Bần Nữ Gả Nhà Giàu
Phần 36
Màn đêm dần buông xuống, Bông đã ngồi ở đây được hơn mười lăm phút rồi, cái gì cần nghe cô cũng đã nghe hết, có điều là cô không biết phải nói cái gì vào lúc này mà thôi…
Theo như những gì mà ông nội Chiến vừa nói thì ý của ông là ông muốn Vĩnh Ngôn tạm thời cứ giữ Hạnh Thảo ở lại, đợi tới khi nào nhà họ Nguyễn Vĩnh ghi tên được vào hội “Thượng Cửu” của giới hào môn, lúc đó tự khắc ông nội sẽ có cách đưa Hạnh Thảo rời khỏi Vĩnh Ngôn.
Họ Nguyễn Vĩnh chỉ còn cách một bước rất nhỏ nữa để ghi danh vào hàng ngũ hào môn thế gia, tất cả mọi người đã cố gắng trong suốt mấy chục năm qua, không thể vì chuyện cỏn con này mà phá hỏng hết mọi chuyện được. Chỉ cần quy thuận theo khế ước, giữ Hạnh Thảo ở lại, đợi ngày họ Nguyễn Vĩnh trở thành một họ tộc lớn thì không sợ không có cách đẩy một Hạnh Thảo nhỏ bé ra ngoài…
Vĩnh Ngôn trầm lặng suốt từ nãy tới giờ, thần sắc anh lạnh tanh, lãnh khí tỏa ra ngút trời. Cũng không ai rõ là anh đang suy nghĩ điều gì, chỉ thấy anh lúc này trông rất khủng bố, tới thở thôi cũng khiến cho người khác phải kiêng dè.
– Ông nội… ý của ông là bắt buộc phải để Hạnh Thảo ở lại?
Ông nội Chiến cũng khổ tâm không kém, nghe cháu trai hỏi, ông khẽ gật đầu, vừa trả lời, vừa chuyển dời tầm mắt qua lại giữa Vĩnh Ngôn và Bông.
– Có thể nói là bắt buộc, nhưng như những gì ông đã hứa, chỉ cần đợi họ Nguyễn Vĩnh mình ghi tên được vào hội Thượng Cửu thì ông sẽ tự có cách đẩy Hạnh Thảo đi. Hai vợ chồng con coi như là vì ông nội, vì tương lai của dòng họ mà hy sinh một chút nha hai đứa. Ông cũng hứa sẽ không để cho Bông chịu thiệt thòi, chắc chắn sẽ không để cho Hạnh Thảo lấn lướt bé Bông. Giữ Hạnh Thảo ở lại, giống như là giữ một người họ hàng xa về chơi, không có địa vị, cũng không có quyền lực gì… hai đứa có đồng ý không?
Vĩnh Ngôn thật sự không nhịn nổi nữa, anh cũng đã tính tới chuyện sẽ đưa Bông rời đi, bởi anh không thể chấp nhận được chuyện để cho Bông phải chịu thiệt thòi. Anh đã từng chứng kiến cảnh Thục Mai và Kim chung chồng, giữa hai người bọn họ có tranh đấu ngầm ra sao, lẽ nào anh nhìn không thấu. Giữ Hạnh Thảo ở lại giống hệt như là một quả bom nổ chậm vậy, mặc dù anh biết cô ta không có tình cảm với anh, nhưng anh thật sự không cảm thấy yên tâm trong lòng. Chỉ có điều… nếu lần này anh không đồng ý thì Hạnh Thảo vẫn sẽ được giữ lại bằng cách này hoặc là cách khác. Và nếu anh cứ thế đưa Bông rời đi, Hạnh Thảo sẽ đường đường chính chính thay thế vị trí của vợ chồng anh thông qua tờ khế ước quy thuận, lúc đó mọi chuyện sẽ còn tệ hại hơn rất nhiều nữa…
Khế ước quy thuận… mẹ nó… ở đâu lại tòi ra một bảng khế ước nhảm nhí như vậy được hay thật!
Vĩnh Ngôn càng suy nghĩ càng thấy tức giận, anh không kìm chế nổi nữa, liền trực tiếp hỏi thẳng ông nội mình.
