Không Thể Động Lòng
Phần 39
Dương Quang cùng mấy người cảnh sát lập tức ôm Đặng Khải Thành lên, ở bên này, tôi rất đau lòng vì hai người đàn ông, cũng không nỡ rút chân ra khỏi tay Đăng Nguyên. Tôi vừa khóc vừa nói:
“Anh Nguyên, tại sao vẫn lựa chọn như thế? Vẫn còn cơ hội để sống, tại sao cứ phải như thế?”
“Anh…”. Anh ta há miệng, lại ộc ra một ngụm m.áu khác: “Chỉ muốn…lo cho em… cuộc sống… tốt hơn”.
Tim gan tôi quặn thắt, lúc này cũng không biết diễn tả tâm trạng như thế nào. Là hoảng hốt, lo lắng, đau đớn, oán trách, bất lực, thất vọng,… tất cả các cảm xúc trộn lẫn khiến đầu tôi quay cuồng, không biết phải làm sao.
“Chân Ý… anh c.hế.t rồi… sau này em phải sống tốt…”. Cánh tay Đăng Nguyên bấu chặt vào tay tôi: “Hắn… cũng c.hế.t thôi… Thù của… gia đình em… anh cũng trả … thay em…được rồi…”.
Tôi quỳ xuống đất, khóc như mưa: “Em không cần anh trả thù, em chỉ mong anh sống tốt… Nguyên, tại sao anh lại đi vào con đường đó?”. Nước mắt tôi như mưa lăn xuống cánh tay của anh ta: “Tại sao cuối cùng lại như thế chứ?”.
Đăng Nguyên định nói gì đó, nhưng lúc này sức cùng lực kiệt nên chỉ cố giương đôi mắt đầy tơ m.áu lên nhìn tôi, nhìn đăm đăm đầy tuyệt vọng. Vài giây sau, cánh tay đang nắm chặt bắp chân tôi liền thõng xuống.
Tôi run rẩy kêu lên: “Anh Nguyên… Anh Nguyên”.
Đăng Nguyên không đáp lời nữa, lúc này mấy người cảnh sát cũng vội vàng xông tới sờ lên mạch đập trên cổ anh ta, sau khi xác định vẫn còn mạch, hai người cảnh sát lập tức khiêng Đăng Nguyên ra bên ngoài, nói đưa anh ta đến bệnh viện cấp cứu trước.
Lúc này, không có ai níu chân nữa tôi mới cuống cuồng chạy lại phía Đặng Khải Thành. Dương Quang đang cõng anh trên vai chạy như đ.iên lên bậc thang, tôi cũng chạy theo:
“Thành… Thành…”. Tôi hốt hoảng gọi.
Bởi vì mất m.áu nên gương mặt anh rất nhợt nhạt, nhưng Đặng Khải Thành là người được rèn luyện đã lâu, sức lực hơn hẳn Đăng Nguyên. Anh nâng mắt lên nhìn tôi, môi mấp máy gọi hai chữ: “Chân Ý”.
“Sẽ không sao đâu. Đến bệnh viện gắp đạn sẽ không sao đâu. Anh phải cố lên. Thành, anh phải cố lên”. Tôi quýnh quáng đến nỗi bước hụt cầu thang, suýt nữa thì ngã. Cũng may tóm được lan can bên cạnh mới có thể đứng vững được.
Dương Quang vội đến nỗi không kịp chờ tôi, cứ thế cõng Đặng Khải Thành chạy tiếp. Lúc tôi sắp đuổi kịp, Đặng Khải Thành mới mỏi mệt nói với tôi một câu: “Đừng khóc. Mắt nhòe, chạy sẽ ngã đấy”.
Lúc này mà anh vẫn còn lo cho tôi, tôi đau lòng tưởng c.hế.t, càng khóc to hơn: “Em không ngã đâu. Anh cũng đừng c.hế.t, Thành, nhất định phải sống tiếp. Em và…”.
Chứ “Con” còn chưa kịp nói ra thì Dương Quang đã chạy vọt ra khỏi hầm, lên đến đường bằng, bước chân của cảnh sát hình sự giống như bay. Cõng một người đàn ông cao lớn như Đặng Khải Thành trên lưng mà vẫn có thể chạy ra đến cổng chỉ trong vòng hơn 30 giây.
Một người cảnh sát lập tức mở cửa, đỡ lấy Đặng Khải Thành, Dương Quang cũng nhanh nhẹn ngồi lên theo. Vào thời khắc này, tính mạng của anh có lẽ chỉ đếm bằng từng giây nên bọn họ không thể chờ tôi, khi xe chuẩn bị chạy đi, Dương Quang mới kéo kính, quay đầu lại nhìn tôi hét: “Chân Ý, anh đưa anh Thành đến bệnh viện, đến nơi sẽ gọi cho em”.
Tôi thậm chí còn chẳng kịp đáp đã thấy xe mất dạng, sau đó là một chiếc xe khác chở theo Đăng Nguyên cũng rời đi.
Ở Hồng Ý vừa rồi rầm rập người xe như vậy, bây giờ chỉ còn 5, 6 người cảnh sát ở lại bảo vệ hiện trường. Bọn họ người thì ở dưới kho hàng canh gác, người thì đứng ở cửa, người lại gọi về cho tổng cục để báo cáo tình hình. Tôi túm lấy một người gần nhất hỏi:
“Bệnh viện gần nhất ở đây là bệnh viện nào? Có phải là bệnh viện xxx không?”.
Người kia gật đầu: “Đúng rồi. Là bệnh viện xxx. Chắc là mọi người sẽ đưa sếp Thành đến đó”.
