Thời tiết dần dần rét lạnh, áo khoác cả người đều tăng thêm, Bạch An Chi vẫn chưa trở về.
Bạch An Chi gọi điện thoại về, nhưng đó là chuyện tuần trước. Khi con người có một thứ, họ càng muốn nhiều hơn.
Trước kia cho tới bây giờ, Bạch An Chi chưa từng gọi điện thoại cho cô, cô cũng cứ trải qua như thế, cũng không hi vọng gì. Thế nhưng lần này, cũng vì Bạch An Chi gọi điện nên Bạch Đồ hi vọng bà ấy còn có thể gọi thêm một lần nữa.
Nhưng mà Bạch Đồ biết, đó là tâm nguyện.
Phương thức theo đuổi sứt sẹo này của Tần Thâm vẫn tiến hành mỗi ngày, bữa sáng đúng giờ, cơm trưa thì tính tiền từ sớm, sau khi tan học lên xe buýt, đi theo Bạch Đồ, đứng hay ngồi, cậu đều ở đó.
Đầu ngõ đi vào chính là điểm cuối cùng Tần Thâm tiễn Bạch Đồ. Tần Thâm lặng lẽ, chậm rãi xông vào cuộc sống của Bạch Đồ.
Hội thể thao cũng tổ chức đúng hạn, lúc trước Bạch Đồ khổ sở luyện tập cũng được đền đáp, chạy xong ba nghìn mét cũng không còn mệt mỏi nhiều.
Ngày hội thể thao hôm đó, mọi người đều mặc áo lớp riêng, nghi thức khai mạc bắt đầu, thầy quản sinh ở trên bục xúc động nói đủ một tiếng.
Bạch Đồ đứng trong hàng, hai mắt vô thần, linh hồn bay mất.
Vóc người Tần Thâm cao nhất trong lớp, vì vậy đứng ở phía sau cùng. Nam sinh một hàng, nữ sinh một hàng, Bạch Đồ đứng ở chính giữa, vị trí đông không lạnh.
“Anh Thâm, nghe nói anh đang theo đuổi nữ sinh lớp các anh sao?” Nam sinh bên cạnh nhướng mày về phía Tần Thâm, cười hỏi.
Tần Thâm nhìn nam sinh kia một cái, lại liếc mắt nhìn vị trí của Bạch Đồ. “Ừ.”
Tất nhiên Tần Thâm không hiếu kỳ là ai nói.
Ngoại trừ Trần Ôn, vẫn là Trần Ôn, chỉ có cái miệng rộng kia của Trần Ôn mới có thể nói.
Nguyên nhân gây ra là ngày nọ Tần Thâm vẫn giống như trước đây. Thời gian nghỉ trưa ngồi trên cỏ giữa đường chạy, nhìn Bạch Đồ chạy bộ.
Nhưng vốn là chỉ có một mình Tần Thâm, xung quanh rất nhiều nữ sinh đến bắt chuyện, Tần Thâm rất là phiền, liền gọi Trần Ôn và Lý Minh cùng ngồi. Quả nhiên, vì nhiều người nên nữ sinh xấu hổ đến bắt chuyện, yên ắng Tần Thâm cũng vui vẻ.
Chỉ có điều có lợi cũng có hại, hại chính là cái mồm rộng của Trần Ôn, có lẽ nhìn thấy Tần Thâm đối xử với Bạch Đồ đặc biệt không tầm thường, bô bô nói với đám anh em kia.
Kết quả là ngày hôm sau, Tần Thâm trông thấy một đám người trên cỏ.
Tần Thâm cau mày đi qua, “Bọn mày ở đây làm gì?”
Thế nhưng hình như mọi người đã giao ước cẩn thận, ăn ý lắc đầu, “Không có gì, anh Thâm, không phải hội thể thao sao? Chúng em định luyện tập.”
Tần Thâm không nghĩ sâu, ngồi tại chỗ như thường lệ.
Nhưng đằng sau líu ríu thảo luận không ngừng.
“Tao đã nói mà, gần đây anh Thâm luôn khác thường.”
“Đúng rồi, tan học cũng không cùng chúng ta đi đánh nhau.”
“Đây vẫn chưa là gì, có người nói anh Thâm ở trong lớp làm vệ sinh.”
Chung quanh còn đang thảo luận, tiếng càng lúc càng lớn. Tần Thâm bất đắc dĩ đỡ trán, “Tao không có điếc.”
