Núi non hùng vĩ, uốn lượn, đường núi tựa như nối liền với chân trời, không nhìn thấy điểm cuối cùng. Khi còn bé Trần Hề hoành hành ngang dọc trên ngọn núi này, bởi vì cô xem ngọn núi này thành thế giới, cho nên cô chưa bao giờ cảm thấy đường núi dài. Nhiều năm sau trở về, mặc dù cô vẫn nhiệt tình với ngọn núi này như trước, nhưng rõ ràng đi hết dọc đường núi này phải mất hai tiếng đi đường, cơ thể của cô vẫn luôn không tốt, nhất là kỳ nghỉ hè năm ngoái, cô tạm thời đến tiệm net làm thêm, mỗi ngày đều phải đi lên đi xuống núi, cường độ vận động nhiều vượt xa khả năng của cô, khoảng thời gian đó toàn thân cô ê ẩm, bắp chân căng cứng như đá, không chỉ căng cứng mà còn đau đớn nữa, mỗi đêm đi ngủ đều thấy đau.
Hôm nay cô lại đứng ở chỗ này, ngẩng đầu nhìn đường núi xa xa, ánh nắng rực rỡ, không khí vừa trong lành vừa mát mẻ, hơi thở của cô giống như một tầng mây trắng mỏng.
Trần Hề cảm thấy con đường này không xa và khó đi như thế, không lời nào có thể diễn tả được sức lực tràn đầy toàn thân cô, thừa lúc điện thoại còn tín hiệu, cô gửi Wechat cho Phương Nhạc.
“Em đi đến chân núi rồi, bây giờ lên núi đây.”
Phương Nhạc gần như trả lời ngay lập tức: “Về nhà gọi điện cho anh.”
Giây sau lại có thêm một tin nhắn: “Tin nhắn cũng được.”
Trần Hề yên tâm cất điện thoại, chạy như bay lên núi.
Ba Trần và Trần Ngôn đã kiễng chân chờ từ sớm, Trần Hề thở hồng hộc chạy đến cửa nhà, nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của một lớn một nhỏ, tim cô giống như được tắm trong dòng nước ấm, Trần Hề biết hai người không nghe được, nhưng vẫn nhào đến gọi: “Ba —”
Ba Trần cười ngây ngô, Trần Ngôn nhảy chân lên cũng muốn ôm.
Ánh hoàng hôn khiến những đám mây trắng trong ngày đông ảm đạm có màu sắc rực rỡ và ấm áp.
Mấy ngày tiếp theo, lúc nào Trần Hề ở nhà sẽ gửi tin nhắn hoặc gọi điện cho Phương Nhạc, xuống núi mạng ổn định hơn, cô sẽ gửi Wechat cho Phương Nhạc.
Lúc đi đường không tiện đánh chữ, Trần Hề dắt theo em trai, gửi tin nhắn thoại cho Phương Nhạc, nói hôm nay cô xuống núi, bây giờ đang dạo phố với em trai.
Phương Nhạc hỏi cô: “Chỉ đi với em trai em à? Ba em đâu?”
Trần Hề nói: “Ba em và bác Tưởng đi xem người ta xây nhà, họ có một người bạn mới vừa xây nhà tân hôn, hôm nay đã xây xong, nên người trong nhà mang rượu lên uống.”
Phương Nhạc: “Hôm nay em mua bao nhiêu thứ rồi?”
Trần Hề: “Nhiều lắm, dầu muối tương giấm thịt gạo, em chỉ mua một lần dùng trong nửa năm luôn.”
Phương Nhạc: “Nhiều như thế, em cầm hết được à?”
Trần Hề: “Em để trong tiệm của người ta, chờ ba em ăn uống xong, để họ xách về.”
Trần Hề đi đến đi lui một chút, mua này mua kia, còn phải chăm sóc Trần Ngôn, nên giọng nói gửi đến có chút đứt quãng, có lúc ngón tay cô không ổn định, vừa nói được hai chữ đã gửi đi, một câu nói có thể chia làm ba bốn lần gửi.
