Bần Nữ Gả Nhà Giàu
Phần 38
Vĩnh Khang không rõ vì sao lại cứ khóc suốt, người thì nói là thằng bé bị bệnh, người thì lại cho rằng thằng bé là khóc dạ đề. Vợ chồng Vĩnh Phát cũng đã đưa Vĩnh Khang đi bệnh viện khám, kết quả thằng bé không có vấn đề gì, chỉ bị viêm họng nhẹ do khóc quá nhiều.
Mà lạ là đi bệnh viện khám thì không ra bệnh, ấy mà về tới nhà thì thằng bé vẫn cứ khóc. Chỉ trừ khi nào bú hoặc khóc mệt quá ngủ thiếp đi thì thằng bé mới không khóc nữa mà thôi.
Nóng ruột, bà chủ Trâm liền cho bồng Vĩnh Khang tới nhà một vị thầy cao tay để làm phép. Bữa đầu tiên sau khi làm phép thì Vĩnh Khang không khóc nữa, nhưng sang bữa sau thì đâu lại vào đấy, khóc vẫn cứ khóc không dứt. Cũng vì khóc quá nhiều mà thằng bé dần bị viêm họng nặng, sau đó là tới sốt, bỏ bú, bỏ chơi, trông thương vô cùng.
Ban đầu mọi người còn bình tĩnh, nhưng Vĩnh Khang khóc càng lúc càng nghiêm trọng, mọi người bắt đầu nóng ruột hết cả lên. Ai bày cách gì ở nhà cũng thử qua hết, thế nhưng vẫn không khả quan, Vĩnh Khang vẫn cứ khóc suốt như vậy…
Chuyện của Vĩnh Khang cũng được coi là chuyện nghiêm trọng, vậy nên Bông lúc này cũng có mặt trong phòng khách cùng với mọi người. Cô ngồi yên ở trên ghế, cũng ít khi lên tiếng bàn luận, chỉ yên lặng nghe mọi người nói chuyện. Và theo như ý của má chồng Bông thì ngày mai bà sẽ cho mời một vị thầy khác tới để kiểm tra cho Vĩnh Khang, sẵn tiện kiểm tra luôn ở trong nhà, coi thử coi có gì dơ bẩn hay không. Mọi người cũng đồng ý với ý kiến này của bà, bởi nếu không đồng ý thì cũng không còn ý kiến nào tốt hơn ý này nữa.
Sau một hồi bàn bạc xong, mọi người cũng giải tán, Bông cũng không nán lại lâu, cô cũng theo mọi người về lại phòng. Về chuyện của Vĩnh Khang, cô cũng không biết phải giải thích như thế nào. Cô không có kinh nghiệm nuôi con nít, ban đầu cô cũng nghĩ như mọi người, nghĩ Vĩnh Khang là bị ai đó quở nên mới khóc như vậy. Nhưng mà có vẻ như Vĩnh Khang không phải bị quở, thằng bé là bị cái gì đó kỳ bí lắm, nhưng kỳ bí như thế nào thì cô đoán không ra!
*
Bông trở về nhà trúc, dạo gần đây cô rất hay hụt hơi, đi một chút đã thấy đuối trong người. Ngồi xuống xích đu ngoài vườn, bé Thọ pha sẵn cho Bông một ly nước cam đem tới. Đứng cạnh bên Bông, con bé nhìn Bông uống nước, vừa nhìn con bé vừa hỏi.
– Mợ, vậy là ngày mai sẽ có thầy pháp tới hả mợ? Mà sao bà chủ không mời sư trên chùa tới mà mời thầy pháp?
Bông lắc đầu, cô hút mấy hơi nước cam, sau đó trả lời.
– Mợ cũng không biết. Mà đợi ngày mai coi coi sao, hy vọng là Vĩnh Khang hết khóc. Nhìn thằng nhỏ khóc mà mợ sốt ruột quá, khóc tới điếng người hết trơn. Khóc một vài tiếng đã thấy mệt rồi, này thằng nhỏ khóc mấy ngày trời… người lớn còn chịu không nổi nói gì là đứa nhỏ!
– Dạ, em đi ngang phòng của mợ Kim mà còn nghe tiếng khóc của cậu Khang, nghe thấy thương gì đâu á mợ. Mấy người thay phiên nhau dỗ cậu Khang mà cậu đâu có nín, mợ Kim muốn trầm cảm vì cậu Khang luôn mà mợ.
Bông cũng rầu thay cho Kim, gì chứ đụng tới con nít là thấy thương, nhất là mấy đứa nhỏ bị bệnh. Bông cũng trông cho Vĩnh Khang mau hết khóc, chớ sức khỏe thằng nhỏ yếu, lại sinh non, khóc hoài mất sức rồi sinh thêm bệnh nữa thì khổ thân thằng bé lắm!
Bông với bé Thọ ngồi nói chuyện thêm một lát nữa thì chị Đào xuất hiện. Mà chị Đào dường như có tâm sự gì đó, chị ấy nhìn Bông với ánh mắt ái ngại, như là có chuyện gì đó muốn nói vậy…
Bé Thọ cũng nhận ra điều khác thường từ chỗ Đào, con bé nhìn Đào chăm chăm, sau đó quan tâm hỏi.
– Chị Đào… chị bị sao vậy? Bộ có chuyện chi hả chị?
Đào dường như vẫn còn do dự lắm, cô ấy hết nhìn bé Thọ rồi lại chuyển dời ánh mắt sang nhìn Bông. Phải mất mấy giây sau thì mới nghe giọng của cô ấy cất lên.
– Mợ ơi… em có chuyện này… hổng biết có nên nói hay không…
Bé Thọ nghe Đào nói như vậy, con bé vọt miệng kêu vội.
– Đã phân vân thì nên nói nha chị Đào, kinh nghiệm xương máu của em đó.
Bông phì cười trước sự lanh lẹ của bé Thọ, mà cô cũng có ý giống như bé Thọ, vẫn là khuyến khích Đào nên nói ra tâm sự trong lòng.
– Có chuyện gì khuất tất hay là cần nhờ em giúp đỡ chuyện chi thì chị phải nói nha chị Đào. Sau này chị còn theo em dài dài, mình phải thân thiết thì mới làm việc với nhau lâu dài được chớ.
Có được lời động viên của Bông, Đào cũng không còn quá lo ngại nữa, cô ấy nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng cũng nghiêm túc mà nói hết với Bông.
Mà Bông sau khi nghe Đào trình bày xong sự việc, cả cô và bé Thọ đều sửng sốt tới khựng lại mấy giây. Phải một lát sau, Bông mới có thể bình tĩnh mà hỏi chuyện Đào cho rõ ràng.
– Chị nói… thiệt hả chị Đào? Chị thấy Hạnh Thảo và Vĩnh Tân… là Hạnh Thảo thiệt đó hả?
Biểu cảm của Đào nghiêm túc vô cùng, cô ấy gật đầu chắc nịch.
– Dạ là cô Hạnh Thảo, chính xác là cô Hạnh Thảo không có lầm được. Mà không phải chỉ có một mình em thấy đâu mợ, một vài người khác cũng thấy mà. Có điều là người ta không nhận ra cô Hạnh Thảo, người ta chỉ biết cậu Vĩnh Tân nhà mình thôi à. Người ta còn nói với nhau là… cậu Tân lại có bồ mới rồi…
Chuyện này… thiệt là như vậy hả trời? Sao Hạnh Thảo và Vĩnh Tân lại… lại có thể cặp kè với nhau được?
Nghĩ nghĩ một chút, mặc dù cảm thấy chuyện này rất khó tin nhưng Bông cũng tin là chị Đào không có nói dối. Nói gì thì nói chứ trên đời này cái gì cũng có thể xảy ra hết, không chuyện gì là không thể xảy ra. Mặc dù chuyện Hạnh Thảo cặp kè Vĩnh Tân nghe thì hơi phi lý nhưng cũng rất có thể đó chứ. Nhớ lại bữa trước Hạnh Thảo với Lựu còn đánh nhau, có khi là vì nguyên nhân này cũng nên…
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Bông lúc này mới quay ra căn dặn chị Đào và cả bé Thọ.
– Được rồi, chuyện này của Hạnh Thảo… ba người chúng ta biết với nhau thôi, tuyệt đối đừng có nói lung tung với người ngoài nha. Ví dụ ai có nói gì thì hai người nghe thôi, ngoài ra cũng đừng có nói thêm nói bớt. Mợ Lựu dữ lắm, chuyện của mợ ấy, mình tốt nhất đừng có xen vào… hai người hiểu chưa?
Thấy hai người trước mặt gật đầu đã hiểu, Bông vẫn chưa thấy an tâm lắm, cô lại một lần nữa dặn dò.
– Thời gian này mợ dọn tới đây ở, mục đích là muốn yên tĩnh dưỡng thai, vậy nên mợ không muốn liên can gì tới chuyện thị phi ở bên ngoài, dù là chuyện của bất cứ ai. Hai người nhớ lời mợ dặn, mình chỉ làm đúng bổn phận công việc của mình, đừng nói thêm nói bớt chuyện của người khác. Hai người có thể nghe, nhưng tuyệt đối đừng bàn luận, cũng đừng tụ tập soi mói chuyện của khác. Mợ nói vậy… hai người hiểu chưa?
– Dạ hiểu ạ!/ Dạ hiểu rồi mợ!
Dặn dò xong chị Đào và bé Thọ thì lại tới phiên Bông trầm tư. Cô nghĩ về Hạnh Thảo, nghĩ về một vài chuyện đã qua, đột nhiên cô thấy có chút gì đó… rối rối trong não. Thật ra ngay từ lần gặp Hạnh Thảo đầu tiên, cô đã thấy con người của Hạnh Thảo có gì đó bí hiểm rất khó diễn tả được bằng lời. Cô không chắc Hạnh Thảo có thật sự đang cặp kè với Vĩnh Tân hay không, nhưng cô tin chắc rằng, con người của Hạnh Thảo không hề đơn giản như những gì mà cô đang thấy…
Hạnh Thảo này… cô phải đề phòng thật tốt mới được!
*
Ngày hôm sau, theo đúng như những gì đã bàn ở ngày hôm qua, bà chủ Trâm cho mời thầy pháp tới để xem cho Vĩnh Khang.
Bông lúc này đang ở trong phòng đợi tin tức chứ cô không có sang nhà chính để xem làm phép. Sáng nay lúc Vĩnh Ngôn đi làm anh có dặn dò cô đừng nên sang nhà xem thầy pháp gì đó, anh sợ sẽ ảnh hưởng tới đứa nhỏ trong bụng Bông. Mà nếu Vĩnh Ngôn không dặn thì Bông cũng không có ý định sẽ sang, dù sao chuyện này cũng là chuyện nhạy cảm, Bông nên tự biết giữ mình thì hơn.
Ngồi hoài trong phòng cũng chán, Bông rảnh rỗi không có gì làm nên mới đi dạo vài vòng trong vườn trúc. Mới đi được chưa tới một vòng thì bé Thọ ở đâu chạy tới, con bé chặn ngang trước mặt Bông, thở hồng hộc nói không ra hơi.
– Mợ… mợ… bà chủ kêu… kêu mợ kìa mợ…
Bông nhìn bé Thọ, cô nghe chưa rõ, liền hỏi lại.
– Em nói gì Thọ? Mợ nghe không rõ, là ai kêu mợ?
Bé Thọ vuốt vuốt ngực trước, sau đó lấy lại hơi hám, con bé lúc này mới nói thật rõ ràng cho Bông hiểu.
– Mợ… là bà chủ kêu mợ… bà chủ kêu mợ sang bên nhà có chuyện quan trọng. Nhưng mà, mợ đừng có đi, mợ đừng có đi sang bên đó…
– Sao vậy Thọ? Em nói làm mợ hoang mang quá vậy?
Bé Thọ lo lắng cho Bông là thật, bởi con bé đã nghe được thông tin quan trọng, vậy nên con bé mới không muốn cho Bông sang nhà chính.
– Em nghe nói… ông thầy pháp muốn để mợ đứng ra làm chứng nhân cho ổng lập đàn làm phép cho cậu Vĩnh Khang, ổng nói là mợ hợp tuổi cậu Khang. Em còn nghe nói, chứng nhân gì đó sẽ phải bị đánh vài roi thay cho cậu Khang còn nhỏ tuổi nữa. Vậy nên, mợ đừng có sang bên nhà, mà nếu có sang thì mợ cũng không được nhận lời làm chứng nhân cúng kiếng gì đó nha mợ… nha hôn mợ!
Bông nghe bé Thọ nói mà cô giật mình sửng sốt, trần đời cô mới nghe tới cái gì mà làm chứng nhân cúng kiếng lập đàn lập phép lần đầu tiên luôn đó trời!
Lại nữa rồi đó, má chồng cô “báo” cô nữa rồi đó. Thiệt tình, ở không cũng bị réo tên, sao mà báo dữ thần vậy không biết nữa hà!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!