“Tôi đến thử xem”. Nói rồi, tôi định chạy bộ về tiệm internet vừa rồi, lấy xe rồi đến bệnh viện. Nhưng mới chạy được vài mét thì một người cảnh sát lại gọi tôi lại:
“Cô Chân Ý”.
Tôi dừng bước, quay đầu hỏi: “Tôi đang vội lắm. Có chuyện gì thì để nói sau đi”.
“Tổng cục trưởng vừa có lệnh, cô là người có liên quan đến vụ án m.a t.úy nước lần này nên mời cô về cục làm việc một chuyến”.
“Gì cơ?”.
Anh ta mặt đầy áy náy nhìn tôi: “Đây là chỉ thị của tổng cục trưởng. Vả lại tôi nghĩ chỉ là mời cô về làm việc để cô tường trình lại vụ việc hôm nay thôi. Dù sao số m.a t.úy nước kia cũng có khối lượng rất lớn, cô là người tìm ra nó nên ít nhiều gì cũng là liên quan, cần phải cung cấp thông tin phục vụ cho việc điều tra. Cô cứ đến cục một chuyến đi, đợi lấy thông tin xong thì chúng tôi sẽ đưa cô về”.
“Lấy thông tin thì để lúc khác cũng được, tôi phải đến bệnh viện tìm anh ấy”. Nước mắt trên mặt tôi vẫn chưa khô hết, không biết Đặng Khải Thành và Đăng Nguyên sống c.hế.t ra sao nên tôi như ngồi trên đống lửa, lúc này chỉ muốn đến bệnh viện mà thôi: “Tôi phải tìm anh Thành. Tôi phải chờ anh ấy”.
“Cô Chân Ý, mong cô thông cảm”. Anh ta bước lại gần tôi, sắc mặt hết xanh lại trắng: “Đây là lệnh của cấp trên, tôi bắt buộc phải làm. Nhưng cô yên tâm đi, có bất cứ thông tin gì của anh Thành thì tôi sẽ thông báo cho cô ngay”.
“Anh ấy còn chưa biết sống c.hế.t thế nào thì cung cấp thông tin cái gì”. Tôi như hóa đ.iê.n hét lên: “Tôi không cần biết thông tin gì hết, tôi cũng không tiếp nhận các người điều tra. Tôi muốn đến bệnh viện”.
Hai người cảnh sát hình sự nhìn nhau, dùng ánh mắt trao đổi nhanh chuyện gì đó rồi lập tức xông đến tóm lấy tôi. Người thì bẻ quặt tay, người thì giữ vai tôi: “Cô Chân Ý, tôi xin lỗi”.
“Các người làm gì thế? Bỏ ra. Bỏ tôi ra”. Tôi vùng vằng muốn thoát ra, nhưng bọn họ là cảnh sát hình sự, lại có mấy người, trong bụng tôi lại còn có em bé nên không thể nào giãy giụa được: “Tôi bảo các người bỏ ra”.
Một chiếc còng sắt lạnh lẽo tra vào tay tôi, bọn họ đẩy tôi lên xe: “Chỉ một lát thôi. Cô Chân Ý, bọn tôi là cấp dưới của anh Thành, nhưng trên còn có Tổng cục trưởng quyền hạn còn lớn hơn anh ấy. Bọn tôi không thể chống lại mệnh lệnh của cấp trên được. Cô Chân Ý, hy vọng cô hiểu cho bọn tôi”.
“…”
“Cô yên tâm đi, chúng tôi sẽ không làm hại cô đâu”.
Trên đường về cục cảnh sát, tôi ngồi trên xe cứ liên tục la hét đòi bọn họ thả ra, kêu gào không được, tôi lại van xin. Tôi cầu xin bọn họ cho tôi ghé qua bệnh viện để nhìn Đặng Khải Thành, tôi cầu xin bọn họ cho tôi biết tình hình của Đăng Nguyên, nhưng không ai đồng ý.
Bọn họ nói bây giờ có lẽ hai người đó vẫn đang trên đường đến bệnh viện, tình hình nguy cấp, không thể gọi điện thoại làm phiền được, chỉ có thể chờ đợi Dương Quang gọi về thông báo tình hình mà thôi.
Tôi rơi nước mắt nói: “Bệnh viện gần nhất không phải bệnh viện xxx sao? Từ chỗ này đến đó chỉ mấy km thôi, tôi muốn gặp anh ấy, tôi muốn nhìn thấy anh ấy. Lỡ anh ấy có việc gì thì sao? Lỡ anh ấy cũng chờ tôi thì sao? Các người thả tôi đi mà, thả tôi đi mà”.
“Cô Chân Ý, cô bình tĩnh đi. Sếp Thành sẽ không sao đâu”. Người cảnh sát hình sự kia vẻ mặt cũng rất suy sụp, đáy mắt anh ta đỏ lên: “Anh ấy chiến đấu với anh em tôi bao nhiêu năm, cũng không ít lần bị thương. Nhưng lần nào cũng vượt qua được hết. Anh ấy tốt như thế, sẽ không sao đâu. Anh ấy rồi sẽ sống thôi”.
Lúc này, tôi mới nhận ra những người cảnh sát hình sự kia dù có vẻ ngoài cứng rắn, bình tĩnh và mạnh mẽ hơn tôi, nhưng bọn họ cũng là người sát cánh bên Đặng Khải Thành nhiều năm, giờ nhìn thấy ‘người anh cả’ của mình thương tích như vậy, chắc chắn ai cũng đều lo lắng.
Tuy nhiên, quân lệnh như sơn, bọn họ không thể làm trái chỉ thị của tổng cục trưởng nên cũng bất lực như tôi, chẳng thể làm gì khác được.
Nhìn bọn họ như vậy, rút cuộc tôi cũng không náo loạn nữa, chỉ quay đầu nhìn ra cửa sổ, nước mắt lặng lẽ chảy xuôi: “Nếu có tin tức gì của anh ấy, xin các anh… dù thế nào thì các anh cũng phải nói cho tôi biết”.
“Được”.
Xe chạy về tổng cục cảnh sát ngay sau đó, tôi được dẫn đến một phòng thẩm vấn, chiếc còng trên tay vẫn không được tháo bỏ mà bị một người cảnh sát khác móc vào chân bàn, không thể đi khỏi bán kính 50cm.
Căn phòng kia sơn màu đen, không có vật dụng gì, chỉ có một chiếc bóng đèn tròn vàng treo ngay trên đầu, không gian vừa lạnh lẽo vừa hiu hắt, khiến cho người ta có cảm giác rất áp lực. Đặc biệt là trong lúc tâm trạng lo lắng tột độ như thế này, tôi ngồi bên trong đó mà lòng như kiến bò trên chảo nóng, cảm thấy thời gian trôi qua nặng nề như đang đeo cả trăm nghìn viên đá lớn, giày xéo tôi mỏi mệt mà không biết phải làm sao.
Qua 15 phút không thấy có ai bước vào, tôi mới hét lên: “Có ai không? Tôi muốn ra ngoài. Có ai không?”.
Chừng nửa phút sau mới có một người cảnh sát mặt lạ hoắc thò đầu vào: “Chờ một chút, người thẩm vấn chưa đến”.
“Cái gì thẩm vấn cơ? Tôi không phải là tội phạm, tôi không chấp nhận thẩm vấn”.
Anh ta không thèm nói với tôi nữa, chỉ đóng cánh cửa sắt lại “rầm” một tiếng, tôi lại kéo còng tay ầm ầm, gào lên: “Các người bị đ.iên rồi à? Thả tôi ra. Tôi không phải là tội phạm. Thả tôi ra”.
Lần này không có ai đáp lời tôi, mặc tôi ở bên trong gào đến khản cả cổ thì cánh cửa cũng không động tĩnh thêm lần nào nữa. Tôi hét đến khi mệt rồi thì lại thở hổn hển, tinh thần tôi càng lúc càng bị bào mòn đến sắp đổ sụp, mãi đến khi tưởng chừng đã kiệt sức rồi thì mới có một người bước vào.
Người này trên cầu vai chỉ có một ngôi sao, nhưng không có gạch ngang ở giữa như Đặng Khải Thành, tôi không hiểu biết nhiều về quân hàm của công an nhân dân, nhưng trước đây từng thấy trên tivi vài lần, chỉ có cấp bậc Tướng mới không có gạch ngang trên cầu vai.
Như vậy có nghĩa là người này hơn hẳn cấp bậc của Đặng Khải Thành. Có lẽ là Tổng cục trưởng!
Tôi mở to mắt nhìn ông ta, người kia cũng dùng một ánh mắt đầy sắc bén và uy nghiêm quan sát tôi. Vài giây sau, tôi mới cúi đầu chào một tiếng:
“Cháu… chào bác”.
“Cô là Đoàn Chân Ý?”. Ông ta ngồi xuống bàn, trên người toát ra khí thế của bậc lãnh đạo.
“Vâng. Cháu là Đoàn Chân Ý. Cháu không liên quan đến số m.a t.úy nước đó, cháu chỉ tình cờ phát hiện ra và báo cho công an”. Tôi không muốn phí phạm thời gian, giải thích liền một mạch: “Cháu không phải tội phạm, cháu chỉ chấp nhận tường trình, không chấp nhận thẩm vấn”.
Khi nói xong câu này, ánh mắt của tổng cục trưởng đột nhiên thay đổi, trong đó phảng phất mang theo một ý tứ gì đó rất sâu xa. Ông ta gật đầu: “Việc cô tìm thấy kho m.a t.úy và gọi điện thoại báo cho cảnh sát, tôi cũng có nghe cấp dưới báo cáo rồi. Nhưng dù sao cô cũng là người có liên quan, nghi phạm lại là bạn thân của cô, hơn nữa, nhân thân của cô lại không tốt nên chúng tôi vẫn phải mời cô đến đây để làm rõ vài việc”.
Tôi nhìn quanh căn phòng tối om này, chợt nhận ra ngoài tổng cục trưởng và tôi ra thì không có người cảnh sát nào khác. Nếu đã như vậy thì tôi cũng hỏi thẳng:
“Vâng. Cảnh sát muốn làm rõ vấn đề gì, cần cung cấp thông tin gì, cháu sẽ tường trình đầy đủ, trung thực. Nhưng trước hết, cháu cũng có vài câu hỏi muốn hỏi chú”.
Ông ta mỉm cười nhìn tôi: “Đây là lần đầu tiên có người ngồi trong phòng thẩm vấn hỏi ngược lại tôi đấy”. Ông ta đặt bàn tay có rất nhiều vết chai do cầm s.úng lên mặt bàn, nói: “Cô hỏi đi”.
“Chú là tổng cục trưởng phải không ạ?”. Tôi liếc vai áo ông ta: “Quân hàm của chú rất cao”.
Người đàn ông kia ngỡ ngàng chừng một giây, lại gật đầu nói: “Phải”.
“Cháu không phải là tội phạm, mà dù các chú có nghi ngờ cháu là tội phạm đi nữa thì cũng không cần đích thân Tổng cục trưởng đến để thẩm vấn. Cho nên hôm nay chú đến đây gặp cháu, chắc không phải chỉ là muốn hỏi đến chuyện liên quan tới kho m.a t.úy đúng không ạ?”.
Lần này, ánh mắt của ông ta phảng phất vài tia hài lòng: “Cô rất thông minh”.
“Vậy thì để không làm mất thời gian của chú, có việc gì cần nói chú cứ nói thẳng đi ạ”.
Ông ta nhìn tôi đăm đăm một lúc, tôi cũng ngước lên nhìn thẳng vào mắt ông ta. Một lát sau, tổng cục trưởng mới nói: “Tôi có từng xem qua lý lịch của cô. Ba cô là tội phạm đang thụ lý án chung thân, gia đình cô trước đây cũng từng làm rất nhiều chuyện phạm pháp, liên quan đến cả buôn m.a t.úy”.
Tôi dường như đã hiểu ra ông ta muốn nói chuyện gì, nhưng không cắt ngang, chỉ gật đầu cười: “Vâng”.
“Cô muốn nói thẳng, vậy được, tôi cũng còn rất nhiều việc, không muốn vòng vo mất thời gian nên có vài lời thế này. Thứ nhất, chuyện giữa cô và Thành tôi cũng có nghe qua. Anh ấy không chỉ là cục trưởng của cục cảnh sát phòng chống m.a t.úy, mà còn là một người rất có triển vọng, cũng là niềm hy vọng của cảnh sát hình sự chúng tôi. Tương lai anh ấy rất rộng mở, sau này sẽ còn lên cao hơn nữa”.
“Vâng”.
“Một người là niềm hy vọng của cảnh sát, mà lại có dính dáng đến một người phụ nữ có nhân thân xấu là chuyện tối kị trong ngành, cô có biết không?”.
Thực ra, lúc trước tôi chưa từng nghĩ đến điều đó. Khi Đặng Khải Thành bảo tôi đi theo anh, tôi cứ nghĩ anh chỉ muốn giày vò hành hạ tôi để trả thù. Nhưng mãi sau này mới phát hiện ra, anh ở bên tôi vốn dĩ làm một chuyện rất mạo hiểm.
Đặng Khải Thành làm sao có thể không biết điều đại kỵ của ngành, làm sao anh không hiểu dính dáng đến tôi sẽ làm hỏng đi tương lai của anh. Chẳng qua vì anh yêu tôi nên mới chấp nhận làm một điều ngốc nghếch như vậy thôi.
Nghĩ đến đây, trái tim của tôi lại đau nhói thêm lần nữa, lòng lo lắng bồn chồn không biết bây giờ Đặng Khải Thành của tôi đang ra sao, chỉ muốn chạy ngay đến bên anh.
Nhưng trước mặt còn có Tổng cục trưởng, tôi chỉ có thể lẳng lặng hít vào một hơi thật dài rồi đáp: “Cho nên hôm nay khi biết anh ấy bị thương, chú sợ cháu đến bệnh viện cùng anh ấy sẽ làm mọi người chú ý đến mối quan hệ của cháu và anh Thành. Vì thế mới bảo cấp dưới đưa cháu tới đây phải không ạ?”.
Ông ta cười cười: “Chẳng trách Thành thích cô đến vậy. Rất thông minh”. Ông ta ngồi thẳng người, nói tiếp: “Thông minh như vậy, tôi nghĩ có một vài câu tôi không cần nói nữa, cô cũng hiểu được phải không?”.
“Cháu biết chú muốn cháu chủ động tách ra khỏi anh Thành, không cản bước công danh sự nghiệp của anh ấy. Nhưng thưa chú, đây là mối quan hệ của hai người, có chuyện gì không thể một người tự ý quyết định được. Vả lại anh ấy đang bị thương, bây giờ sống c.hế.t thế nào còn chưa rõ, cháu đang rất rối, cháu không biết phải nói với chú làm sao cả”.
“Ban nãy tôi vào muộn, là vì chờ tin tức của Quang báo về”. Tổng cục trưởng nhìn tôi: “Bác sĩ xác định đầu đ.ạn xuyên qua phổi, cách động mạch chủ và tim khoảng 5cm. Có thể cứu sống”.
Nghe đến đây, tinh thần căng như dây đàn của tôi mới có thể dịu xuống được đôi chút, nhưng còn chưa kịp vui mừng, ông ta đã nói: “Bình thường anh ấy sẽ không cần đích thân đến hiện trường, càng không dễ dàng để tội phạm có cơ hội bắ.n bị thương mình trong tình huống như thế. Nhưng có lẽ vì cô làm phân tán sự chú ý của anh ấy, cho nên Thành mới bất cẩn để bị thương. Lần này, có thể cứu sống được là một chuyện rất may mắn, nhưng lần sau không biết còn may mắn được như bây giờ không”.
Tôi cúi đầu, nhớ tới khi đó mình hành động quá nhanh, Đặng Khải Thành vốn nghĩ Đăng Nguyên sẽ giật mình nổ s.ú.ng vào tôi nên mới chỉ chăm chăm định bắn vào cổ tay anh ta để ngăn cản. Không ngờ Đăng Nguyên cũng nhanh như chớp đổi hướng, giây cuối cùng vẫn không nỡ g.iế.t tôi.
Tôi nặng nề thở dài một tiếng, lúc này cũng không muốn phân định rạch ròi với tổng cục trưởng chuyện rời xa anh hay không, chỉ nói: “Cháu hiểu ý của chú, nhưng bây giờ anh Thành vẫn còn đang cấp cứu. Chú có thể đợi đến khi anh ấy bình an và khỏe lại rồi cháu sẽ trả lời được không ạ?”.
“Cô cũng biết nếu cố chấp sẽ có hậu quả gì, phải không?”.
Là anh sẽ bị kỷ luật, khai trừ khỏi Đảng, tương lai sụp đổ, công việc cũng mất. Nhưng tôi không nói ra, chỉ đáp: “Vâng, cháu biết”.