Vừa nãy Phan Đại Châu và Phương Mạt cũng có gửi Wechat cho Phương Nhạc, chắc cũng do lười đánh chữ nên hai người họ đều gửi tin nhắn thoại, Phan Đại Châu gửi ba bốn tin, tin dài nhất cũng mất hơn hai mươi giây, Phương Mạt kỳ quái nhất, liên tục gửi đến mười mấy tin nhắn thoại, Phương Nhạc đối xử rất công bằng, giọng nói của hai người này anh đều chỉ nghe tin đầu tiên và tin cuối cùng.
Còn giọng nói của Trần Hề được Phương Nhạc mở từng cái một, câu thì chỉ có hai chữ, thời gian cũng chỉ có một giây, Phương Nhạc nhấn hai lần, bởi vì lần đầu tiên không nghe rõ, anh sợ mình bỏ qua tin tức gì đó.
Đến đêm giao thừa, hai người gọi điện thoại, Phương Nhạc nói: “Bọn anh vẫn còn đang ăn cơm trong nhà hàng.”
Trần Hề hỏi anh: “Năm nay cô anh và chú anh sao rồi?”
Phương Nhạc nói: “Còn đang ồn ào đây này, mới nãy ca tụng Lưu Nhất Minh trong phòng bao, bị chú nói, cô bao che nên trả lời mấy câu, hai người lại cãi nhau, Phương Mạt vẫn còn đang cãi nhau trong đấy, anh tránh chỗ khác cho yên tĩnh.”
Trần Hề hỏi: “Thế anh ăn no chưa?”
Phương Nhạc: “Chưa, lát nữa về còn dư đồ anh sẽ ăn thêm chút nữa.”
Trần Hề cười nói: “Sao anh không đến bàn nhỏ ngồi ăn đi.”
“Bà nội ngồi trên ghế sofa, bà ấy nói hôm nay bà ấy thích xem náo nhiệt, lười ra tay.”
Trần Hề cười to.
Phương Nhạc cười hỏi cô: “Em thì sao, trong nhà ăn cái gì?”
Trần Hề nói cho anh: “Móng heo kho, thịt xông khói xào mầm tỏi, mầm tỏi đắt ghê, còn có cá nấu chua, khoai tây sợi, rau cải trộn.”
“Em làm hay ba em làm?”
“Cùng nhau làm đó, màu sắc hay mùi thơm đều đủ cả, anh đừng coi thường tài năng nấu nướng của em!” Trần Hề cảnh cáo trước.
“Anh chưa nói gì mà.”
“Em chụp cho anh xem.” Trần Hề cực kỳ tin tưởng: “Chờ lát có mạng rồi gửi anh xem.”
“Được.” Phương Nhạc cười khẽ, anh mơ hồ nghe thấy được tiếng bùm bụp vang lên, hỏi: “Tiếng gì thế?”
Trần Hề đưa em trai ngồi dưới đất trước nhà, mấy đợt pháo hoa phía xa vang lên giữa không trung, Trần Hề nói: “Pháo hoa đó.”
Phương Nhạc: “Hàng xóm bắn hả?”
“Chắc là nhà giàu nhất trên núi bắn.” Con cái ở nhà giàu nhất này đều ra ngoài làm ăn, năm nay tết đến xách túi lớn túi nhỏ về, nhà anh ta bắn pháo hoa cũng rất đắt, ánh lửa nở rộ chiếu sáng nửa bầu trời đêm, tiếng hoan hô ồn ào thay nhau vang lên.
Phương Nhạc hỏi cô: “Thấy đẹp không?” Thành phố Xuyên Hà cấm bắn pháo hoa.
“Đẹp lắm, anh chờ một lát, em chụp mấy tấm hình.” Trần Hề cúp máy.
