Trăng Hướng Phía Tây - Chương 81
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
40


Trăng Hướng Phía Tây


Chương 81


Lần này Trần Hề về nhà, cô chỉ mang theo balo và túi du lịch, vì để leo núi được tiện hơn nên cô không cầm theo vali. Hai người đến hầm đỗ xe, trực tiếp đặt hành lý ở ghế sau, xe lao ra đường, lốp xe lăn trên mặt đường được phủ một lớp tuyết mỏng, đèn đường trên đường vẫn sáng nên nhìn mọi thứ như được phủ một tấm chăn tuyết.

Gần cửa chính của tiểu khu có một quán bán đồ ăn sáng đã mở cửa, Phương Nhạc giảm tốc độ xe hỏi: “Ăn bữa sáng nhé?”

Ngày hôm trước hai người đã mua sẵn sữa bò và bánh sandwich để làm bữa sáng trên xe, nhưng bữa sáng nóng hổi kiểu Trung vẫn khiến người ta thích hơn, Trần Hề liếc nhìn thời gian, thấy vẫn còn sớm nên gật đầu nói “Được.”

Phương Nhạc tấp xe vào lề, hai người bước vào quán ăn, mới biết quán vẫn còn chưa bắt đầu bán, vợ chồng chủ quán vẫn còn đang làm lồng hấp, nói đợi thêm mười phút nữa là có đồ ăn, trên bàn bày một chồng bát lớn, hai người họ hỏi Phương Nhạc và Trần Hề có uống sữa đậu nành không, uống ngọt hay mặn, muốn uống mặn thì tự bỏ gia vị.

Trần Hề muốn uống sữa đậu nành ngọt, Phương Nhạc uống mặn, lúc anh bỏ thêm gia vị thì thấy Trần Hề chạy ra ngoài cửa tiệm, đưa lưng về phía cửa tiệm ngồi dưới gốc cây ngô đồng ven đường.

Mấy năm nay, năm nào thành phố Xuyên Hà cũng có tuyết, năm ngoái tuyết rơi cực kỳ ít, rơi xuống đất rất nhanh đã tan ra gần như không thể nặn người tuyết được. Năm nay lúc tuyết rơi cũng là lúc hai người kết thúc kỳ thi cuối kỳ, trên sân trường của đại học Hà có mấy người tuyết rất xinh đẹp, người tuyết cao bằng nửa người, vẻ mặt cũng rất sinh động, tuyết xung quanh đều bị người nào đó cạo sạch, đêm đó mấy người tuyết này còn được lên phần tin tức lúc 8 giờ của truyền hình thành phố Xuyên Hà.

“Em có thể nặn một người lớn đó, đủ thời gian.” Phương Nhạc ở trong quán thêm gia vị xong, yên lặng không tiếng động đi đến sau lưng Trần Hề.

Trần Hề vừa mới nặn xong một người tuyết nhỏ, bên cạnh người tuyết nhỏ của cô còn có bảy tám người tuyết khác, không phải kiệt tác của cô.

Trần Hề nhặt một chiếc lá nhỏ lên, muốn xé ra để trang trí làm mắt và mũi của người tuyết, nói: “Không thích, em thích nặn người nhỏ, anh nhìn xem em nặn thế nào?”

“Đáng yêu lắm.” Phương Nhạc nửa quỳ xuống nhìn nó, nói: “Giống hệt với con trước kia em nặn.”

“Trước kia em có nặn rồi hả?” Trần Hề nhìn anh: “Trước kia em chưa từng nặn người tuyết trước mặt anh mà.”

“Lúc em vừa đến đây.” Phương Nhạc nhắc nhở cô: “Mấy hôm đó có bão tuyết, em còn nhớ không, có hôm anh đưa em đến trung tâm thương mại, lúc xuống lầu anh quên mang ví và điện thoại nên phải trở về lấy, lúc đó em lén nặn người tuyết.”

Trần Hề nhớ rồi, chắc chắn lúc ấy cô nặn rất nhanh, lúc Phương Nhạc xuống lầu thì người tuyết cũng nặn xong lâu rồi, anh gần như không có cơ hội nhìn thấy.

