Bần Nữ Gả Nhà Giàu
Phần 48
Sáng sớm của một ngày nọ, vợ chồng Bông vừa mới ăn sáng xong thì đã nghe thấy giọng nói hớt hải của bé Thọ từ ngoài chạy vào. Theo như thông tin từ miệng bé Thọ truyền lại thì má chồng Bông đã tìm ra được hung thủ hại Vĩnh Khang. Và giống như những gì mà vợ chồng Bông nghi ngờ, kẻ đã ra tay với Vĩnh Khang chỉ có thể là Lựu, con dâu của bà Ba!
Vì là chuyện của Vĩnh Khang, vậy nên vợ chồng Bông cũng tới góp mặt một chút. Mà lúc vợ chồng Bông tới thì hình như vấn đề cũng sắp được giải quyết xong, mặt mũi ai nấy đều hầm hầm, trông rất tức giận.
Lựu lúc này đang ngồi thụp dưới nền nhà, đầu cổ tóc tai cô ta rối tung, quần áo xộc xệch, mặt mày sưng đỏ ửng, khoé môi cũng chảy máu. Cô ta khóc, nước mắt nhạt nhòa, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng hung tợn mà lớn tiếng quát tháo.
– Đây là do bà tạo nghiệp, bà tạo được thì bà phải chịu được! Bà hại con của tôi thì tôi hại cháu của bà, nhân quả thôi, bà tức giận cái gì? Con của tôi chết rồi, nó đang đi theo bà đó, đang đeo trên vai bà kia kìa… bà không thấy hả? Haha! Mà tôi quên, loại người độc ác như bà thì đâu có biết sợ… bởi đâu phải chỉ có con của tôi… bà còn hại chết con của Thục Mai nữa mà…
Ông nội Chiến nghiêm mặt ngồi trên ghế, mắt ông nhìn Lựu chăm chăm, vừa tức giận vì hành động mất nhân tính của Lựu, cũng vừa nghi ngờ về những lời mà Lựu vừa nói. Ông lớn tuổi thì có lớn tuổi thật, nhưng ông vẫn đủ minh mẫn để suy xét mọi chuyện. Ông biết tánh nết của Lựu rất kỳ cục, nhưng chuyện mà Lựu vừa nói, ông quả thật cũng có chút nghi ngờ. Bởi trong cùng một quãng thời gian ngắn mà có tới hai đứa nhỏ chết yểu trong bụng mẹ không rõ lý do… chuyện này có đôi khi cũng không phải là trùng hợp đâu…
Bà chủ Trâm vô cùng tức giận với lời chỉ tội này của Lựu, bà bước tới vài bước, chỉ tay vào mặt Lựu mà quát mắng.
– Mày! Mày đừng có suy bụng ta ra bụng người, mày nói tao hại con mày, mày nói nghe vô lý quá rồi đó! Tới chính bản thân mày còn không biết mày có bầu thì làm sao tao biết mày có bầu mà mày nói tao hại con mày? Mày làm ác bị bắt quả tang nên giờ cắn bừa đúng không? Cái miệng của mày tạo nghiệp quá trời, trách sao con mày nó sợ mày!
Lựu đã tới bước đường cùng rồi, cô ta đâu sợ gì nữa, lúc này liền phùng mang trợn má mà ăn thua đủ với bà chủ Trâm.
– Bà khỏi chối, bà dám thề độc trước mặt tổ tiên là bà không hại con cháu của nhà Nguyễn Vĩnh hay không? Nếu bà ngay thẳng, vậy thì tới thề độc với tôi, tôi cũng thề độc với bà… Sao… bà dám không bà Trâm? Cháu của bà, tôi nhận là tôi hại đó, nhưng tôi cũng đâu có làm gì nó, nó vẫn sống khỏe phây phây đó thôi. Còn con của tôi, đứa con tội nghiệp của tôi, bà bóp c-h-ế-t nó từ trong trứng nước, hại tôi mất con, hại tôi mãi mãi không được làm mẹ nữa… Bà nghĩ lại coi, là bà ác hay tôi ác? Hả?
Bà chủ Trâm cũng đâu vừa gì, miệng lưỡi lanh lẹ, bà ta cứ vịn vào điểm yếu của Lựu mà chiến.
– Mày mất con, nỗi đau này của mày tao có thể thông cảm. Nhưng mày ăn bậy được chứ không nói bậy được đâu Lựu… mày nói tao hại con mày… ừ thì cho là vậy đi… vậy bằng chứng đâu? Tao hại con mày bằng cách nào? Tao hại lúc nào? Tao làm cái gì mày? Đã bác sĩ nói là thai lưu tự nhiên mà giờ mày đổ thừa cho tao… mày thấy mày có ác mồm ác miệng quá không hả Lựu?
Bà Ba mặt mày căng thẳng lắm, bà đi tới thúc vào người Lựu, bà ta cũng gào lên.
– Có bằng chứng không? Mày có bằng chứng là bác Hai hại mày không? Có bằng chứng thì đưa ra… đưa ra cho ông nội phân xử!
Nói thì Lựu nói được, nhưng kêu cô đưa ra bằng chứng… chuyện này thì cô không làm được. Bởi nếu có bằng chứng thì cô đã tố cáo với ông nội Chiến từ lâu rồi, làm gì để yên tới giờ này. Lựu biết rõ người hại Lựu là bà chủ Trâm đây, nhưng còn hại bằng cách nào thì cô thật sự không biết. Lựu cũng điều tra nhiều lắm rồi, cô nghi ngờ là bà chủ Trâm bỏ thuốc vào đồ ăn hay là thức uống gì đó của cô. Nhưng chuyện đã qua lâu như vậy, cô thiệt sự không có bằng chứng để tố giác…
Ông nội Chiến cũng sốt ruột, ông nhìn về phía Lựu, nghiêm giọng mà nói.
– Lựu! Con có bằng chứng không, có bằng chứng thì đưa ra. Chuyện này là chuyện lớn, không thể nói bậy lung tung được đâu, phải có bằng chứng chứng thực rõ ràng. Nếu con đúng, ông nội sẽ không để cho con chịu oan uổng, nội hứa!
Lựu nhìn ông nội Chiến, cũng không phải là lần đầu tiên trong cuộc đời, cô chịu cảnh bất lực như thế này. Chỉ là lần này… sự bất lực đã được đẩy lên đỉnh điểm, là đỉnh điểm của khổ sở tột cùng. Bởi vì cô chỉ còn cách sự thật một chút nữa thôi, cách một chút nữa thôi là có thể đòi lại công bằng cho đứa con tội nghiệp của cô rồi…
Vĩnh Tân cũng nóng ruột, anh ta đá đá vào người Lựu, hậm hực thúc giục.
– Cô có bằng chứng không? Là ai hại cô? Cô nói đi! Nói cho rõ!
Nước mắt rơi lộp bộp xuống sàn nhà, Lựu có khổ mà không nói được, cô chỉ biết giương mắt nhìn ông nội Chiến, khổ sở không biết phải nói như thế nào để ông nội Chiến có thể tin cô. Rõ ràng con của cô là bị hại, là bị hại mà ch-ết yểu… thế nhưng cô lại không có bằng chứng để đòi lại công bằng cho con. Người làm mẹ như cô… sao mà thất bại quá!
Bà chủ Trâm biết rõ Lựu không có bằng chứng, bà ta lúc này cười khẩy, khinh Lựu bằng nửa con mắt.
– Nói suông thì ai nói không được, tao nói cũng được mà Lựu. Là tao thừa biết mày hại Vĩnh Khang, nhưng tao phải đợi riết cho tới ngày hôm nay, đợi khi tao có đầy đủ bằng chứng thì tao mới dám định tội cho mày. Chứ tao đâu dám nói bậy đâu Lựu, nói mà không có bằng chứng thì ai sẽ tin tao?
Dừng chút, bà chủ Trâm mới thừa thắng xông lên, bà tiếp tục chửi thẳng mặt Lựu, không một chút nể nang.
– Bác Hai biết… biết mày rất muốn có con, muốn có một đứa nhỏ để tranh giành với đời, tranh giành với chị em, vậy nên mày mới ác tâm mà hại Vĩnh Khang ra nông nỗi như vậy. Thù này, bác Hai không thể bỏ qua, có trách là trách bản thân mày quá tham lam, quá tàn nhẫn nha Lựu. Bác Hai có vạch tội được mày thì tao cũng phải điều tra trầy da tróc vảy mới được, chứ đâu phải không không mà tao có bằng chứng được đâu Lựu. Nhưng mà cái này là mày có làm, mày có hại thằng bé Khang thiệt… vậy nên tao mới tìm ra manh mối. Chứ nếu con người mày sống ngay thẳng không hại người thì làm sao, làm sao mà tao tìm được bằng chứng… bởi mày có hại ai đâu mà tao đổ tội cho mày được? Lựu à, người làm ác Trời nhìn, một tay không thể che Trời được đâu con… bác Hai nói thiệt!
Lựu gần như mất hết tất cả, cô ta trừng mắt mà nhìn bà chủ Trâm, thoáng chốc sau cô ta đột nhiên bật cười, nụ cười thê lương kỳ quái hơn bao giờ hết.
– Sao? Bà nói sao? Người làm Trời nhìn? Một tay không thể che Trời được sao?
Bà chủ Trâm nhướng mày khinh bỉ mà nhìn Lựu, bà hiên ngang anh dũng mà tuyên bố.
– Phải! Một tay không thể che được cả bầu Trời! Người làm ác thì trước sau gì cũng sẽ bị trừng phạt thôi, chẳng hạn như con vậy đó Lựu.
Lựu nghe tới đây thì phá lên cười, ánh mắt cô nhìn bà chủ Trâm có đầy đủ sự căm phẫn và uất hận. Trước sự giám sát của bao nhiêu con người, Lựu đột nhiên đứng dậy, cơ thể Lựu ngã ngã nghiêng nghiêng, xiêu xiêu vẹo vẹo, Lựu vừa cười vừa nói trong bi thương phẫn hận chất đống.
– Đúng vậy! Người làm ác như tôi thì bị trừng trị, còn kẻ hại chết con của người ta như bà thì vẫn sống nhăn răng. Bà gi-ết c-hết con của tôi, gi-ết luôn cả con của Thục Mai, vậy mà bà vẫn được sống tốt… phải nói là bà biết cách che Trời… bà giỏi! Nhưng mà cũng giống như những gì bà vừa nói… người làm Trời nhìn… Mà tôi là sợ Trời sẽ không nhìn thấu được tội lỗi của bà… vậy nên để tôi gây sự chú ý với ông ấy… để ông ấy phải nhớ tới tội ác tàn nhẫn của bà…
Lựu dừng lại vài giây, trước sự hoang mang của tất cả mọi người, cô đột nhiên nói thật lớn, thật uy dũng hiên ngang. Lời nói như là trăn trối, cũng như là lời nguyền muốn để lại trước khi chết vậy.
– Tôi tên Hồng Lựu… con dâu của nhà Nguyễn Vĩnh… bữa nay… tôi xin nguyện lấy cái c-h-ế-t để vạch trần tội ác của bà Trâm… kẻ đã hại c-h-ế-t đứa con đáng thương còn chưa kịp tượng hình của tôi. Nếu tôi c-h-ế-t… xin tổ tiên nhà Nguyễn Vĩnh thương xót mà lấy lại công bằng cho mẹ con tôi. Hồng Lựu tôi xin thề… những lời tôi nói đều là sự thật… bà Trâm là kẻ đã chặt đứt huyết mạch của nhà Nguyễn Vĩnh… bà ta phải bị trừng phạt khích đáng. Nếu tôi có c-h-ế-t… tôi nguyện làm quỷ về đòi lại công bằng cho con của tôi… tôi xin thề!
Trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, Lựu nói xong liền chạy thật nhanh rồi lao đầu vào bức tường trước mặt. Vì tốc độ chạy của cô ta quá nhanh, quá quyết liệt, vậy nên không ai có đủ nhanh nhạy để phát hiện ra là Lựu muốn tự sát…
Đợi tới khi mọi người phát giác ra được hành động của Lựu thì cô ấy cũng đã đâm đầu vào tường… máu chảy rất nhiều… hộc máu cả ra mũi… ra miệng…
Sau cú tông đầu vào tường, Lựu ngã xuống đất, thân thể cô ta co giật, máu chảy tứ tung từ mặt chảy xuống sàn nhà. Đáng sợ nhất là mắt cô ta vẫn mở, vẫn nhìn trừng trừng về phía bà chủ Trâm, là nhìn bằng ánh mắt hận thù căm phẫn…
Lựu tự sát, tất cả mọi người liền nháo nhào đưa Lựu đi bệnh viện. Ngay cả Vĩnh Tân ghét Lựu tới mức đánh nhau mỗi ngày thì lúc này cũng không nào kìm được cảm xúc mà đỏ hoen vành mắt. Ôm lấy Lựu, Vĩnh Tân gào lên, anh ta chạy như điên mà ôm Lựu ra ngoài, đưa Lựu đi cấp cứu.
Thoắt cái, trong phòng khách chỉ còn lại vài người cùng với một vũng máu loang lổ. Và trước khi ông nội Chiến rời đi, ông đã cố tình đi tới trước mặt bà chủ Trâm, đích thân ông cảnh cáo.
– Cha hy vọng là con không có liên quan gì tới cái c-h-ế-t của hai đứa nhỏ xấu số, là con của Lựu và con của Thục Mai. Nếu cha điều tra ra được là con có liên quan… vậy thì con cũng đừng trách cha tàn nhẫn. Hại chết huyết mạch của nhà chồng… tội này… con gánh không nổi đâu Trâm!
Nói rồi, ông nội Chiến liền rời đi, Bông cũng nối gót đi theo sau ông nội Chiến ra ngoài. Vĩnh Ngôn đã đưa Lựu đi cấp cứu, anh sợ Bông bị ám ảnh tâm lý nên không cho cô theo cùng, vậy nên cô lúc này mới còn ở lại đây.
Lúc đi ngang qua bà chủ Trâm, Bông có len lén liếc nhìn má chồng mình. Bề ngoài cô vẫn cố tỏ ra không có chút cảm xúc gì nhưng trong thâm tâm Bông lại không ngừng dậy sóng…
Nếu Lựu dám lấy cái chết ra để nguyền rủa người đàn bà này, vậy thì phần còn lại, cứ để cho cô vậy. Vở kịch này cũng nên hạ màn rồi, Bông thật vinh hạnh khi được nắm giữ vị trí át chủ bài. Cô đã nói rồi mà, một khi có cơ hội, cô sẽ khiến cho má chồng cô phải bất ngờ tới ngơ ngác và ngỡ ngàng…
Hai đứa nhỏ cứ yên tâm, phen này để Bông thay Trời mà hành đạo!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!