Phương Nhạc chờ tận mười phút, vốn dĩ anh muốn nhắn tin hỏi thăm cô, rồi suy nghĩ hay là gọi điện thoại luôn, Phương Nhạc lại bấm điện thoại, đầu bên kia nhanh chóng nghe máy, tiếng thở rất rõ ràng truyền vào trong tai Phương Nhạc hỏi: “Em đang làm gì thế?”
“Anh chờ một lát, em tìm chỗ…” Trần Hề thở hổn hển, chạy nhanh giữa rừng núi, cũng không nói rõ tìm nơi nào, nói mấy câu rồi lại cúp máy.
Dần dần, tiếng cãi vã trong phòng bao cũng đi đến hồi kết, Phương Nhạc bị gọi về, dùng cơm xong, mọi người nối đuôi nhau ra khỏi phòng bao, ông chủ Phương cùng bà nội Phương đi tính tiền, Phương Nhạc đến bãi đỗ xe của nhà hàng lấy xe.
Trên đường đi, anh nhận được tin nhắn Wechat, mở ra nhìn là hình Trần Hề gửi đến, có hình bữa cơm giao thừa tối nay của nhà cô, còn có pháo hoa hoành tráng hơn nửa tiếng trước.
Phương Nhạc lập tức gọi điện cho Trần Hề: “Em ở đâu thế?”
Trần Hề mặc áo lông, chạy nên cả người đổ đầy mồ hôi, cô kéo dây khóa áo lông ra, vén vạt áo lên đón chút gió, hít sâu mấy lần rồi nói: “Em tìm một… Nơi có mạng, anh thấy pháo hoa chưa?”
“… Thấy rồi.” Con đường trống trải gió rét thổi đến, Phương Nhạc đứng giữa đường, nghe Trần Hề thở hổn hển hỏi anh thấy pháo hoa chưa, trong lòng anh bỗng bốc lên một ngọn đuốc, đốt cháy tim và phổi của anh, ngón tay nóng bỏng, cầm điện thoại cũng càng nhiều sức hơn.
Mấy ngày trước còn chưa có cảm giác gì nhiều, hôm nay Phương Nhạc không chịu nổi cổ họng như nghẹn lại, ngực cứ phập phồng lên xuống.
“Biết gì không?” Phương Nhạc nói.
“Ừm?”
“Nếu bây giờ em ở đây, thì em xong rồi.”
Trần Hề hoàn toàn không sợ những lời độc ác này của Phương Nhạc, anh còn thiếu cô một “Xong”.
Phương Nhạc cười khẽ, hít sâu một hơi, giọng nói từ tính sạch sẽ hỗn loạn trong bóng đêm u tối lạnh lùng, càng thêm mấy phần trầm thấp.
“Nói thật,” Phương Nhạc nói: “Anh rất nhớ em.”
“Em nghĩ mình cũng không ít hơn anh.” Trần Hề dứt khoát.
Người khác đều trả lời là “Em cũng rất nhớ anh”, chỉ có Trần Hề sẽ nói “Em nghĩ mình cũng không ít hơn anh.” miệng ngọt muốn chết người.
Phương Nhạc cười một tiếng, anh hơi cúi đầu, một tay khác nâng lên, ngón tay để lên trán, sau đó lại cười một tiếng, trong tiếng cười là sự bất lực rất rõ ràng.
“Trần Hề, em xong thật rồi!”
Đêm hôm đó, dư âm câu “Em xong thật rồi” quả thật vẫn còn văng vẳng bên tai cô như âm hồn không tan, hai người cũng không nói câu chúc mừng năm mới, mà lấy câu “Em xong thật rồi” làm câu mở đầu cho năm nay.
Mùng một đầu năm, cả nhà Trần Hề lại xuống núi, đến dưới núi, xem thời gian xong hết rồi Trần Hề gọi điện chúc mừng năm mới ông chủ Phương, người nhà họ Phương đều đang ở bên nhau, Phương Nhạc nghe thấy điện thoại, một lát sau, Phương Nhạc đi đến sân thượng gửi cho Trần Hề một tin Wechat, nói muốn video call với cô.