Phương Nhạc nói: “Lúc đó anh đi trước mặt em, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy em tụt ở phía sau, còn lén lén lút lút đến gần bụi hoa, sau đó lúc anh trở về thì đã đi xuống lần nữa để nhìn, thì thấy trên bụi hoa là một người tuyết, em nghĩ thử xem? Ngoại trừ em ra thì còn là ai nữa.”

Trần Hề thán phục: “Anh đoán như thần, sao anh còn đếm số người tuyết nữa?”

“Vốn không đếm, nhìn em lén lút nên anh mới đếm.” Phương Nhạc nửa thật nửa đùa, trên tay còn cầm một nắm tuyết, vân vê thành một quả cầu tuyết, đặt vào đội ngũ người tuyết dưới tàng cây, vừa cười nói: “Nhưng mà bây giờ em thích gì, luôn thích có thêm một người tuyết khác do mình làm trong số những người tuyết người khác làm à?”

Trần Hề nói: “Em không nhịn được, mỗi lần em nhìn thấy mấy bé người tuyết ở ven đường là tay em lại ngứa ngáy, không khống chế được bản thân.”

Mắt thấy Trần Hề muốn nghịch tuyết tiếp, còn muốn nặn thêm một người, nên Phương Nhạc bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

Bây giờ sắc trời đã hửng sáng, thỉnh thoảng trên đường mới có một chiếc xe chạy qua, lúc này trên vỉa hè ngoại trừ hai người không nhìn thấy ai nữa, bây giờ ngoài trời mùa đông giá rét, vừa nãy Phương Nhạc mới cầm tuyết nên bây giờ tay rất lạnh.

“Vậy cũng phải kiềm chế mình một chút, đừng nghịch, lần sau mang bao tay rồi đưa em chơi tiếp.”

Trần Hề nói: “Em không lạnh.”

Phương Nhạc vẫn nắm chặt tay cô không buông, kiên quyết không để cô đụng vào tuyết nữa, kéo cô đứng dậy, nói: “Em quên mất trước kia còn bị nứt da thời gian dài à? Cẩn thận không lại tái phát đó.” Đưa cô vào quán, không nhịn được lại dạy dỗ thêm một câu: “Còn là con nít à?”

Trần Hề cực kỳ tiếc nuối, chịu đựng, sau khi ăn xong bữa sáng, cô được Phương Nhạc đưa đến sân bay, tạm biệt anh ở lối kiểm tra an ninh.

Đây cũng không phải lần đầu tiên Phương Nhạc đưa cô lên máy bay, hai người tách ra, trong lòng vẫn không có cảm giác gì khác thường. Qua mấy tiếng, Trần Hề xuống máy bay, gửi cho Phương Nhạc một tin nhắn báo bình an, Phương Nhạc trả lời rất nhanh, Trần Hề còn phải ngồi tàu cao tốc, hai người không nói nhiều, chờ sau khi Trần Hề lên tàu cao tốc, Phương Nhạc mới gọi điện cho cô.

Tàu cao tốc còn chưa chạy, ngoài hành lang khách hàng nối đuôi nhau đi, chỗ ngồi của Trần Hề gần hành lang, quá ồn nên cô phải che một bên tai lại vừa nói chuyện điện thoại với Phương Nhạc, chưa được bao lâu đã bị ai đó vỗ vai một cái, là hành khách ngồi cạnh cô, cần Trần Hề nhường đường.

Trần Hề đứng lên, để đối phương ngồi vào, Phương Nhạc hỏi: “Là người ngồi cạnh à?”

“Ừm, em vừa nhường chỗ cho anh ta vào.”

Phương Nhạc không nói gì, cúp máy, điện thoại vẫn còn đang nắm chặt trên tay, cách đó không xa Phan Đại Châu lớn tiếng gọi anh: “Phương Nhạc, buổi trưa mày muốn đi ăn ở đâu?”

