Kỳ Hạn Ái Muội - Chương 41: Chương 41
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
17


Kỳ Hạn Ái Muội


Chương 41: Chương 41


Kỳ Ngôn nghĩ chính mình mặc áo lông, đeo tai nghe đã là ăn mặc rất dày rồi, không nghĩ đến khi vào phòng học đã thấy Hạ Tri Dương quấn kín tới nỗi tưởng đâu cậu ta mập thêm 10 cân.
Bao tay, khăn quàng cổ…! không thiếu món nào.

Thấy Kỳ Ngôn nhìn mình chằm chằm, Hạ Tri Dương cúi đầu ngó cái áo khoác màu cam trên thân: “Có phải mặc vào bao nổi không? Đây là trend mới nhất hiện nay của Leto nhá!”
Cậu ta vụng về cởi áo khoác, chỉ bên trong: “Xem nè, không chỉ chống đạn mà còn phòng việc va chạm, thậm chí phòng nổ luôn, lúc nguy cấp bảo vệ một mạng của tui nè.”
Kỳ Ngôn hiểu sao cái áo này được hoan nghênh rồi, liền nói: “Gần đây cậu có muốn ở lại trường không? Hệ thống phòng hộ của trường khá tốt, an toàn hơn nhiều.”
“Ý! Có lý có lý, không cần ngồi xe về nhà, giảm bớt tỷ lệ xảy ra sự cố xe huyền phù!” Ánh mắt Hạ Tri Dương phát sáng, đấm vào lòng bàn tay: “Đề nghị này hay! Tôi đi xin phép thử xem gần đây có thể ở lại trường không.”
Rồi lại thở dài: “Tui không muốn chết sớm một chút nào, trong nhà tui còn một lố xe huyền phù limited chưa lái lần nào đó.”
Lục Phong Hàn chuyển đề tài: “”Tình huống đặc biệt nghiêm trọng?”
Hạ Tri Dương đem mấy cái mình biết xổ ra hết: “Chắc là vậy, ba mẹ tui đều không có tinh thần nhìn tui nữa, mỗi ngày ra cửa không phải uống trà chiều thì là hẹn ăn tối, một đám người ngày đêm tụ tập thương lượng, bàn chuyện.

Cái cụ thể thì tui không rõ nhưng có lẽ phải chú ý an toàn.

Nhà tui mấy đời toàn con một, từ sau khi cậu bị thương nặng, ba me tui không muốn cho tui ra ngoài, lại sợ trong nhà bất ngờ nổ mạnh, chết chùm một lượt thì sao.”
Lại hỏi Kỳ Ngôn: “Trong nhà ông có phải chẳng ai nhắc nhở gì không?”
Kỳ Ngôn gật đầu.
Hạ Tri Dương tức giận: “Tui biết mà! Giang Vân Nguyệt không phải mới được bảo lãnh ra sao, bà ta lại làm như chả có gì xảy ra, khắp nơi tụ hội uống trà! Mẹ tui hôm qua còn nói với ba tui, nói số bà ta không tệ, không chỉ vẫn yên ổn làm Kỳ phu nhân, mà trong mấy người chết bất ngờ kia có hai người không có quan hệ tốt với bả.”
Lục Phong Hàn chăm chú: “Trùng hợp thế?”
“Đúng đó, có một người vừa trong buổi trà chiều nói bà ta xuất thân đê tiện, vào tù là đáng.

Tới khuya về nhà thì gặp sự cố ngoài ý muốn mà chết đi.” Hạ Tri Dương đoán mò: “Tui nghi bà ta có kỹ năng nguyền rủa gì đó.”
Lục Phong Hàn không tin chuyện nguyền rủa, càng nghi ngờ sâu thêm.

Trong sảnh nhà họ Kỳ, mấy vị phu nhân đang ngồi uống trà cũng đang tán gẫu sự kiện này, nói người đó không tích khẩu đức, vận may kém.

Giang Vân Nguyệt giấu vẻ đắc ý, nói mình có việc phải đi nhà bếp, tạm thời rời đi.

Mới đi một đoạn thì có người đuổi theo.

Đó là mẹ của Sa Kha, hai đứa con trai là bạn học tốt nên quan hệ hai nhà cũng thân cận.

Vừa vào nhà bếp, Giang Vân Nguyệt dắt mấy khối bánh tinh xảo lên đãi, lưu ý thời gian.

Vẻ mặt mẹ Sa Kha ân cần, không giống giả đò: “Đứa nhỏ Giang Khải này chỉ tạm thời bị ma quỷ ám ảnh, vẫn rất ưu tú.

Giờ không thể vào Turan, tính đi nơi nào?”
Ngó thấy có bóng người, Giang Vân Nguyệt phiền muộn: “Tôi đang lo lắm.

Sau chuyện này ba nó cũng giận mẹ con tôi, bà biết mà, tôi và nó chỉ có thể dựa vào ông ấy.

Trước đây Văn Thiệu rất thích nó, giờ Kỳ Ngôn quay lại thì mọi chuyện cũng khác.”
Hiểu bà ta muốn nói gì, mẹ Sa Kha kinh ngạc che miệng: “Lúc Sa Kha nói với tôi tôi còn không tin, thật à? Tuy Kỳ Ngôn bị nuôi bên ngoài nhưng Kỳ Văn Thiệu vẫn luôn hết lòng chỉ dạy để kế thừa nhà họ Kỳ sao?”
Mắt Giang Vân Nguyệt đỏ lên, như muốn che giấu mà cúi đầu: “Dù sao Kỳ Ngôn cũng là con ruột của ông ấy, lại thông minh, Văn Thiệu cho tiền nó, giúp nó lót đường vào Turan, tôi hiểu hết.”
Bà ta nghẹn ngào: “Chỉ là con trai tôi đáng thương, bị ba nó đem đi làm đá kê chân cho anh trai.

Tôi thấy nguy hiểm nên mới muốn lấy thưởng cho Giang Khải, bỏ thêm chút tiền mà không ngờ…”
“Không ngờ người cướp hết danh tiếng là Kỳ Ngôn.” Mẹ Sa Kha thở dài: “Cô vẫn quá nóng vội.”
“Làm sao mà tôi không vội cho được?” Giang Vân Nguyệt càng nói càng buồn khổ: “Hiện tại Kỳ Ngôn chiếm hết tiếng tốt, Giang Khải thì bị Turan cho thôi học, trường khác cũng không muốn nhận nó.

Nó mới 18 tuổi, phải sống làm sao?”
Giang Khải đang trốn bên cạnh cửa, vốn chỉ muốn vào nhà bếp lấy đồ ăn, không biết lại bất ngờ nghe thấy “Chân tướng”.

Thì ra mọi chuyện đều có lý do!
Thì ra nguyên nhân khiến hắn bị đuổi học, bị người ta xem thường phỉ nhổ, ở Giải thưởng Röntgen nhận hết nhục nhã, thành chuyện cười cho thiên hạ đều là do, đều là do bản thân chỉ là đá kê chân cho Kỳ Ngôn!
Thời khắc này, tinh thần bên bờ sụp đổ của hắn tìm được nơi chống đỡ, thâm tâm nổi lên lửa giận, mặt hắn trắng bệch lảo đảo chạy đi.

Hắn thầm nghĩ, nếu trên đời này không còn ai tên Kỳ Ngôn, nếu nó biến mất…!
Trong phòng bếp, xác định Giang Khải đã đi rồi, Giang Vân Nguyệt thu lại nước mắt vừa lựa chọn bánh ngọt vừa nghĩ….!
Đứa con này bà ta nuôi mười mấy năm, tuy không có tài cáng gì nhưng có vài thời điểm sẽ dùng được.

Giải quyết được Kỳ Ngôn, nhà họ Kỳ tạm thời sẽ không có người thừa kế.

Còn Kỳ Văn Thiệu, người đàn ông đó không còn là quý công tử hào hoa, phong nhã khiến Lâm Trĩ phải lòng nữa.

Đánh nhau thật, chưa biết ai thua ai thắng đâu.

Bà ta dùng dáng vẻ đoan trang đi về hướng nhà kính, mỉm cười – Giang Khải, con tuyệt đối đừng làm mẹ thất vọng.

Kỳ Ngôn ở lại phòng thí nghiệm thêm hai giờ, cùng mọi người trong tổ hoàn thành đối chiếu dữ liệu cuối cùng.