“Vậy được. Tối nay cứ ở trong này suy nghĩ đi. Chuyện gì nên làm, không nên làm, hy vọng cô sẽ có quyết định chính xác”.
Nói rồi, ông ta đứng dậy định đi, tôi biết trong thời điểm nhạy cảm như vậy tổng cục trưởng sẽ không thả tôi, nên cũng không cố chấp. Chỉ nói: “Cháu hỏi một câu nữa được không?”.
Ông ta dừng bước, quay đầu nhìn tôi, không đáp. Tôi thì vội vàng hỏi: “Nghi… nghi phạm… anh ấy có còn sống không ạ?”.
Tổng cục trưởng im lặng một lúc mới nói: “Có lẽ sẽ sống”.
“Cảm ơn tổng cục trưởng”.
Ông ta không nói nữa, chỉ mở cửa đi ra ngoài. Khi chỉ còn một mình tôi ngồi trong phòng thẩm vấn lạnh lẽo, tôi mới khom lưng xuống, rũ bỏ nét mặt cứng cỏi kiên gan vừa rồi, ngửa cổ lên cao hít vào mấy hơi thật dài, thật dài.
Cha mẹ tôi đều muốn tôi từ bỏ Đặng Khải Thành, bây giờ đến tổng cục trưởng cũng bảo tôi làm vậy. Tôi biết mối tình yêu và hận này là tội lỗi, sẽ không có ai đứng về phía tôi, nhưng thực lòng tôi không thể buông bỏ được. Tôi không thể đặt xuống tình cảm dài đằng đẵng suốt hai mươi năm, càng không thể vứt bỏ trái tim yêu sâu đậm một Đặng Khải Thành.
Tôi không làm được, ít nhất thì lúc này không làm được… Tôi không muốn xa anh!
Tôi ngồi trong căn phòng tăm tối đó suốt cả một đêm, cũng thức trắng cả một đêm, sáng sớm ngày hôm sau, khi đồng hồ chỉ 5h sáng thì có tiếng lạch cạch mở cửa. Sau đó Dương Quang mang gương mặt mỏi mệt, đôi mắt đầy tơ m.áu bước vào.
“Chân Ý”.
Gặp được anh ta, tôi mừng như đ.iên, vội vàng giằng còng tay muốn đứng dậy: “Anh Quang, anh Thành sao rồi? Anh ấy đã phẫu thuật xong chưa? Có ổn không?”.
Nhìn thấy cổ tay tôi bị còng cọ vào đến rách da tứa m.áu, ánh mắt của Dương Quang đầy vẻ xót xa. Anh ta vội vàng chạy lại tháo còng cho tôi: “Ca phẫu thuật rất tốt. Gắp được đầu đạn ra rồi. Anh Thành vừa được chuyển đến phòng hồi sức, phải cách ly không được vào nên anh quay lại đây”. Dương Quang nhìn tôi: “Em có sao không?”
“Em không sao. Tổng cục trưởng bảo em phải thẩm vấn”.
Nghe đến tổng cục trưởng, có lẽ Dương Quang cũng đã hiểu ra mọi chuyện rồi. Anh ta thở dài một tiếng: “Chân Ý, anh và mấy anh em ở đội hình sự có mặt ở Hồng Ý hôm qua đã đứng ra làm chứng cho em. Em không phải là tội phạm, còn có công rất lớn trong việc tìm ra được kho chứa m.a t.úy nước nên cục cảnh sát đã đồng ý thả em ra. Bây giờ anh đưa em về nhà nghỉ ngơi nhé?”.
“Em muốn đến bệnh viện thăm anh ấy”. Nhắc đến Đặng Khải Thành, cổ họng tôi nghẹn lại: “Em nhớ anh ấy”.
“Chân Ý, ra ngoài trước rồi nói”.
Dương Quang dắt tôi đi thẳng ra khỏi cục cảnh sát, đến tận khi lên xe, anh ta mới bảo: “Anh Thành là cục trưởng, thân phận có hơi đặc biệt. Nói thẳng ra là rất có địa vị nên tối ngày hôm qua đã được chuyển đến bệnh viện 108, các bác sĩ đầu ngành giỏi nhất đã phẫu thuật gắp đầu đạn cho anh ấy. Khi chuyển ra phòng hồi sức cũng là phòng riêng, có người canh gác. Để đảm bảo an toàn cho anh ấy, tổng cục trưởng đã có chỉ thị xuống, ngoài mấy anh em trong đội ra thì người lạ không được vào. Chân Ý, em có đến thăm cũng không gặp được, mà cả đêm qua ở trong phòng thẩm vấn chắc cũng mệt lắm rồi. Em về ngủ một giấc đi. Có tin tức gì anh sẽ báo em ngay”.
Tôi hiểu Tổng cục trưởng không muốn tôi hủy hoại danh tiếng của Đặng Khải Thành, cũng muốn tôi tách ra khỏi anh. Biết rõ sẽ chẳng có cách nào gặp được, nhưng tôi vẫn cố chấp hỏi: “Đứng bên ngoài nhìn một chút thôi cũng không được hả anh?”.
Dương Quang nhìn tôi đầy thương hại, lắc đầu: “Không được. Hay là thế này đi. Khi nào anh vào thăm anh ấy, anh sẽ chụp ảnh gửi về cho em. Có được không?”. Nói đến đây, anh ta lại sợ tôi lo lắng nên nói thêm: “Em yên tâm, bác sĩ bảo đầu đạn chệch tim xa lắm, gắp ra rồi an dưỡng vài ngày là ổn. Sức khỏe anh Thành tốt mà, trước bị thương nặng hơn còn không xi nhê ấy chứ. Chắc anh ấy nằm một tuần ở phòng hồi sức là được về với em thôi. Đừng lo”.
Rút cuộc, tôi cũng đành nghe lời Dương Quang, không đòi đến thăm Đặng Khải Thành nữa. Tôi hỏi về Đăng Nguyên, cũng nghe nói anh ấy vẫn còn sống, đang điều trị tích cực. Cả hai bọn họ không sao nên tôi cũng an tâm, mỏi mệt về nhà ngủ một giấc.
Đến khi tỉnh dậy, việc tôi làm đầu tiên chính là lần mò tìm điện thoại, mở ra mới thấy Dương Quang gửi một tin nhắn, trong đó có một bức hình của Đặng Khải Thành. Anh vẫn phải đeo dây trợ thở oxy, hai mắt nhắm nghiền, có lẽ mất m.áu nhiều nên sắc mặt vừa xanh mét vừa nhợt nhạt, bờ môi khô nứt.
Tôi rất đau lòng, nhưng không có cách nào gặp được, cuối cùng chỉ có thể ôm lấy điện thoại vào lòng, áp vào trái tim tôi. Lúc này tôi không muốn nghĩ đến chông gai, không muốn nghĩ đến mẹ tôi hay tổng cục trưởng, thậm chí là việc Đặng Khải Thành có lợi dụng tôi để bắt Đăng Nguyên hay không. Tôi chỉ cầu mong anh mạnh khỏe, có thể sớm lành lặn trở lại, quay trở về với tôi là tốt rồi!
Cả ngày hôm ấy tôi rất mệt, lại nghén nên chỉ ngủ và ngủ, khi nào thức dậy thì tôi sẽ mở điện thoại lên nghe ngóng tin tức, không thấy Dương Quang báo gì thì lại thiếp đi. Mãi đến buổi tối mới dậy ăn một chút cháo để cho con tôi có chất, sau đó lại vào giường ngủ tiếp.
Sáng sớm ngày hôm sau Dương Quang nhắn tin báo với tôi là Đặng Khải Thành đã tỉnh rồi. Nhưng bác sĩ sợ vận động sẽ làm chảy m.áu vết thương nội tạng nên anh vẫn phải nằm yên trên giường, tạm thời không thể di chuyển được.
Dù Dương Quang không chụp ảnh của anh nữa nhưng nghe được tin tức tốt như thế tôi rất vui:
“Vâng, thế là được rồi. Anh giúp em chăm sóc anh ấy nhé. Mới bị thương xong chắc vẫn chưa được ăn uống bình thường đúng không anh?”.
“Ừ. Anh ấy có chế độ ăn riêng, chuyên gia dinh dưỡng chăm sóc riêng mà. Em yên tâm đi, sếp nhà em chức to lắm, chuyện chữa bệnh và chăm sóc không phải lo nhé”.
“Vâng”. Tôi thở hắt ra một tiếng, ngón tay lại lạch cạch nhắn đi: “Bạn em, anh Nguyên ấy, anh ấy giờ nằm ở viện nào anh? Em có thể ghé qua thăm được không?”.
“Nghi phạm quan trọng nên bọn anh canh giữ nghiêm ngặt lắm, không vào thăm được đâu. Sáng nay anh có hỏi rồi, nó bị nặng hơn anh Thành, nhưng sếp vẫn muốn giữ lại mạng cho nó để điều tra nên mới cố ý bắn chệch tim. Giờ vẫn đang nằm ở phòng hồi sức, chưa tỉnh”
“Em có thể biết anh ấy nằm ở bệnh viện nào được không anh?”.
Bên kia im lặng chừng vài phút, mãi một lúc sau mới gửi lại cho tôi một tin nhắn: “Bệnh viện xxx, Chân Ý, việc này bọn anh không được nói ra ngoài, em cũng giữ bí mật giúp anh nhé?”.
“Vâng. Em biết rồi”.
Bệnh viện xxx là bệnh viện chỗ mẹ tôi nằm, sáng nay tôi cũng định qua đó, giờ nếu Đăng Nguyên cũng ở đó thì tôi sẽ rẽ qua luôn. Dù không được gặp cũng muốn nhìn vào một lần, xem anh ấy bị thương đến thế nào.
Tôi biết, bây giờ Đăng Nguyên không còn là người tốt, anh ấy là kẻ buôn m.a t.úy cùng với Long chín cựa, cũng cố chấp làm rất nhiều chuyện khiến người ta không thể tha thứ, nhưng dù sao đi nữa Đăng Nguyên vẫn là người có ơn sâu nặng với tôi. Đến tận khi đứng giữa ranh giới sống – c.hế.t, anh ấy vẫn lựa chọn không làm tổn thương tôi, còn nói đã giúp tôi trả thù Đặng Khải Thành rồi.
Tôi không cần anh ấy làm những điều như vậy, tôi cũng rất giận Đăng Nguyên ở hiện tại, nhưng nhìn anh ấy trở nên như ngày hôm nay, nói không đau lòng là giả, không lo lắng cũng là giả.
Nhưng ngay cả tôi cũng không biết làm thế nào để cứu anh ấy nữa? Mọi chuyện đã ra thế này thì vãn hồi làm sao được nữa? Rồi cha mẹ anh ấy biết được việc anh ấy làm thì sẽ phải chịu đựng thế nào đây?
Tôi không biết, không biết nữa!
Lòng tôi vẫn xua đi được sự nặng nề đó, rút cuộc đành phải chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo, sau đó tự vào bếp nấu một chút đồ để ăn, sau đó mới lái xe đến bệnh viện.
