chỉ vừa mới mở miệng thì đột nhiên có cái gì đó ấm áp dán lên môi anh, sau đó bỗng nhiên lại có gì đó chui tọt vào miệng anh, đẩy những lời anh muốn nói vào trong.
Trong bóng tối, các giác quan của anh trở nên nhạy bén hơn rất nhiều, Chu Ngưng chưa bao giờ nghĩ chỉ cần một nụ hôn thôi mà anh lại có thể hưng phấn đến như vậy.
Dường như có một Lâm Vãn nhỏ xuất hiện trước mặt anh, lưng của Lâm Vãn nhỏ có đeo cánh, Lâm Vãn nhỏ cầm đồ thổi bong bóng mà thổi những bong bóng màu hồng vào thế giới tâm tối của anh.
Hôm nay Chu Ngưng không cạo râu, cho nên mấy cọng râu nho nhỏ đâm vào mặt cậu, vì ngứa ngáy mà cậu rê.n rỉ một chút. Lâm Vãn cảm thấy cảm giác này rất mới mẻ.
Chu Ngưng nghe vậy càng mất tập trung, một tay anh ôm lấy cổ cậu, một tay vuốt ve tuyến thể cậu. Anh làm như vậy thì sao mà Lâm Vãn chịu được, cậu nương theo động tác của anh mà đè lên người anh.
Ngứa tai, ngứa mặt, trái tim cũng ngứa.
Bầu không khí đột nhiên nóng lên, một người mù thân tàn chí kiên* đang chiến đấu với mấy nút áo của Lâm Vãn. Anh không nhìn thấy mà Lâm Vãn không tự động cởi nút áo mình ra, cậu còn lộn xộn muốn chạy trốn nữa chứ.
1
*身残志坚 / shēn cán zhì jiān: tàn nhưng không phế.
“Đừng nhúc nhích.” Chu Ngưng nhẹ nhàng nói, đương nhiên là sau đó Lâm Vãn rất ngoan ngoãn mà không dám nhúc nhích nữa, cậu nhẹ nhàng lấy điện thoại di động. Trước khi Chu Ngưng làm ra những chuyện bậy bạ thì giọng nói máy móc lại phát ra một lần nữa: bác sĩ không cho anh vận động mạnh.
“……”
Chu Ngưng bắt đầu nhớ lại, đúng là bác sĩ có nói như vậy thật. Tại sao năm chữ “nằm trên giường nghỉ ngơi” lại khó nghe như vậy chứ.
Lâm Vãn: Chờ mắt anh lành lại rồi chúng ta sẽ làm.
Chu Ngưng buồn bã cúi đầu xuống, cái gì cũng không thể làm, ngay cả niềm vui cuối cùng cũng bị lấy đi.
Lâm Vãn xoa xoa đầu anh: Chồng ngoan ngoan.
Chu Ngưng không tình nguyện mà ừ một tiếng, từ từ chuyển ý định từ chơi Lâm Vãn sang trêu chọc Lâm Vãn: “Vậy em đổi cách dỗ dành anh đi. “
Chu Ngưng: “Bây giờ anh đang rất không vui. “
Lâm Vãn cắn môi cố gắng suy nghĩ, cậu không sửa được tật xấu này của mình, chẳng qua là do được cưng chiều rồi nên lực cắn mới nhẹ đi một chút.
Trong lúc cậu đang suy nghĩ thì đột nhiên có một bàn tay chạm lên môi cậu, Chu Ngưng cười nói: “Anh biết em đang cắn môi mình mà, em định cắn rách nó sao? “
Lâm Vãn: Không có.
Lâm Vãn: Em vẫn chưa nghĩ ra mình nên làm gì để dỗ anh.
“Trong khoảng thời gian anh làm người mù, nếu em chăm sóc anh tốt, anh sẽ không giận em nữa.” Chu Ngưng chu đáo giúp cậu quyết định.
Lâm Vãn: Được!
Chu Ngưng giơ tay lên, Lâm Vãn tự giác đưa đầu vào lòng bàn tay anh.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Buổi chiều, lúc Chu Độ tới thì Lâm Vãn đang bóp vai cho Chu Ngưng.
“Ra là chú đang sống một cuộc sống rất tốt nhỉ?”
“Anh.” Chu Ngưng lười biếng nói, “Sao em lại nghe thấy tiếng bước chân của hai người vậy? “
Tiểu Đinh cầm một sấp giấy tờ thật dày đứng bên cạnh Chu Độ: “Anh Ngưng, để em đọc hợp đồng cho anh nghe. “
Chu Ngưng:??? Cậu có thể tha cho người mù tội nghiệp là tôi không vậy?
“Sao hai người lại đi cùng nhau?”
“Vô tình gặp trên đường.” Chu Độ vẫy tay với Lâm Vãn, “Đi thôi hồ ly nhỏ, để cho bọn họ bàn chuyện công việc đi. Anh vừa mua một máy chơi game mới, chúng ta tới phòng khách chơi nào. “
“Buổi sáng công viên giải trí, buổi chiều là máy chơi game, bộ anh không có việc gì để làm hết hả?”
Chu Ngưng bĩu môi, không có vợ liền lôi kéo vợ của người ta đi chơi, đúng là kì cục.
1
“Công viên giải trí?” Chu Độ nhìn Lâm Vãn, hắn quay sang thì bắt gặp ánh mắt cầu xin của Lâm Vãn, “À, công viên giải trí có nhiều người quá, không vui. “
Hắn thuận miệng nói thì thấy biểu cảm của em trai mình không được tự nhiên cho lắm: “Chú sẽ không vì chuyện này mà tức giận với hồ ly nhỏ chứ? “
Chu Ngưng cứng họng.
“Anh khinh chú, đúng là bình giấm chua, rồi chú sẽ hối hận cho xem.” Chu Độ tức giận kéo Lâm Vãn đi, “Đi thôi. “
Lẽ ra anh có thể ôm hôn vợ mình, thế mà buổi chiều hoàn hảo lại bị hợp đồng chiếm chỗ, phải mất một khoảng thời gian anh mới xử lý xong được hết, Tiểu Đinh sắp xếp lại tài liệu rồi nói: “Ông chủ à, nếu anh thấy chán thì xem phim đi, hoặc là xem sách nói đi, để em giới thiệu cho anh mấy quyển nha? “
“Tôi không chán.”
“Sao lại không chán được?”
Chu Ngưng trả lời: “Tôi có vợ. “
Tiểu Đinh: “Làm… làm phiền rồi…”
Tiểu Đinh vừa đi, Chu Độ lập tức đi vào: “Cậu nhóc này trông cũng được đấy chứ. “
1
Chu Ngưng không biết tại sao anh trai mình lại quan tâm Tiểu Đinh đến thế, anh thành thật trả lời: “Ừ, rất được. “
“Chú tăng lương cho người ta đi.”
Chu Ngưng gật đầu: “Đang chuẩn bị tăng đây, anh nói xem, nên tăng bao nhiêu thì hợp? “
“Nhiêu đây.” Chu Độ khua tay múa chân, sau đó ghé vào tai Chu Ngưng rồi nói.
Chu Ngưng hít sâu một hơi: Đã tăng lương mà còn phải chia cổ phần cho người ta?
3
Chu Độ: Đúng đúng.
Hình như Chu Ngưng biết chuyện gì đó rồi. Tối nay anh không thể đọc sách cho Lâm Vãn, nhưng anh có thể kể chuyện về một tổng giám đốc của một công ty đang nằm liệt giường, anh ruột và trợ lý thay nhau “phá” công ty anh, rồi cùng nhau hợp tác mở một công ty khác.
3
Chu Độ dùng bữa xong liền rời đi, hắn đến đây chủ yếu là để đưa cho Chu Ngưng hai thứ, đó là: Khối Rubik dành cho người mù và kịch nói*.
*相声 / xiàngsheng: tướng thanh; tấu nói (một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt)
Chu Ngưng nói câu nói cũ: “Em không có chán, em có vợ.” Anh khựng lại một chút rồi nói tiếp, “Anh không cần phải lo lắng.”
Chu Độ: “Không thích nghe kịch nói, vậy muốn nghe hài độc thoại à? “
“……”
Lâm Vãn dọn dẹp phòng bếp một chút thì vào phòng ngủ, cậu thấy Chu Ngưng đang chơi khối rubik.
Chu Ngưng sờ so.ạng lấy cái ly bên cạnh mình, anh nhấp thử thì ra đó là nước trái cây.
Lâm Vãn cũng lấy một cái ly cụng vào ly anh. Chu Ngưng phối hợp nói với cậu: “Cạn ly. “
Hai người cùng nhau uống nước trái cây, dường như nước trái cây trở nên ngọt ngào hơn hẳn.
“Lúc ba anh muốn đưa công ty mình cho anh trai anh, thì anh ấy nói mình không am hiểu chuyện kinh doanh, không thích kinh doanh, anh ấy thích tự do tự tại hơn.”
Giọng nói của Chu Ngưng rất trầm, mặc dù hôm nay anh không ra khỏi nhà nhưng anh thấy hôm nay mình còn mệt hơn khi đi làm.
“Anh cũng nghĩ rằng anh ấy không biết gì. Nhưng hôm nay Tiểu Đinh nói với anh rằng anh trai đã giúp anh hoàn thành nhiều lỗ hỏng trên hợp đồng. “
Lâm Vãn: Anh trai anh rất thương anh.
“Đúng vậy, anh thấy mình rất hạnh phúc.” Chu Ngưng dựa lưng vào đầu giường, cố gắng kiềm chế cảm xúc phức tạp đang dâng lên trên người mình.
Lâm Vãn nắm lấy tay anh, một lúc lâu sau Chu Ngưng nói tiếp: “Nếu anh không đồng ý tiếp quản công ty, thì anh sẽ không đến thị trấn nhỏ đó để khảo sát, cũng như anh sẽ không quen biết em.”
Lâm Vãn nhìn vào mắt Chu Ngưng, đó đúng là một giả thuyết đáng sợ mà!
“Cho nên, chúng ta nên làm chút gì đó để cảm ơn anh trai đi.”
Lâm Vãn cảm thấy khả năng tự chăm sóc bản thân của Chu Ngưng lúc tốt lúc xấu, anh không thể tự mình đi vệ sinh, nhưng anh có thể lấy chính xác cái ly ở trên bàn, anh có thể kéo cậu ngã lên giường rồi chạm vào những chỗ không nên chạm trên người cậu.
Là do quen rồi nên mới dễ dàng chạm vào như vậy?
“Tình yêu của chúng ta là món quà tốt nhất để cảm ơn anh trai.” Chu Ngưng đưa ra lời giải thích hoàn mỹ. Nói chung là không thấy gì sẽ kíc.h thích hơn.
Lâm Vãn: Bác sĩ không cho anh vận động mạnh.
“Không mạnh đâu.”
Chu Ngưng đã sớm nghĩ ra cách, “Anh không động, em động đi.”——