– Nội… con biết nội cũng là bất đắc dĩ mới đưa ra quyết định này. Nhưng quyết định này của nội có phải là đang làm khó cho vợ chồng con quá rồi hay không? Nội nói là xem Hạnh Thảo như một người bà con xa tới nhà chơi, nhưng trên thực tế đâu phải như vậy. Cô ta ở đây, mang danh là vợ bé của con đó… là vợ bé đó nội! Nếu để chuyện này tới tai nhà vợ con thì sao, bên đó sẽ nghĩ thế nào về nhà mình? Còn vợ con nữa, bắt cô ấy sống chung với vợ cũ của con… chuyện này chỉ cần nghĩ tới thôi cũng thấy kỳ cục chứ đừng nói là phải chấp nhận như vậy!
Ông nội Chiến cũng không xuống nước được nữa, lòng ông đã quyết, ông chỉ có thể làm tới cùng.
– Vậy chứ con định giải quyết chuyện này thế nào? Con có cách gì khác hay sao hả Ngôn? Khế ước quy thuận đó là khế ước thật, không phải đồ giả, là tổ tiên cụ sơ nhà mình đã kí riêng với nhà họ Võ. Nếu lần này mình không chấp thuận theo ý muốn của bên họ Võ, bọn họ sẽ đem chuyện này trình lên hội Thượng Cửu, tố cáo nhà Nguyễn Vĩnh mình không trọng lời hứa. Con cũng biết đối với một họ tộc, việc không trọng lời hứa là nghiêm trọng tới như thế nào mà Vĩnh Ngôn, trong khi đây lại còn là lời hứa của tổ tiên đời trước nữa. Con là con cháu của Nguyễn Vĩnh, con phải có trách nhiệm đưa gia tộc đi lên. Chuyện này ông nội đã dàn xếp xong hết rồi, hai đứa các con chỉ cần gật đầu đồng ý là được. Hạnh Thảo nó cũng không giành cái gì của Bông, nó cũng không cần con làm chồng của nó… vậy thì con ngại cái gì? Con nói nội nghe coi… con ngại cái gì?
– Nói thì nghe rất dễ, nhưng nội có chắc nhà họ Võ chỉ muốn có như thế thôi không? Nếu trong thời gian Hạnh Thảo ở lại đây, cô ấy gây ra bất lợi gì cho vợ chồng con, gây ra thương tổn gì cho vợ con thì ai sẽ chịu trách nhiệm?
– Nội sẽ chịu trách nhiệm! Nội sẽ là người chịu mọi trách nhiệm về an toàn mạng sống cho vợ của con…. con thấy đủ chưa? Đủ chưa?
Tình hình càng lúc càng căng thẳng, hai ông cháu sắp gây nhau tới nơi rồi. Bông thấy sắc mặt Vĩnh Ngôn đỏ hồng, mà sắc mặt ông nội Chiến cũng hồng không kém. Hoảng quá, cô vội kéo tay Vĩnh Ngôn, trực tiếp đứng ra hòa giải giữa hai người.
– Nội… nội bình tĩnh đã… nội đừng giận… anh Ngôn chỉ là vì lo lắng cho con nên mới như vậy thôi… nội bớt giận… bớt giận nghen nội…
Trấn an ông nội trước, Bông mới quay sang vỗ vỗ vào lưng Vĩnh Ngôn, cô dịu giọng, khuyên nhủ anh.
– Anh bình tĩnh lại đi… nghe em… bình tĩnh lại…
Vĩnh Ngôn biết anh đang rất tức giận, cũng sợ là anh sẽ làm tổn thương ông nội, vậy nên khi nghe Bông khuyên bảo, anh liền dịu xuống, không tiếp tục chất vấn ông nội nữa. Chuyện này xảy tới với anh thực sự quá mức bất ngờ, nhất thời có nhiều chuyện khiến anh nghĩ chưa thông, tâm trí anh lúc này thực sự rất rối. Nếu cho anh thêm thời gian, anh nghĩ là anh sẽ tìm ra được mấu chốt của vấn đề. Bởi anh luôn nghĩ, Hạnh Thảo không đơn giản tới đây ở chỉ vì nguyên nhân tổ tiên họ Võ trách phạt gì đó… nguyên nhân này anh không tin!
