Edit: Hạnh – Beta: Miko
—
Đêm hôm đó, Ôn Giản tới tìm Lê Chỉ Tường, kể chuyện hai hôm nay cho ông nghe, nhất là chuyện Giang Thừa lừa Hạ Chi Viễn.
“Bác không biết phía bên đó có đánh mất đồ gì quan trọng không….” Nghe Ôn Giản nói xong, Lê Chỉ Tường cau mày nhớ lại, “Lúc ấy bác nhận được tình báo, 9 giờ tối Chung Ngọc Minh tới xưởng pháo hoa, tất cả số pháo hoa bị đổi thành m.a túy, tuy số tiền liên quan tới vụ án đó rất lớn nhưng tất cả m.a túy đều bị thiêu hủy rồi.”
Ôn Giản nhíu mày, chẳng lẽ Điền Giai Mạn lừa Hạ Chi Viễn thật ư? Không đúng, cho dù là lừa thật thì trước Hạ Chi Viễn phải từng nghe thấy có món đồ đó rồi mới tới đó tìm kiếm, anh ta không thể dễ mắc bẫy thế được.
Cho nên nhất định món đồ đó thực sự tồn tại, hoặc chỉ là đồn thổi mà thôi.
“Trước đây ba cháu có nói bên phía Chung Ngọc Minh có gì đó không ổn không ạ?” Ôn Giản hỏi: “Ví dụ như tiền nong, phân chia tài sản hoặc là món đồ nào quý giá chẳng hạn.
Hạ Chi Viễn buôn bán m. túy là để kiếm tiền, thứ có thể làm anh ta từ bỏ thị trường kinh doanh của mình thì chắc chắn rất quý giá, hoặc là nó quan trọng tới mức anh ta sợ Chung Ngọc Minh biết được.”
“Tiền?” Lê Chỉ Tường suy tư một lát, nhớ lại ký ức mơ hồ: “Hình như có một lần ba cháu nhắc tới vấn đề này.
Năm đó bọn họ tranh giành đấu đá để nắm giữ thị trường Trung Quốc, cha con Trần Lâm, Trần Chí phụ trách xuất hàng, Trương Tiểu Lê – người chết ở quán bar phụ trách rửa tiền, cô ta quản lý tất cả nguồn tiền thu được để ở nước ngoài.
Trước lúc chết hình như cô ta giấu Chung Ngọc Minh và Trần Lâm chia tiền vào nhiều tài khoản khác nhau, cài phần mềm virus để hack tài khoản, thế nên Chung Ngọc Minh mới vội vàng về nước, nghe nói số tài sản đó rất lớn, Trương Tiểu Lê giữ lại lịch sử giao dịch.”
Ôn Giản hỏi: “Sau đó bọn họ có tìm được không ạ?”
Lê Chỉ Tường lắc đầu: “Chắc là không, nếu không thì bọn chúng cũng không động tới kho hàng ở xưởng pháo hoa.
Năm ấy cảnh sát điều tra nhà xưởng m.a túy ở thôn Hứa Gia, lúc cấp bách như thế mà bọn chúng vẫn mạo hiểm nhận một đơn hàng lớn là vì muốn nhanh chóng hoàn vốn.”
Ôn Giản ngẫm nghĩ: “Chẳng lẽ Hạ Chi Viễn tìm lịch sử giao dịch ư?”
Cô nhìn Lê Chỉ Tường, hỏi tiếp: “Trong đó có khoảng bao nhiêu tiền ạ?”
Lê Chỉ Tường đọc một số.
Ông còn bổ sung: “Đô la Mỹ.”
Ôn Giản há hốc miệng: “Nhiều thế ạ?”
Ông gật đầu: “Chung Ngọc Minh buôn m.a túy xuyên quốc gia, đều là đơn hàng lớn, đấy là toàn bộ tài sản của gã.”
Ôn Giản khó hiểu: “Ông ta tin tưởng giao hết tiền cho mình Trương Tiểu Lê ư?”
Lê Chỉ Tường: “Chắc là giữ chung.
