Tráo Dâu
Phần 31
Tiếng sóng dạt dào bên bờ biển,tôi cảm thấy yên bình khi đã giải thoát được khỏi Phong…người đàn ông đầu tiên …cũng là người mà tôi yêu…
Phong cầm bức thư cả ngày đóng cửa trong phòng,anh ta nhớ lại lời Phương nói đêm qua…
-Tôi chưa thực sự hiểu thế nào là yêu thật lòng,thế nhưng anh thì có vì anh đã yêu cô ấy từ rất lâu rồi,anh chờ đợi ,anh muốn che chở cho cô ấy bằng việc yêu đương những cô gái khác bừa phứa…thế nhưng tất cả là anh đang bảo vệ cô ấy,người anh yêu,tôi hiểu…tôi đã từng rất giận anh vì anh mưu mô muốn đạt được mục đích nhưng mục đích cuối cùng vẫn là để có thể cưới cô ấy,để có thể ở bên người anh yêu…
-Không đúng anh …
-Đừng phủ nhận,tôi tựa vào vai anh được không,chỉ một chút thôi…
Phương tựa vào vai Phong rồi cô khẽ rơi nước mắt…Phong đưa tay lên định sờ má Phương thì cô giữ tay sợ anh chạm thấy nước mắt…
-Hôm nay em tâm trạng vậy…
-Có lẽ vì trời lạnh nên muốn tâm sự nhiều hơn…
Phong đứng bật dậy anh ta chạm tay lên bức ảnh cưới khẽ chạm vào bàn tay Phương rồi cười nhẹ…
“ Anh sẽ sớm tìm thấy em thôi,hãy chờ anh”
Phương vừa xuống bến phà cô chọn cuộc sống trên đảo xa xôi…
Đột nhiên có tiếng gọi từ sau
“ Phương”
Phương quay lại đó là Cẩm Ly cô ta đang ngay sau Phương…
Dì ghẻ của Phong bà ta chính là người báo cho Ly ngay sau khi thấy con dâu báo,bà ta cho người đi theo Phương rồi âm thầm báo cho Ly…
Ly đứng nhìn Phương vs ánh mắt k mấy thiện cảm…cô ta và Phương vào trong rừng nói chuyện …Ly chủ động nói…
-Chúng tôi sẽ kết hôn nên sự có mặt của cô sẽ khiến chúng tôi khó xử…
-Vậy nên tôi mới ra đi,chị k cần lo,tôi sẽ k quay lại đó đâu…
-Đứa con sẽ là rào cản lớn nhất ,thế nên hnay tôi tới đây để xử lý triệt để…
-Cô định làm gì?
-Anh Phong nói nếu cô đã ra đi thì phải xử lý triệt để,cô phải bỏ thai hoặc tôi sẽ giúp cô…
Nói xong anh trai Ly từ đâu xông tới ôm chặt Phương ghì xuống,Phương dẫy lên
-Bỏ ra các người định làm gì
Ly cười nhẹ…
-làm cô biến mất…
Ly bóp miệng Phương nhỏ gì đó vào miệng cô…
-Cô sẽ phải trả giá đấy Ly…
-Cô hết giá trị vs anh Phong rồi,nghe tin cô có thai bố anh ấy đã giao toàn bộ tài sản cho anh ấy ,giờ cô k còn chút giá trị nào nữa…
Anh trai Ly đẩy Phương ra,Phương phọt máu miệng bắn lên trời…cô gục xuống …cô lơ mơ nghe thấy Ly nói
-Chết nhanh k anh
-Nhanh hơn cả rắn cắn cứ yên tâm…anh đã sắp xếp anh em ta sẽ đi tàu riêng nên k ai biết chúng ta đã từng tới đây..
-Anh làm tốt lắm…
Phương tay vẫn không quên ôm lấy bụng mình…máu từ miệng chảy k ngừng…Cô nước mắt rơi với về phía Ly…cô ta thấy vậy liền quay lại cầm viên đá đập một phát thật mạnh vào đầu Phương…cô ngất lịm…Ly thấy máu đầy tay cô ta sợ vội vứt viên đá đi và chạy vội ra khỏi rừng…
đúng lúc có hai cha con đi rừng ,người con gái kêu lên
-Bố ơi ở đây có người …
Người cha vội đỡ Phương dậy thấy máu trong miệng chảy liên tục,ông vội bế Phương đi vội vàng…
Phong đang cầm cốc chợt tuột tay rơi,anh ta cảm thấy lòng bất an…
Phu nhân chợt nghe thấy cuộc điện thoại báo…bà buông thõng tay giữ chặt tim mình…trợ lý liền đỡ
-Phu nhân người sao vậy?
-Đi nhanh gấp…k còn nhiều thời gian nữa…
Phương được đưa ra bệnh viện tuyến thành phố,cô bị trúng độc nặng…
Bác sỹ đi ra cúi chào run run trước phu nhân bà gặng hỏi
-Tình hình sao rồi?
Vị bác sỹ buồn bã nhìn phu nhân…
Phong vội tới bệnh viện sau cuộc gọi của bà nội…tới nơi thấy quản lý của bà đứng ngoài Phong liền vội vào…
-Kìa cậu Phong tôi nói đã
Phong bước vào thấy chiếc khăn trắng phủ kín người…anh ta tay run run
-Tôi vào nhầm phòng rồi…tôi đi…
-Cậu cả,mợ cả mất rồi…
Lời nói của trợ lý phu nhân vừa dứt…Phong quay lại dứt khoát lật tấm khăn ra…gương mặt Phương tái nhợt thâm tím toàn cơ thể…
-Cô ra ngoài đi cháu muốn ở đây một mình
-Kìa cậu cả phu nhân nói chuyện đã xảy ra rồi nên chôn cô ấy sớm kẻo lại lớn chuyện…
-Chôn…chôn đi đâu được…cô ấy phải ở cạnh cháu…
Cô quản gia vừa đi Phong khẽ nâng đầu Phương lên anh ta ôm chặt “ Đừng làm ồn cô ấy muốn được ngủ yên”…
Phong hôn lên đầu Phương thật nhẹ rồi mỉm cười
“Nhanh dậy chúng ta về nhà nhé”
5 ngày sau…thi thể Phương được đưa về chôn trong nghĩa trang nhà họ Trần…Phong 5 ngày đóng cửa trong phòng,k ra chôn vợ cũng k nghe bất cứ ai nói…
Đêm hôm đó quản trang nhà họ Trần thấy có ánh đèn ,có tiếng hát ở ngôi mộ mới chôn…ông đi lại gần ra thì thấy Phong râu ria xồm xoàm anh ta mặc đồ ngủ đang lau bia mộ rồi tựa vào đó …người quản trang nghe rõ tiếng hát
🎶Tiếng ai ca …cung sầu,mà sầu ai khéo đong đo vừa tròn câu hát,anh cũng mang một khúc u sầu…trời làm gió xẻ cánh chim quyên,mỗi nhịp bước mỗi thước truân chuyên,người gọi mãi người bịt tai an lòng ngủ yên…
Người hờ hững đến mấy cũng được,chẳng về với anh nữa cũng được…
Thà là ô thước xin đừng cách biệt âm dương…
Anh thật ghét cái chốn đông người,vừa bảo ta hai đứa xứng đôi ,giờ vẫn hai người lại bảo ta k phải một đôi…
Anh phải bán đôi cánh chim quyên,để đổi lấy đôi khoá ly biệt…khoá duyên mình khỏi kẻ lạ để người ngủ yên…🎶
Phong vừa hát vừa như kẻ điên thất thần bên ngôi mộ…miệng vẫn nói câu
“ Anh phải khoá duyên mình khỏi kẻ lạ để người ngủ yên”…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!