Trần Hề: “Bây giờ à?”
Phương Nhạc: “Chúc mừng năm mới ba của em.”
Trần Hề nhận được tin nhắn này, bất ngờ nên nhìn chằm chằm một hồi lâu, mùng một đầu năm, các cửa hàng trên trấn đều đốt pháo, tiếng pháo nổ đùng đùng cực kỳ chói tai, đám người ở bên cạnh cười vui vẻ che lỗ tai, ba Trần và Trần Ngôn cũng không né tránh, cười ha hả nhìn pháo tre nổ thành từng đám pháo hoa.
Trần Hề kéo ba Trần lại, nói với ông Phương Nhạc muốn chúc tết ông ấy.
Ba Trần gật đầu.
Video call được kết nối, Trần Hề giơ di động, nhìn Phương Nhạc đang ở đầu dây bên kia làm thủ ngữ, ở chỗ đó anh nói, chú, năm mới vui vẻ.
Ba Trần cười không thấy mặt trời, năm mới vui vẻ, năm mới vui vẻ.
Hai người không hề gặp trở ngại gì nói chuyện ba bốn phút, Trần Hề không kết thúc video, sau đó nói chuyện với Phương Nhạc thêm một lát, Phương Nhạc nói nhà cậu hẹn ngày bảy tháng ba đi ăn cơm đoàn viên, kế hoạch ngày bảy tháng ba của anh vốn là muốn đưa Trần Hề đến rạp chiếu phim ngoài trời.
Năm nay kỳ nghỉ xuân kết thúc vào ngày hai mươi tư tháng hai, đại học Hà chính thức đi học lại vào ngày chín tháng ba, ngày bảy tháng ba và ngày tám tháng ba là thời gian học sinh đến báo cáo, Trần Hề định ngày sáu tháng ba sẽ trở lại thành phố Xuyên Hà, bây giờ Phương Nhạc cũng đã suy nghĩ sắp xếp cho ngày cô trở về.
“Đi đến rạp chiếu phim ngoài trời nhé?” Trần Hề hỏi.
“Quên trước đó đã nói rồi à?”
“Không quên không quên, em nhớ rõ lắm.” Trần Hề lắng nghe nói: “Thế thì ăn cơm đoàn viên xong thì xem phim.”
Phương Nhạc cười nói: “Ừ, qua mấy ngày nữa anh đặt mua vé qua mạng trước.”
Thoáng một cái qua hết mùa xuân, Phương Nhạc cũng đã đặt mua trước vé xem phim ở rạp chiếu phim ngoài trời ngày bảy tháng ba, chờ Trần Hề trở về.
Ngày bốn tháng ba, buổi trưa Phương Nhạc bớt chút thời gian gửi WeChat cho Trần Hề, đợi gần hai mươi phút, anh mới nhận được tin nhắn trả lời của Trần Hề.
Trần Hề: “Giả Xuân đến đây du lịch, bây giờ em phải đưa cậu ấy đi dạo xung quanh một chút.”
Phương Nhạc thấy tin nhắn này, ngạc nhiên một chút, sau đó chân mày nhíu lại, hỏi cô: “Giả Xuân về quê em du lịch à?”
Trần Hề đối với chuyện này cũng rất bất ngờ, sáng hôm nay cô đang ở nhà, đột nhiên nhận được điện thoại của Giả Xuân, Giả Xuân nói bây giờ cậu ấy đang ở thị trấn của cô, hỏi cô có thời gian không, Trần Hề lập tức xách túi xuống núi, sau đó ngồi xe đến thị trấn.
Sau mùa xuân, Giả Xuân và anh họ của cậu đi du lịch với nhau, một tuần nay hai người họ đã chạy đến ba nơi, xung quanh trấn nhỏ quê Trần Hề cũng có vài danh lam thắng cảnh nổi tiếng, bởi vì họ một đường thống nhất với nhau, nơi này là địa điểm cuối cùng hai người đến.
Lần trước Trần Hề và Giả Xuân gặp nhau là trong kỳ nghỉ hè, mọi người còn mở họp lớp ăn uống, bây giờ đã hơn nửa năm, Giả Xuân vẫn là dáng vẻ trước đó, trán nổi vài cục mụn, dáng người gầy nhom.
Bạn tốt gặp nhau, đương nhiên Trần Hề phải hết mình làm chủ nhà, lúc Phương Nhạc gửi Wechat đến, Trần Hề vừa gặp mặt người ta.
Phương Nhạc xem xong nguyên nhân kết quả Trần Hề gửi đến, không nói thêm gì, anh tiếp tục bận chuyện của mình, chưa đến hai phút sau, anh lại lấy điện thoại ra, vào trong nhóm nhỏ, lướt xem lịch sử trò chuyện.
Trước đó không lâu đúng là Giả Xuân nói sau mùa xuân cậu ấy muốn đi du lịch, lúc ấy còn chưa nói là đi đâu.
Phương Nhạc lại nhấn vào vòng bạn bè, thấy mấy ngày gần đây Giả Xuân chụp hình đi du lịch, có cảnh, có hình một mình, còn có hình cậu và anh họ chụp chung nữa.
Phương Nhạc nhìn xong, bỏ điện thoại sang một bên, điện thoại yên tĩnh hơn nửa tiếng, Phương Nhạc lại cầm lên, gửi cho Trần Hề một tin Wechat, hỏi bây giờ cô đưa Giả Xuân đi đâu chơi.
Qua năm sáu phút sau Trần Hề mới trả lời.
Mãi đến chiều tối, Trần Hề mới gửi tin nhắn cho Phương Nhạc, nói hôm nay đã đi chơi xong, cô về nhà rồi.
Phương Nhạc gọi điện cho cô hỏi: “Giả Xuân đi chưa?”
Trần Hề nói: “Vẫn chưa, ngày mai hai người họ còn phải chơi thêm một ngày nữa, tối mai mới đi, ngày mai em đưa họ đi thêm hai nơi nữa.”
Phương Nhạc dừng một chút, hỏi: “Tự họ không đi được à?”
“Hả?”
“Mấy ngày trước hai người họ không phải đều tự mình đi chơi sao?”
Trần Hề nghe được lời nói bóng gió của Phương Nhạc: “Đó là Giả Xuân.” Cô nhấn mạnh.
Trần Hề biết Phương Nhạc luôn có một loại dục vọng chiếm hữu không thể giải thích được, anh không cho cô thêm tài khoản Wechat của đại lý bán hàng, cũng không muốn cô tùy tiện nói chuyện với người lạ, cô cảm thấy chuyện này không phải chuyện gì lớn, cô có thể hiểu cũng như chấp nhận điều đó, bởi vì cô cảm thấy bản thân cô cũng sẽ không thích Phương Nhạc tùy tiện thêm Wechat của nữ sinh.
Nhưng Giả Xuân là bạn tốt học cùng cấp hai và cấp ba với hai người, nếu như ngay cả chuyện này Phương Nhạc cũng muốn hạn chế cô, Trần Hề cảm thấy vấn đề này rất nghiêm trọng.
Phương Nhạc nói: “Một nữ sinh là em, một mình ở riêng với hai nam sinh bọn họ, không thích hợp.”
“Em có xem tin tức xã hội,” Trần Hề có chút không thể tin được nói: “Đương nhiên em biết cái gì gọi là người bạn không đáng tin, nhưng mà anh nghĩ gì thế, đó là Giả Xuân đấy!”
Trần Hề nhấn mạnh hai lần “Đó là Giả Xuân”, cô đối với Giả Xuân có một sự tin tưởng rất dễ thấy.
Phương Nhạc nói: “Em cảm thấy giữa trai và gái lúc nào nên giữ khoảng cách là thích hợp?”
