Bần Nữ Gả Nhà Giàu
Phần 34
Sáng ra, Bông giúp chồng gài cúc áo sơ mi mà hai mắt cô díp lại, đầu óc lâng lâng cứ như ở trên mây, không tập trung được việc gì. Gài có mấy cái cúc áo thôi mà cô làm mãi không xong, là cô tự hại mình rồi hại luôn cả mấy cái cúc áo vô tội.
Vĩnh Ngôn nhìn gương mặt như bánh bao chiều của Bông, rồi lại nhìn xuống mấy cái cúc áo vừa bị cô giày vò, nhịn không nổi nữa, anh liền ngăn Bông lại, để tự tay anh làm cho nhanh. Gài xong cúc áo, Vĩnh Ngôn liền ôm vợ đi tới bên giường, anh dìu cô nằm xuống, sau đó dịu dàng mà dỗ dành.
– Ngủ thêm đi cô nương, sau này đừng dậy sớm với anh nữa. Em coi em giày vò mấy cái cúc áo sắp bung chỉ hết rồi nè, tụi nó vô tội đó vợ à!
Bông ngại với chồng cô lắm, bình thường thì cô cũng không có chuẩn bị quần áo cho chồng đi làm giống như bữa nay, bởi lúc cô dậy thì chồng cô đã đi làm từ lâu rồi. Bữa nay thật ra là do cô mất ngủ, vậy nên khi thấy Vĩnh Ngôn dậy đi làm thì cô cũng ngồi dậy theo, giả vờ là muốn chuẩn bị cho anh đi làm. Đúng là ngại thiệt ấy chứ, có mấy cái cúc áo cũng gài không xong, cô mà vụng về số hai thì không ai dám giành số một với cô luôn ấy.
Nằm trên giường, Bông bẽn lẽn gật đầu, cũng không quên nói xin lỗi.
– Em… tại đêm qua em mất ngủ… chắc do em uống trà nhiều quá. Em xin lỗi nha… em vụng về quá!
Vĩnh Ngôn cưng vợ còn không hết, anh nào dám trách móc gì cô.
– Lỗi gì, em có lỗi gì mà xin. Em là vợ, không phải người giúp việc của anh, mấy chuyện chuẩn bị quần áo gì đó tự anh làm được, em cũng đừng nghĩ nhiều. Ngoan ngủ thêm đi, quầng thâm dưới mắt em nhìn thấy rõ lắm, bữa nay phải ngủ cho đủ giấc nha, trưa anh sẽ gọi kiểm tra. Lát anh dặn người làm không kêu em dậy, em cứ ngủ thoải mái, ngủ ngon nha em!
Bông gật gù vâng dạ rất ngoan, Vĩnh Ngôn vừa rời khỏi phòng thì cô cũng chìm vào giấc ngủ. Cả đêm qua cô không ngủ được, thức tới giờ này đã khiến cho thân thể cô suy sụp luôn rồi. Thôi chuyện gì thì chuyện, trước cứ đi ngủ cái đã, tỉnh dậy sẽ tính tới chuyện giấc mơ kia sau.
*
Bông ngủ một giấc dài tới quá giờ cơm trưa mới tỉnh dậy, chắc có lẽ do Vĩnh Ngôn đã căn dặn nên trong lúc cô ngủ, không có ai lên làm phiền cô. Ngủ dậy, Bông trước là tắm rửa rồi ăn cơm, sau đó cô đi tìm bé Thọ, kêu con bé lấy album ảnh kỷ niệm trong nhà ra cho cô xem thử.
Bông ngồi trong phòng khách, cô lật từng trang ảnh ra xem, ảnh chụp rất nhiều, nhưng Vĩnh Ngôn nhà cô thì lại chụp ảnh rất ít. Lâu lâu mới chụp một tấm, mà cũng toàn là chụp chung với mọi người, hiếm lắm mới có một vài tấm chụp riêng. Mà phải công nhận là Vĩnh Ngôn nhà cô đẹp trai thiệt, từ bé đã đẹp trai, càng lớn càng đẹp trai má hú!
Bà Út Chi nhìn thấy Bông đang xem album ảnh, bà liền đi tới ngồi xuống bên cạnh Bông, sau đó vui vẻ trò chuyện với cô.
– Con muốn coi hình của Vĩnh Ngôn hồi nhỏ phải không? Vĩnh Ngôn không thích chụp hình, dữ lắm thì mới chụp một vài tấm… đây… như tấm này nè… dễ thương ghê hông!
