Qua mấy hôm nữa là năm con dê theo âm lịch, trước đó không lâu Phan Đại Châu mua trứng Kinder Joy, xé bao bì lấy ra một con dê nhỏ bằng nhựa, không chút gợn sóng mà nói: “Tôi biết ngay, năm thỏ mở ra thỏ, năm rồng mở ra rồng, năm dê mở ra dê, không thể có chút mới mẻ sao, ví dụ như năm dê mở được một con dê nướng nguyên con, tốt nhất là vị thì là!”
Trước kia Trần Hề mong thời gian có thể trôi qua nhanh, cô có thể trưởng thành nhanh nhanh, nhanh nhanh tham gia thi đại học, lúc làm đề mệt cô luôn nghĩ vì sao thời gian lại chậm như vậy. Nhưng nhoáng một cái, thi đại học đúng hẹn đã tới, năm nhất đại học đã trôi qua một nửa, lúc quay đầu lại, cô sẽ kinh ngạc cảm thán thành tựu văn học của người xưa, hình dung bóng câu qua khe cửa thật là đúng quá.
Quá khứ bốn năm trước, cô vừa mới tới Hà Xuyên, khắp đường lớn đều được trang trí hình thỏ, hiện giờ là bốn năm sau, trên đường Hà Xuyên đều là dê trắng các loại.
Trần Hề nhìn hình con dê 3D thiếp vàng, chiếc chuông trên đỉnh núi trong lòng như gõ vang, sau tiếng “Đoong” trầm nặng, dư âm lượn lờ khắp núi, trái tim cô cũng chấn động theo.
Cổ họng cô nghẹn ngào, trán chống trên xương quai xanh của Phương Nhạc, tay trong chăn nắm quần áo Phương Nhạc.
Phương Nhạc thấy cô không lấy bao lì xì cũng không nói một câu nào, trái tim anh nhảy thình thịch, bởi vì không đoán được ý của cô, anh thoáng luống cuống.
Tay Phương Nhạc ôm vai Trần Hề, dùng sức ấn xuống, yết hầu anh lăn lăn, giọng điệu cố gắng bình thản: “Nói một câu, đi?”
Trán Trần Hề áp lên người anh, không có động tác ngay, qua mấy giây nữa, cô mới chậm rãi ngẩng đầu, đáy mắt có tơ máu màu đỏ rất nhạt, đôi mắt ánh nước, trên trán có vệt đỏ do đè lên.
Trần Hề mở miệng: “Bao lì xì giấy là anh trộm từ phòng bà à?”
Mỗi năm bà nội Phương đều phải đưa một chồng bao lì xì, kiểu dáng của hình 3D thiếp vàng trên cái bao trên giường cùng loại với cái năm rồi bà nội Phương đưa.
… Phương Nhạc cũng không biết có phải đang thở phào nhẹ nhõm không, nhìn mắt cô, lại nhìn trán cô, cứ cảm thấy chút hoảng loạn vừa rồi của mình hơi khó mở miệng nói. Anh xoa nhẹ trán cô, tức giận nói: “Anh còn tưởng em khóc.”
Trần Hề: “Suýt chút nữa là khóc rồi.”
Phương Nhạc: “Vậy sao không khóc?”
“Anh muốn em khóc à?” Trần Hề dựa vào anh, nói, “Trễ rồi, nước mắt em đã nén lại rồi.”
Phương Nhạc: “Anh nhận ra anh chưa từng thấy em khóc.”
“Anh thật sự muốn thấy em khóc?”
“Khóc dù sao cũng tốt hơn là em suy nghĩ miên man.” Cái trán hình như càng xoa càng đỏ, Phương Nhạc đẩy đầu cô ra, nói: “Ai biết đến lúc đó em sẽ nghĩ lung tung gì nữa chứ, vậy thà khóc còn hơn, ít nhất em khóc cũng có nghĩa rõ ràng là em cảm động.”
“Em có thể nghĩ gì được.” Trần Hề nói gần nói xa, chỉ vào bao lì xì nói: “Không phải em nghĩ có phải anh đã trộm bao lì xì giấy của bà hay không sao.”
Phương Nhạc cầm bao lì xì, ước lượng hai cái trong tay, gáy gối vào đầu giường cứng ngắc, cụp mi nhìn Trần Hề, trước tiên cùng cô tách đề tài ra đã, anh buồn cười mà nói: “Cửa bắc của tiểu khu có một cửa hàng kẹo mừng, bên đó cũng bán bao lì xì, bao lì xì của bà nội đều mua nhà chú ấy, em không biết sao?”
“À.” Trần Hề đúng là không biết: “Vậy em hiểu lầm anh rồi.”
Phương Nhạc nói: “Dù sao hiện giờ anh ở trong mắt em không phải cả ngày nghĩ đến chuyện đó thì là làm ăn trộm, đúng không?”
“Đừng tự nói anh như vậy, anh không tồi tệ như thế.”
“… Cảm ơn em đã bao dung?” Yêu đương với Trần Hề đã lâu, Phương Nhạc cũng học được giọng điệu nói chuyện có đôi khi nghịch ngợm của cô.
Hai người nhìn nhau, đều nở nụ cười, vốn bầu không khí đang nghiêm túc nặng nề đã hoàn toàn thay đổi.
Phương Nhạc bỏ bao lì xì lên chăn một lần nữa, đặt trước mặt Trần Hề, Trần Hề giơ tay cầm lấy, cảm nhận được chất giấy bóng loáng dưới ngón tay, nói trở về chuyện chính: “Em cũng đâu có tính bướng bỉnh, nhưng thứ như tiền là thứ khá nhạy cảm.”
“Biết, đặc biệt là ở nhà anh.” Nhà họ vì tiền mà không lo cơm áo, cũng vì tiền mà đã từng mình đầy vết thương, giữa những người bình thường nói đến tiền cũng đã phải suy nghĩ kĩ mới làm, huống chi ở nhà họ.
Phương Nhạc nói: “Cho nên anh bảo em đừng nghĩ nhiều, sau khi nghỉ hè từ quê lên em từng nghỉ ngơi chưa? Cả ngày không phải học thì là làm thêm kiếm tiền, tết đến phải nghỉ ngơi cho tốt một lần chứ.”
“Sao em lại chưa từng nghỉ ngơi, em cũng không phải người sắt, em còn cùng đi du lịch với anh mà.” Trần Hề phản bác.
“Người sắt hãy đi ra ngoài du lịch một ngày với anh.” Phương Nhạc thấy vết đỏ trên trán cô còn chưa biến mất, nhịn không được lại giơ tay, nhẹ nhàng đè lên, nói: “Thế nào, có về hay không?”
“Người sắt phải xem bao lì xì của anh có bao nhiêu tiền trước đã.” Trần Hề mở bao lì xì ra, nhìn thấy một chồng rất dày, “Nhiều như vậy sao? Đều là tiền làm thêm của anh?”
“Ừ.”
“Không đúng.: Trần Hề nhìn về phía Phương Nhạc: “Tiền lương ở viện bảo tàng của anh em biết, rất bình thường mà.”
Hiện giờ Phương Nhạc cũng không định giấu cô: “Buổi tối anh còn đi làm gia sư, nếu không em cho rằng mỗi tối viện bảo tàng đều phải tăng ca? Làm gì có chuyện tăng ca nhiều như vậy.”
“… Sao lúc ấy anh không nói?”
“Nói cái gì, anh nói với em tối kiếm thêm một công việc làm thêm, sau đó chờ em hỏi anh vì sao còn phải tìm việc làm thêm sao?” Phương Nhạc nói: “Thật ra lúc ấy anh không nghĩ nhiều, hơn nữa lúc ấy chúng ta vừa mới yêu nhau, nói cho em rất sợ em suy nghĩ lung tung.”
“Sao anh luôn muốn em suy nghĩ lung tung vậy.” Trần Hề khựng lại, hỏi: “… Còn có sao?”
“Còn có cái gì?” Phương Nhạc nghĩ một chút: “Ừ, trong trường anh cũng nhận một vài công việc.”