Trải nghiệm này rất mới mẻ với cậu: “Tôi vẫn cho rằng việc nghiên cứu khoa học luôn là một việc rất cô đơn, bây giờ phát hiện….”
“Có phải rất náo nhiệt không?” Tóc đuôi ngựa của Diệp Bùi đung đưa theo bước chân cô: “Mình thích yên tĩnh suy nghĩ một mình, cũng thích mọi người vui vẻ, ồn ào làm việc cùng nhau!”
Cô nhìn Kỳ Ngôn, cười: “Cậu biết cậu có một tật xấu rất lớn không?”
Kỳ Ngôn: “Tật xấu gì?”
“Quá lạnh lùng! Không phải nói là lạnh lùng không tốt, nhưng mà đôi khi cậu cũng nên nếm một chút khói lửa nhân gian, không chừng có gặp được nhiều niềm vui khác biệt!”
Diệp Bùi cố gắng kéo Lục Phong Hàn làm đồng minh: “Đúng không?”
Lục Phong Hàn đi theo bên người Kỳ Ngôn, cười: “Cậu ấy vui là tốt.”
Lên xe, Kỳ Ngôn lại mở màn hình ra tiếp tục cấu trúc “Phá Quân”.

Lục Phong Hàn lái xe vững vàng, hỏi: “Vừa làm nhiệm vụ tổ nghiên cứu, vừa làm Phá Quân, có mệt lắm không?”
Kỳ Ngôn lắc đầu: “Không, làm nhiệm vụ tổ nghiên cứu là thời gian nghỉ ngơi của tôi.

Còn việc của “Phá Quân” thì hơi mệt, làm việc kia giúp tôi có thể thư giãn đầu óc.”
Cậu giải thích: “Giống như việc tính toán giá trị cố định tầm trung của Shapley làm mình mệt mỏi, thì tính 2 + 2 =4 là nghỉ ngơi.”
Lục Phong Hàn cười rộ: “Đừng nói cậu này trước mặt bọn Diệp Bùi.”
Kỳ Ngôn nghi hoặc: “Tại sao?”
“Có thể gây tổn hại không thể cứu vãn với lòng tự trọng của bọn họ.” Lục Phong Hàn tiện tay niết mặt Kỳ Ngôn: “Sao cậu lớn lên thông minh thế này?”
Kỳ Ngôn đáp: “Hít không khí mà lớn.”
Lục Phong Hàn nhíu mày: “Tôi cũng hít không khí để lớn mà, sao không thông minh như vậy?”

Kỳ Ngôn suy nghĩ hai giây, an ủi: “Nhưng anh đẹp trai.”
Tay đang nắm vô lăng của Lục Phong Hàn siết lại.
Nhất thời không biết đáp gì, đành nhìn hướng khác không ngó Kỳ Ngôn nữa.

Đi thêm một lúc, anh đánh vỡ im lặng: “Có người theo dõi chúng ta.” Anh lười biếng đánh giá: “Kỹ thuật không ra sao, khó mà không chú ý.”
Ánh mắt của Kỳ Ngôn dời khỏi màn hình, nghe Lục Phong Hàn nói: “Hơi lạ.”
Lục Phong Hàn cũng cảm thấy lạ.

Nếu là kẻ mà mấy hôm nay liên tục tập kích người quyền quý thì kĩ thuật không thể kém vậy.

Chẳng lẽ, Kỳ Ngôn đã đắc tội ai đó rồi.

Ngồi trên ghế lái, Giang Khải nhìn chằm chằm chiếc xe thuộc về Kỳ Ngôn, ánh mắt điên cuồng.
Hắn không thể ngừng việc nghĩ đến, nếu không có Kỳ Ngôn thì hắn vẫn là Kỳ thiếu gia người người vây quanh, là người thừa kế sáng giá, thi vào Turan, sinh viên tốt tiền đồ rộng mở, mẹ hắn vẫn là Kỳ phu nhân cao quý.

Cuộc đời của họ không có bất kì vết nhơ nào.

Bọn họ sẽ không bị châm biếm, mỉa mai, không làm đá kê chân cho bất cứ ai.

Càng sẽ không bị cái gọi là gian lận học thuật đẩy vào ngục tối, và thân phận con ngoài giá thú vĩnh viễn là bí mật!
Tại sao Kỳ Ngôn lại tồn tại?
Nếu không có nó, thật tốt…
Trong mắt hắn ta tràn ngập tơ máu, nở nụ cười quỷ dị.

Ngón tay hắn ta dùng sức nhấn vào nút tăng tốc, nhìn thẳng về phía trước, giọng nói kẹt lại ở cổ, trong miệng lẩm bẩm: “Đi chết đi, đi chết đi, đi chết…..”
Trong nháy mắt, sau xe bị đâm vào, Lục Phong Hàn xoay vô lăng, ôm Kỳ Ngôn vào ngực.

Cùng lúc, hệ thống phòng hộ trong xe được khởi động bảo vệ cả hai chặt chẽ.

Cú va chạm mạnh thường khiến xe huyền phù nổ tung, người bên trong chắc sẽ tử vong, ngạc nhiên thay chỉ làm cho xe của hai người lõm một chút, xẹt ra tia lửa.

Nửa tiếng sau, cục cảnh sát.

Kỳ Ngôn và Lục Phong Hàn ngồi sát nhau trên sô pha, trong tay cầm một ly nước ấm.

Một bên khác, Giang Khải dựa vào tường ngồi đó, đầu cúi thấp, tóc dài che lại mặt mày.

Theo giám sát, xe Giang Khải đang chạy trên đường đột nhiên tăng tốc cực hạn, đâm vào xe huyền phù mục tiêu và kích hoạt phòng hộ trước khi va chạm, mục đích không nói cũng biết.

Chuyện này bước đầu phán định là mưu sát không thành.

Giang Khải tranh luận: “Tôi không có! Tôi không có cố ý giết người, tôi đang ngồi trên ghế lái thì đột nhiên xe mất khống chế…!gần đây ở Leto không phải hay xảy ra mấy chuyện như thế sao? Tôi hoài nghi xe của mình bị người ta động tay vào! Tôi bị oan!”
Cảnh sát lạnh lùng ngắt lời hắn: “Đã mở hộp đen trên xe rồi, chứng minh là cậu đã tự nhấn gia tốc.”

Không tiếp tục để ý hắn ta, cảnh sát nhìn Kỳ Ngôn và Lục Phong Hàn, chỉ vào hình ảnh giám sát: “Chỉ có đuôi xe bị lõm một chút.”
Loại sự cố thế này, dù xe có tốt đến mấy bị va chạm mạnh thế tuyệt đối làm xe nát bươm.

Lục Phong Hàn đáp: “Thân xe làm từ vật liệu tổng hợp kim loại lỏng.”
Cảnh sát nghẹn.

Vật liệu tổng hợp kim loại lỏng? Cái thứ đó…!có thể làm xe tăng luôn á?
Thì ra người có tiền xài tiền như thế.

Giữa Giang Khải và Kỳ Ngôn, cảnh sát chọn hỏi người sau: “Thông qua so sánh tư liệu, chúng tôi phát hiện hung thủ và nạn nhân có quan hệ pháp lí.

Vì tất cả còn là sinh viên nên chúng tôi đã liên hệ với người giám hộ, có ý kiến gì không?”
Vừa dứt lời, Giang Khải đột nhiên thẳng lưng, trợn to: “Không…” cao giọng: “Không được liên hệ!”
“Không được để ba biết….!Không được, không được để cho ba biết…”
Không lâu sau có tiếng bước chân truyền đến.

Người đầu tiên đi vào là Kỳ Văn Thiệu, Giang Vân Nguyệt mặc áo khoác nâu chậm hơn chút.

Trước mặt mọi người, ông ta tát vào mặt Giang Khải, không thể nhịn cơn giận: “Tuổi còn trẻ không lo học hành, lại học người ta mưu sát? Biết hiện giờ trên mạng đang nói gì không? Toàn bộ đang nói chuyện ngu ngốc của mày!”
Khoé môi Lục Phong Hàn lạnh lùng.

Kỳ Văn Thiệu vừa vào cửa, chưa hiểu chuyên gì, không quan tâm Kỳ Ngôn có bị thương hay không mà nguyên nhân tức giận hơn nửa là do trong nhà có chuyện xấu, ảnh hưởng đến mặt mũi của ông ta.

Anh cụp mắt nhìn Kỳ Ngôn, phát hiện cậu đem ly nước uống xong đặt lên bàn, ngẩn người, có lẽ đang nhớ về chuyện của “Phá Quân” mới tạm yên lòng.

Bên kia, Giang Khải co người không dám nhìn Kỳ Văn Thiệu.

Còn Giang Vân Nguyệt chỉ lo khóc, không nói nên lời..
Kỳ Văn Thiệu nhắm mắt lại, tay nắm thành đấm: “Tao đem mày nuôi ở nhà họ Kỳ, cố nuôi mày thành người ưu tú, giờ mày nhìn xem mày làm được cái gì? Gian lận học thuật nên bị giam, giờ thì cố ý giết người, danh tiếng của tao bị mày đạp đổ hết rồi!”
Mỗi một chữ ông ta nói ra đều làm cho Giang Khải run lên, lúc ngẩng đầu trên mặt toàn nước mắt, chật vật nói nhỏ: “Ba ơi, con sai rồi, con thật sự sai rồi, con chỉ nhất thời kích động, con không nên làm như vậy, con không nên, con không nên…!Ba ơi, xin ba cứu con, con sẽ nỗ lực, thật sự, xin ba tin con! Con sẽ nghe lời ba….”
Ông ta không để ý đến hắn, nhìn Giang Vân Nguyệt, uể oải: “Bà nhìn xem đứa con trai sốt của bà!”
Ánh mắt bà ta đỏ hoe, tay cầm vạt áo của chồng: “Văn Thiệu, em, em không thể làm gì được.

Nó lớn rồi, em không quản được nó, lúc ở Giải thưởng Röntgen.., là nó khóc lóc xin em giúp nó, em không nỡ nên mới ra tay, nó là con trai của em, làm sao mà em nhẫn tâm không giúp nó.

Em chỉ không hiểu được vì sao nó trở thành như vậy….”
Sau hồi lâu, Giang Khải mới mơ hồ hiểu được mấy lời của mẹ mình.

Là hắn ta khóc lóc cầu xin Giang Vân Nguyệt ư?
Không, là mẹ chủ động bảo hắn tham gia Giải thưởng Röntgen, nói cho hắn biết hết thảy đều đã được chuẩn bị, chỉ cần làm theo lời bà là có thể cầm cúp.
Kỳ Văn Thiệu xoa lông mày: “Con hư tại mẹ!”, giọng điệu lại ôn hoà hơn.

Giang Khải nhìn Giang Vân Nguyệt đang đứng cạnh Kỳ Văn Thiệu, sau khi bàng hoàng lại cười to.

Hắn hiểu rồi.

Đay là người ba mà từ nhỏ hắn luôn sùng bái, sợ hãi, nỗ lực lấy lòng.

Kia là người mẹ lợi dụng việc này tẩy trắng bản thân, sạch sẽ, thuần khiết.

Mấy lời hắn nghe được tại phòng bếp hẳn là cố ý?
Mẹ hắn còn giả vờ đến chậm vài giây sau ba, nụ cười hắn ta ác liệt, hắn nói không lớn nhưng đủ khiến mọi người ở đây nghe rõ: “Ba à, không phải trước đây ba nói còn là con trai ruột của ba và mẹ, máu mủ tình thâm, sẽ yêu con, thương con vô điều kiện hay sao?”

Sắc mặt Giang Vân Nguyệt bỗng trắng bệch.

Mấy phóng viên đi theo sau vô tình nghe được, đây…!đây không phải tin tức lớn hả?
Không phải con riêng của vợ, mà là….!con ngoài giá thú?
Giang Khải hài lòng nhìn vẻ mặt của Giang Vân Nguyệt: “Mẹ, lúc đầu mẹ nói với con là phải giả vờ thật biết điều, thật đáng thương, như vậy lúc ba đến thăm chúng ta, ba sẽ yêu thích con à.

Mẹ xui con diệt trừ Kỳ Ngôn, con cũng nghe lời mẹ, tại sao mẹ lại khóc?”
Giang Vân Nguyệt bấm móng tay vào cổ tay, cố giữ dáng vẻ của mình.

Mà phóng viên hiện trường cũng nhanh tay livestream lên mạng, sau vài giây ngắn ngủi đã có vô số phản hồi.

“…..Mới vào đã chơi lớn vậy luôn hả? Vụ tai nạn xe cộ này không phải vô tình, mà do con riêng mưu sát con hợp pháp? Rồi bé ba sau khi thượng vị cổ vũ con mình mưu hại con vợ trước? Rồi cả việc liên quan đến giải Rottgen nữa, đáng sợ vậy!”
“…..rõ ràng là con ngoài giá thú, lắc mình một cái liền biến thành con riêng của vợ nhằm hợp pháp hoá quyền thừa kế, ói nè oẹ!”
“…..một sinh viên Turan giơ tay phát biểu, trong trường lúc nào Giang Khải cũng gọi Kỳ Ngôn là anh trai, nhưng câu nào nói ra cũng ẩn ý Kỳ Ngôn có thái độ đối xử tệ bạc, hắn phải vì tình thân mà chịu nhục.