– Dạ dễ thương, đẹp trai từ nhỏ luôn á Út!
Bà Út Chi có vẻ rất hãnh diện về sự đẹp trai ngời ngời này của Vĩnh Ngôn, bà đưa thêm hình chụp cho Bông coi, miệng bà cười vui vẻ.
– Ờ, nó là đẹp trai nhất nhà, càng lớn càng đẹp, tới Út còn thấy hết hồn nữa mà.
Sẵn tiện đang nhắc về chuyện này, Bông cũng vờ vịt thử hỏi.
– Nhưng mà… con thấy anh Ngôn không giống với anh Phát cho lắm. Anh Phát giống cha quá trời, cũng có nét giống má chồng con nữa.
Bà Út Chi không nhìn Bông, ngữ điệu của bà lúc này vẫn rất bình tĩnh.
– Ờ, Vĩnh Phát giống cha má hơn, Vĩnh Ngôn thì không giống lắm. Nhưng Vĩnh Ngôn thì giống ông nội, bởi vậy ông nội thương nó lắm đó Bông.
Cũng đúng, cũng may là Vĩnh Ngôn còn có nét giống với ông nội. Chứ nếu không thì người ngoài người ta sẽ nghi ngờ anh không phải là máu mủ ruột rà của nhà này mất thôi!
Sau khi xem hết mấy album ảnh, Bông mới nhận ra được một điều là cô không hề phát hiện thêm được điều gì khác lạ. Mà thú thực thì cô cũng không biết là cô đang muốn tìm cái gì nữa, bởi việc cô tìm album ảnh để xem chỉ là làm theo cảm tính thôi, chứ cô cũng không có mục tiêu gì rõ ràng. Là do cô tò mò về người phụ nữ mà cô nhìn thấy trong mơ, vậy nên cô mới muốn tìm hiểu thử một chút, đơn giản chỉ có như vậy.
Thôi, không nghĩ nữa, nghĩ nhiều cũng không có lợi lộc gì. Biết đâu là do ban ngày cô suy nghĩ nhiều quá nên ban đêm mới nằm mơ linh tinh như vậy… chắc chắn là vậy rồi!
Bông với bà Út Chi xem ảnh xong, cả hai định sẽ ra ngoài vườn uống nước hóng mát thì đột nhiên lúc này Thục Mai đi tới. Nhìn thấy Thục Mai, bà Út Chi liền nghiêm mặt, bà không có ý định sẽ nói chuyện trước với Thục Mai, ngó lơ ra mặt.
Thục Mai hiểu tính của bà Út Chi, cô ấy biết bà đang giận cô ấy, vậy nên cô ấy mới thấp giọng lên tiếng trước.
– Cô Út… sáng mai con sẽ về lại thành phố… con tới nói với cô Út một tiếng trước khi đi.
Bà Út Chi sửng sốt mà nhìn Thục Mai, tới Bông cũng thấy kinh ngạc không kém. Mới gần đây Thục Mai còn rất kiên quyết muốn giữ chặt lấy Vĩnh Phát, sao đột nhiên lại thay đổi ý định nhanh vậy?
Bà Út Chi nhìn sắc mặt tiều tụy của Thục Mai, bà thấy rõ quầng thâm ở mắt cô ấy, cũng thấy rất rõ thần sắc khổ sở của cô ấy lúc này. Bao nhiêu tức giận trước kia đều lắng xuống hết, bà nhìn đứa cháu gái ngu dại mà đau lòng, cuối cùng vẫn là không nỡ mà hỏi chuyện Thục Mai.
– Suy nghĩ kỹ rồi à? Có phải con nhìn thấy gia đình ba người người ta hạnh phúc, còn con chỉ thui thủi có một mình nên thông suốt ra rồi phải không? Đó chính là cái giá phải trả cho sự ngang ngược cố chấp của con. Bây giờ con hiểu ra được thì tốt… hiện tại làm lại vẫn chưa muộn đâu Mai.
Thục Mai khổ sở lắm rồi, vành mắt cô ấy đỏ lên, giọng nói cũng trở nên run run.
– Đều là con ngu dại… cô Út chửi rất đúng…
Nhìn Thục Mai như vậy, bà Út Chi làm sao nỡ mà tiếp tục nặng lời. Bà thở dài một hơi, trước là bà hẹn Bông ngày mai sẽ đi dạo, sau đó thì bà kéo Thục Mai lên phòng, chắc là bà có rất nhiều chuyện muốn nói với Thục Mai.
