Lời nói vừa thốt ra từ miệng người đàn ông trước mặt làm tim cô giật nảy lên một cái, anh ta đang bị điên hay sao vậy?
Cô cuống quýt bịt miệng Hứa Nguyên Khải lại gằn giọng:
– Anh im miệng lại cho tôi, có muốn tôi thả chó ra cắn anh không hả?
Hứa Nguyên Khải bám lấy bàn tay cô bỡn cợt:
– Tôi biết thừa nhà cô không có chó!
Khi tay chạm tay, Trương Cẩm Ngọc hốt hoảng rụt lại.
Không hiểu sao khi tiếp xúc gần với anh trái tim không tự chủ đập liên hồi, cô sợ bản thân nếu tiếp tục sẽ mắc bệnh lí tim mạch mất.
– Anh đi về nhanh đi, nhà tôi không rảnh tiếp khách.
Lời nói vừa dứt mẹ cô đã từ trong nhà bước ra cất tiếng làm cô giật bắn mình.
– Con về sao? Mẹ tưởng con không về, Cẩm Ngọc nói con bận công việc.
Anh nhìn mẹ của cô, khuôn mặt bà rất phúc hậu
nhưng sâu trong đôi mắt kia lại thập phần khắc khổ.
Trên người bà mặc một bộ quần áo mộc mạc, bước đi vốn dĩ chậm rãi chỉ là khi thấy anh liền rảo bước nhanh hơn, trên môi nở nụ cười vui mừng tiếp đón.
– Dạ cũng may tết này con được nghỉ mấy hôm nên về thăm mẹ luôn, con không nói với vợ vì muốn cô ấy bất ngờ đó mà.
Cái gì cơ? Vợ á! Trương Cẩm Ngọc nghe lời lẽ người đàn ông này thốt ra mà da gà da vịt thi nhau nổi lên, chưa kịp đáp lại thì bị câu nói của anh làm đứng hình.
– Nhưng mà có vẻ vợ con giận dỗi, con đứng nãy giờ mà cô ấy không cho con vào mẹ ạ!
Tên khốn! Cô thầm mắng nhiếc trong lòng nhưng ngoài mặt buộc phải đon đả mở chốt cổng.
– Em không cho anh vào bao giờ chứ! Em mong ngóng anh từng ngày còn không kịp!
Vừa thả ra mấy câu chữ dối lòng mình vừa phải nhanh chóng mở khoá cổng, cô đến phát điên mất thôi.
Hứa Nguyên Khải bước vào, trên tay còn cầm theo mấy túi quà được gói rất cẩn thận đẹp mắt.
Cô không biết anh nhọc công như vậy làm gì, điều mà cô lo lắng bây giờ chính là làm cách nào diễn trước mặt mẹ một đôi vợ chồng son sao cho giống.
Căn nhà nhỏ này thực sự đúng là có chút bất tiện so với chiều cao của anh.
Nhà cô căn bản chỉ có bộ bàn ghế gỗ đã dùng lâu năm nằm ở phòng khách.
Lúc anh bước vào toan thắp hương cô níu tay với ý định ngăn cản, thật lòng cô không muốn anh nhìn thấy gia cảnh nghèo nàn nhà mình, mỗi lần anh chì chiết trái tim cô đều rất đau.
Không phải cô xấu hổ mà là cô tủi thân, cô thấy mình thật vô dụng vì không thể cho các em và mẹ có một cuộc sống tốt đẹp hơn bây giờ và cô cũng không muốn anh nhìn thấy di ảnh của người đó.
Khi anh tiếp tục bước đi không có ý định dừng lại, Trương Cẩm Ngọc nhất quyết bám chặt lấy cánh tay anh không buông, một mực ngăn cản:
– Anh đừng đi, không cần vào trong đó.
Anh quay đầu lại nhìn cô, bàn tay nhỏ vẫn bám chặt vào vạt áo.
Cô gái này bị sao vậy nhỉ?
– Tôi chỉ vào trong một chút, cô nôn nóng muốn gặp tôi vậy à? Không sao, chúng ta cùng vào.
Nói rồi anh nắm chặt tay cô bước vào trong.
Tình huống này quả thực cô không ngờ tới nên vô tư bị anh kéo đi cũng là điều hiển nhiên.
Di ảnh của người đàn ông trên ban thờ thu hút sự chú ý của anh.
Dường như hiểu ra điều gì đó nên anh đặt hai túi quà lên trên ban thờ, tay rút bốn nén nhang ra bật lửa thắp lên.
Khi nhang đã nghi ngút khói, anh mới cùng cô trở ra ngoài.
Lúc chưa bước vào trong cô gái này vốn rất bình thường nhưng khi trở ra cả người căng thẳng gồng chặt thậm chí nổi cả gân xanh.
Rất nhanh sau đó tất cả trở lại như cũ, nếu không vô tình quay sang nhìn cô có lẽ anh sẽ không biết được cô vừa rất căng thẳng.
Bà Hạ nhìn thấy con gái và con rể thì vui vẻ, chắc hẳn bà đã nghĩ nhiều rồi, đôi mắt con rể bà nhìn con gái rất cưng chiều chỉ cần như vậy thôi trong lòng bà đã an tâm bội phần rồi.