Ông ta yêu đương với Trương Tiểu Lê mười mấy năm, Trương Tiểu Lê là vợ trên danh nghĩa của Chung Ngọc Minh, bọn họ có lợi ích chung, hơn nữa Chung Ngọc Minh tin tưởng năng lực quản lý của Trương Tiểu Lê, giao cho cô ta cũng là hợp tình hợp lý.
Chỉ là Trương Tiểu Lê biết hack máy tính, cũng là người cẩn thận, sợ rằng liên minh với Trần Lâm không chắc thắng 100% nên vẫn tìm đường lui cho mình, động tay vào tài khoản ngân hàng của Chung Ngọc Minh ở nước ngoài.
Khi Chung Ngọc Minh chuyển tiền thì tất cả tài khoản đều bị hack, chắc là muốn khống chế ông ta, coi như là cọng rơm cứu mạng nếu như kế hoạch thất bại, chỉ là cô ta không ngờ đối phương ra tay quá nhanh, không cho cô ta cơ hội đàm phán, mà sau khi Trương Tiểu Lê chết Chung Ngọc Minh mới phát hiện vấn đề, không cứu vãn kịp nữa.”
Ôn Giản trầm ngâm suy nghĩ, nói: “Vậy chắc là món đồ kia rồi.
Chỉ là mười năm trôi qua mà Hạ Chi Viễn nghĩ nó vẫn còn thì chỉ có thể là bản lưu điện tử, hơn nữa còn không bị ảnh hưởng bởi vụ nổ, có thể là sau vụ nổ thì bị rơi.
Nhưng cũng không đúng…”
Cô nhíu mày: “Nếu như làm rơi thì bọn chúng phải quay lại tìm mới đúng, ngay lúc đó không thể lộ diện thì cũng phải tìm cơ hội quay lại, nhưng mười năm qua lại không có động tĩnh gì cả… Chứng tỏ bọn chúng cũng nghĩ món đồ đó đã bị thiêu cháy, nhưng đột nhiên Hạ Chi Viễn lại tin nó vẫn còn, nhất định ở giữa còn có gì đó.
Là thứ gì được chứ?”
Ôn Giản cẩn thận nhớ lại dạo gần đây Hạ Chi Viễn và Điền Giai Mạn hơi lạ, nhất là từ sau khi Điền Giai Mạn biết cô là con gái Lâm Cảnh Dư lúc ở nhà họ Hà, nhưng lúc cô và Giang Thừa tới nhà cô ta thì không phát hiện có cái gì khác lạ, nhưng sao ngay đêm hôm đó Hạ Chi Viễn lại phái người tới xưởng pháo hoa tìm đồ?
Ôn Giản xoa mày, cảm thấy có gì đó không ổn nhưng lại rất mơ hồ.
Lê Chỉ Tường ngắt lời cô: “Vậy thì chứng minh Điền Giai Mạn giữ manh mối mà chúng ta không biết, có khả năng đấy chính là mấu chốt của vụ án này.
Cháu để ý cô ta nhé.”
Ôn Giản gật đầu: “Nếu như chắc chắn đấy là lịch sử giao dịch thì có thể dụ Chung Ngọc Minh về nước không?”
Mục tiêu của bọn họ là Chung Ngọc Minh và tập đoàn buôn lậu m.a túy của ông ta.
Lê Chỉ Tường nhìn cô: “Cháu liên lạc với gã ta bằng cách nào?”
Ôn Giản lắc đầu: “Cháu không biết, nhưng có một người biết.”
Lê Chỉ Tường nhíu mày: “Giang Thừa?”
“Vâng.” Ôn Giản gật đầu, cô do dự nhìn Lê Chỉ Tường: “Giang Thừa… Anh ấy… Rốt cuộc anh ấy là ai ạ? Dạo này cháu ở cạnh anh ấy, hình như anh ấy hiểu mọi chuyện trong tập đoàn của Chung Ngọc Minh, hơn nữa hình như địa vị cũng không thấp, đến cả Hạ Chi Viễn còn phải dè chừng anh ấy nữa.”
Lê Chỉ Tường: “Thằng bé không nói gì với cháu ằ?”
Ôn Giản lắc đầu.
“Chuyện này để Giang Thừa tự nói với cháu thì tốt hơn.
Thằng bé không phải là người của bên mình, dạo này bác mới biết Giang Thừa là ai.” Ông nói tiếp: “Nhưng theo thông tin mà bác biết, mười năm qua thằng bé ở nước ngoài, nằm vùng trong các băng đảng buôn lậu m.a túy khác nhau để tìm cháu và ba cháu.”
Ôn Giản nhìn thẳng vào mắt ông.
Lê Chỉ Tường mỉm cười: “Cháu đừng nhìn bác như thế, bác chỉ nói sự thật thôi.
Ba năm trước Giang Thừa điều tra được tin tức Chung Ngọc Minh biến mất bảy năm, vẫn nghĩ cách để tiếp cận ông ta, nhưng sau vụ của ba cháu, Chung Ngọc Minh làm việc càng ngày càng cẩn thận, ngoài ba con Trần Lâm và mấy gã thuộc hạ cùng chạy trốn với ông ta ra thì không tiếp xúc với người Trung Quốc nữa.
Giang Thừa điều tra được một trong những cổ đông của Chung Ngọc Minh là Hà Kiến Ly nên mới về nước, vào làm ở Hà Kiến, muốn nghĩ cách ép Chung Ngọc Minh về nước.”
“Anh ấy không nói gì với cháu cả.
Cháu chỉ biết mười năm nay Giang Thừa đi tìm cháu, nhưng cháu không biết tại sao anh ấy lại làm ở Hà Kiến.” Cô khẽ nói.
“Lai lịch của Giang Thừa rất sâu.” Lê Chỉ Tường nói tiếp: “Giang Thừa ở trong tập đoàn buôn lậu m.a túy của Chung Ngọc Minh ba năm, tin tức nắm được nhiều hơn chúng ta, nếu như cháu không tiện liên lạc với bác thì cứ nghe thằng bé nhé.”
Ôn Giản gật đầu: “Vâng.”
Cô tạm biệt Lê Chỉ Tường, tới tận khuya mới về nhà.
Giang Thừa chưa về, cũng không biết anh đi đâu.
Ôn Giản không biết anh có tiện nghe điện thoại hay không nên không dám gọi cho anh, cô rửa mặt qua loa rồi dọn dẹp nhà cửa.
Mấy hôm nay cả hai đều bận, quần áo phơi ngoài ban công còn chưa kịp cất.
Ôn Giản cất quần áo của mình, cô ngẫm nghĩ một lát, sau đó cũng cất quần áo cho anh luôn.
Tuy hai người ở chung một nhà nhưng vẫn ngủ riêng.
Mấy hôm nay đều bận, tối về đến nhà cơ thể mới được thả lỏng, cả người mệt nhoài, tắm xong rồi ai về phòng người nấy.
Đây là lần đầu tiên cô vào phòng Giang Thừa mà lại không có anh ở đây.
Cô không có thói quen tự tiện vào phòng của người khác nếu chưa có sự đồng ý của họ, nhất là cô và Giang Thừa đều cần sự riêng tư, thế nên lúc ôm quần áo đi tới cửa phòng cô lại do dự, định treo lại ngoài ban công, chờ Giang Thừa về rồi mới đưa cho anh.
Nhưng cô vừa xoay người lại thì lại nghĩ làm thế thì xa cách quá, nghĩ ngợi mãi vẫn quyết định vào phòng anh.
Phòng Giang Thừa rất sạch sẽ, ngăn nắp.
Ôn Giản không dám sờ lung tung, ôm quần áo cất vào tủ.
Tủ quần áo kín móc treo, không còn chỗ nữa.
Ôn Giản nhìn mấy bộ quần áo mình để gần đó, cô treo từng bộ lên, tiện tay chỉnh lại cho phẳng, không ngờ lại dùng hơi quá sức, động phải thứ gì đó, cô nghe thấy tiếng hộp rơi khe khẽ.
Ôn Giản khựng tay lại, vô thức nhìn chiếc hộp, nắp hộp bị văng ra ngoài, bên trong là giấy vẽ ố vàng.
Ôn Giản ngẩn người.
Tất cả các bức tranh đều là cô, Ôn Giản năm 16 tuổi, Ôn Giản năm 17 tuổi, Ôn Giản năm 18 tuổi, Ôn Giản năm 19 tuổi… liên tiếp tới khi 25 tuổi, không có năm nay khi cô 26 tuổi, chỉ có thêm một bức thư, đằng sau mỗi bức tranh đều có ghi thời gian, trên phong thư cũng có, là mùng 8 tháng Giêng, là ngày anh từng đón sinh nhật với cô.
Sinh nhật mỗi năm của Ôn Giản anh đều vẽ một bức tranh, anh tưởng tượng cô lúc 17, 18, 19 tuổi… mãi tới khi 25 tuổi, gương mặt trong tranh lúc thì giận dỗi, lúc thì tươi cười, khi thì trầm lặng, có lúc thì xinh xắn đáng yêu.
Vẻ mặt trong mỗi bức tranh khác nhau, nhưng tất cả đều là cô.
Trái tim Ôn Giản nhói lên, mắt cô đỏ bừng, cẩn thận nhặt từng bức tranh cất vào trong hộp.
Còn phong thư bằng da trâu rơi trên mặt đất.
Ôn Giản duỗi tay nhặt lên, vừa chạm vào thì có bàn tay giơ ra cầm bức thư đi.
Ôn Giản quay đầu lại.
Không biết Giang Thừa về từ khi nào, anh còn chưa cởi áo khoác, cúi người xuống nhặt bức thư lên, vẻ mặt nhàn nhàn, cúi đầu che cảm xúc trong ánh mắt, Ôn Giản không nhìn rõ, chỉ thấy tóc mái chạm vào lông mi tạo thành bóng đen mờ mờ.
“Em… Em xin lỗi….” Ôn Giản hoảng loạn: “Em không cố ý động vào đồ của anh đâu, em chỉ muốn thu quần áo giúp anh, treo áo vào tủ thôi, không cẩn thận nên mới làm rơi.”
“Không sao.” Giang Thừa cất bức thư đi, anh cầm chiếc hộp, thuận tay đỡ cô dậy.
“Em không sao chứ?” Giang Thừa hỏi.
Ôn Giản lắc đầu: “Em không sao.”
Cô nhìn chiếc hộp trong tay anh chằm chằm.
Giang Thừa cất chiếc hộp lên ngăn trên cùng.
Ôn Giản chần chờ: “Bức thư kia là gì thế? Em có thể đọc không.”
“Không có gì đâu.” Giang Thừa nói, anh nhìn cô: “Em mới về à? Vẫn chưa tắm đúng không? Em tắm trước đi.”
Ôn Giản gật đầu nhưng vẫn đứng im.
Giang Thừa nhìn cô, dịu dàng hỏi: “Em sao thế?”
Ôn Giản lắc đầu, sụt sịt.
Giang Thừa mỉm cười, đặt tay lên vai cô, đẩy cô ra ngoài.
“Không còn sớm nữa.”
Ôn Giản bị anh đẩy đi hai bước, cô giãy giụa muốn dừng lại, ngoảnh lại nhìn anh, Ôn Giản cắn môi, đôi mắt đỏ bừng, mũi cùng hồng hồng.
Giang Thừa dừng tay lại, lẳng lặng nhìn cô.
Ôn Giản cũng không nói gì, bước tới nhẹ nhàng ôm anh.
Giang Thừa đứng im để cô ôm minh.
“Bức thư đó…” Một lúc lâu sau, Ôn Giản nghẹn ngào nói: “Có phải thư từ biệt không?”
Giang Thừa không đáp.
Từ biệt, cũng là từ bỏ.
Trong suốt những năm tháng không tìm thấy Ôn Giản, anh từng nghiêm túc suy nghĩ nên từ bỏ, không tìm cô nữa, không chờ nữa, buông tay cô gái tên Lâm Giản Giản, cũng là buông tha cho chính bản thân mình.
Ôn Giản ngẩng đầu, đôi mắt hoen đỏ, không hỏi nữa, chỉ kiễng chân kéo đầu anh xuống, cô hôn anh, nụ hôn không thuần thục lại lạ thường.
Giang Thừa nhìn cô.
Ôn Giản vụng về hôn anh, vừa hôn vừa khóc, vừa khóc vừa xin lỗi, nước mắt lăn dài trên má.
Giang Thừa giơ tay đặt sau ót Ôn Giản, đảo khách thành chủ, quấn quýt hôn cô.
~
——oOo——