Bông ngồi trên ghế, cô nhìn bóng lưng gầy yếu của Thục Mai, trong lòng cô ngũ vị tạp trần, nửa thương nửa trách. Nhưng cũng may là Thục Mai đã biết quay đầu làm bờ, hiện tại từ bỏ rồi bắt đầu lại vẫn còn chưa muộn. Hy vọng về sau Thục Mai có thể sẽ có được một cuộc sống hạnh phúc thật sự, cũng không mong cô ấy sẽ lại quay trở về căn nhà này…
Bởi, luật nhân quả luôn đúng, cũng không chừa một ai. Kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình người khác thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ có được một cái kết thúc viên mãn, sẽ không bao giờ!
*
Sáng hôm nay Bông đi chùa làm công quả, cứ một tháng thì cô sẽ cố dành ra một ngày để lên chùa thắp hương và phụ giúp vài việc vặt cho chùa.
Mấy chú tiểu ra sau vườn hái được một rổ trái cây to ụ, Bông nhìn mấy trái cóc, rồi mấy trái xoài mà cô ứa nước miếng. Nhịn không được cơn thèm, Bông ăn liền một lúc một trái xoài to, ăn tới khi rát lưỡi thì mới chịu ngừng.
Nhóm người làm công quả chung với Bông nhìn thấy cô ăn xoài chua thì liền xuýt xoa, một chị chẹp miệng mà nói với Bông.
– Chu choa! Xoài này chua dữ dằn mà sao cưng ăn ngon lành dữ vậy? Có chồng chưa?
Bông vẫn còn luyến tiếc rổ xoài, cô vừa tách một miếng xoài chua, vừa tò mò hỏi.
– Dạ? Xoài chua có liên quan gì tới có chồng hả chị? Chị hỏi em hông hiểu luôn á!
– Có chi mà không hiểu? Nếu mà cưng có chồng rồi thì coi chừng có bầu, chứ ăn chi một lúc cả trái xoài chua lè… xoài chua như này ai mà ăn nổi!
Bông nghe tới đây thì liền khựng người lại, đầu óc hẫng đi một nhịp, nhất thời bất động. Phải mấy giây sau thì cô mới có thể bình tâm lại được để mà suy nghĩ…
Có bầu sao? Thèm ăn chua là do có bầu? Hổng lẽ thiệt là như vậy… thiệt là cô có bầu?
Ngớ người, Bông liền quay sang hỏi mấy chị trong nhóm.
– Có bầu là sẽ… thèm ăn chua hả mấy chị?
– Đa phần như vậy, hồi trước chị có bầu hai đứa con chị, lúc mới cấn bầu chị cũng ăn chua y chang em vậy đó. Mà có chồng chưa? Mà nếu chưa có chồng thì cũng đi siêu âm thử, chị nghi cưng có bầu rồi đó.
– Cần chi đi siêu âm, chạy ra tiệm thuốc tây mua que thử về thử là biết liền hà. Cỡ mà có bầu thiệt thì thai cũng nhỏ xíu, siêu âm có khi không thấy đâu.
Mỗi chị nói một câu, rôm rả như lễ hội. Bông nghe hết tất cả những gì mà mọi người nói, cô không bỏ xót một chi tiết nào. Mọi người nghi là Bông có bầu, rồi hỏi han cô đủ thứ. Hỏi một hồi, mọi người kết luận là cô chắc chắn có bầu, còn dự đoán luôn là bầu được 5 hoặc là 6 tuần gì đó…
Kể từ lúc nghi ngờ bản thân có em bé, Bông cứ như người trên mây, suy nghĩ lo lắng đủ thứ. Ngồi một chỗ không yên, Bông liền nói với mấy chị trong nhóm là cô về trước, cô muốn mua que thử thai.
Bông ghé vô tiệm thuốc tây, cô mua một lần tận mười cái que thử thai đủ loại. Mua xong cô liền lên phà để về lại cồn Vàng, cô nôn nóng muốn thử que lắm rồi.
Về tới nhà, việc đầu tiên mà Bông làm là phi thẳng lên phòng, sau đó chui tọt vào trong phòng tắm. Mãi tới khi cô nhìn thấy đồng loạt ba chiếc que thử đều hiện lên một vạch đậm, một vạch nhạt thì phải nói là… cảm xúc trong cô lúc này như vỡ òa…
Cô… có em bé rồi sao? Ôi trời ơi… cô mừng quá… vợ chồng cô có con rồi… cuối cùng cũng đã có con rồi!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!