Trái tim Trần Hề như bị bàn tay nóng siết lại, vừa nóng bỏng vừa đau buốt, nghĩ đến lúc nghỉ hè, mỗi ngày Phương Nhạc đều về trễ, lúc về luôn đứng ở đầu giường cô, nói mấy câu với cô hoặc hôn cô.
Đầu Trần Hề từ từ cúi xuống, lại bị Phương Nhạc nắm cằm, nâng lên một lần nữa.
“Vẫn là đừng cảm động.” Phương Nhạc hơi không được tự nhiên mà nói: “Nếu em khóc thật, chắc anh cũng không thoải mái lắm.”
Trần Hề phụt cười, lại dựa vào lòng anh, trán tì vào xương quai xanh của anh, Phương Nhạc nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô.
Trong phòng im lặng không tiếng động, sau một lúc lâu, dựa đã đủ nên Trần Hề lại ngẩng đầu, lúc này mặt cô để ở vị trí xương quai xanh của anh, cổ ngửa ra nhìn anh hỏi: “Tiền anh kiếm được đều ở đây?”
“Đưa em số chẵn.” Phương Nhạc nói: “Anh để lại chút để tiêu vặt.”
Trần Hề ngồi dậy, vỗ bao lì xì vào ngực anh một cái: “Vậy bỏ vào tiền tiêu vặt của anh luôn đi.”
“… Có ý gì?”
Điện thoại của Trần Hề đã sớm trượt ra từ túi quần ngủ của cô, cô sờ sờ dưới chăn, lấy điện thoại ra, bấm mở ngân hàng di động cho anh xem, bên trong là một số tiền tiết kiệm không tính là ít.
“Vốn năm nay… Không phải, tháng chín năm trước em đã định đưa em trai em đến trường dành cho người điếc, hồi nghỉ hè không phải em về nhà sao, em đã nói với anh, em trai em bị sốt, ba em quen người ở phòng khám trấn trên, nghe nói nơi khác có người muốn nhận nuôi trẻ em, lúc ba em nói đến chuyện này đã bị em trai em thấy, chắc vì chuyện này, em em cực kỳ kháng cự chuyện rời nhà đi học ở bên ngoài, luôn cảm thấy em và ba muốn tặng nó cho người ta. Sau đó em nghĩ lại, thằng bé học trễ một năm cũng tốt, em sợ nó sẽ bị người ta bắt nạt ở trường, vẫn nên chờ lớn hơn một chút đi. Cho nên em định năm nay đưa em trai em đến trường, trường học này hai năm trước em cũng đã từng để ý, học phí và sinh hoạt phí trong mấy năm tới tiền của em đã đủ rồi, em không phải thanh cao không cần tiền của anh, là vì hiện giờ em cũng không cần dùng tiền gấp.”
Cô liều mạng làm thêm, tiền tiết kiệm chính là dùng cho tương lai, cho nên: “Còn tiền này, anh cứ ghi vào sổ của em trước, chờ sau này em cần anh lại đưa cho em. Lần này ăn tết em sẽ nghe anh, em về nhà ở cùng ba và em trai em.”
Phương Nhạc lẳng lặng nhìn cô.
Trần Hề hỏi: “Sao vậy?”
“… Không có gì.” Phương Nhạc nhặt bao lì xì trước ngực lên, huơ huơ trước mắt Trần Hề một cái: “Vậy ghi vào sổ em.”
“Ừm.” Trần Hề thấy màu đỏ rực thu hút lúc ẩn lúc hiện, tròng mắt cô cũng chuyển động theo, nói: “Anh nói em bướng bỉnh, thật ra anh mới là người bướng bỉnh, ôi, anh cho em bao lì xì, cái này có tính là phá vỡ nguyên tắc của anh không?”
Phương Nhạc không trả lời mà hỏi lại: “Anh còn ít lần phá vỡ nguyên tắc vì em sao?”
“Anh còn phá vỡ nguyên tắc gì vì em?”
“Cần anh nói à? Tự em suy nghĩ đi.”