Trần Hề nói: “Em giữ khoảng cách còn chưa đủ à? Hai chúng ta đã nói mối quan hệ nam nữ xung quanh đều phải rõ ràng, người xung quanh em chẳng lẽ còn chưa đủ biết à, Phương Nhạc, Giả Xuân không chỉ là bạn của em, sao anh lại nghĩ như thế?”
Phương Nhạc mới vừa đi ra ngoài về, lúc này đang ngồi trong hầm đỗ xe, anh có chút đau đầu, mở cửa sổ xuống một chút, rồi nhanh chóng đóng lại, anh không biết nên nói như thế nào.
Cuộc điện thoại này của hai người cuối cùng cũng kết thúc không vui, đây cũng xem như lần đầu tiên hai người thực sự cãi nhau, trước đó hai người dựa theo nguyên tắc “Có chuyện thì bàn bạc với nhau là ổn rồi”, nhưng ngày hôm nay hai người lại quên mất, Trần Hề cảm thấy Phương Nhạc rất vô lý, Phương Nhạc chỉ có thể kiên trì với loại vô lý này, Trần Hề nghĩ loại không tin tưởng này của Phương Nhạc, bao gồm cả việc không tin tưởng “cô”, sau đó cô hỏi Phương Nhạc một câu, “Cuối cùng thì anh nghĩ em như thế nào?”
Ngày tiếp theo, sau cuộc cãi nhau không có kết quả này, lúc chiều hai người không mặn không nhạt trao đổi mấy câu liên quan đến chuyện trở về, lúc ấy Phương Nhạc gửi lúc hai giờ mười sáu phút, hai giờ rưỡi Trần Hề mới trả lời, Phương Nhạc không hỏi cô trả lời chậm như thế có phải vì đang ở cùng Giả Xuân không, Trần Hề cũng không chủ động nói.
Chiều tối Phương Nhạc lướt vòng bạn bè, chỉ nhìn thấy Giả Xuân đăng một tấm hình ở sân bay, nói cậu sắp lên máy bay, không về thành phố Xuyên Hà mà đến thẳng Bắc Kinh, dưới bình luận là bạn bè nhấn thích, Phương Nhạc cũng thấy Trần Hề nhấn thích, anh nhìn chằm chằm lượt thích đó hồi lâu, cuối cùng thoát khỏi Wechat, nhắm mắt làm ngơ.
Qua hết đêm nay, ngày hôm sau, Trần Hề mang hành lý về Xuyên Hà, máy bay đáp xuống vào ban đêm, tới đón cô là Phương Mạt và Phương Nhạc. Về nhà rửa mặt xong đã rất khuya, Trần Hề sấy khô tóc rồi về phòng ngủ, nhìn thấy cánh cửa nhỏ mở ra, đối diện vẫn còn sáng đèn, cô nằm trên giường chơi điện thoại một lát, hồi lâu sau, cửa đối diện mãi chẳng thấy bất cứ tiếng động nào, Trần Hề “Tạch” một tiếng tắt đèn nằm xuống đắp kín mềm, mở mắt nhìn trần nhà bốn năm phút, sau đó cô xuống giường, đi nhanh đến cửa nhỏ, ánh mắt không dừng lại ở phòng ngủ người khác, dứt khoát đóng cửa nhỏ lại.
Phương Nhạc nhìn cô đóng cửa nhỏ, từ khi Trần Hề vào phòng anh vẫn ngồi trên giường, không làm gì cả, chỉ nhìn chằm chằm cánh cửa nhỏ, cuối cùng thấy bóng dáng Trần Hề lướt qua, hai người lại thành hai ranh giới.
Tận 12 giờ Phương Nhạc mới ngủ, trong lòng anh vẫn đang mải suy nghĩ, chuyện kia bị anh giấu ở nơi chẳng một ai biết, anh không muốn lấy ra để nói nữa, nhưng nếu không nói cứ như nghẹn ở cổ họng.
Suy nghĩ cứ liên tục hiện lên, cổ họng anh nghẹn lại bị anh đè xuống, Phương Nhạc cảm thấy mình thật trẻ con cũng quá nhàm chán, không lẽ không ngại đi giải thích rõ ràng, nhưng ngày hôm sau, thấy Trần Hề mặc áo len dệt kim và váy sáng màu, tỏa sáng rực rỡ giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, cằm Phương Nhạc căng cứng, mặt không cảm xúc, yên lặng chịu đựng.
Hai người đến trường học điểm danh, lúc chiều tối, nhà họ Phương cùng đi đến nhà hàng do cậu của Phương Nhạc đặt trước.
Nhà cậu của Phương Nhạc vẫn luôn thích mời khác ăn cơm sau mùa xuân, lúc này giá thức ăn cũng rẻ hơn, họ mời mấy bàn, thức ăn nhanh chóng được dọn lên, mấy người đàn ông cụng ly với nhau, ông chủ Phương rót đầy ly rượu, mẹ Phương cản ông ấy nói: “Anh uống ít chút đi!”
“Không sao, không sao mà, hôm nay chắc chắn anh chỉ uống một chút thôi.”
“Amidan của anh bị nhiễm trùng, không nên uống chút nào hết.”
“Ôi trời, không sao thật mà.”
Hai vợ chồng chụm đầu ghé tai nhau, Phương Nhạc ngồi cạnh ông chủ Phương, Trần Hề và Phương Mạt ngồi ở bàn tròn đối diện, bên cạnh hai người là cặp sinh đôi, hai người đang trêu chọc hai đứa nhỏ.
Phương Nhạc yên lặng ăn, ăn một lát, anh đi nhà vệ sinh, sau khi về ngồi xuống, thuận tay cầm ly nước trước mặt mình lên, ngửa đầu uống một hớp, uống vào mới phát hiện mùi vị không đúng, liếc mắt nhìn trước mặt ông chủ Phương, không có ly rượu thủy tinh.
Trần Hề nhìn ông chủ Phương muốn uống rượu, nhưng mẹ Phương không để ông uống nhiều, còn cướp ly rượu của ông, cho nên ông chủ Phương mới để ly rượu của mình trước bàn Phương Nhạc, để mẹ Phương không đụng đến.
Kết quả Phương Nhạc nghĩ đây là nước của mình, chẳng thèm nhìn đã ngửa đầu uống cạn.
Phương Nhạc ngậm rượu trắng cay như lửa đốt trong cổ họng, nhìn Trần Hề phía đối diện đang trợn mắt nhìn anh không chớp mắt, Phương Nhạc dừng một chút, không nói gì nuốt rượu trắng vào, chịu đựng vị cay muốn bốc cháy, anh bỏ ly xuống, gắp thức ăn, mặt không biểu cảm ăn hết.
Dạ dày như bốc cháy, lỗ tai và gò má cũng nóng bừng lên, Phương Nhạc cụp mắt, động tác vẫn ổn định như cũ, Trần Hề ngồi đối diện thấy rõ biến hóa màu sắc trên mặt anh, Trần Hề liếc nhìn ly rượu trắng trên bàn, lặng lẽ nhìn nồng độ cồn, sau đó ánh mắt nhìn lên mặt của Phương Nhạc.
Sau khi ăn xong thì tạm biệt, mọi người cười xuống lầu, mấy người ông chủ Phương còn có tiết mục khác, Trần Hề rời khỏi chỗ ngồi, đi theo mọi người đến đầu cầu thang, bên cạnh có một bàn tay vươn đến, mùi rượu nhàn nhạt quấn quanh chóp mũi cô.
“Phim chiếu lúc tám giờ.”
Trần Hề: “…”
Trần Hề liếc nhìn người bên cạnh, không nói gì đi theo anh ra khỏi nhà hàng.
Bên ngoài nhà hàng có rất ít chỗ đậu xe, xe Phương Nhạc đậu cách đó không xa, đi bộ khoảng ba bốn phút, đi đến cạnh xe, Phương Nhạc kéo cửa ghế điều khiển ra, Trần Hề không chút để tâm “Bốp” một tiếng lên bàn tay anh.
