Bần Nữ Gả Nhà Giàu
Phần 33
Kim vào phòng sinh được hơn nửa giờ đồng hồ thì sinh, Kim sinh mổ, không phải sinh thường, em bé sinh ra nặng khoảng chừng 2 cân, là một bé trai.
Vì sinh thiếu tháng nên em bé khá nhỏ và yếu ớt, lúc này đang được bác sĩ cho nằm trong lồng ấp để chăm sóc đặc biệt. Về phần Kim thì sức khỏe của cô ấy cũng tạm ổn, cũng không có gì bất thường. Còn về chuyện vì sao Kim sinh sớm thì cũng không rõ, hiện tại cũng chưa nghe ai nhắc tới vấn đề này.
Sau khi Kim sinh em bé xong thì Bông cũng thưa với má chồng rồi trở về nhà, vì ở bệnh viện có quá nhiều người, cô có ở lại cũng không giúp được gì. Hơn nữa tình cảm của cô với Kim cũng không còn như trước nữa, cô cũng không muốn giả nhân giả nghĩa trước mặt má chồng cô và Kim.
Bà Út Chi theo Bông về lại nhà, bà Ba và Lựu cũng cùng về chung. Ngồi trên xe, bà Ba hồ hởi mà nói với mọi người.
– Chà, nãy chị Hai gọi về báo cho cha là Kim sanh con trai, cha mừng dữ lắm, giờ chắc đang thắp nhang tạ ơn tổ tiên rồi.
Bà Út Chi gật gù, bà cũng vui vẻ mà nói.
– Giờ chỉ trông cho thằng nhỏ mau lớn mà về nhà, nếu trong tháng được về luôn thì quá tốt, kịp cúng đầy tháng cho thằng nhỏ hen chị Ba.
– Cúng đầy tháng chắc tui nghĩ là không kịp đâu cô Út, thằng nhỏ sanh ra có chút ét à, kiểu này chắc phải nằm hơn tháng mới được về. Phải mà sanh đủ tháng đủ ngày thì ngon lành quá rồi, tội nghiệp thằng nhỏ.
Bông im lặng suốt từ nãy tới giờ, giờ mới dám lên tiếng hỏi.
– Nhưng sao chị Kim lại sanh sớm vậy thím Ba? Mấy bữa nay con thấy chị Kim cũng khỏe mà, đâu có dấu hiệu gì sanh non đâu?
– Thím cũng không rành, nhưng mà nghe má con nói thì con Kim cũng đau bụng râm ran mấy bữa rồi. Tính là bữa nay đi khám nè, ai dè là có dấu sanh rồi đi sanh luôn. Sanh sớm vầy tội cho thằng nhỏ, đáng lý bây giờ phải còn nằm trong bụng mẹ nó mới đúng.
Bông không trả lời lại bà Ba, bởi cô cũng không biết phải nói cái gì. Chuyện Kim sinh sớm thì có hơi kỳ lạ một chút, nhưng dù sao mẹ con chị ấy cũng bình an, mẹ tròn con vuông, như vậy cũng đã là tốt lắm rồi.
Bông ngồi bên cạnh Lựu, suốt từ nãy tới giờ, Lựu không nói lấy một câu nào. Bình thường miệng lưỡi của Lựu lanh lẹ lắm, bữa nay chắc bệnh hay sao mà thấy im ru không nói năng gì. Nghĩ nghĩ, chắc là Lựu không vui khi thấy Kim sinh được con trai, Bông đoán là như vậy.
Nhà ông cụ Chiến có cháu cố đầu tiên, mặc dù đứa bé sinh ra thiếu tháng, sức khỏe cũng không tốt nhưng đối với ông cụ Chiến, đây đã là một niềm vui sướng vượt bậc rồi. Vậy nên ngay sau khi Kim sinh nhóc con, ông cụ Chiến liền thưởng nóng cho cháu dâu một căn nhà ngoài chợ huyện. Còn về phần cháu cố đích tôn, ông đợi khi nào thằng bé về sẽ tặng sau, mà nghe nói phong phanh thì quà tặng đầy tháng cho cháu cố cũng là món quà vô cùng có giá trị. Đứa nhỏ còn chưa biết nói đã có của lót đường, quả thật không hổ danh là cháu cố đích tôn nhà ông cụ Chiến!
*
Bông nằm trên giường lướt xem điện thoại, cô đang nghĩ không biết nên mừng quà gì khi con của Kim đầy tháng. Nghĩ nghĩ, cô liền bước xuống giường rồi đi tới ghế trong phòng ngồi xuống, cô chống cằm, ngước mắt hỏi Vĩnh Ngôn.
– Anh… quà đầy tháng cho cháu trai… anh định tặng cái gì?
Vĩnh Ngôn đang làm việc trên máy tính, nghe vợ hỏi, anh ngẩn đầu, khẽ hỏi.
– Nhóc con được về rồi à em? Sắp tới đầy tháng rồi sao?