Cẩm Đan, Cẩm Vân vui vẻ chào anh, hai đứa mới gặp Hứa Nguyên Khải được một lần ngày ra mắt hai bên, lễ cưới cũng vướng lịch học hơn nữa mẹ cô không cho đi nên đành phải bỏ lỡ.
Hôm nay gặp lại mới có thể nhìn kĩ được nhan sắc trời ban của anh.
– Chị ơi, anh rể đẹp trai quá!
Không hiểu sao mấy đứa em cô mê trai dữ thần, Trương Cẩm Ngọc đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu im lặng rồi nói khẽ:
– Suỵt, nói vậy anh ta tự cao.
Không biết anh đứng đằng sau cô tự bao giờ, cuộc trò chuyện bị anh nghe hết sạch.
– Em đang hạ thấp chồng em à?
Vai cô nảy lên một cái, tự dưng lù lù đằng sau cô không giật mình mới lạ, lại còn nói với giọng điệu nổi da gà đó nữa chứ.
Vì mẹ cô đang ở đây nên Trương Cẩm Ngọc dùng toàn bộ sự dịu dàng của bản thân đối đáp lại:
– Em nào có, chồng em đẹp nên em sợ có nhiều người ngắm thôi mà.
Thật lòng nói ra câu đó cô muốn vả miệng mình ghê nhưng tình thế bắt buộc nên đâu thể làm khác được.
Nhìn bộ dạng cố tỏ ra đang yêu thương nhau của cô anh lại phì cười, anh biết trong lòng cô đang chửi thầm chỉ là đang trước mặt mẹ nên phải diễn cho tròn vai.
– Anh ơi, anh đã ăn sáng chưa? Chị Ngọc có rang cơm, anh muốn ăn cùng không?
Chẳng để Hứa Nguyên Khải kịp lên tiếng cô đã xua tay ngăn cản giùm.
– Anh ấy không ăn đâu em
Một cánh tay to lớn của một người đàn ông vòng qua vai rồi đưa tay che miệng cô lại.
Khi cô vẫn chưa kịp phản ứng gì thì anh đã lên tiếng:
– Lấy nhau cũng được một thời gian rồi mà em chẳng hiểu tính của anh gì cả, đồ vợ nấu tất nhiên là phải ăn rồi.
Hành động bất ngờ này của anh đúng là cô không thể lường trước được, đúng là anh ta vẫn luôn kì lạ nhưng kì lạ đến mức này thì cô không ngờ tới.
Trước mặt mẹ đành phải mắt nhắm mắt mở cho qua vậy, đến khi về nhất định phải combat với Hứa Nguyên Khải một trận.
Sáng nay không ngờ tới anh sẽ đến nên cô chỉ làm đủ bốn phần ăn, thành ra khi mọi người ngồi vào mâm chẳng mấy chốc đã hết sạch.
Bình thường cũng không có thói quen ăn sáng nên cô dành phần của mình cho mọi người luôn mà xem ra vẫn không đủ.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Cẩm Đan dọn bát còn bà Hạ kéo cô vào trong phòng dặn dò.
– Hiếm có dịp các con về đây chơi, con ra chợ mua cái gì ngon ngon về, mà thường chồng con nó thích ăn gì con cứ mua nha.
Cô chỉ dám cười qua quýt cho xong, ngày thường anh thích ăn gì làm sao mà cô biết được chứ.
Mẹ cô đã nói vậy thì cô cũng đành làm theo, dù sao cũng lâu rồi mẹ chưa có dịp vui như vậy.
Với tay lấy chiếc áo khoác mỏng mặc vào, Trương Cẩm Ngọc nhanh chóng sửa soạn rồi đi ra chợ.
Vừa ra khỏi cửa đã bắt gặp ánh mắt của anh, cô ngại ngùng cúi đầu vờ như chưa thấy.
Anh hắng giọng:
– Em định đi đâu?
– Anh ở nhà đi, tôi ra chợ một chút.
Hứa Nguyên Khải không đáp, khi cô ra cổng thì anh lẽo đẽo theo sau dù xua đuổi thế nào cũng không quay lại.
– Anh đi theo tôi làm gì, ra chợ toàn mùi cá tanh, anh nên ở nhà thì hơn.
– Anh thích ngửi mùi cá tanh.
Nghe có khác gì như người thần kinh đang nói chuyện không chứ, thật chẳng thể hiểu nổi anh đang nghĩ gì trong đầu nữa, cô mặc kệ anh rồi rảo bước.
Trên đường đi, dường như chợt nhớ ra điều gì đó hơn nữa một phần không muốn cứ mãi trong bầu không khí im lặng này nên cô đánh liều nói với anh:
– Mẹ tôi nói, lâu rồi mới có dịp nên muốn làm một bữa thịnh soạn một chút, anh may hơn tôi rồi đấy! Bình thường về quê tôi cũng chỉ toàn ăn rau cỏ nhà trồng.
Mà tôi còn nhớ…!trước đây…trước đây anh từng nói đồ tôi nấu anh không nuốt nổi nhưng trước mặt mẹ tôi xin anh đừng tỏ thái độ, cũng đừng chê bai gì hết, cùng lắm thì hai chúng ta trở lại thành phố anh sỉ vả tôi sau cũng không muộn.