Một tuần này, tất cả mọi người đã bắt đầu từ trường đại học về thành phố Hà nghỉ đông rồi, ngoại trừ Liêu Tri Thời, hôm nay mọi người đều có mặt đông đủ, mọi người thích chơi bóng nhưng ngoài sân quá lạnh, nên họ mới hiếm khi tiêu tiền vào phòng thể thao chơi bóng rổ, nói chơi bóng xong thì cùng ăn trưa, buổi chiều lại tìm quán cà phê internet chơi game.

Đại Tráng đề nghị: “Đi ăn lẩu đi, có thể đưa bạn gái đến không, tao muốn gọi bạn gái đến cùng.”

Phan Đại Châu vui vẻ nói: “Vậy tao cũng gọi bạn gái tao đến.” Phan Đại Châu nhìn sang Phương Nhạc hỏi: “Nhạc, mày có đi ăn lẩu không?”

Phương Nhạc nói: “Tùy bọn mày.”

Phan Đại Châu: “Mày ngồi đó làm gì, không chơi nữa à?”

“Chờ một chút, bọn mày chơi trước đi.” Phương Nhạc nói xong, cúi đầu bấm điện thoại, mở giao diện Wechat, sau đó giơ ngón cái lên không trung, không động đậy. Ánh mắt anh rơi xuống điện thoại di động, nhưng ánh mắt lại trống rỗng, trong lòng suy nghĩ nhíu mày lại, một lát sau anh mới đưa mắt tập trung nhìn, thấy chấm đỏ trên avatar trong nhóm nhỏ, tiện tay nhấn vào.

Nhóm nhỏ này luôn được anh cài chế độ không làm phiền, trong nhóm mấy người Bạch Chỉ nói chuyện quá nhiều, bình thường Phương Nhạc cũng lười xem tin nhắn của họ trong nhóm.

Không đọc nhiều tin nhắn, Phương Nhạc tùy ý đọc qua nội dung gần đây, Bạch Chỉ hỏi mọi người nghỉ đông này có kế hoạch gì, cô ấy nói cô ấy muốn lấy năm ngàn tệ đãi mọi người ăn một bữa, Thẩm Nam Hạo nói nhà cậu ấy phải đến Hải Nam nghỉ đông, Giả Xuân nói sau lễ hội mùa xuân cậu ấy định đi du lịch, nhưng chưa nói là đi đâu. Lâu Minh Lý thì theo người thân đi Tây Tạng, người họ hàng này của cậu là đạo diễn phim phóng sự, lần này phải đến Tây Tạng tìm tài liệu, Bạch Chỉ động lòng hỏi có thể thêm một người là cô ấy không, Trương Tiểu Hạ hỏi cô ấy thế còn mời cơm nữa không.

Tin nhắn của Trần Hề ở phía trước, cô nói nghỉ đông này cô phải về quê, lúc này tin nhắn nhóm vẫn tràn ngập trên màn hình, một phút trước Trần Hề mới trả lời lại một tin, nói cô đang ở trên tàu cao tốc.

Phương Nhạc nhìn sơ một lần, thoát khỏi khung nói chuyện, nhấn vào khung nói chuyện với Trần Hề.

Cuối cùng Phương Nhạc cũng đánh chữ: “Ngồi cạnh em là nam…”

Chưa đánh xong, Phương Nhạc đã xóa mất, lại gõ thêm mấy chữ: “Không nên nói chuyện với người lạ.”

Ngón tay để ở nút gửi một lúc lâu, Phương Nhạc nhìn dòng chữ, rồi lại xóa đi mất.

Sau khi suy nghĩ một chút, anh lại gõ: “Đừng tùy tiện trò chuyện với người lạ.”

Một lát sau, Phương Nhạc nhận được tin nhắn trả lời, Trần Hề gửi: “???”

Phương Nhạc nhấn bàn phím, mới vừa gõ mấy chữ, Trần Hề đã gọi đến.

“Cái gì mà đừng tùy tiện trò chuyện với người lạ thế?” Điện thoại kết nối, Trần Hề hỏi.

Phương Nhạc cong lưng, điện thoại dán sát lên tai, khuỷu tay để lên bắp đùi, tay kia cầm miệng chai nước suối, ngón tay không nhanh không chậm chuyển động, nước suối thoáng lắc lư một chút.

Mắt anh nhìn chằm chằm chai nước suối, trả lời: “Ý trên mặt chữ, đừng tùy tiện trò chuyện với người lạ.”

“Tự nhiên em trò chuyện với người lạ làm gì?” Trần Hề không hiểu.

“Em không biết em có thể nói chuyện rất giỏi à?” Phương Nhạc nói cô.

Trần Hề thích xem náo nhiệt, còn thích nghe người ta nói chuyện, mỗi lần Phương Mạt ngoắc tay, Trần Hề đã theo ngay, cũng bởi vì những tin tức trong miệng của Phương Mạt cực kỳ thú vị, đang chạy mà cô cũng có thể vì tiếng gây nhau của người khác mà dừng lại, trước đó cô có đưa học sinh của mình đến viện bảo tàng, cô nghe giới thiệu còn nghiêm túc hơn học sinh của mình nữa.

Hơn nữa Trần Hề hoàn toàn không sợ người lạ, mặc dù cô không ngoại giao rộng như Trương Tiểu Hạ, nhưng ở ngoài trường, Trương Tiểu Hạ khi đứng trước đám anh em cục xúc của Phương Nhạc vẫn thấy lúng túng, còn Trần Hề cho dù nhìn thấy người lạ, hay là đám anh em của Phương Nhạc, cô vẫn có thể tự nhiên đối phó.

“Còn nữa em quên lần trước bọn mình trên tàu lửa gặp cặp chị em kia à? Em chỉ đi vệ sinh có một chút, trở về đã có thể nói chuyện vui vẻ với nam sinh đó rồi.”

Đây cũng là chuyện từ lâu rồi, Trần Hề vẫn nhớ cặp chị em này, chị gái mặc váy màu vàng, em trai đội mũ bóng chày, Trần Hề nói: “Rõ ràng là nữ sinh kia muốn quen biết anh, em trai cô ấy chỉ muốn bắt cầu cho cô ấy thôi.”

Phương Nhạc mặc kệ chuyện này: “Nhưng anh không nói chuyện với nữ sinh kia.” Phương Nhạc nói: “Em thích nghe kể chuyện như thế, nói không chừng người ngồi cạnh em lát nữa kể chuyện cho em nghe, em có thể nói chuyện với người ta suốt dọc đường.”

Trần Hề cười không ngừng: “Phương Nhạc, anh hay thật đó, bây giờ anh không cảm thấy phòng mưa trước có sớm quá rồi không!”

Phương Nhạc cũng cười: “Không phòng không được, ai bảo bây giờ em không ở dưới mắt anh.”

Trần Hề: “Anh muốn buộc dây trói em rồi đúng không.”

“Buộc em được à?” Phương Nhạc dừng một chút, như thật nói: “Cũng là ý hay đó, khi em trở về anh sẽ buộc em lại.”

“Đáng sợ thế, vậy em không về nữa.”

“Không sao, anh biết địa chỉ nhà em.”

Trần Hề cười, tiếng cười truyền vào lỗ tai Phương Nhạc, khóe môi Phương Nhạc cong lên, một lát sau anh ngừng tay, không táy máy nước suối nữa, Phương Nhạc dựa lưng vào ghế dưới khán đài, trong tiếng chơi bóng ầm ĩ, anh nhỏ giọng nói: “Anh nói thật, em ít nói chuyện với người lạ đi, nhé?”

“… Được rồi.”

Trần Hề cúp máy, nhìn chú trung niên xa lạ ngồi bên cạnh, điện thoại của đối phương để trên bàn nhỏ, ông ấy đang vừa xem phim, vừa gặm chân gà.

Trần Hề khẽ mỉm cười, cũng mở một phần mềm luyện nghe trên điện thoại, nghe tin tức tiếng anh suốt dọc đường.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN