Ta Ở Mạt Thế Mở Khách Sạn - Chương 49
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
24


Ta Ở Mạt Thế Mở Khách Sạn


Chương 49


Khách sạn vẫn ba tầng như cũ nhưng lại có sự thay đổi rất lớn.

Khách sạn ban đầu chỉ có thể gọi là nhà trọ vì chỉ có 700 mét vuông, mà hiện tại..
Thủy Dung cũng không thể biết chính xác khách sạn có bao nhiêu lớn, nhưng cô có thể nhìn từ màn hình điều khiển.
[ Khách sạn ba tầng cỡ trung: Xây dựng thêm, cấp bậc thăng cấp vẫn như cũ.]
(Sơ lược về khách sạn)
Tổng diện tích: 1500 mét vuông (tầng thứ nhất 500 mét vuông, tầng thứ hai 500 mét vuông, tầng thứ ba 500 mét vuông)
Số lượng phòng: Mười bốn phòng đơn, hai phòng điểm thời gian (1), sáu phòng đôi, ba phòng xép.
(1): Ai hiểu thì nói tui nha.
Định giá phòng: Phòng điểm thời gian ba giờ/tinh hạch bậc một, phòng đơn hai quả tinh hạch một đêm, phòng đôi năm tinh hạch một đêm, phòng xép mười tinh hạch một đêm.
Thiết bị bên trong khách sạn: Ba người máy (dọn dẹp, làm việc nhà, nấu nướng), hai máy giặt, máy nước nóng, điều hòa, máy lọc nước.
Nơi giải trí: Một phòng giải trí.
Nơi ăn uống: Một nhà ăn, một phòng bếp.
Công nhân: Một người (kiêm giữ cửa, bảo vệ, phương tiện giao thông)
Mặt khác: Một phòng cho công nhân.]
“Không có gì thay đổi quá lớn sao? Diện tích lớn hơn..

Sau đó là giá cả được điều chỉnh, số lượng phòng nhiều hơn.

Bất quá lần trước có nói đến tăng thêm phòng thời gian, hệ thống có để ý, lại còn lập tức làm, lợi hại quá đi!”
Thủy Dung nhìn chằm chằm màn hình điều khiển hệ thống lầm bầm, đột nhiên cảm thấy khen thưởng của nhiệm vụ ra ngoài thật phong phú.

Lập tức tăng lên 600 mét vuông, nếu để thăng cấp thì không thể lập tức khiến cho ba tầng đều tăng thêm 200 mét vuông.
“Đi thôi, chúng ta vào nhìn xem.” Thủy Dung ngủ bên ngoài hai đêm vô cùng thương nhớ ngôi nhà nhỏ của chính mình.

Hiện tại trong lòng cô giường ở nhà là chiếc giường thoải mái nhất, mèo ở nhà là mèo đáng yêu nhất.
Thủy Dung vui vẻ tiếp đón Hàn Dương làm hắn cũng muốn vào khách sạn nhanh.

Vừa rồi lúc cô xem màn hình điều khiển hệ thống thì phát hiện, hệ thống chưa phân phòng cho Hàn Dương, nói cách khác Hàn Dương còn phải ngủ ở phòng nghỉ của cô, hoặc là tự bỏ tiền mua phòng ngủ.
Không có nhân quyền nha..
Thủy Dung cười tít mắt, hệ thống tuy rằng Chu Bái Bì, nhưng người được lợi hàng đầu là cô.

Áp bức công nhân hay sức lao động gì đó thì chủ tiệm là cô đều đã làm.
Tới gần Thủy Dung phát hiện khách sạn trở nên lớn hơn, nhưng cửa vẫn là cửa đẩy kéo, có kinh nghiệm về phòng thời gian, Thủy Dung biết mình có thể nói lên yêu cầu với hệ thống.

Vì thế liền bắt đầu nhắc mãi với hệ thống là lần thăng cấp sau phải làm cửa to hơn, cửa nhỏ không đủ dùng, nếu là cửa xoay tròn thì tốt rồi.
Thiết bị trong khách sạn không có gì thay đổi, nhưng bởi vì số phòng nhiều nên bên ngoài cửa có đánh số.
( Truyện chỉ được đăng trên wattpad và Việt Nam Overnight, nếu được đăng trên những trang khác thì đều là ăn cắp, mong mọi người có thể vào đúng trang đọc để ủng hộ Pu(Annie).

Xin chân thành cảm ơn.)
Phòng đơn mở đầu bằng chữ D, D101 đến D114, mười hai phòng đơn vừa vặn cho toàn bộ tầng một.

Phòng thời gian mở đầu bằng Z, từ Z201 đến Z202, phòng đôi mở đầu bằng S, phòng xép mở đầu bằng X.
Lúc này Thủy Dung mới phát hiện hệ thống điều chỉnh hai phòng đơn ở lầu hai thành phòng thời gian, nói như vậy có thể dễ dàng hơn trong việc quản lý.
Bố cục trong tiệm cũng không thay đổi gì lớn, Thủy Dung chạy lên xuống xong, liền chạy xem hai mẹ con trong tiệm kia.
Cô ở bên ngoài tổng cộng một ngày hai đêm, cũng không biết tình hình của hai người đó như thế nào.
Cô đi qua đi lại phòng của bọn họ thấy có động tĩnh, hẳn là không xảy ra chuyện gì lớn.
Bất quá không quan tâm đến khách trong tiệm Thủy Dung có chút ngượng ngùng.
Cô lấy ba lô ôm trước ngực, móc ra hai trái bắp còn nóng hổi, đây là do buổi sáng hôm này Lâm Nhất Thần mua ở nhà ăn rồi cho cô với Hàn Dương.
Căn cứ “Tới này” gieo trồng bắp vì sản lượng cao nên không gieo trồng bắp dính, đều là bắp cao sản, bất quá bắp bình thường lúc chưa chín thì quá non.

Thời điểm bẻ bắp xuống rồi tiến hàng đông lạnh, lượng không lớn cho nên giá cả cũng không rẻ.
Tuy rằng thiếu niên có thể ăn miễn phí ở căn tin, nhưng nhiều bắp như vây cũng chỉ có thể mua.
Bắp ở trấn nhỏ của Thủy Dung bán năm đồng hai trái, nhưng sau mạt thế lương thực trân quý, giá cả gấp nhiều lần so với năm đồng.

Gọi là Thiên lý tống nga mao, vật khinh tình ý trọng (2).

Thủy Dung nhớ rõ thiếu niên kia, cũng nguyện ý làm bạn với hắn, cho nên cô nhận bắp này.
(2): Thiên lý tống nga mao, vật khinh tình ý trọng: Ngàn dặm gửi tặng một chiếc lông ngỗng, vật chẳng đáng gì, chỉ có tình là sâu.

Của ít lòng nhiều.

(hatdao3quatao.

WordPress)
Bất quá bắp hơi nhiều, hơn nữa bởi vì là bắp thường cho nên không thể nào ăn ngon.

Cô chỉ ăn một trái.
Vừa vặn lấy ra hai trái coi như quà tặng cho hai mẹ con cũng là lựa chọn không tồi.
Nghĩ như vậy Thủy Dung liền ôm hai trái bắp chuẩn bị gõ cửa.

Chỉ là không chờ ngón tay cô đụng tới cửa thì cửa đã được mở ra.
Người mở cửa là Tiểu Lâm Lâm, nhìn cô bé có da có thịt hơn so với lúc mới đến khách sạn, khuôn mặt tròn ra, đỏ bừng giống quả táo.