Nếu tôi mà là Kỳ Ngôn tôi không tức chết mới lạ! Phải nói chuyện với hắn? Phải dùng lời ngon tiếng ngọt, thái độ vui vẻ với hắn? Không biết xấu hổ ha gì? Gia đình đoàn kết ha, tuổi của Giang Khải còn không nhỏ hơn Kỳ Ngôn bao nhiêu, nhân phẩm rác rưởi!”
Kỳ Ngôn nhỏ giọng với Lục Phong Hàn: “Bọn họ thật ầm ĩ.”
Anh che tai cậu lại, học theo cậu nói nhỏ: “Đeo tai nghe tĩnh âm nha?”
Kỳ Ngôn lắc đầu, lúc này thiết bị đầu cuối cá nhân sáng lên, báo có tin nhắn mới.
Cậu mở ra, thì thấy là tin của phó cục Cục Tình Báo 5 Phùng Tích.

Nội dung tin nhắn ngắn gọn, ông báo cho Kỳ Ngôn biết trước có điều tra người dùng tiền mua chuộc Laurent, sai khiến kẻ đó làm Kỳ Ngôn mất hết danh tiếng, bị đuổi khỏi Turan.

Cậu cũng mở tệp đính kèm, là tài liệu và chứng cứ.

Không bất ngờ khi tên trên tài liệu viết là “Giang Khải”.

Đồng thời, cũng có một phần tài liệu được gửi đến cảnh sát phụ trách.

Lục Phong Hàn thầm đoán có lẽ anh ta nhận được thông tin giống Kỳ Ngôn, rõ ràng, Phùng Tích biết chuyện đang xảy ra ở đây, muốn giúp ông chủ nhỏ của anh.

Đúng như dự đoán, sau khi cảnh sát xem xong thì nghiêm túc nhìn Giang Khải: “Trừ tội mưu sát không thành, vào đầu tháng 9, cậu lợi dụng thông tin liên lạc chưa được đăng kí dùng 1 triệu tinh tệ yêu cầu sinh viên năm hai học viện Turan – Laurent cố ý mưu hại danh tiếng Kỳ Ngôn, khiến Kỳ Ngôn bị đuổi khỏi Turan.”
Mấy phóng viên bên cạnh bất ngờ, mà trên mạng cũng một mảnh kinh ngạc.

“….tôi chỉ nghĩ là con ngoài giá thú mưu sát không thanh, cư nhiên còn có tiết mục dùng tiền mưu hại, cố ý hạ thấp danh dự…”
“….hiểu, tên con riêng này có tâm lí đen thui, lúc đầu đã muốn ép người ta vào chỗ chết rồi! Theo pháp luật Liên Minh phải xử sao đây? Hi vọng phiên toà này được livestream cho toàn mạng đều biết, kết cục cuối cùng làm người ta mong đợi nha.”
Trời càng lúc càng tối.

Vì có chứng cứ hoàn chỉnh, nên Giang Khải bị bắt giữ tạm thời, chờ phán quyết.

Ở cửa cục cảnh sát, Kỳ Văn Thiệu và Giang Vân Nguyệt bị phóng viên vây quanh, vô số flycam bay trên không cận cảnh nét mặt, động tác của cả hai.

Giang Vân Nguyệt luôn đi theo sát Kỳ Văn Thiệu, nét mặt hoang mang, dù phóng viên có hỏi gì thì bà ta cũng chỉ rơi nước mắt, không nói lên lời.

Trước khi bị phóng viên bao vây, Kỳ Ngôn đã được Lục Phong Hàn dẫn lên xe.

Nhìn qua cửa sổ xe một chút, cậu thu tầm mắt lại, thấy anh lo lắng liền mở miệng: “Bọn họ là người không quan trọng, không cần lo cho tôi.”
Lục Phong Hàn nhìn vào ánh mắt thanh lãnh của cậu, không nói nữa mà dùng khí thế không được từ chối ôm người vào ngực.

Mắt Kỳ Ngôn trợn tròn, sau hoảng hốt ngắn ngủi thì đem cằm đặt lên vai Lục Phong Hàn..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN