Tráo Dâu
Phần 30
Giá như chúng ta đừng sống bên nhau,giá như chúng ta không gặp nhau thì có lẽ mọi chuyện sẽ đi hướng khác,một hướng đi êm ấm cho cả hai chúng ta…
Phong đứng ngẩn ngơ cứ nhìn Phương,Phương đi ra khẽ nắm lấy tay Phong
-Đi thôi
-À ừ…
Phong cứ nhìn bàn tay Phương đang nắm lấy tay anh trên phố đi bộ…anh ta cảm giác yên bình khi ở bên Phương,đột nhiên cô dừng lại…
-Nếu ngày nào đó anh nhớ tôi hãy tới đây nhé,tôi sẽ đứng ở góc nào đó xung quanh đây nhìn anh chẳng hạn…cây hoa giấy này thật đẹp…
-Em nói gì vậy…
-Bài học hnay tôi đọc có câu nói này trong một cuốn sách cô giáo đưa,tôi thấy hay và hợp khung cảnh nên nói thôi…
-Ra vậy,có đói không?
-anh hỏi tôi hay con
-Cả hai được chưa?
Phương mỉm cười
-Vậy chúng ta đi ăn,cũng hơi đói…
-Ăn gì bây giờ nhỉ
-Bánh mỳ nhé ,ăn ở kia a vào ăn sao được…
Phong đột nhiên thấy làm người nổi tiếng thật sự rất khổ,lúc nào cũng phải giấu kín bản thân ,k được tự nhiên…
Phương mua hai cái bánh mỳ rồi cả hai ra ghế đá quay mặt ra hồ nhìn…Phương mỉm cười
-Anh ăn đi cho nóng…ngon lắm bánh mỳ ở đây tôi ăn suốt…
-Ngon vậy à…
-Anh kéo khẩu trang thế này này sẽ k ai nhận ra…
Phương lúi húi kéo khẩu trang của Phong rồi cả hai chạm mắt nhìn nhau,Phương rụt tay lại vì Phong cứ nhìn chằm chằm ,cô quay đi Phong cắn miếng bánh mỳ
-Bánh này ngon đấy…
-Vậy anh ăn nữa không tôi đi mua thêm nhé…
Phong tóm tay Phương
-Thôi ăn một thôi,đi lại nhiều mệt ấy…
Phương mỉm cười nhìn Phong
-Nay lo cho tôi cơ à
-Ơ thế cô nghĩ tôi k lo cho cô hay sao?
-Anh Phong này…
-Sao thế
-Tôi thích anh …thật đấy…
-Lại trêu gì đây?
-Tôi xin lỗi vì đã thích anh …
Phương nói rơm rớm nước mắt ,Phong với tay ôm lấy Phương…Phương nước mắt rơi xuống bờ vai Phong…
-Hãy cho anh thêm thời gian,anh cần thêm thời gian…
-Không cần đâu,anh yêu ai hãy cứ yêu người đó,tình cảm của tôi thì tôi sẽ giữ cho riêng tôi mà thôi…
Cẩm Ly vừa bước ra khỏi căn hộ thì gặp bà của Phong,bà tát bốp vào mặt Ly
-Đồ hồ ly tinh,nó có vợ rồi còn muốn xen vào giữa,đúng là thứ hồ ly tinh…
-Bà ,sao bà lại đối xử vs cháu như vậy,cháu là người đến trước…
-Thế nào là đến trước ,tôi cấm chị đến gần cháu tôi ,loại rẻ mạt như chị đừng hòng bước chân vào nhà họ Trần…
Cẩm Ly trở về nhà gọi cho Phong nhưng đều k được,cô ta quát lớn
“ Anh đang ở đâu,tại sao anh k thể bảo vệ em được,tại sao”…
Phong đưa Phương về phòng ngủ,kéo chăn đắp lên người Phương đúng lúc điện thoại reo lên,Phương mỉm cười
-Anh nghe đi đừng lo cho toi,cô ấy đang chờ anh đấy…
-vậy anh đi đây
Phong vội vã nghe máy,Phương mỉm cười nhẹ rồi rơi nước mắt,cô viết lại một bức thư rất dài…Đêm hôm đó Phương đeo balo rời khỏi nhà họ Trần lúc 5h sáng,lúc này cô gặp mợ hai đang chạy thể dục về…
-Mợ cả đi đâu giờ này vậy
-Tôi hnay ở trường có dã ngoại nên đi sớm
-Ra vậy,mà sao mợ đeo nhiều đồ thế
-Đi hai hôm mà…
-Mợ cả có thai nên tránh đi lại nhiều mới đúng chứ nhỉ
-Ừm tôi ở nhà lại mệt,vậy tôi đi đây…
Phương quay đi mợ hai liền nói
-Mợ cả,khi nào về tôi mời cafe nhé có chuyện muốn buôn…
-Ok,mạnh khoẻ nhé…
Lời nói của Phương mợ hai thấy rõ như câu chào tạm biệt…cô liền quay vào định đi gặp phu nhân báo thì gặp mẹ chồng
-Con đi gặp bà nội giờ này làm gì?
-Con gặp mợ cả đeo balo rời đi,khéo là bỏ nhà đi nên con cần báo…
-K phải việc của con,mẹ nói con đi về
-Ơ kìa mẹ
-Mẹ bảo về…
Mợ hai đành thở dài quay về…Phong ngồi nghe Cẩm Ly than trách nhưng trong đầu anh ta chỉ nghĩ đến Phương,nghĩ đến khi nãy ôm Phương bên bờ hồ…
-Cho anh thêm thời gian,anh cần suy nghĩ lại chuyện của chúng ta…
-Đừng nghĩ gì nữa cả,nghĩ nhiều sẽ chỉ thêm mệt mỏi,anh yêu cô ấy k có gì là sai,nếu có với tôi thì chỉ là rung động nhất thời,tôi k muốn xen vào chuyện tình của anh và cô ấy…
-Không em k xen vào …k phải…
-Tôi đang xen vào,sự thật là như vậy…anh hãy bảo vệ cô ấy đó là điều anh nên làm…còn tôi ngày nào đó có thể sẽ biến mất như một cơn gió trong đời anh mà thôi…
Phong nghĩ tới câu nói này bèn thấy bất an…anh ta đứng bật dậy,Ly vẫn đang khóc và liên tục nói
-Anh chán nghe em nói lắm rồi sao?
-Lúc này anh chỉ biết nói em nên bình tĩnh…
Phong tiến ra cửa Ly chặn cửa
-Anh k dc đi đâu hết,nếu hnay anh đi em sẽ chết anh tin không?
-Em thôi đi dc không,bây giờ bà anh như vậy rồi anh k thể thay đổi…
-Anh đừng nấp sau bóng của bà anh nữa,hãy thoát khỏi cái bóng đó đi…
-Đừng châm chích bơm kích vs anh k có tác dụng…anh về nhà đây,khi nào em ổn cta sẽ nói chuyện sau
-Cô ta chỉ là máy đẻ thôi,cô ta là cái gì …chỉ là một đứa hám tiền của anh thôi…
-Còn em,em có đảm bảo em k hám tiền của anh không?
Phong đi lướt qua Ly,cô ta ôm đầu vẻ như kẻ bất lực và thất bại…
Phong trở về nhà,anh ta cảm thấy tâm bất an nên rất muốn nhanh chóng về phòng để thấy Phương,mở cửa phòng Phong k thấy anh ta gọi lớn “ Phương…em đâu rồi”
Thấy trên bàn có tờ giấy Phong mở ra đọc
“ Tôi và đứa con này sẽ sống một cuộc sống mới,tôi hy vọng làm thế này sẽ đỡ khó xử cho anh đến với người mới cũng là để chúng ta giải thoát cho nhau một cách êm đẹp nhất.Hãy coi như tôi chưa từng tồn tại,tạm biệt và chúc anh hạnh phúc”
Ngay lúc này tại bến tàu…Phương tay ôm bụng và tiến ra đảo…cô đi đến nơi mà Phong k thể tìm thấy…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!