“Ừm… Ví dụ như,” Trần Hề nâng cao chăn, bọc lấy hai người họ, nói: “Vốn dĩ anh rất thanh cao, nhiều khi ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, giờ anh ngồi xuống là loạn.”
… Phương Nhạc nhận.
Hai người thong thả hôn, đầu lưỡi Phương Nhạc đảo qua cánh môi Trần Hề, như có như không hơi cắn môi cô, tiếng bao phủ trong khoang miệng nhau.
“Muốn anh về cùng em không?”
“Không cần.” Hiện giờ cô đã không còn là con nít, lần trước về nhà cô cũng tự về, không có lý nào vào thời khắc gia đình đoàn viên lại muốn Phương Nhạc về cùng cô.
Phương Nhạc cụp mắt nhìn cô, môi buông ra, thấp giọng nói: “Là hơi không danh chính ngôn thuận.”
Nói xong tiếp tục hôn cô, tay đi vào quần áo của cô, hai người cũng không định làm gì cả, chỉ muốn hôn đến gắn kết không thể tách rời như vậy một lát, nhưng nụ hôn này vẫn bị người ta cắt ngang –
“Mạt Mạt, Hề Hề, A Nhạc, ngủ rồi sao, xuống ăn khuya!” Giọng như chuông lớn.
“Ba anh?” Phương Nhạc nói.
“Ừ.” Trần Hề hỏi: “Sao chú Phương quay về rồi?”
Rất nhanh đã nghe tiếng Phương Mạt vừa chạy vừa hỏi: “Ba à, sao ba đã về rồi!”
“Về đưa đồ ăn khuya cho mấy đứa đó!” Ông chủ Phương lại gọi dưới lầu: “A Nhạc Hề Hề, mau xuống đây!”
Không thể yên lành được nữa, hai người chỉnh đốn một chút, Trần Hề đứng bên mép giường, rũ mắt nhìn quần Phương Nhạc, Phương Nhạc tức giận đẩy đầu cô ra: “Em đi xuống trước đi.”
“Anh có xuống không?”
“… Xuống ngay.”
“Ồ.”
Trần Hề chạy trước, đến lầu dưới, thấy ông chủ Phương mặc một chiếc áo lông thú khoa trương, vẫn đẹp trai như xưa, nhưng mặt lại đỏ, mùi rượu nồng nặc.
“Biết ngay mấy đứa cũng chưa ngủ mà, A Nhạc đâu, sao còn chưa xuống, nhanh xuống ăn khuya, sắp nguội rồi!” Ông chủ Phương nhìn Trần Hề, lại nói: “Ôi chao, Hề Hề thật sự trưởng thành rồi, chúng ta đã bao lâu rồi không gặp?”
Trần Hề: “…”
Đã một thời gian không gặp, cuối tuần cô và Phương Nhạc đều về, hiện tại ông chủ Phương căn bản không về nhà, cho nên đêm nay ông đột ngột trở về khiến cô và Phương Nhạc đều bất ngờ.
Phương Mạt ngồi xổm bên bàn trà xé mở đồ ăn khuya, hỏi thêm lần nữa: “Sao ba về rồi, mẹ đâu ạ?”
Ông chủ Phương ngồi trên sô pha, ủ rũ cụp đuôi nói: “Bà ấy chê ba thúi.”
Phương Nhạc khoan thai tới muộn mà đi xuống lầu, hỏi một tiếng: “Uống say?”
“Không có.” Ông chủ Phương phủ nhận: “Ba chỉ uống một chút, ba đã đồng ý với mẹ các con là phải kiêng rượu với thuốc lá, nhưng thứ như rượu và thuốc lá phải từ từ hạn chế lại, bình thường ba không đụng vào nhiều. Không phải tối nay có xã giao sao, ba không còn cách nào bèn uống hai ly với họ, kết quả lát sau đi đã bị bà ấy mắng đến máu chó đấy đầu, mắng ba thúi, còn đuổi ba đi.”
Ông chủ Phương uể oải cong eo, cả lông cũng mất đi vài phần khoa trương, “Ba thấy bà ấy thay đổi rồi, tìm cái cớ vì không muốn gặp ba.”
Phương Mạt hỏi: “Ba và mẹ con cãi nhau?”
Ông chủ Phương: “Cãi, cãi một trận to.”
Phương Mạt cả giận: “Vậy ba còn trở về làm gì, lại còn có tâm trạng đi mua đồ ăn khuya!”
“Đồ ăn khuya này ba mua cho mẹ mấy đứa, nhưng bà ấy không lấy, còn đuổi ba đi.”
Ba người: “…”
Phương Mạt: “Vậy ba lại quay về, ra sức dỗ dành mẹ con.”
“Không đi.” Ông chủ Phương nói: “Bà ấy đã không muốn gặp ba, còn luôn mắng ba thúi.”
“Nhưng ba thúi thật mà.” Phương Mạt nhịn không được nói: “Thuốc lá với rượu trộn vào rất thúi, con sắp bị ba làm ngạt thở chết rồi.”
Ông chủ Phương ngẩn ra, càng ủ rũ, hiển nhiên ông đã rất say rồi: “Vậy tùy bà ấy, dựa vào cái gì lần nào ba cũng phải ăn nói khép nép, chiều chuộng bà ấy!”
Trần Hề nói chém đinh chặt sách: “Cô chê chú thúi khi nào, rõ ràng là cô quan tâm đến sức khỏe của chú, hận sắt không thành thép!”
Phản ứng của ông chủ Phương chậm nửa nhịp, qua mấy giây, tinh thần ông rung lên, nhảy vọt khỏi sô pha, nói muốn quay về.
Phương Nhạc giữ chặt ông, đưa ông tới phòng ngủ bảo sáng mai hãy về.
Ông chủ Phương say khướt: “Được, mai lại về!”
Phương Mạt nhìn ông chủ Phương biến mất, nói với Trần Hề: “Vẫn là em biết nói chuyện!”
Trần Hề khiêm tốn: “Quá khen quá khen.”
Một câu của Trần Hề đã khích lệ tinh thần cho ông chủ Phương, hôm sau ông chủ Phương hứng khởi hừng hực đi tìm vợ, đáng tiếc lần này mẹ Phương giận thật, ông chủ Phương thất bại mà về, ba ngày đều năm trong nhà.
Nhà họ Phương đã không được náo nhiệt như vậy rất lâu rồi, Phương Nhạc và Trần Hề đã quen với thế giới hai người, hiện giờ Phương Mạt và ông chủ Phương ở nhà, trên bàn cơm hai cha con luôn cãi vã, ban đêm cũng truyền đến các loại tiếng động, không phải ông chủ Phương rảnh rỗi xem TV ở phòng khách thì là Phương Mạt luyện tập làm đồ ngọt trong bếp, thỉnh thoảng còn hét một tiếng gọi Trần Hề và Phương Nhạc xuống lầu làm chuột bạch nếm thử.
Đêm khuya yên tĩnh, cuối cùng nhà họ Phương cũng tắt đèn, phòng ngủ của từng người đã đóng cửa. Phòng Phương Nhạc kéo rèm một nửa, không bật đèn, ánh trăng nhẹ nhàng, anh ôm người trong chăn, hơi thở dồn dập hỗn loạn, Trần Hề sống chết cắn chặt môi, đè âm thanh lại.
Hai người hôn sâu trong căn phòng ngủ tối mờ, chăn trở nên oi bức ẩm ướt.
“Mai anh đưa em ra sân bay, xuống máy bay nhớ nói một tiếng.”
“Ừ.”
“Bác Tưởng tới đón em sao?”
“Không cần bác ấy đón, em tự lên núi.”
Hiện giờ giao thông đã thuận lợi hơn mấy năm trước nhiều, Trần Hề không cần đi xe lửa nữa, xuống máy bay ngồi tàu cao tốc là có thể về đến nhà ngay trong ngày.
Ban đêm cửa phòng đóng chặt, Trần Hề ngủ non nửa đêm trong phòng Phương Nhạc, hôm sau trời tờ mờ sáng, hai người đã rời giường rửa mặt, Phương Nhạc đưa Trần Hề đi chuyến bay sớm.