Quốc Thịnh mệt mỏi trở về nhà, vừa bước vào cửa, anh đã cảm nhận ra không khí trong nhà rất lạ.
Lập tức ông Hoàng đi đến giơ tay tát Quốc Thịnh một cái điếng người, gương mặt ông gằn lên đầy tức giận.
“Mày còn mặt mũi trở về đây sao?”
Quốc Thịnh sững sờ, anh không nghĩ việc đêm ấy lại sớm bị mọi người biết.
Đảo mắt tìm Thanh Đan để giải thích, nhưng không thấy cô ấy đâu.
Tâm trí Quốc Thịnh như kẻ rơi vực thẳm, anh hốt hoảng hỏi mẹ mình.
“Thanh Đan…Thanh Đan đâu rồi mẹ?”
Bà Thanh thở dài không trả lời, bà đưa tay lau đi nước mắt rồi bỏ đi.
Nhìn thấy cử chỉ của mẹ, Quốc Thịnh không hỏi thêm mà chạy lên phòng của họ.
Không gian im lặng, Thanh Đan không có trong phòng, cả đồ chơi của con gái cũng không có.
Quốc Thịnh mở cửa tủ, áo quần của hai mẹ con cũng không còn.
Chỉ còn lại sợi dây chuyền lẻ loi, im lặng nằm trên bàn nhỏ.
Tim Quốc Thịnh đau đớn như bị dao đâm.
Anh chạy xuống nhà, mọi người vẫn đang căm phẫn nhìn anh.
Quốc Thịnh thảng thốt hỏi mẹ mình một lần nữa.
“Thanh Đan đâu rồi ạ? Cả Đan Vy…”
Ông Hoàng rầu lắc đầu nói với con trai.
“Cậu còn nghĩ đến mẹ con nó thì cớ gì lại đi làm những trò bẩn thỉu như vậy?”
Quốc Hải cũng không chấp nhận được em trai mình.
Bà Thanh ngồi bên cạnh tiếp lời chồng.
“Từ cái hôm Thanh Đan nhận được đoạn video đó.
Nó bị sốc đến ngất đi, đến khi tỉnh lại thì đã ôm con bé đi rồi!”
Quốc Thịnh sững sờ, anh buông thõng tay mà trách cha mẹ mình.
“Cha mẹ sao lại để cô ấy đi chứ.
Vì sao mọi người không cản cô ấy?”
Quốc Hải nghiến răng, gương mặt anh đông cứng lại, lao đến nắm cổ áo em trai mình mà tức tối.
“Vì sao tao và cha mẹ phải cản Thanh Đan.
Vì sao sợ mất cô ấy lại còn để đến cuối cùng mới hối tiếc? Đừng quên khi mày mất trí, mày đã giày vò cô ấy thế nào? Thanh Đan vẫn cho mày cơ hội kia mà.
Nhưng bây giờ mày tỉnh táo, mày hỏi xem Thanh Đan đã phải đối diện với mọi việc như thế nào? Vì sao mày không nghĩ đến thời gian mày cầu mong Thanh Đan tỉnh lại, khi đó mày đã hứa hẹn những gì chứ hả?”
Từng lời nói của Quốc Hải, là từng nhát dao đâm vào tim, vào đầu óc của Quốc Thịnh.
Ngày ấy tim anh đau thế nào khi Thanh Đan rời đi, anh đã đi tìm cô như thế nào.
Rồi khi nhìn Thanh Đan nằm bất động, ngay cả một lời trách móc anh mà cô cũng chẳng thể nói ra.
Vì sao đến bây giờ Quốc Thịnh lại một lần nữa chà đạp Thanh Đan, trêu đùa với tình nghĩa vợ chồng đáng trân trọng này.
Quốc Thịnh tự trách bản thân mình khi ấy.
Anh không thể kiểm soát được bản thân, nếu anh dứt khoát từ đầu, nếu anh không cùng Hạ Lan bước vào căn phòng ấy.
Có lẽ bây giờ Thanh Đan đang cùng con gái chờ anh về.
Có lẽ hiện tại anh sẽ không cảm thấy tội lỗi nặng nề như vậy.
Quốc Thịnh bật khóc, những giọt nước mắt hối hận, dằn vặt bản thân mình.
Anh quỳ gối giữa nhà, trước mặt cha mẹ và anh trai.
Giọng nói nghẹn đắng cầu xin.
“Cha…mẹ.
Con biết sai rồi, con không dám như vậy nữa.
Mọi người cho con biết vợ con con đang ở đâu được không?”
Ông Hoàng tiếp tục thở dài.
“Ở cái thành phố này.
Thanh Đan nó còn nơi nào gọi là nhà ngoài cái nhà này.
Nó ra đi chỉ nói muốn yên tĩnh để suy nghĩ lại mọi việc, còn lại chẳng nói thêm gì…”
Nói rồi ông bảo đã mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, bà Thanh cùng Quốc Hải không nói không rằng, cùng ông Hoàng bỏ đi lên phòng.
Mặc kệ người kia vẫn đang quỳ gối xem xét lại lương tâm..