– Về chưa thì em chưa biết, nhưng sắp tới đầy tháng rồi, còn một tuần nữa, em nghe má nói như vậy.
Vĩnh Ngôn khẽ gật, anh không rõ lắm về chuyện của cháu trai, cũng không biết khi nào thì cháu sẽ về. Nhưng quà mừng thì chắc chắn phải chuẩn bị cho tươm tất, đây là đứa cháu đầu tiên của anh, anh cũng rất quý thằng bé.
– Nhanh thiệt, mới đây mà đã gần một tháng rồi. Quà mừng thì… tặng vàng đi… phong tục trước giờ vẫn vậy. Không vàng thì tiền mặt, còn quần áo gì đó thì không cần, thằng bé chắc chắn không thiếu.
Bông đi tới chỗ của Vĩnh Ngôn, cô dựa vào cạnh bàn làm việc, tò mò mà hỏi chồng.
– Anh cho bao nhiêu vàng? Mình có nên đặt mẫu riêng cho khác biệt không hả anh?
– Cho hai cây vàng đi, còn mẫu mã, em thích gì thì đặt đó, anh cũng không rành những chuyện này.
Ui mẹ ơi! Hai cây vàng… quả là nhà giàu có khác… tặng quà đầy tháng cho cháu tận hai cây vàng… quá xá giàu rồi!
Thấy Bông ngẩn người ra đó, Ngôn biết thừa vợ anh đang suy nghĩ điều gì. Anh lúc này mới ôm lấy eo vợ, kéo cô ngồi lên đùi anh, tay anh ôm trọn vòng eo thon gọn của cô, anh dịu giọng nói.
– So với suy nghĩ của em thì tài sản của nhà mình rất nhiều, nếu em mà biết chỗ ông nội giữ bao nhiêu sổ đỏ chắc em mất ăn mất ngủ vì sốc luôn mất. Tiền mặt mà anh cho em, đó chỉ là phần ít số tiền mà anh có, trong tài khoản của anh còn rất nhiều, sổ đỏ anh cũng có nữa. Vậy nên, em đừng ngạc nhiên khi thấy nhà mình vung tiền nhiều như vậy. Vì số tiền này không là gì so với tài sản mà mỗi người đang nắm giữ cả.
Dừng chút, dưới đôi mắt tròn xoe của Bông, Vĩnh Ngôn nhịn không được mà xoa xoa lưng cô, anh thâm tình mà nói với cô.
– Anh đang làm thủ tục sang tên sổ đỏ cho em, tài khoản ngân hàng anh cũng mở cho em, trong đó có tiền, là tiền của riêng em. Anh vẫn luôn tiếc vì không thể cho em được một đám cưới tử tế như người ta, vậy nên anh luôn cố gắng bù đắp lại cho em, làm hết những gì mà anh có thể. Anh cố gắng làm việc cũng là vì tương lai của em và con, anh sẽ cho em và con những gì tốt nhất trên đời này, anh nói được sẽ làm được.
Bông bị doạ rồi, vốn là đang bàn về chuyện tặng quà mừng đầy tháng cho cháu thì lại đùng một phát phát hiện ra bản thân sắp sửa có rất nhiều tiền. Đúng thiệt là thời tới cản không kịp, trong chớp mắt mà cô sắp thành phú bà rồi, kinh khủng quá đi!
Sẵn đang nói tới vấn đề tài sản, Vĩnh Ngôn cũng muốn nói rõ ràng một lần luôn cho Bông biết rõ.
– Còn về chuyện tranh giành tài sản của ông nội, anh không nói là anh không giành, nhưng nguyên tắc của anh là không cố chấp, cũng sẽ không hại người. Tất nhiên, anh cũng cần sự công bằng, con của anh sau này cũng phải được đối xử thật tốt, cả em cũng vậy. Anh có công việc của riêng anh, có tài sản của riêng anh, nhưng những thứ gì thuộc về anh thì anh vẫn sẽ lấy. Bản thân anh vốn dĩ là rất cầu tiến, nhưng sau khi có em rồi, anh càng trở nên tham vọng. Nhưng tham vọng của anh là chính đáng, không bất nhân bất nghĩa… em tin anh nha em!
Bông gật đầu lia lịa, cô tin anh chứ, tin tới sái cổ luôn mà. Chồng cô ra ngoài làm việc kiếm tiền vất vả, cô là vợ anh, làm sao mà cô không biết. Nhưng mà, cô cũng xót cho anh lắm, xót đứt ruột đứt gan. Bởi nếu anh mà biết anh không phải là con ruột của cha má chồng cô thì lúc đó anh sẽ như thế nào đây? Tương lai của anh, tham vọng của anh… ai sẽ đền cho anh đây?
Vành mắt Bông vô thức đỏ lên, cô rất muốn khóc, nhưng may là kiềm lại được kịp thời. Mà Vĩnh Ngôn khi nhìn thấy mắt vợ đỏ ửng lên, anh liền sốt ruột, lo lắng hỏi.
