Diệp Lâm Anh xuyên qua biển người, tròng mắt dần hiện rõ thân ảnh lưng cao chân dài kia.
TÓc của Lạc Vắn Xuyên dài ra rất nhanh, mới có mấy tháng cắt tóc đã dài phủ kín gáy, vuốt ngược lên, khuôn mặt hoàn toàn lộ ra dưới ánh đèn sáng.
Diệp Lâm ANh tưởng mình hoa mắt, hoá ra Lạc Văn XUyên vốn đẹp như thế, chỉ là trước giờ hắn chưa bao giờ để ý đến.
Cả hai người hắn và Lạc Văn Xuyên đều là những con người rất xuất sắc, rốt cuộc mấy năm nay vì cái gì mà đối đầu nhau, quả thật đúng là một trò hề, chỉ vì người phụ nữ kia.
Lạc Văn Xuyên lắc lắc ly rượu trong tay, mỉm cười hài hoà tiếp rượu mấy vị phu nhân, người này người kia ai cũng muốn mai mối giới thiệu con gái họ cho Lạc Văn Xuyên, có một thằng con rể như này, có ngu mới không để ý.
Vị Vương phu nhân, bạn đánh bài của Thái Vy vừa cụng ly với họ vừa đẩy đẩy vai con gái nhà mình, khẽ cười.
– Lạc tổng, Tiểu Dĩnh là một đứa con gái hiền thục, mặc dù còn chút thiếu xót, nhưng nó là một đứa thích nghi rất nhanh đó
Thấy bà nói vậy, mấy vị phu nhân khác cũng bắt đầu đẩy con gái mình lên, bàn tán sôi nổi.
– Lạc Tổng, còn đây, đây nữa, đây là Tiểu Hy Hy nhà tôi
Lạc Văn XUyên nhíu mày, lập tức né sang một bên.
– Cháu chỉ muốn lo cho sự nghiệp thôi ạ, mấy chuyện còn lại để sau rồi tính.
Vương phu nhân còn đang định nói gì nữa, một bóng người phía sau Lạc Văn Xuyên khiến bà ta cảnh giác cau chặt lông mày, lập tức xách váy rời đi.
Lạc Văn Xuyên khó hiểu quay đầu, liền đụng mắt với một thân ảnh cao lớn, hắn đứng ngược sáng, âm trầm lạnh lẽo.
Diệp Lâm Anh kéo gần khoảng cách giữa hai người, tự động đem ly của mình cụng với ly của Lạc Văn Xuyên, khẽ cười
– Lạc tổng, lâu rồi không gặp.
Mặc dù Diệp Lâm Anh lúc nào cũng âm trầm khó đoán, nhưng hôm nay cậu lại có một cảm giác hoàn toàn khác, hình như tâm trạng của hắn không được tốt lắm, cả người lạnh như một tản băng, giống như chuẩn bị đi giết người vậy.
Lạc Văn Xuyên cau mày, hơi lùi bước cảnh giác
– Lâu không gặp, anh vẫn khoẻ chứ.
Diệp Lâm Anh cười ngả ngớn, lắc lắc ly rượu trong tay.
– Thành thật với cậu, cũng không tốt lắm.
Lạc Văn Xuyên nhìn thấy hắn đang cười, nhưng giống như cười một cách mỉa mai đầy giễu cợt.
Nụ cười vẫn luôn treo trên khoé miệng của Diệp Lâm Anh, vẫn làm thiếu nữ xao xuyến, nhưng sâu trong đó, ẩn giấu một cơn tức giận ngút trời, Lạc Văn Xuyên có thể nhìn ra rất rõ
– Anh không dẫn theo người phụ nữ kia ?
Tròng mắt của Diệp Lâm Anh hơi tối lại, con mắt sắc bén chiếu thẳng tắp vào giữa lông mày của Lạc Văn Xuyên.
– Hôm nay không nhắc đến ai nữa.
Tôi ở đây chính là muốn gặp cậu
Lạc Văn Xuyên khống chế không chửi thề, chỉ chửi thầm trong lòng:” ĐCM, Ai mà muốn gặp anh????”
– Gặp tôi??? Gặp tôi để làm gì
Diệp Lâm Anh tiến tới mấy bước, gần như ghé sát cả người vào cậu, khẽ thì thầm.
– Tôi muốn hợp tác.
Tất cả các dự án sắp tới của cậu, tôi đều có ý định muốn làm việc cùng cậu.
Tất nhiên đây không phải là tôi đang hỏi, mà là đang yêu cầu.
Nếu cậu không đồng ý, tôi chỉ còn cách lôi kéo cổ đông.
Suy nghĩ kĩ đi Lạc Văn Xuyên, cậu sẽ thành đồng hợp tác, hay trở thành kẻ thù của tôi?
Lạc Văn Xuyên gần như ngưng thở, để cho đầu óc của mình hoặc động hết công suất.
Hắn nói muốn hợp tác, mà hợp tác để làm gì.
Mấy năm gần đây Lạc gia không có dự án lớn, không lẽ mấy dự án nhỏ nhặt Diệp Lâm Anh cũng muốn đuổi cùng giết tận.
Nhưng mà cũng không phải, nếu là đồng hợp tác, chắc chắn người có lợi là Lạc Văn Xuyên.
Vậy thì rốt cuộc hắn định làm gì? Lạc Văn Xuyên không ngừng suy nghĩ, đến khi tiếng nói của Diệp Lâm Anh vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của cậu.
– Lạc tổng, cho cậu 2 ngày nhé.
Tôi tin trong hai ta đều đã có câu trả lời cho riêng mình.
Diệp Lâm Anh xoay bước có ý định rời đi, Văn Xuyên liền níu kéo bước chân hắn.
– Ra giá đi.
Diệp Lâm ANh hơi cười, khẽ nhìn.
– Suy nghĩ nhanh thế à?
Lạc Văn Xuyên không thích dài dòng với loại người như hắn, lặp lại.
– Tôi bảo anh hãy ra giá đi.
Diệp Lâm Anh xoay người, nhếch môi.
– Ta tìm một chỗ yên tĩnh.
Đằng sau nhà chính Lạc gia có một vườn hoa rất rộng lớn, lúc nhỏ Lạc Văn Xuyên rất thích đến đây chơi, cậu biết có một lối đi bí mật vòng qua đằng sau khu vườn dẫn đến một chỗ bàn trà rất yên tĩnh, đây chính là cứ địa của Lạc Văn Xuyên.
Hai thân ảnh một trước một sau bước đi đều đặn.
Vì trời khá nóng nên Lạc Văn Xuyên đã cởi áo khoác ngoài, hiện tại chỉ còn áo sơ mi bên trong và quần tây trang.
Diệp Lâm Anh đi đằng sau, nhìn chằm bóng lưng của cậu, sau đó lại di chuyển đến thắt lưng.
Hắn khẽ nghĩ cái gì đó, song lại rời mắt ngay tức khắc.
Chẳng mấy chốc đã đến chỗ bàn trà.
Nơi đây khá yên tĩnh, hoàn toàn hoà mình với thiên nhiên, ngước mắt lên một chút liền nhìn thấy khung cảnh cả bầu trời đêm.
Lạc Văn Xuyên đứng dựa vào lan can, châm điếu thuốc đưa lên môi, rít một hơi dài.
Cậu liếc nhìn người đàn ông kia, mở miệng.
– Trà không?
Diệp Lâm Anh bật cười, hỏi lại.
– Không uống trà, cho tôi một điếu.
Lạc Văn Xuyên từ chối ngay tức khắc.
– Hết rồi, tôi đem có một điếu thôi.
Diệp Lâm Anh nhìn khói thuốc lá vọng vờ xung quanh, mày hơi hơi giãn ra, liếc nhìn gương mặt của Lạc Văn Xuyên trong làn khói mờ ảo
– Cậu không thắc mắc tại sao hôm nay Tô Thanh không ở đây à?
Lạc Văn Xuyên cau mày, đáp lời.
– Tại sao tôi lại phải thắc mắc? Cô ta ở đâu thì liên quan gì đến tôi.
Diệp tổng, đó là bạn gái của anh, tôi không có nghĩa vụ phải thắc mắc.
Diệp Lâm Anh nhận ra trong lời nói của cậu có cáu bẵn và bực dọc.
Đột nhiên hắn muốn nói, nói cho cậu biết.
Người tên Tô Thanh kia… sớm đã không còn là bạn gái của hắn nữa, hay thậm chí bây giờ đến người quen hắn cũng không muốn làm thân với cô ta.
Nhưng rồi Diệp Lâm Anh cũng bẻ lái qua chuyện khác.
– Chuyện hợp tác tôi nói với cậu.
Tôi sẽ đổ vốn cho những dự án trong tương lai của Lạc Gia.
Mọi vẫn đề về thầu xây dựng, máy móc, kỹ sư, toàn bộ tôi sẽ cung cấp với phí hợp lí cho cậu.
Về tiền nong và tiền hoa hồng thì cậu cũng không cần phải lo, ngược lại, tôi chỉ có hai điều kiện tiên quyết thôi.
Lạc Văn Xuyên gật đầu.
– Không tồi, anh tiếp tục.
Diệp Lâm Anh biết đối phương đã mủi lòng.
Từ khi vào việc đến giờ, Diệp Lâm Anh chưa từng thua thiệt trong bất cứ khoản nào, tất cả là nhờ có tài thuyết phục hơn người của hắn.
Thật ra bộ não của Diệp Lâm Anh có thể xử lý tình huống rất nhạy bén, chỉ cần gặp qua một lần, từng cử chỉ, ánh mắt của đối phương dễ dàng cho hắn biết điểm yếu và điểm mạnh nhất định, từ đó hắn liền sử dụng như những con cờ trí mạng, khiến người khác bại trận trong lòng bàn tay lúc nào chẳng hay biết.
Đó là cái đáng sợ của Diệp Lâm Anh, ngay cả lão làng như Lạc Hải cũng phải kính nể mấy phần.
Đây chính là tài năng bẩm sinh không thể chối cãi.
– Hai điều kiện của tôi chính là.
Chúng ta phải hợp tác lâu dài, tốt nhất là từ mười năm trở lên.
Điều kiện thứ hai, rất đơn giản, trong khoảng thời gian chúng ta hợp tác, những công ty con của Lạc gia sẽ làm việc dưới trướng của Diệp Lâm Anh tôi đây, tôi sẽ cung cấp đầy đủ vốn cho tất cả các công ty con của cậu.
Lạc Văn Xuyên dụi tắt điếu thuốc, đút hai tay vào túi quần, thờ ơ nhìn hắn
– Để tôi đoán xem, nếu tôi không đồng ý, chắc anh sẽ cướp mất mấy cái dự án còn lại, phải không?
Diệp Lâm Anh hơi cười, hướng mắt nhìn cậu.
– Rời xa Tô Thanh, tôi công nhận cậu đã thông minh lên rất nhiều rồi.
Lạc tổng, ta đều biết cái nào sẽ có lợi hơn cho đôi bên, phải không?
Lạc Văn Xuyên xoa xoa mi tâm, bịch một cái ngồi phịch xuống ghế, cười rộ lên.
– Quào, Diệp tổng.
Anh xấu tính thật đó.
Diệp Lâm Anh ngồi xuống đối diện, nhếch môi
– Làm sao có thể, mấy cái đề nghị tôi đưa ra đều là có lợi cho cậu mà.
Lạc Văn Xuyên gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, liếc nhìn hắn.
– Có chuẩn bị hợp đồng không?
Lời vừa thoát ra khỏi miệng, Diệp Lâm Anh có hơi bất ngờ, hỏi.
– Vậy là cậu đồng ý?
– Không đồng ý thì tôi còn có thể làm gì?
Thật ra hợp tác với Diệp Lâm Anh không phải vấn đề, huống chi cậu còn chưa có đụng tới Tô Thanh.
Trong cốt truyện, chỉ cần rời xa Tô Thanh thì Lạc gia sẽ không sụp đổ.
Lạc Văn Xuyên đã làm được, vậy thì như luật lệ cốt truyện sẽ tự động thay đổi.
Cậu là thương nhân, sẽ tự nhiên biết đường nào có lợi.
– Không ngờ cậu lại đồng ý nhanh thế nên tôi không kịp chuẩn bị hợp đồng, là sai sót của tôi.
Thôi thì hẹn cậu một ngày khác tới chỗ tôi kí tên vậy.
Diệp Lâm Anh hơi ngưng lại, đưa tay ra trước mắt Lạc Văn Xuyên, mỉm cười yêu nghiệt.
– Lạc tổng, bây giờ chúng ta coi như là bạn, sau này nhờ cậu chiếu cố.
Lạc Văn Xuyên nhìn bàn tay trơ ra giữa không trung, cổ tay bao bọc bởi đồng hồ đắt tiền, lòng bàn tay rắn rỏi, mấy đốt ngón tay thon dài săn chắt, là một đôi tay rất đẹp.
Lạc Văn Xuyên đưa tay, nắm lấy tay của người kia, cảm nhận được vết chai thường thấy của người hay cầm bút.
– Ừ, hợp tác vui vẻ, Diệp tổng..