Trên đường đến đó, tôi có nhận được cuộc gọi từ số của mẹ Đăng Nguyên, tôi chần chừ mãi không muốn nghe máy, vì không biết phải nói như thế nào, nhưng bác gái gọi tới tận 3 lần, rút cuộc, tôi đành phải hít vào một hơi rồi nghe máy:
“Alo, bác gái, con nghe đây”.
“Chân Ý, con có biết thằng Nguyên đi đâu không? Từ hôm qua đến giờ điện thoại nó không liên lạc được, ở công ty có chuyện cần giải quyết nên người ta đến tận nhà tìm nó nhưng không gặp, gọi số nào cũng không nghe máy”.
“À… có thể… có thể anh ấy đi nước ngoài công tác”. Tôi cắn răng nói dối: “Bác gái đừng lo, anh ấy lớn rồi mà. Chắc xuống máy bay xong, có sóng điện thoại là sẽ gọi về ngay thôi”.
“Thật không con?”. Bác gái thở dài nói: “Tối qua bác nghe phong phanh có công an đến Hồng Ý, không biết có phải thật không? Ruột gan bác cứ như lửa đốt vậy”.
“Con không nghe chuyện đó. Hay là thế này đi, để lát nữa con gọi điện thoại cho anh ấy thử xem. Nếu liên lạc được thì con báo cho bác nhé?”.
“Ừ, thế con gọi giúp bác nhé. Chân Ý, cảm ơn con”.
“Bác gái, bác đừng nói thế”.
Mẹ của Đăng Nguyên hỏi han tôi thêm mấy câu rồi cúp máy. Lúc này tôi cũng đến bệnh viện, nhưng đỗ xe xong không rẽ đến khoa phục hồi chức năng mà lên thẳng khoa hồi sức cấp cứu. Tôi đi từng phòng bệnh nhìn, cuối cùng cũng thấy một căn phòng có hai người công an canh gác bên ngoài, không cần đoán cũng biết đó là phòng của Đăng Nguyên.
Tôi giả làm người đến thăm bệnh nhân bị lạc đường, đi đến gần chỗ hai người công an kia hỏi: “Anh ơi, cho em hỏi khoa ngoại đi đường nào?”.
Người cảnh sát kia nheo mắt nhìn tôi một lượt, thấy tôi là con gái chân yếu tay mềm thì không đề phòng nhiều, chỉ bảo: “Đi hết hành lang thì rẽ phải. Ở đó có một tấm biển chỉ dẫn. Em đi theo đó là đến”.
“Biển chỉ dẫn ở góc nào hả anh?”.
“Ngay đoạn rẽ phải ra luôn đấy, biển to mà”
Trong lúc nói chuyện, tôi có liếc vào bên trong qua ô kính nhỏ trên cửa, thấy trong phòng còn có một người cảnh sát nữa. Đăng Nguyên nằm trên giường, người cũng đeo máy trợ thở như Đặng Khải Thành hôm qua, tuy nhiên, một cánh tay của anh ấy vẫn bị còng vào thành giường.
Có hai người công an nên tôi không thể nhìn quá lâu, chỉ nói “Cảm ơn” rồi rời đi. Lát sau lại vòng về khoa phục hồi chức năng thăm mẹ.
Mẹ tôi thấy con gái cả ngày hôm qua không đến nên hỏi: “Thằng Thành về rồi à?”.
Tôi lắc đầu, nói “Chưa”. Mẹ tôi lại bảo: “Lần này đi lâu thế. Nó có gọi điện thoại về không?”.
“Sao thế hả mẹ? Sao tự nhiên mẹ lại quan tâm anh ấy thế?”.
“Tao quan tâm quái gì nó. Tại tao thấy mấy hôm nay không được vào thăm bố mày nữa, sợ ông ấy ở trong đó ốm yếu không có ai chăm, cũng không có đồ ngon để ăn nên định bảo mày nói với nó một tiếng, xem có được vào nữa không thôi”.
“Hôm trước bác sĩ bảo làm xạ trị xong sức khỏe bố đang tốt lên rồi, ngày hôm kia cũng tự đi lại với cả vệ sinh cá nhân được rồi, nên công an không cho người nhà vào chăm nữa đâu. Để vài hôm nữa đến cuối tuần, con đến xin vào lần nữa xem”.
“Ba mày ốm đau mà một mình ở đó tao sốt hết cả ruột. Xạ trị xong yếu có ăn được gì đâu, hôm trước nấu món nào tao cũng không bỏ muối, nhạt thếch như thế mình khỏe mạnh còn không nuốt được, thế mà ba mày vẫn ăn hết, không để sót miếng nào”. Nói tới đây, mẹ tôi lại đưa tay lau nước mắt sụt sùi: “Rõ là thương”.
Tôi thở dài, ôm lấy bà an ủi: “Mẹ, ba đang khỏe lên từng ngày mà. Bác sĩ nói nếu tinh thần tốt, thì thời gian sống sẽ kéo dài hơn rất nhiều. Mẹ cũng vậy, mẹ cũng nên giữ tinh thần tốt để khỏe mạnh, làm động lực cho ba chứ?”.
“Ừ, đúng nhỉ? Phải khỏe để làm động lực cho ba con chứ. Mẹ cũng đau ốm thì ai lo cho ông ấy đây”.
“Vâng”.
Sau hôm ấy, vì vẫn không được gặp Đặng Khải Thành nên ngày nào Dương Quang cũng cập nhật tin tức của anh cho tôi. Tôi cứ nghĩ đợi thêm vài ngày anh khỏe rồi, có thể tự dùng điện thoại rồi thì sẽ gọi video về, hoặc là hỏi thăm tôi, thế nhưng chờ mãi, chờ đến tận 1 tuần sau cũng không thấy Đặng Khải Thành liên lạc. Tôi có nhắn tin cho anh mấy lần nhưng không nhận được hồi âm, khi đó tôi lại tự an ủi chính mình rằng: Có lẽ anh vẫn phải nằm một chỗ, chưa sờ đến được điện thoại nên mới không biết được tôi nhắn tin mà thôi.
Thời gian này tôi cũng nghén ngẩm nên rất mệt, nếu không phải đến bệnh viện chăm mẹ thì ở nhà cũng ngủ suốt, tôi nghén ngủ, lúc nào cũng chỉ buồn ngủ thôi, nhưng bởi vì không có Đặng Khải Thành bên tôi nên không đêm nào tôi ngủ trọn vẹn một giấc cả.
Tôi thường xuyên giật mình giữa đêm vì mơ thấy ác mộng. Tôi mơ thấy Như Ngọc, mơ thấy anh bị bắn, mơ thấy Đăng Nguyên bắt gặp tôi trong kho hàng dưới hầm của Hồng Ý, thậm chí còn mơ thấy cả cảnh ba tôi bị bạn tù đánh đập.
Nhiều đêm giật mình thức giấc mồ hôi vã ra như tắm, sờ sang bên cạnh chăn gối lạnh ngắt không có ai, tôi thực sự rất nhớ Đặng Khải Thành. Nhớ đến mỏi mòn, nhớ đến quay quắt…
Đến ngày thứ 7 sau khi anh nhập viện, rút cuộc tôi không thể tiếp tục chịu giày vò được nữa, đành gọi cho Dương Quang một cuộc. Mãi một lúc sau anh ấy mới nghe máy:
“Chân Ý, anh nghe đây”.
“Anh Quang, anh Thành đang thức hay đang ngủ vậy?”.
“À…”. Dương Quang hơi ngập ngừng một chút rồi mới đáp: “Anh ấy đang thức”.
“Anh ấy đã dùng được điện thoại chưa anh? Mấy hôm nay em có nhắn tin cho anh ấy, nhưng không thấy anh ấy nhắn lại”.
“À… anh ấy ít khi đụng đến điện thoại lắm. Em chịu khó đợi mấy hôm nữa anh ấy khỏe rồi chắc sẽ nhắn lại cho em ngay ấy mà. Đừng lo nhé”.
“Vâng”.
Nói là nói vậy, nhưng thấy thái độ của Dương Quang không đúng lắm, tôi cứ linh cảm có điều gì đó không tốt. Tôi sợ Đặng Khải Thành có chuyện mà Dương Quang không dám nói cho tôi biết, rút cuộc đành phải hạ quyết tâm đến bệnh viện.
Thời gian này những người xung quanh tôi tất cả đều nằm ở bệnh viện, cứ long đong hết viện này rồi viện kia, chỉ có mỗi nơi Đặng Khải Thành nằm là hôm nay tôi mới đến.
Lúc trước, Dương Quang có nói cho tôi biết anh nằm ở viện 108, tôi một mình lái xe đến đó, hỏi khu điều trị dành cho lãnh đạo cấp cao, ban đầu cũng không biết phải làm sao mới vào được nơi hạn chế ra vào như vậy, nhưng sau đó tình cờ lại thấy cửa phòng giặt là đang mở, trong đó có một bộ đồ y tá. Tôi mới lén lút lấy mặc vào người, đeo khẩu trang kín mít rồi mới đi vào.
Cũng may mấy anh cảnh sát canh gác ở đầu hành lang thấy tôi mặc đồ y tá thì không ngăn cản, tôi nín thở đi qua bọn họ, cứ ngỡ đã thoát rồi, không ngờ vừa đi được mười mấy mét thì va phải một người công an khác mới từ trong phòng đi ra.
Tôi làm rơi khay đồ, buột miệng kêu “A” một tiếng rồi cúi xuống nhặt: “Xin lỗi, xin lỗi. Tôi không nhìn nên va phải anh. Anh có làm sao không?”.
Người kia cúi đầu nhìn tôi đăm đăm, tôi cũng ngước lên, phát hiện ra đó là một trong những người đã đến Hồng Ý vào đêm hôm đó. Lúc ấy tôi đã xác định anh ta sẽ nhận ra tôi rồi, nhưng anh ta nhìn một lát rồi lại nói: “Không sao. Cô có sao không?”.
“Không sao ạ”.
“Ừ”.
Sau khi anh ta đi khỏi, tôi mới ôm ngực lén lút thở phào một tiếng, sau đó mới tiếp tục đi dọc theo hành lang để tìm phòng của Đặng Khải Thành. Khu điều trị dành cho lãnh đạo cấp cao này khá lớn, tôi đi vòng vèo chừng hơn 10 phút, cuối cùng cũng nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ một căn phòng ra.
Tôi vui mừng, vội vàng bưng khay inox rảo bước nhanh lại. Nhưng khi đến nơi, nhìn qua ô cửa kính thì nụ cười trên môi tôi ngay lập tức vụt tắt, toàn thân có cảm giác như bị sét đánh trúng, sững sờ không sao tin được.
Bên trong phòng, Đặng Khải Thành đang ngồi đọc sách trên giường bệnh, một người phụ nữ ngồi bên cạnh anh gọt táo, lát sau lại đưa một miếng táo lên miệng Đặng Khải Thành, mỉm cười bảo: “Anh ăn thử xem ngọt không?”.
Đặng Khải Thành mỉm cười, cắn một miếng rồi gật đầu: “Rất ngon”.
“Ăn nữa nhé?”. Như Quỳnh hỏi.
Ánh mắt anh nhìn cô ta rất đỗi dịu dàng, rất đỗi thân thương, hệt như một ánh mắt lúc nhìn Như Ngọc của lúc xưa: “Gọt nhiều mỏi tay đấy, để đó anh gọt cho”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!