Nói bóng gió là: Bọn mày nói gì tao đều nghe hết.
Trần Ôn đúng lúc ho khan vài tiếng.
“Đúng thế đúng thế.” Trần Ôn phụ họa.
Xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ. Có người cả gan tiến lên trước, “Anh Thâm, anh thật sự thích một người sao?”
Ánh nắng vừa đẹp, ôn hòa không chói mắt, vừa khéo Bạch Đồ chạy qua, mang theo một cơn gió, ánh mắt Tần Thâm nhìn sang, nhìn không chớp mắt.
Trả lời cũng tuân theo đáp án đáy lòng, “Ừ.” Một câu trả lời cực kì hời hợt, lại ẩn chứa đáy lòng kiên định và quyết tâm.
Xung quanh lập tức vang lên tiếng hoan hô, mấy nam sinh còn huýt sáo.
Bạch Đồ thuận theo nhìn qua, đuôi ngựa hất lên, người thở nhẹ.
“Anh Thâm, không nhìn ra đó.” Trong đám người có người cười đùa nói.
“Anh Thâm, ở đâu? Dẫn đến xem một chút nào.” Có người đùa Tần Thâm.
Tần Thâm nhìn Bạch Đồ, đám người theo ánh mắt của Tần Thâm nhìn sang, nhưng cũng không thể xác nhận.
“Vẫn không được, cô ấy vẫn chưa đồng ý tao.” Tần Thâm dường như thấy được ánh mắt của chúng, lưu luyến thu lại tầm mắt trên người Bạch Đồ.
“Phải rồi, tại sao bọn mày biết?” lúc này Tần Thâm mới phản ứng được, hỏi vấn đề này.
Đám người thấy Tần Thâm đã hỏi tới, xô đẩy lẫn nhau vội vàng lập tức giải tán.
Tần Thâm thoáng nhìn qua Trần Ôn còn đang thích thú.
“Mày nói?” Tần Thâm cố ra vẻ vô vị bình thản hỏi câu này.
Trần Ôn xấu hổ cười gật đầu, “Vâng, em thông minh chứ anh Thâm, em đã nhận ra anh đối xử với Bạch cô nương không giống.”
Trần Ôn càng nói càng say mê, “Em còn nhìn ra, anh vì Bạch cô nương đều không đi đánh nhau, chỉ muốn tan học đưa cô ấy về nhà.”
“Tại sao mày biết tao đưa cô ấy về nhà?” Tần Thâm ngắt lời Trần Ôn.
Trần Ôn giả vờ hừ một tiếng với Tần Thâm, kiêu ngạo nói: “Em đã lén theo dõi.”
“Có điều nói đi cũng phải nói lại, anh Thâm, anh cứ xấu hổ theo đuổi thế này, còn tiếp tục như vậy, Bạch cô nương đều có thể chạy đi với người khác.”
Tần Thâm không hỏi nữa, nghiêng đầu mỉm cười với Trần Ôn, Trần Ôn cũng cười lại một tiếng.
Nhưng giây tiếp theo, Tần Thâm chợt nghiến răng, giọng nói thốt ra từ cổ họng, “Mày gan lắm.” Trần Ôn thấy tốc độ trở mặt của Tần Thâm còn nhanh hơn lật sách, bỗng nhiên trở về thế giới hiện thực.
“Em đi trước, anh Thâm.” Trần Ôn nói xong, lập tức nhanh chóng chạy đi.
Tần Thâm ở phía sau đạp cái mông Trần Ôn một cái. Trần Ôn ‘ôi’ một tiếng, hướng về phía Bạch Đồ mà la: “Chị dâu Bạch, cứu em.”
Đúng lúc Bạch Đồ chạy đến đây, dừng bước, vẻ mặt khó hiểu.
Tần Thâm bỗng kéo áo khoác Trần Ôn qua, chế trụ cổ cậu ta.
Trần Ôn lại còn không biết chết, vui cười nói với Bạch Đồ: “Bạch Đồ, ôi, xem em nói kìa. Phải là chị dâu Bạch, chị dâu Bạch, chị bảo anh Thâm đừng đánh em.”
Mắt thấy sắc mặt Bạch Đồ thay đổi, Tần Thâm chợt buông Trần Ôn ra, thấp thỏm nhìn Bạch Đồ.