“Anh uống rượu!” Trần Hề trừng mắt nhìn anh.
Đây là câu đầu tiên Trần Hề nói với anh vào tối nay, Phương Nhạc im lặng, đứng yên tại chỗ, sau đó vòng qua ghế phó lái, Trần Hề ngồi vào ghế lái.
Sau khi thi cô đã lái xe được mấy lần, nhưng kỹ thuật lái xe không thuần thục, Trần Hề thắt dây an toàn, trong đầu nhớ lại từng bước một, Phương Nhạc dựa vào ghế phó lái, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, chờ một lát mới nói: “Anh không gọi em, tối nay em không muốn xem phim nữa phải không?”
“Anh đừng làm phiền em!” Trần Hề tức giận, tay chân phối hợp chuẩn bị nổ máy, bị câu nói này của Phương Nhạc làm phân tâm, giậm chân thật mạnh, trong nháy mắt đụng phải chiếc xe vừa mới lái ra, Trần Hề vội thắng xe lại, tim đập thình thịch, bối rối.
Phương Nhạc muốn tháo dây an toàn, Trần Hề gọi anh: “Em đi, anh ngồi yên đó cho em!”
Trần Hề không muốn khóe mắt của mình đỏ lên, có người đang đi đến trước mặt cô, cô bước xuống xe, thương lượng với người của chiếc xe đó.
Đối phương là một đôi nam nữ, xe không bị gì nghiêm trọng, nhà trai nói chuyện với cô trước, sau khi Trần Hề nói xin lỗi hỏi cách bồi thường, cầm lấy điện thoại chuẩn bị thêm Wechat.
Kèn xe phía sau bỗng vang lên, Trần Hề và đôi nam nữ cùng nhìn về phía chiếc xe đằng sau.
Không biết cửa sổ ghế phó lái đã mở xuống lúc nào, cánh tay Phương Nhạc đặt trên kính xe, chỉ vào Trần Hề, làm ngôn ngữ ký hiệu —
Em thử xem!
Trần Hề không để ý đến người một ly đã say, cô quay đầu nói chuyện với người đàn ông chủ xe, tiếng kèn sắc bén lại vang lên.
“Trần Hề.” Mắt của Phương Nhạc nhìn thẳng vào cô, ánh mắt và giọng nói đều chứa đầy sự cảnh cáo.
Trần Hề liếc mắt, hít một hơi thật sâu, chuyển hướng nhìn sang cô gái: “Tôi thêm Wechat của cô nhé.”
Phương Nhạc ngồi ở xe phía sau không lên tiếng, nhưng cô gái này không giải thích được. Trần Hề nhạy bén phát hiện, ngạc nhiên hỏi: “Không tiện sao?”
Lúc này chủ xe mới nói: “Tôi thêm bạn trai cô vậy.”
“Anh ấy không phải bạn trai tôi.” Trần Hề để điện thoại xuống nói: “Vậy hai người thêm đi.”
Trần Hề về xe của mình: “Phương Nhạc?”
Phương Nhạc đưa điện thoại của mình ra.
Sau khi nói chuyện xong, tạm biệt đôi nam nữ kỳ lạ, Trần Hề lại ngồi ghế lái lần nữa, từ từ lái xe, đi đến rạp chiếu phim trên xe.
Vốn dĩ trong xe rất yên tĩnh, cô lái xe chưa được bao lâu, đột nhiên vang lên tiếng đối thoại.
“Em tên gì?”
“Trần Hề.”
“Em là bạn gái anh à?”
“Vâng.”
“Chúng ta quen nhau sao?”
“Đúng, hôm nay bắt đầu quen nhau.”
Điện thoại bên phía ghế phụ sáng lên, đoạn âm thanh ghi âm cứ lặp đi lặp lại.
Trần Hề: “…”