Bông so với Vĩnh Ngôn thì cô có thời gian tiếp thu chuyện này nhiều hơn anh một chút, mặc dù vẫn còn rất ngỗn ngang trong lòng nhưng trên cơ bản, Bông cũng đã có quyết định cho riêng mình. Tất nhiên, chuyện giữ Hạnh Thảo lại là chắc chắn, cô cũng không muốn làm khó ông nội Chiến làm gì…
Ngồi ngay ngắn, ánh mắt vững vàng, thái độ nghiêm túc, lời câu chữ rõ ràng mạch lạc, Bông bình tĩnh mà thưa chuyện với ông nội Chiến.
– Chuyện này… con cũng đã suy nghĩ kỹ rồi. Về chuyện giữ Hạnh Thảo ở lại, con không có ý kiến…
– Bông… em…
Biết Vĩnh Ngôn muốn ngăn Bông, nhưng Bông đã nhanh trí hơn, cô chặn ngang anh lại, gật đầu ra hiệu cho anh, muốn anh để cô nói hết.
Thấy Vĩnh Ngôn không còn muốn ngăn cản lời nói của Bông nữa, cô lúc này mới nghiêm túc mà tiếp tục thưa chuyện với ông nội.
– Con đồng ý để Hạnh Thảo ở lại, nhưng ông nội phải hứa chắc là ông nội sẽ làm đúng như những gì mà ông nội đã hứa với vợ chồng con. Tức là, Hạnh Thảo chỉ ở lại đây tới khi nào họ Nguyễn Vĩnh mình được ghi danh vào hội Thượng Cửu. Hạnh Thảo sẽ không có địa vị rõ ràng gì ở nhà mình, không có quyền lực, càng không có quyền tranh chấp bất cứ thứ gì của vợ chồng con…
Ông nội Chiến có chút sững sốt trước quyết định này của Bông, chỉ có điều là ông cũng không tỏ ra kinh ngạc quá mức. Nét vui mừng hiện hữu sâu qua đáy mắt, ông nội Chiến vội gật đầu xác nhận với Bông.
– Nội hứa, những cái này nội bảo đảm cho hai đứa.
Bông gật đầu vâng dạ, cô vẫn còn nói tiếp, vẫn chưa trình bày xong ý kiến của mình.
– Nhưng mà, con cũng có một điều kiện này, con hy vọng là ông nội sẽ đồng ý cho con.
– Điều kiện gì… con cứ nói…
Bông đã nghĩ rất kỹ, khoảng thời gian đợi Vĩnh Ngôn về nhà, cô đã nghĩ rất kỹ lưỡng về chuyện này rồi. Đi thì chắc chắn là không được, nhưng nếu ở lại thì phải được đảm bảo an toàn tuyệt đối, cô muốn như vậy.
– Dạ… điều kiện của con là… con muốn dọn vào nhà trúc để ở ạ. Con biết nhà trúc trước giờ ông nội không cho ai vào ở trong đó, nhưng mà gần đây, sức khỏe con không tốt, cộng thêm chuyện này của Hạnh Thảo… con thực sự không muốn sống chung nhà với cô ta. Nếu con dọn ra ngoài ở thì con sợ là nhà mình sẽ mang tiếng với thiên hạ, nhưng kêu con sống chung với Hạnh Thảo thì con… con không chấp nhận được. Vậy nên, con hy vọng ông nội có thể cho con dọn vào nhà trúc ở trong thời gian chờ đợi mọi người giải quyết Hạnh Thảo… được không ạ?
Ông nội Chiến nhíu mày nhìn Bông, ông không vội trả lời, mà dường như là đang suy xét xem có nên cho Bông vào ở nhà trúc hay không. Nhà trúc này là một kiểu biệt thự nhỏ có vườn biệt lập, khu nhà trúc gần sát bên cạnh nơi ông nội Chiến đang ở, rất an ninh, cũng rất mát mẻ trong lành. Ông nội Chiến cho xây dựng lên nhà trúc nhưng không ở, mà ông cũng không cho con cháu vào ở vì sợ làm hỏng kiến trúc bên trong. Phải nói là ông nội Chiến rất “cưng” nhà trúc này, cũng chưa thấy ông hứa sẽ cho ai nhà trúc này của ông…
Vĩnh Ngôn mặc dù đang còn rất tức giận vì chuyện của Hạnh Thảo, nhưng anh cũng không phải là kiểu người nóng nảy hồ đồ. Nghe vợ đề nghị xin được vào nhà trúc ở, Vĩnh Ngôn liền hiểu ra ý của Bông, anh nén cơn giận xuống mà nói thêm vào giúp vợ.
– Con thấy như vậy rất tốt, nếu ông nội đã cương quyết giữ Hạnh Thảo ở lại thì nội phải đảm bảo an toàn cho vợ con. Nhà trúc gần sát bên cạnh chỗ nội, có người canh chừng, con có đi làm xa cũng đỡ thấy lo vợ con ở nhà hơn. Nội đã hứa sẽ không để cho vợ con thiệt thòi thì đây chính là cách, chỉ cần tách vợ con và Hạnh Thảo khỏi nhau là ổn… con cũng sẽ không ý kiến gì thêm nữa.
Cũng không còn cách nào khác, ông nội Chiến cuối cùng cũng đồng ý để cho vợ chồng Vĩnh Ngôn dọn vào nhà trúc ở. Thật ra thì để Bông sống trong nhà trúc cũng là một ý kiến tốt, ở đây cách xa nhà chính, lại gần sát bên cạnh chỗ ông nội Chiến, chắc chắn Bông và Hạnh Thảo sẽ không có cơ hội được gặp nhau.
Sắc mặt dịu xuống, như đã thống nhất được ý kiến, thái độ của ông nội Chiến cũng dễ chịu hơn vừa rồi rất nhiều.
– Bông đã muốn như vậy thì cứ quyết định như vậy, hai đứa thu xếp dọn vào nhà trúc, muốn ở bao lâu thì tùy. Nhưng phải nhớ không được thay đổi kiến trúc bên trong khuôn viên, nội không cho phép tụi con làm trái ý nội về khoản này, hiểu chưa?
– Dạ/ Dạ con biết rồi nội!
Cứ như vậy, chuyện của Hạnh Thảo coi như giải quyết xong. Hạnh Thảo ngày mai sẽ dọn tới nhà Vĩnh Ngôn để ở, phòng ngủ của cô ấy được sắp xếp ở chỗ phòng nghỉ của khách, không chung đụng với chỗ nghỉ của chủ nhà. Còn về phần Bông, Bông sẽ dọn vào nhà trúc để ở, thời gian này Bông sẽ ở nhà trúc, nếu không có chuyện gì cần thiết thì cô cũng sẽ không ra ngoài.
Nhà ông cụ Chiến chỉ trong một ngày đã có sự thay đổi bất ngờ, cũng không ai dám chắc là… có còn gì đó thay đổi nữa hay là không?!
*
Bận rộn một trận mới chuyển xong đồ đạc cần thiết về nhà trúc, trên cơ bản thì nhà trúc không thiếu thứ gì, Bông chỉ cần dọn quần áo đồ đạc của vợ chồng cô tới là có thể ở được.
Dọn dẹp sắp xếp xong xuôi, Bông tắm rửa qua loa một trận, lúc ra ngoài, cô nhìn thấy Vĩnh Ngôn đang nghe điện thoại, trông anh có vẻ nghiêm túc lắm, chắc là đang bàn chuyện làm ăn.
Hộp quà nhỏ được cô giấu trong túi quần ngủ, cô đang do dự không biết nên đưa liền cho anh hay là đợi lát nữa anh tắm xong thì cô sẽ đưa đây nữa…
– Hoa… sao đứng ngẩn ngơ ở đó vậy? Lại đây anh sấy khô tóc cho em, khuya rồi đừng để tóc ướt…
Nghe chồng gọi, Bông thoáng tỉnh người, cô nhét sâu hộp quà nhỏ vào trong túi, sau đó đi nhanh về phía giường, để Vĩnh Ngôn giúp cô hong khô tóc.
Bông ngồi trên giường, trong phòng không bật máy lạnh nhưng vẫn rất mát mẻ, đây là do thiết kế của nhà trúc, rất đặc biệt. Bông không biết nhà trúc này sẽ thoải mái như vậy, nếu không có cô Út Chi cho ý kiến thì có lẽ giờ này vợ chồng cô đã dọn ra ngoài sống luôn rồi. Bây giờ nghĩ lại thì sự quyết định này của cô là quá chính xác, sống ở đây vừa thoải mái, vừa an toàn, mà còn vừa riêng tư nữa. Không lo sẽ đụng mặt Hạnh Thảo, cũng không cần lo tới chuyện má chồng cô soi mói gây chuyện thị phi. Bông vừa có thể làm vừa lòng ông nội Chiến, mà cô cũng có thể an ổn ở đây dưỡng thai. Mục đích chính của cô vẫn là muốn dưỡng thai cho thật tốt, vậy nên dọn vào nhà trúc ở là quá mức hợp lý.
Vĩnh Ngôn nhìn thấy vẻ mặt của vợ như đang rất thoải mái tận hưởng, anh nhịn không được, lúc này liền muốn hỏi cho ra chuyện.
– Hình như là em rất thích chuyện Hạnh Thảo tới đây ở thì phải?
Nghe Vĩnh Ngôn hỏi một câu kỳ lạ như vậy, Bông liền xoay người nhìn anh, cô nhìn vào gương mặt hầm hầm của anh, cô hỏi.
– Sao lại thích? Làm gì có ai thích chồng mình có thêm vợ? Cũng làm gì có ai thích sống chung với vợ cũ của chồng mình bao giờ hả anh?
Vĩnh Ngôn có vẻ đang buồn bực trong lòng, anh nói giống như đang giận dỗi vậy.
– Anh thấy em thích thú lắm. Tính ra là em không hề ngăn cản việc Hạnh Thảo ở lại đây luôn đó Hoa… bộ không thấy ghen hả em?
Bông nhìn chồng mình, cô cuối cùng cũng nhận ra được biểu cảm khác lạ của Vĩnh Ngôn. Ra là anh đang giận dỗi, giận dỗi vì cô không ghen tuông, giận dỗi vì cô không thèm phản đối việc cho Hạnh Thảo ở lại…
Tự dưng phát buồn cười, Bông cười tủm tỉm, cô nhìn chồng mình, vừa cười vừa nói.
– À… ra là chồng em đang không vui khi thấy em không ghen á? Nhưng mà có gì đâu để ghen, anh đâu có thích Hạnh Thảo? Chừng nào anh giống như anh Phát với Thục Mai thì mới nên ghen… còn chuyện này của Hạnh Thảo là khác mà.
Vĩnh Ngôn nhếch nhẹ khóe môi, anh giận dỗi nói.
– Em chờ anh thay lòng đổi dạ rồi mới ghen hả em? Em không thể bình thường được như vợ người ta hả? Em không thương anh nhiều như anh nghĩ rồi…
Ôi ôi! Giận rồi! Tủi thân rồi kia kìa… chồng ơi là chồng!
Bông thật sự là không chịu được trước biểu cảm ủy khuất này của Vĩnh Ngôn nhà cô, trông đáng thương quá đi mất thôi. Cũng không còn nghĩ được những chuyện gì khác, Bông lúc này liền lấy trong túi quần ra một chiếc hộp nhỏ mà cô đã giấu giếm suốt từ nãy tới giờ. Cô kéo tay Vĩnh Ngôn, sau đó đặt vào trong lòng bàn tay anh hộp quà, cô cười bí hiểm, nói với anh.
– Đừng hỏi em cái này là cái gì, anh mở ra coi đi, sẽ rất bất ngờ!
Vĩnh Ngôn nhíu mày nhìn vợ, anh hết nhìn vợ rồi tới nhìn chằm chằm vào hộp nhỏ trong tay. Cũng không hiểu vì sao lòng anh tự dưng lại hồi hộp lạ thường, tim đập nhanh hơn, tay mở nắp hộp cũng trở nên run run kỳ lạ…
Hộp nhỏ được mở ra, Vĩnh Ngôn nhìn thấy bên trong có một cái thẻ gì đó… thẻ dài dài như chiếc que… họa tiết hơi kỳ lạ…
Vĩnh Ngôn cầm chiếc “thẻ” lên ngắm nghía, anh thấy trên thẻ có một vạch đỏ đậm, loáng thoáng có thêm một vạch hồng lợt song song với vạch đỏ đậm nữa. Thẻ này là gì đây nhỉ? Sao trông có vẻ… hay là… đây là thẻ thử thai?
Hai chữ “thử thai” vừa thoáng qua đã vội làm cho đại não của Vĩnh Ngôn thức tỉnh. Anh ngồi thẳng lưng, hai mắt mở to, anh do dự ngập ngừng mà hỏi vợ mình đang cười tươi như hoa nở ở trước mặt.
– Cái này là… thẻ thử thai đúng không em? Có phải là em… có… có…
Bông chết lặng khi nghe cụm từ thẻ thử thai của Vĩnh Ngôn, cô nhịn không được mà cười lớn.
– Là que thử thai… là que thử thai anh ơi! Cái gì mà thẻ thử thai… anh ngố thiệt luôn á!
Vĩnh Ngôn quỳ hẳn lên trên giường, tay anh vịn lấy vai vợ, anh rối rít nói năng loạn xà ngầu.
– Nhưng mà… thẻ… à không… que… cái que này nó nói cái gì? Là có thai… anh có thai với em… không không… em có thai với anh… trong bụng em có em bé… đúng không em? Em nói anh nghe đi, anh run quá… em… phải vậy không hả em?
Ánh mắt mong chờ, biểu cảm mong chờ, toàn thân đều là mong chờ… chưa bao giờ Bông thấy Vĩnh Ngôn nhà cô hoảng loạn tới mức rối loạn ngôn ngữ nghiêm trọng như vậy. Chắc hẳn là anh đang hồi hộp lắm, tay anh run run rồi đây này, trông thương quá đi thôi!
Niềm hạnh phúc xuất phát từ tận sâu trong lòng, Bông muốn đem niềm vui sướng này truyền cho Vĩnh Ngôn. Mắt đối mắt, trước sự chờ mong của anh, cô chậm rãi mà chắc nịch thông báo.
– Em có thai! Hai vợ chồng mình… sắp có con rồi đó anh!
Một giây, hai giây, ba giây rồi ba mươi giây trôi qua, Bông không hề nghe thấy một chữ nào phát ra từ miệng Vĩnh Ngôn. Anh giống như là bị nghẹn vậy, toàn thân bất động, tới mắt cũng không chớp được luôn mà…
Ngay lúc Bông định lây cho Vĩnh Ngôn tỉnh dậy thì anh đột nhiên nhảy cẫng lên trên giường, sau đó nhảy xuống sàn nhà, chạy đông chạy tây như gà mắc đẻ. Vừa chạy anh vừa cười, mà cũng không rõ là anh cười hay khóc nữa, bởi chẳng nghe thấy tiếng cười nào từ miệng của anh phát ra…
Chạy được vài vòng, Vĩnh Ngôn lúc này mới vòng tới bên giường, anh lại nhảy lên giường, hai mắt rưng rưng, nụ cười rộng toạc, anh ôm lấy Bông, nói năng lắp bắp không ra hơi.
– Bầu… anh sắp được làm cha… anh vui quá… anh… anh…
Bông cũng rối theo anh, cô ôm lấy anh, bảo anh bình tĩnh, cô vội vàng nói.
– Gì mà… giống gà mắc đẻ quá vậy hả anh, bình tĩnh lại, bình tĩnh. Sắp làm cha rồi, phải làm gương cho con đó nha trời!
Mãi tới giờ phút này, Vĩnh Ngôn mới có thể phát tiết được hết cảm xúc hạnh phúc sung sướng trong lòng mình ra ngoài. Anh ôm chặt lấy Bông, vừa hôn vừa cảm ơn cô rối rít, nếu cô không ngăn thì chắc anh đã bế bổng cô chạy nhong nhong trong phòng luôn rồi…
Không bế được nên Vĩnh Ngôn liền kéo Bông ngồi xuống, sau đó anh nhảy xuống giường, cẩn thận từng chút một mà hôn lên bụng của Bông. Vành mắt như rưng rưng, anh nghẹn ngào thổn thức nói với vợ con mình, những lời nói chân thành hạnh phúc nhất từ sâu thẳm trong thâm tâm của anh.
– Cảm ơn em, anh thương em và con… anh thương mẹ con em nhiều lắm. Cảm ơn con đã đến, cảm ơn vợ, cảm ơn em nhiều lắm vợ ơi. Cuối cùng thì anh cũng… anh cũng có con rồi… anh được làm cha rồi!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!