Bạch Đồ chẳng nói câu nào nhìn Tần Thâm, rồi quay người đi.
Tần Thâm đuổi theo, giây ở ngõ quẹo cầu thang kéo Bạch Đồ lại.
“A Đồ, cậu nghe tớ giải thích.” Tần Thâm có phần cuống cuồng mà nói.
Bạch Đồ hất tay Tần Thâm ra, không nói một lời.
Tần Thâm vừa thấy Bạch Đồ tức giận hoặc không nói lời nào liền sợ hãi, sợ sệt căng thẳng, vừa căng thẳng đã ăn nói linh tinh.
“Chị dâu Trần Ôn nói không phải là cậu, cậu đừng tức giận cũng đừng để trong lòng.”
Nhưng Bạch Đồ lại không vui vẻ giống như trong tưởng tượng của Tần Thâm, sắc mặt còn kém hơn vừa nãy.
“Trần Ôn có anh sao?” chẳng hiểu sao Bạch Đồ hỏi một câu.
Tần Thâm lắc đầu, “Không có.”
“Vậy ngoại trừ gọi cậu là anh Trần Ôn còn gọi ai là anh?” Bạch Đồ hỏi tiếp.
Tần Thâm lắc đầu, “Không có.”
Bạch Đồ trừng mắt liếc Tần Thâm, “Vậy được rồi, thế chị dâu trong miệng cậu ta là ai?”
“Hay cậu nghĩ là người nào?” Trong nháy mắt giọng Bạch Đồ có hơi lớn mà hỏi.
Tần Thâm sững sờ tại chỗ.
Bạch Đồ phủi tay liền đi, không ngừng lại chút nào.
Tần Thâm đứng yên tại chỗ gãi đầu một cái. Lặp đi lặp lại câu nói của Bạch Đồ mà suy nghĩ.
Á, không đúng, A Đồ nói câu đó…
Tần Thâm giống như tên đầu gỗ rốt cuộc cũng tìm được ánh sáng, đứng trên hành lang muốn lớn tiếng mà hét lên, nhưng lại lập tức che miệng lại.
Không được không được, ồn ào người khác A Đồ sẽ tức giận.
Tần Thâm cũng không chờ nổi, nhanh chân đuổi kịp Bạch Đồ.
“A Đồ, cậu chờ tớ một chút.”
Bạch Đồ bước nhanh, không để ý đến Tần Thâm.
“A Đồ, cậu đừng nổi giận.” Tần Thâm ngăn Bạch Đồ ở phía trước.
Bạch Đồ dừng bước lại, quay đầu nhìn nơi khác.
Tần Thâm thử đi qua nắm lấy tay Bạch Đồ, Bạch Đồ tránh né.
Tần Thâm cũng không tức giận, cười đến mức xán lạn nói với Bạch Đồ: “A Đồ, chỉ có cậu, luôn luôn chỉ có cậu.”
Bạch Đồ ‘hừ’ một tiếng, “Tớ nghe không hiểu, cậu cũng đừng nói lung tung.” Nói xong cũng vòng qua Tần Thâm đi vào lớp.
Nhưng cũng ngay giây phút đó, Bạch Đồ cúi đầu xuống mím môi cười.
Tần Thâm ngầm đồng ý là Bạch Đồ bằng lòng sự theo đuổi của cậu, càng không kiêng nể gì cả, Tần Thâm thích Bạch Đồ.
Mấy chữ này, chuyện này, rất nhiều người đều biết.
Trong nháy mắt suy nghĩ trở về, thầy quản sinh ngừng nói.
“Dưới đây tôi tuyên bố, hội thể thao trung học Hoa Thành chính thức bắt đầu, mời các lớp chuẩn bị.”
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, đại đa số tiếng vỗ tay là tặng cho bản thân có thể tự do hoạt động mà thôi.
Thi đấu của Bạch Đồ là buổi chiều, nhưng trong lớp vẫn còn những người khác thi đấu, Bạch Đồ và Lý Thần Tinh đang ở đường chạy cổ vũ bạn cùng lớp.
Tần Thâm cũng tham gia – 3000 m nam.
Bây giờ chính là.
Bạch Đồ vẫn nhớ rõ Tần Thâm sống chết gọi mình ở vạch đích đưa nước cho cậu, lúc đó Bạch Đồ hờn dỗi không chịu, Tần Thâm phụng phịu tức giận cả một tiết học, cuối cùng mặt dày đi tới, “Vậy cậu có thể đến cổ vũ tớ chứ?”