– Sao vậy vợ? Sao lại khóc? Anh nói gì dọa em hay sao? Đừng khóc, đừng khóc… anh không nói nữa… đừng khóc mà em…
Bông nhìn thấy rõ được biểu cảm đau lòng của chồng, cô nhịn không được mà ôm chằm lấy anh, mặt úp vào ngực anh, cô nỉ non từng tiếng.
– Em xúc động thôi… anh cho em nhiều quá… thiệt sự là cho rất nhiều…
Nghe vợ nói như vậy, Vĩnh Ngôn lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Anh ôm lấy cô, tay xoa xoa lưng cô dỗ dành, khẽ hôn lên đỉnh đầu vợ mình, nói lời yêu thương.
– Không nhiều mà em… anh cho em bao nhiêu cũng thấy không đủ. Ở chỗ anh… em muốn lấy cái gì thì lấy… lấy mạng anh cũng được… anh không oán than nửa lời.
– Em lấy mạng anh thì khác nào tự lấy mạng của em… ăn nói linh tinh!
Bông thì làu bàu trong miệng, còn Vĩnh Ngôn thì khoái chí mà nhe răng cười. Vĩnh Ngôn trước kia ai nói động một câu cũng khó chịu, vậy mà bây giờ lại cười ha hả khi nghe vợ mắng. Đúng thiệt là kiếp “mọi vợ”, thương vợ tới mức muốn đội lên đầu luôn mà!
*
Ngày đầy tháng Vĩnh Khang cũng là ngày mà thằng bé được xuất viện về nhà. Vĩnh Khang lúc này đã tròn trịa hơn được chút, đường nét trên gương mặt cũng trở nên rõ ràng hơn, mặc dù không bụ bẫm nhưng vẫn rất đáng yêu.
Bông đứng cạnh Vĩnh Ngôn, cô nhìn Vĩnh Khang tới không rời mắt, thích tới hai mắt sáng rỡ lên. Cũng không biết từ khi nào mà cô lại có tình cảm đặc biệt dành cho con nít như vậy, chắc có lẽ là do cô cũng đang mong muốn có một đứa con.
Sau khi tặng quà mừng cho Vĩnh Khang xong, hai bên gia đình ngồi xuống dùng tiệc. Tiệc đầy tháng không làm lớn, chỉ có hai bên nội ngoại và họ hàng thân thiết. Đáng lý đầy tháng sẽ tổ chức rất linh đình, nhưng vì ông chủ Lực lo cho sức khỏe của Vĩnh Khang nên mới quyết định làm đơn giản. Dù sao thì cũng còn một cái tiệc thôi nôi nữa mà, không lo là không tổ chức linh đình được.
Nhưng ở đây có người hạnh phúc dạt dào thì ở trong một căn phòng lạnh lẽo lại có người đang cảm thấy đau lòng đến xé ruột xé gan. Thục Mai đứng tựa bên cửa sổ, cô nhìn đoàn người bên nhà mẹ của Kim đang lục tục kéo nhau ra về. Lại nhìn bóng dáng Vĩnh Phát đang tất bật tiễn khách bên nhà vợ, nhìn nụ cười rạng rỡ của anh… trong lòng Thục Mai cảm thấy đau đớn khổ sở vô cùng…
Nước mắt thi nhau chảy xuống, hóa ra tình yêu mà Vĩnh Phát đã hứa hẹn với cô cũng chỉ có như vậy, chỉ có như vậy mà thôi…
Thục Mai cô thua rồi… ván cờ này cô thua sạch sẽ rồi!!!
*
Một đêm trời mưa giông gió, Bông ngủ không được ngon giấc, cô cứ chập chờn, lúc ngủ lúc lại tỉnh, không rõ lý do vì sao.
Tới hơn 3 giờ sáng, Bông đột nhiên giật mình tỉnh dậy, trên trán cô có chút mồ hôi, kèm theo đó là ánh mắt mông lung lạ thường. Nhìn sang bên cạnh thấy Vĩnh Ngôn vẫn đang ngủ, lòng cô vô thức lại trùng xuống thêm một nhịp…
Giấc chiêm bao vừa rồi là như thế nào? Sao cô lại mơ thấy có một người phụ nữ đem tới cho cô một đứa bé. Mà điều đặc biệt là đứa bé được người phụ nữ kia bồng lại chính là chồng cô… chính xác là Vĩnh Ngôn khi còn nhỏ…
Người phụ nữ đó là ai? Vì sao lại bồng Vĩnh Ngôn nhà cô? Mà cảm giác trong mơ rất thật, thật tới mức cô có thể nhìn thấy được ánh mắt chua xót đau khổ của người phụ nữ kia…
Chuyện này… không đơn giản chỉ là nằm chiêm bao thôi… có phải vậy không?
Cô hoang mang quá, thật sự hoang mang quá!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!