Mẹ của bé đứng ở đằng sau, cười nhìn cô.
“Ngại quá, tôi đã trở về rồi! Đây là bắp tôi mang từ bên ngoài về, cô và Tiểu Lâm Lâm nếm thử đi nhé.” Thủy Dung lấy bắp đưa cho mẹ Lâm, sau đó lại cẩn thận quan sát biểu cảm hai mẹ con phát hiện cũng không tệ.
“Trong khoảng thời gian này tôi sẽ không rời khách sạn nữa, bên ngoài quá nguy hiểm.” Thủy Dung được mẹ của Lâm Lâm dẫn vào trong phòng, ngồi lên ghế nói chuyện cùng cô.
Thủy Dung không có trưởng bối nữ lớn tuổi, sau khi mẹ của cô ra đi thì cô rất ít khi nói chuyện với những bậc cô hay dì.

Nhưng Thủy Dung nguyện ý nói chuyện với những nữ trưởng bối, cô có thể cảm nhận được tình thương của người mẹ, làm cho một người cô đơn như Thủy Dung cảm thấy ấm áp.
Thời gian ở bên ngoài đối với Thủy Dung có chút dài nhưng đối với mẹ con Lâm Lâm thì chẳng qua ngủ một chút là qua.
“Tiểu Lâm Lâm đang học bài sao?” Thủy Dung chú ý tới bốn năm tờ giấy ở tủ đầu giường gần giường đôi, trên giấy viết rất nhiều chữ, xiêu xiêu vẹo vẹo nhìn là biết là người mới học.
Giấy bút kia là lúc trước Thủy Dung đưa cho Lâm Lâm.
Mẹ Lâm Lâm cười, “Đúng vậy, trong khoảng thời gian này không có việc gì để làm nên dạy cho Lâm Lâm một chút chữ, trước kia tôi là giáo viên dạy văn tiểu học, chỉ là đã lâu rồi không có tiếp xúc lại không có giáo án cho nên hiện tại nhớ gì sẽ dạy đó, tuy rằng hiện tại không cần dùng chữ nhưng không có chữ thì việc truyền lại cho con cháu đời sau sẽ không có, hơn nữa nếu không biết chữ sợ là đi mua đồ cũng không biết gọi gì.”
Thủy Dung cũng cười, “Đúng vậy, không học chữ nói không chừng vài thập niên mấy trăm năm sau nền văn mình sẽ bị thoái hóa, trở về lại trạng thái nguyên thủy.”
Nói tới đây Thủy Dung liền tưởng tượng, phát hiện đúng thật là như vậy, hiện tại mạt thế không cần giao lưu chữ, chủ yếu là nói chuyện, qua vài thập niên nếu nhân loại không bị chết sạch thì đời sau những đứa trẻ không được học có thể nhớ rõ có chữ không? Bọn họ còn có thể viết được sao?
Nếu chữ biến mất thì ngôn ngữ có thể tồn tại trong bao lâu?
Trong lúc nhất thời Thủy Dung cảm thấy lo lắng về việc nền văn minh thế giới bị suy thoái.
Bất quá nói tới việc này bây giờ có chút sớm, Thủy Dung cảm thấy chính mình nhiều nhất cũng chỉ có thể sống tới 5-60 tuổi.

Cô lo lắng chuyện này chẳng phải là buồn lo vô cớ sao?
( Truyện chỉ được đăng trên wattpad và Việt Nam Overnight, nếu được đăng trên những trang khác thì đều là ăn cắp, mong mọi người có thể vào đúng trang đọc để ủng hộ Pu(Annie).