Lúc này trong tay Bạch Đồ cầm nước, đứng bên ngoài đường chạy.
Tư thế chạy của Tần Thâm rất chuẩn, bộ dạng này sẽ không mệt mỏi. Bản thân biết những kiến thức này cũng là vì Tần Thâm.
Trưa mỗi ngày Bạch Đồ chạy bộ, thỉnh thoảng Tần Thâm sẽ nằm trên cỏ nhìn cô chạy một vòng rồi một vòng, nhưng phần lớn sẽ cùng chạy với cô, mệt mỏi sẽ thuận tay đưa nước qua.
Bạch Đồ cũng không khách sáo, nhận lấy liền uống.
Tần Thâm thích thú.
Vừa mới bắt đầu Tần Thâm sẽ nằm trên cỏ, chỉ Bạch Đồ chạy bộ, dạy cô chạy như thế nào sẽ không mệt, điều tức hơi thở như thế nào.
Bạch Đồ nghe lời làm theo, quả nhiên không còn chạy đến mệt mỏi.
Sau này, Tần Thâm cũng chạy xong 3000m theo.
Tần Thâm chạy qua một vòng rồi lại một vòng, bắp chân vì chạy mà cơ bắp căng ra, bắp chân căng chặt mạnh mẽ.
Người trong lớp và các nữ sinh ái mộ cậu thét chói tai không ngừng, liên tục cổ vũ.
Bạch Đồ đứng trong đám người, tiếng cổ vũ của đám người đông nghìn nghịt lấn án tiếng cổ vũ trong miệng cô.
Nhưng Bạch Đồ không mất mát vì Tần Thâm giống như thần giao cách cảm, tìm được chính xác giọng của Bạch Đồ, cô nói cố lên cậu liền gật đầu.
Mỗi lần Bạch Đồ trông thấy đều cong mắt cười.
Vòng cuối cùng Tần Thâm đột nhiên tăng tốc, người đầu tiên chạm đích.
Trong đám người vang lên tiếng hét chói tai đinh tai nhức óc, là vì lúc Tần Thâm đến đích, hướng về phía đằng trước Bạch Đồ chen lên đưa nước cho cậu một nụ hôn gió.
Bạch Đồ duỗi tay đưa nước tới.
Xung quanh còn có một nhóm người, đều nghe đồn Tần Thâm theo đuổi Bạch Đồ, các cô ấy muốn xác nhận chuyện này có phải thật hay không, hiện tại cũng có phần khẩn trương nhưng lại ra vẻ khinh thường nhìn nước trong tay Bạch Đồ.
Tần Thâm không do dự giây nào đưa tay nhận lấy nước trong tay Bạch Đồ, vặn ra liền uống.
Vẫn còn một nhóm nữ sinh đưa nước chung quanh, ngay cả nhìn Tần Thâm cũng chưa từng nhìn, uống xong cười với Bạch Đồ.
“A Đồ, cậu tốt quá.” Giọng nói Tần Thâm có chút ý làm nũng.
Đám anh em của Tần Thâm ở quanh muốn lách vào nhìn xem Bạch Đồ trong truyền thuyết khiến Tần Thâm mê đến điên đảo thần hồn rốt cuộc là ai.
Tần Thâm lại thình lình dựa vào người Bạch Đồ, “Tớ mệt quá, cho tớ mượn dựa vào một chút.”
Bạch Đồ không xác định được Tần Thâm là chơi xấu hay thật sự mệt mỏi, nhất thời cũng không tiện đẩy cậu ra.
Thấy đạt được mục tiêu, Tần Thâm âm thầm hắng giọng một cái, tay nắm thành quyền, che lại khóe môi nhếch lên.
Chỉ có Trần Ôn và Lý Minh ghét bỏ nhìn Tần Thâm một cái, ai mà không biết anh Thâm ba năm trung học, mỗi lần chạy xong 3000m cũng không thở hổn hển.
Thế mà bây giờ giả bộ yếu ớt.
Bạch Đồ đi cực chậm, chú ý theo nhịp bước của Tần Thâm.
Tần Thâm thấy Bạch Đồ đi từ từ, bản thân đi chậm hơn, cậu chỉ mong sao dựa sát cô thêm một lúc nữa.