Edit: Bàn
“Nếu gặp phải phiền phức thì bóp tai trái của nó, rồi vứt ra ngoài.” Thiếu niên quay người giao gấu bông cho Thanh Trường Dạ, người sau nghi ngờ quan sát con gấu bông lông mềm mềm này, không có gì khác biệt với con rối bình thường: “Anh đi bên trái, tôi đi bên phải.”
Trước khi lên tầng 2, Thanh Trường Dạ đã nhìn sơ qua bản đồ của tầng này.
Ngoài cùng bên phải có một lối thoát hiểm, còn bên trái là một lượng lớn ống xả và ống thoát nước giao nhau, cho dù nhìn thế nào thì lối bên phải vẫn an toàn hơn.
Hắn không hiểu vì sao thiếu niên phải để lại con đường an toàn hơn cho mình, đủ loại khả năng quay cuồng trong đầu hắn.
Lửa càng lúc càng lớn, số 0 đã không còn bóng dáng, Thanh Trường Dạ đành phải cầm gấu bông chạy theo hướng bên phải.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân dồn dập, tất cả bảo vệ của bệnh viện tâm thần đều mặc áo giáp kim loại nặng nề, tiếng vang như vậy chỉ có thể chứng minh đằng sau có rất nhiều người.
Hắn thoáng do dự rồi giật giật tai trái của gấu bông, hình như có vật gì đó bị hắn kéo đứt.
Thanh Trường Dạ lập tức ném món đồ chơi ra ngoài.
Trong bụng gấu bông giấu thuốc nổ dẻo nồng độ cao!
Gần như ngay khi nhìn thấy hiệu quả, Thanh Trường Dạ liền rõ bên trong con gấu bông có gì, luồng không khí do vụ nổ gây ra không chỉ làm sập lối thoát hiểm ở tầng hai, hắn còn bị bay ra ngoài.
Toà nhà đổ gãy do vụ nổ đã hoàn toàn ngăn cách các bảo vệ với hắn, Thanh Trường Dạ trì trệ chốc lát, hắn bị thương nhẹ, sau khi lắc lắc đầu, hắn lập tức đứng dậy rồi chạy ra ngoài.
“Số 11013!” Loa phát thanh vang lên trong hành lang thoát hiểm: “Lam Nguyệt bảo chúng tôi truyền lời: Nếu anh đứng tại chỗ không di chuyển thì mọi chuyện vừa xảy ra sẽ được bỏ qua, một khi bước ra khỏi bệnh viện tâm thần Ryder, cô ấy sẽ đưa anh vào danh sách đỏ, có lẽ anh không biết, số 0 hoàn toàn không phải là tội phạm bình thường, nó thậm chí còn không phải là –“
“Pằng pằng pằng.” Ngón tay của thiếu niên làm thành hình khẩu súng, đôi môi phát ra âm thanh súng ống hoạt động.
Điều kỳ diệu là loa phát thanh lại bỗng nổ tung thật dưới động tác như vui đùa đó.
Sau khi Thanh Trường Dạ thấy số 0 thì thở phào nhẹ nhõm, trải qua chuyện vừa rồi khiến hắn cơ bản chắc chắn rằng đối phương sẽ không làm hại hắn.
Nếu số 0 muốn hắn chết, lúc nãy chỉ cần nói hắn kéo kéo tai gấu bông là đủ.
Hắn sẽ biến thành tro bụi cùng những bảo vệ đó.
“Anh nhếch nhác quá,” Thiếu niên nhún vai: “Khá là đáng tiếc, tôi còn tưởng anh rất mạnh mẽ.”
“Bên kia có phi hành khí, biết dùng không?” Thanh Trường Dạ không tiếp lời y, thấy thiếu niên lắc đầu cười một cách không hề áy náy, hắn ừ một tiếng: “Tôi lái, cậu ngồi ghế phụ, bình thường phi hành khí của bộ phận đặc biệt này đều được trang bị súng, nhớ liên tục tấn công những kẻ truy đuổi đằng sau.”
“Sau đó thì sao?” Lúc hắn khởi động phi hành khí, thiếu niên tràn đầy phấn khởi giơ cao hai tay: “Sau khi rời khỏi đây thì chúng ta đi đâu?”
Hắn liếc thiếu niên một cái.
Rõ ràng là đối phương dẫn mình vượt ngục, nhưng thiếu niên hoàn toàn không có dự định gì.
Thanh Trường Dạ nhấn nút khởi động: “Tôi muốn đi tìm một người.”
Hắn muốn tìm A.
Lời Natasha nói quá nửa là không thể tin.
Lúc người phụ nữ kia là đồng minh, Thanh Trường Dạ thấy an tâm vô cùng.
Một khi trở thành kẻ thù của cô, rất nhiều chuyện trở nên rất hóc búa.
Tuy thi thể A có lẽ đã bị hong khô rồi, nhưng dù thế nào, hắn phải thử tìm tên kia.
“Tình nhân?”
“…!Bạn bè.” Phi hành khí truy đuổi đằng sau bọn họ bị đánh rơi từng cái một.
Thanh Trường Dạ tưởng kiểu tội phạm như 0 sẽ chưa từng sử dụng máy móc tinh vi, không ngờ y dùng cái gì cũng rất thuận tay.
Những khẩu pháo như thể có sự sống trong tay 0, hơn thế nữa, thiếu niên dùng một chiếc dao găm ném xa trực tiếp đâm nổ mắt của người điều khiển phi hành khí áp sát bọn họ nhất.
Thanh Trường Dạ thấy rõ ràng cảnh con mắt và não của người điều khiển nổ tung trên màn hình phía sau, quả thực y như phim.
“Cậu tên gì?”
“Số 0.”
Hắn muốn nói đây là số thứ tự chứ không phải tên, pháo tầm xa vọt tới từ bên cạnh khiến phi hành khí bọn họ lái suýt nữa rơi xuống, trong sự hỗn loạn, Thanh Trường Dạ cảm giác như mình đang lái ô tô đụng.
Tiếng kêu sợ hãi của Natasha khiến hắn nhìn về phía trước.
Nhóm nhân viên chấp hành của cơ quan chủ quản không biết đã tới hiện trường từ lúc nào.
“Tiểu Dạ!!” Hắn rất ít khi thấy sự lo sợ trên mặt người phụ nữ, nhưng trong đôi mắt xanh biếc của Natasha lúc này lại tràn đầy sự sợ hãi: “Sao anh lại ở cùng với nó?”
Nó?
Không kịp ngẫm lại, 0 vẫn luôn im lìm không lên tiếng quay sang bên kia cười.
Tiếng cười khẽ của thiếu niên trong sự yên tĩnh chói tai dị thường.
Hắn thấy không ít người thay đổi sắc mặt.
“Hỏi một câu,” Bây giờ Thanh Trường Dạ mới nhận ra điểm mấu chốt trong lời kêu gọi đầu hàng của đội bảo vệ lúc trước không phải danh sách đỏ, mà là câu kết chưa nói xong: “Cậu là con người à?”
“Đương nhiên không phải rồi,” Thiếu niên nghiêng nghiêng đầu.
Thanh Trường Dạ đang nói thầm trong lòng giả bộ đáng yêu cái gì, câu nói tiếp theo của đối phương khiến hắn suýt nữa hộc máu: “Tôi là Trùng tộc.”
“…” Gặp quỷ rồi.
“Anh không tin?” 0 há miệng ra hiệu Thanh Trường Dạ nhìn hai chiếc răng nanh ẩn trong miệng y.
Hắn có ấn tượng với loại răng nanh hình dạng kỳ quái này.
Đây là một trong những dấu hiệu của Trùng tộc, giúp chúng săn mồi tốt hơn.
Dấu hiệu khác của Trùng tộc là…
“Nhìn.” Thiếu niên vén vạt áo lên.
Thanh Trường Dạ chỉ liếc qua đã thấy lạnh sống lưng.
Bao phủ dưới lớp da trắng bệch đó, hắn nhìn thấy một thứ vũ khí sắc bén, khác hoàn toàn với vẻ ngoài của thiếu niên.
Môi trường sinh sống của Trùng tộc luôn ở ngoài vũ trụ, hoàn cảnh khắc nghiệt buộc rất nhiều cơ quan trên người Trùng phải tiến hoá vì việc sinh sản.
Nhưng thay vì phục vụ chức năng sinh sản, thứ kia giống như tồn tại để ép buộc giống cái chịu khuất phục hơn.
Thanh Trường Dạ thu hồi mắt.
“Khốn nạn!” Natasha rút bazooka rồi bắn sang bên này: “Đm mày dám đùa giỡn lưu manh với hắn?!”
Nhân viên chấp hành bên cạnh muốn nói lại thôi, anh ta muốn nói cô Lam Nguyệt à, người bên cạnh cũng là tội phạm chứ không phải bạn trai cô, nhưng lửa đạn lại đứng im giữa không trung ngay trước mắt mọi người.
Khoé miệng thiếu niên khẽ mở, trong con ngươi màu xanh đậm âm u kỳ dị loé lên một cái.
Ngay sau đó, lửa đạn quay một vòng, lao thẳng vào phi hành khí của cơ quan chủ quản.
Không chỉ là bazooka lúc trước phóng ra, mà cả một lượng lớn súng ống cũng nhắm vào Natasha, máy móc bị cưỡng ép tách rời khỏi tay chủ nhân từng cái một.
Trước khi gần một trăm khẩu súng đồng loạt b ắn ra, Natasha kéo sĩ quan phụ tá nhảy xuống khỏi phi hành khí.
Tiếng nổ quá gần làm thủng màng nhĩ của cô, cô hoàn toàn dựa vào bản năng để tránh né làn đạn.
Cô đã từng làm rất nhiều nhiệm vụ, nhưng những năm gần đây, tình huống khiến bản thân chật vật càng ngày càng ít.
Cô gãy một cánh tay, hơn phân nửa lồ ng ngực bị vỡ.
Natasha gửi tín hiệu cầu cứu, trước khi đội y tế tới, cô quan sát cẩn thận xung quanh.
Thanh Trường Dạ và con Trùng kia đã không còn bóng dáng.
Số 0 là sự tồn tại vô cùng đặc biệt trong bệnh viện tâm thần Ryder.
Bọn họ bắt được nó một cách hoàn toàn tình cờ.
0 là Trùng tộc cấp cao còn sống đầu tiên của cơ quan chủ quản, ban đầu cơ quan chủ quản đặt rất nhiều kỳ vọng vào việc nghiên cứu 0.
Mặc dù cô chưa từng tiếp xúc trực tiếp với vật thí nghiệm kia, nhưng theo vài đồng nghiệp bàn luận, số 0 dường như vẫn luôn ngủ say, nhận thức về mọi thứ xung quanh mình đều cực kỳ thấp.
Cho dù các bác sĩ ở Ryder dùng thủ đoạn gì, thiếu niên cũng chỉ biết cười cười cười như người điên, có mấy lần chuyên gia của đội y tế suýt nữa không nhịn được cắt thẳng bộ não của y.
Báo cáo phân tích sau này cho rằng trạng thái của số 0 giống đang chờ đợi cơ hội gì đó hơn, có khả năng sau khi trải qua k1ch thích đặc biệt thì 0 mới xảy ra thay đổi, cũng có thể thực ra Trùng tộc đều là bộ dạng muốn chết không muốn sống thế này.
Thanh Trường Dạ là…!thứ gì đó mà số 0 vẫn luôn chờ đợi?
“Đùa gì thế,” Thanh niên tóc đen mắt đen mặt không đổi sắc: “Cậu muốn ăn người?”
“Đùa gì thế,” 0 cũng bất mãn: “Trùng ăn người là đạo lý hiển nhiên, anh muốn nhìn tôi bị chết đói à?”
“Không ăn được xác chết à?”
“Oẹ.”
Lạy chúa còn kén ăn nữa.
Thanh Trường Dạ quay đầu: “Nếu vậy thì chúng ta tách nhau ra thì tốt hơn, tôi không quan tâm việc cậu ăn người, nhưng tôi không đồng ý.”
“Anh muốn bỏ rơi tôi?” Trong mắt thiếu niên xẹt qua một chút tổn thương.
Thanh Trường Dạ vẫn luôn rất thích nhìn bé trai xinh đẹp lộ ra vẻ mặt này, gì mà viền mắt ửng đỏ, mắt đẫm lệ và đôi môi khẽ mở.
Hắn hiếm thấy mà lo lắng liệu mình có nói sai không, thì câu nói tiếp theo của đối phương vang lên: “Giết anh nha?”
“…!Có chuyện thì nói cho rõ.” Thanh Trường Dạ mặt không đổi sắc nói dối: “Thực ra Trùng bình thường không ăn thịt người.
Chắc cậu bị môi trường ở Norma làm hư rồi.”
“Vậy Trùng bình thường ăn gì?”
Ngón tay thon gầy trắng bệch của thiếu niên chọc chọc lá rau tươi tốt.
Trong đôi mắt to của số 0 xẹt qua chút hoang mang, y như không thể tin được mà tiến tới ngửi lá rau xà lách, mùi tươi mát khiến thiếu niên đứng hình tại chỗ.
“…!Oẹ.” 0 phát ra tiếng nôn.
Thanh Trường Dạ quan sát y từ đầu đến cuối, thấy phản ứng của thiếu niên thì hơi đau đầu.
Sau khi rời khỏi bệnh viện tâm thần Ryder, Thanh Trường Dạ tìm một quán net để xác định đại khái vị trí hiện tại.
Thời gian trên người hắn còn lại 20000 năm, dư dả cho chi tiêu hàng ngày.
Bây giờ rời khỏi đế đô trái lại còn nguy hiểm hơn, hắn liền dùng thân phận giả thuê một biệt thự nhỏ tạm thời ở lại một thành phố nhỏ ở sao đế đô.
Sau khi dừng chân, Thanh Trường Dạ tới siêu thị gần đó mua thức ăn và nhu yếu phẩm hàng ngày.
0 thấy vô cùng hứng thú với việc “Thứ mà Trùng nên ăn là rau củ và hoa quả,” nên lúc này mới có một màn vô cùng thê thảm vừa nãy.
“Không phải ăn như vậy,” Thanh Trường Dạ nói: “Đó là đồ sống, chờ tôi nấu chín đã.”
Rau xà lách có thể ăn sống, nếu 0 không chịu nổi mùi rau…!Hắn cân nhắc rồi lấy trong túi đồ mấy củ cà rốt.
Thanh Trường Dạ nhanh chóng gọt vỏ và cắt chúng thành sợi nhỏ.
Sau khi tới thế giới này thì hắn biết nấu ăn, Natasha từng là sát thủ trong phòng bếp, A chỉ dựa vào Redbull để sinh tồn, hắn là người duy nhất trong số đó biết nấu ăn.
Vì thế Natasha cười hắn có thể xuống phòng bếp, có thể lên phòng khách, còn có thể lên giường, đúng là học sinh giỏi 3 tốt.
Dựa vào đó, Thanh Trường Dạ suy đoán chắc là đời trước hắn sống một mình.
Hắn vừa suy nghĩ mọi chuyện vừa xào sợi cà rốt, trước khi gắp ra khỏi nồi, Thanh Trường Dạ bỏ thêm chút muối.
Số 0 đã đầy hứng thú ngồi trên bàn ăn từ lâu, thấy đối phương trực tiếp dùng tay lấy sợi cà rốt, Thanh Trường Dạ không nói gì.
0 nhai nhai.
Hai gò má trắng bệch bỗng ửng đỏ.
Thanh Trường Dạ tự nhủ trong lòng không đến mức ăn sợi cà rốt mà cũng cảm động chứ? Thiếu niên bỗng nhào tới.
Cơ thể nóng rực khiến Thanh Trường Dạ ngẩn người.
“Mẹ…! Mẹ…!Mẹ…” Thiếu niên cọ tới cọ lui trên người hắn.
Thanh Trường Dạ nhìn dáng vẻ của y, chỉ thấy như bị chọc vào tim.
Trong đôi mắt xanh đậm của y tích đầy nước mắt, bộ dạng thiếu niên bị tra tấn bởi d*c vọng còn mê người hơn tưởng tượng của hắn gấp trăm ngàn lần.
Bệnh cuồng sắc đẹp lại tái phát.
Giây tiếp theo, thiếu niên nắm tay hắn, ép kéo xuống bộ phận nóng rực của mình.
Nhớ lại rốt cuộc chỗ đó có hình dạng thế nào, Thanh Trường Dạ thấy bệnh cuồng sắc đẹp của mình được chữa khỏi trong nháy mắt.
Hoá ra nhóc tâm thần luyến mẫu à?
Nhưng mà vcl, ăn cà rốt cũng động d*c được, cà rốt cũng oan ức lắm đấy?.