Xin chân thành cảm ơn.)
Sau khi nói chuyện với mẹ Lâm Lâm xong, Thủy Dung liền chạy nhanh về nhà xem mèo béo nhà mình.
Mèo béo Tiểu Sơn Trúc thích nhất là bò tới thảm lau chân gần cửa chờ người về nhà, lúc cô mở cửa quả nhiên là một cái bụng mèo.
Sơn Trúc đã một ngày hai đêm không thấy được sạn phân quan (3) nhà mình, nó cảm thấy Thủy Dung đi ngày đêm như thế chắc là đi săn, lúc Thủy Dung trở về tay không nó cảm thấy hẳn là sạn phân quan đi săn thất bại, Thủy Dung một ngày hai đêm không trở về, nó cảm thấy..
(3): Không hiểu cái nì lắm mọi người ạ.
Nó cảm thấy sạn phân quan hẳn là đã gặp yêu quái.
Mèo béo thương tâm hai giây sau đó liền đói bụng, hung hăng ăn một nửa thức ăn cho mèo, liền nhảy lên cửa sổ nhìn chằm chằm chim chóc bên ngoài, rồi phát ra âm thanh uy hiếp, chờ chim bay xa liền ngồi xổm xuống tưởng tượng chim đã ở trong miệng nó rồi nhai hương vị giòn tan.
Vốn dĩ muốn làm tốt sinh hoạt một mình của một con mèo, lại không nghĩ rằng ngay lúc nó đang nằm trên ban công phơi nắng, bên ngoài cửa có tiếng động, tần suất của bước chân, lực đạo đặt chân đều thuộc về đứa ô sin mà mình quen thuộc.
“Meo~meo ngaoo!” Mèo béo nhắm mắt gào loạn, móng vuốt nhỏ ôm ống quần Thủy Dung, biểu đạt chính mình vô cùng nhớ, nhìn bộ dáng kích động kia còn tưởng rằng tiểu cá khô bị người khác ăn hết.
“Ô, ô, ma ma của Tiểu Sơn Trúc đây, ma ma nhớ bé muốn xỉu.” Thủy Dung ngồi xổm xuống ôm lấy Tiểu Sơn Trúc, đầu hung hăng cọ cọ, sau đó lại nhéo móng vuốt tiểu gia hỏa.
“Nhìn bé ngoan như vậy ma ma sẽ cho bé ăn đồ ăn.” Thủy Dung ôm mèo béo lên sô pha, tùy tiện vứt ba lô lên tủ giày, sau đó liền đi lấy đồ hộp cho tiểu gia hỏa.
Mèo béo ăn đồ hộp vang lên tiếng chẹp chẹp, Thủy Dung nhìn nó ăn ngấu nghiến đột nhiên cảm giác chính mình hình như quên mất cái gì, lại nhìn chằm chằm lỗ tai lông xù xù một lúc lâu, cô bừng tỉnh đại ngộ.
“A~quên mất hổ béo Hàn Dương, hắn ở đâu rồi ta?”* * *Tác giả có lời muốn nói: Xin lỗi xin lỗi, đêm qua con của dì tôi ăn sinh nhật, nháo đến nửa đêm, về nhà vốn dĩ định gõ chữ kết quả mới vừa chui vào ổ chăn liền ngủ.
Nếu về sau có việc thì nhất định sẽ nghiêm túc xin nghỉ.
Trong khoảng thời gian này có quá nhiều chuyện.
Trong nhà dì và dượng ly hôn, dượng năm nay mới 27-28 nhưng lại xuất quỹ cùng với phụ nữ 45 tuổi, bị dì phát hiện thế nhưng còn bạo lực gia đình, dì bị ghê tởm đến không chịu được muốn ly hôn, đối phương không cần con.
Xuất quỹ: Tiếng Anh “come out of the closet” (dịch thẳng): Chỉ nam giới (sau lại cũng chỉ nữ giới) bại lộ thân phận đồng chí, hoặc công khai thừa nhận tính hướng của bản thân là đồng tính luyến hoặc song tính luyến.

(cre: Tiemmi13.

WordPress)
Ngày hôm qua sinh nhật đứa bé, chỉ mới năm tuổi, dì cũng không dám nói ba và mẹ của bé đã ly hôn, vẫn như cũ tổ chức cho bé một sinh nhật đàng hoàng, nhưng tôi nhìn dì cảm thấy khó chịu.
Tôi thật là..
Vì cái gì mà thế giới này lại nhiều tra nam đến vậy, đàn ông tốt đều đã chết hết rồi à, haizz..
Nhà của tôi hai đời bà ngoại, mẹ và dì đều ly hôn một mình nuôi con, chẳng lẽ đây là nguyền rủa sao?
Làm cho tôi không dám yêu đương, sợ bị tổn thương..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN