Ngay khi cô sắp rơi khỏi vách đá và tan thành từng mảnh, Châu Túc Tấn đã đưa tay ra cứu giúp.
Tình tiết đột nhiên xuất hiện bước ngoặt, mặc dù Vệ Lai là người khôn khéo đến đâu, phản ứng lúc này cũng chậm đi nửa nhịp.
Đủ loại ánh mắt phức tạp đều nhìn về phía Vệ Lai, Triệu Nhất Hàm đặt ly rượu của Vệ Lai vào trong tay cô, ngữ khí rất bình thản: “Qua đó ngồi đi.”
Mối quan hệ giữa cô và Châu Túc Tấn là một màn biểu diễn ngẫu hứng không có kịch bản, cô không thể đoán trước kết quả, chuyện đã đến mức này, cô không biết làm gì ngoài tiếp tục diễn xuất.
Vệ Lai siết chặt ly rượu, cầm túi xách lên, đổi chỗ dưới sự chú ý của tất cả mọi người.
Chương Nham Tân nhìn cô di chuyển từ chỗ ngồi cạnh Triệu Nhất Hàm đến cạnh Châu Túc Tấn, hai phút trước anh ta còn chúc mừng cô có bạn trai mới, là bởi vì trước đó anh ta không biết đối phương rốt cuộc là ai, nên mới có thể bình tĩnh chúc phúc.
Còn hiện giờ, cô đang ngồi ngay cạnh người đàn ông đó.
Vệ Lai đặt túi lên đùi, đầu óc rối bời, không biết phải làm gì tiếp theo. May mắn thay, người cứu cô là Hạ Vạn Trình, ông lại bắt đầu uống rượu với Châu Túc Tấn.
“Tôi nói mà, bảo sao cậu cứ luôn nhìn về phía của Tiểu Vệ.” Hạ Vạn Trình mỉm cười, cụng ly với anh.
Châu Túc Tấn: “……”
Bậc thầy nói dối không chớp mắt.
Anh chưa từng nhìn bất kỳ người phụ nữ nào, chứ đừng nói đến là người trên bàn rượu. Người ngồi bên cạnh tự nhận là bạn gái của anh, trước khi nói tên anh, anh thậm chí còn không biết trông cô như thế nào. Cho đến khi cô nói ba từ “Châu Túc Tấn”, anh mới nhìn qua, cảm thấy trông cô quen mắt, nhưng lại không nhớ đã từng gặp ở đâu.
Uống rượu một hồi, tin đồn Vệ Lai hẹn hò với nhân vật nổi tiếng trong giới cuối cùng cũng chấm dứt.
Châu Túc Tấn vẫn đang nói chuyện với Hạ Vạn Trình, không để ý đến người phụ nữ bên cạnh. Trong tầm nhìn của anh, cô dường như ngồi bất động tại chỗ, lưng thẳng tắp.
Anh liếc sang, thấy cô đang nhìn chằm chằm vào đồng hồ đeo tay của anh.
“Lục An không đến Giang Thành cùng cậu sao?” Hạ Vạn Trình vừa nói vừa cầm đũa gắp thức ăn, ông cắn một miếng lại đặt đũa xuống, dường như đồ ăn không hợp khẩu vị.
“Cậu ta đang ở nước ngoài.” Châu Túc Tấn phát hiện Vệ Lai vẫn đang nhìn đồng hồ của anh, anh tháo đồng hồ ra, đưa cho cô xem.
Vệ Lai nhìn chiếc đồng hồ, có chút do dự, cô chắc chắn anh không biết chủ nhân ban đầu của chiếc đồng hồ này là cô, vậy anh đột nhiên đưa đồng hồ cho cô là có ý gì?
Hai người nhìn nhau một lúc.
Châu Túc Tấn: “Cầm lấy xem đi.”
Có lẽ bởi vì vừa rồi cô một mực nhìn vào cổ tay của anh, nên anh cho rằng cô hứng thú với chiếc đồng hồ này.
Vệ Lai nhận lấy, sau đó anh lại quay người nói chuyện với Hạ Vạn Trình.
Trên đồng hồ vẫn còn vương lại nhiệt độ cơ thể của anh, cảm giác một tháng sau chiếc đồng hồ này vẫn có thể nằm trong tay cô thật hết sức kỳ diệu.
Vệ Lai không hiểu Châu Túc Tấn, anh không thiếu đồng hồ, chiếc đồng hồ này đối với anh chỉ thuộc mức phổ thông mà thôi, nhưng lại được anh đeo vào dịp xã giao như thế này.
Thỉnh thoảng, có vài ánh mắt hóng chuyện lại hướng về phía cô, cô không cần ngẩng đầu cũng có thể cảm nhận được. Cô nghiêm túc suy nghĩ, nếu như bạn trai thực sự tháo đồng hồ cho cô nghịch, cô sẽ làm như thế nào?
Cô sẽ không chút do dự mà đeo lên tay mình.
Vì thế, giây tiếp theo, cô trực tiếp đeo chiếc đồng hồ của Châu Túc Tấn vào cổ tay rồi khoá lại.
Dây đồng hồ quá dài so với cổ tay mảnh khảnh của cô.
Vừa giơ tay lên, đồng hồ đã trượt xuống giữa cẳng tay.
“Chúc mừng nhé.” Mục Địch kính rượu cô lần thứ hai trong buổi tối hôm nay.
Vệ Lai không muốn nhìn Mục Địch thêm một giây nào, chứ đừng nói đến uống rượu cùng cô ta. Đáng tiếc ở trên bàn rượu, cô không thể tuỳ hứng làm bậy, nhất là khi cô đang mang danh bạn gái của Châu Túc Tấn.
Châu Túc Tấn thấy cô miễn cưỡng nâng ly rượu lên, trên cánh tay trắng như sứ đang đeo chiếc đồng hồ của anh.
Anh nói: “Không muốn uống thì đừng uống.” Nói xong, anh lấy ly rượu từ trong tay cô, ánh nhìn lướt qua bàn ăn, hơi nghiêng ly rượu trong tay xem như đáp lễ Mục Địch, rồi thay Vệ Lai uống cạn ly.
Vệ Lai khó tin nhìn Châu Túc Tấn, cô sinh ra một loại ảo giác, giống như mình thực sự là bạn gái của anh, anh đang phối hợp với màn kịch của cô. Yết hầu gợi cảm của anh khẽ lăn, nuốt rượu xuống.
Anh không đưa ly rượu rỗng cho cô, mà đặt ở phía mình.
Đột nhiên, tầm mắt của cô bị chặn lại bởi luồng sáng trên chiếc điện thoại màu đen. Châu Túc Tấn nghiêng người về phía cô, hơi thở lạnh lùng xích lại gần, tính xâm lược vô cùng mạnh mẽ.
Châu Túc Tấn không nói gì, ra hiệu cho cô nhìn điện thoại của anh.
[Tên gì?] Anh gõ hai từ trong mục ghi nhớ.
Vệ Lai: “……”
Thì ra anh còn chưa biết tên cô.
Lần đầu tiên Mục Địch kính rượu đã gọi thẳng tên cô, nhưng có vẻ như anh không để tâm đến.
Khoảng cách gần như vậy, Vệ Lai có thể nhìn thấy rõ từng đường kim mũi chỉ trên hàng cúc áo sơ mi của anh. Cô nín thở, đầu ngón tay gõ hai chữ “Vệ Lai” vào mục ghi nhớ trong điện thoại.
Nhân cơ hội này, cô tiếp tục gõ chữ, giải thích lý do tại sao mình lại nói dối là bạn gái của anh.
[Tôi không có ý định mượn danh tiếng của anh, Chương Nham Tân là bạn trai cũ của tôi, vị hôn thê ngồi cạnh anh ta là sếp cũ của tôi, lúc bọn họ đính hôn, Chương Nham Tân vẫn là bạn trai của tôi, Mục Địch cũng vẫn là sếp của tôi. Tôi bị đá, thất tình thất nghiệp trong một đêm, tôi nuốt không trôi cục tức này nên mới thiếu suy nghĩ mà nhắc đến tên anh. Mong anh đại nhân đại lượng bỏ qua.]
Một lúc gõ nhiều chữ như vậy, cổ tay của cô vô tình chạm phải ngón tay của Châu Túc Tấn ba lần.
Châu Túc Tấn nhìn cô, trong đôi mắt thông minh mang theo chút chân thành. Anh không nói gì, xoá tất cả mọi thứ, khoá màn hình lại rồi đặt lên mặt bàn.
Vệ Lai thở phào nhẹ nhõm, nhưng không biết anh có dễ dàng bỏ qua cho cô không.
“Ngày bao nhiêu cậu về?” Hạ Vạn Trình hỏi.
Châu Tuc Tấn chưa quyết định: “Chuyện này nói sau.”
Hạ Vạn Trình cười: “Cũng phải, đã đến rồi thì ở lại với Tiểu Vệ thêm vài ngày.”
Vệ Lai thầm nghĩ, cô ích kỷ hy vọng rằng Châu Túc Tấn đêm nay sẽ lập tức bay về Bắc Kinh, sau này hai người không bao giờ gặp lại.
Khoảng thời gian sau của buổi tiệc đối với cô khá nhẹ nhàng, không cần tiếp đãi ai nữa, bởi vì Châu Túc Tấn đã thu ly rượu của cô, ‘không cho phép’ cô uống rượu. Mọi người nhìn qua liền hiểu, đương nhiên sẽ không ai tự làm khó mình mà kính rượu cô.
Chưa đến mười giờ, buổi tiệc đã kết thúc.
Lúc ra khỏi phòng bao, Mục Địch đến gần Chương Nham Tân, rất tự nhiên đưa tay cho anh ta.
Chương Nham Tân im lặng nhìn cô ta một hồi, trong đầu nhắc nhở bản thân, đây là người phụ nữ anh ta muốn cưới.
Cuối cùng, anh ta nắm lấy bàn tay của Mục Địch.
Vệ Lai đi phía sau bọn họ, bất đắc dĩ nhìn thấy cảnh tượng này.
Một tháng trước, Chương Nham Tân còn nắm tay đưa cô đi ăn uống với bạn bè, chớp mắt một cái, tất cả mọi thứ đã thay đổi.
Lòng hiếu thắng và muốn báo thù của Vệ Lai đêm nay mạnh mẽ chưa từng thấy, cô chỉ muốn làm cho Chương Nham Tân khó chịu.
Cô hít sâu một hơi, nắm lấy tay Châu Túc Tấn.
Châu Túc Tấn đang quay đầu nói chuyện với Hạ Vạn Trình về hạng mục ở Giang Thành, đột nhiên cảm thấy bàn tay của mình bị một bàn tay mềm mại khác nắm lấy.
Không cần nghĩ cũng biết, là Vệ Lai lợi dụng anh đến nghiện, càng ngày càng càn rỡ.
Sau khi nắm lấy bàn tay ấm áp của Châu Túc Tấn, trái tim Vệ Lai đập thình thịch, Châu Túc Tấn rất nể mặt cô, tiếp tục cùng cô diễn một màn yêu đương giả tạo. Anh không quay đầu nhìn cô, để mặc cô đùa nghịch với ngón tay mình, tiếp tục nói về công việc như không có chuyện gì xảy ra.
Không bao lâu sau, anh và Châu Túc Tấn đi ngang qua Chương Nham Tân.
Ánh mắt của Chương Nham Tân nhìn chằm chằm vào tay Vệ Lai. Bây giờ cả hai đều đã có người mới, bên cạnh anh ta là Mục Địch, còn cô đang nắm tay Châu Túc Tấn.
Sự ghen tị dâng trào trong lồng ngực anh ta.
Trên thế giới này, căn bản không có cái gọi là ai cũng có hạnh phúc của riêng mình.
Bước vào trong thang máy, lòng bàn tay Vệ Lai đã ướt đẫm, tiếp tục nắm không phải là biện pháp hay, nhưng Mục Địch vẫn đang nắm chặt bàn tay của Chương Nham Tân.
Rõ ràng cô biết loại cạnh tranh và hơn thua âm thầm này là vô nghĩa, ngay cả việc báo thù cũng rất nực cười, nhưng cô không thể kiềm chế bản thân.
Lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi, cô buông tay Châu Túc Tấn, tìm một sợi dây chun trong túi rồi đưa túi cho Châu Túc Tấn: “Anh cầm đi.”
Giọng điệu ra lệnh, mang vài phần làm nũng.
Châu Túc Tấn nhìn chiếc túi trong tay, rồi liếc sang Vệ Lai, cô là người đầu tiên dám sai bảo anh như vậy.
Vệ Lai giả vờ như để tóc dài vướng víu, dùng dây chun búi tóc lên, sau đó nhận lấy chiếc túi từ tay Châu Túc Tấn.
Thang máy đến tầng một, màn kịch sắp đến lúc hạ màn, cuối cùng mọi người cũng tách nhau ra.
Sau khi tạm biệt Hạ Vạn Trình và những người khác, một chiếc Bentley màu đen chạy tới.
Châu Túc Tấn chỉ lái Cullinan khi đi chơi với bạn bè, còn đi những buổi tiệc xã giao, anh chủ yếu đều lái Bentley.
Vệ Lai vô cùng nhập vai, bình thản ngồi vào ghế sau của Bentley. Lúc này điện thoại cô rung lên, hình như Triệu Nhất Hàm đang rất vội vàng, không có thời gian gõ chữ nên đã gửi liền ba tin nhắn thoại cho cô.
Bởi vì tài xế của Châu Túc Tấn đang ở trong xe, không tiện nghe tin nhắn thoại, cô bèn chuyển thành văn bản để đọc:
[Vệ Lai, trước tiên bình tĩnh lại, sau đó nghĩ xem làm thế nào để Châu Túc Tấn tha thứ.]
[Để tôi tìm Lục An nghe ngóng thử xem sao, Lục An và anh ta lớn lên cùng nhau, nhưng trước giờ đều sợ anh ta, chưa bao giờ dám trêu chọc Châu Túc Tấn.]
[Cô đừng cho rằng ban nãy anh ta thuận theo cô là đang bảo vệ cô, lỡ như sau này anh ta muốn tính sổ thì sao? Người đàn ông này không nên dây dưa, trên thương trường nổi tiếng tàn nhẫn, ai đắc tội với anh ta đều rơi vào kết cục phá sản, đây là lời lãnh đạo của tôi nói.]
Vệ Lai: [……]
Tin nhắn của Triệu Nhất Hàm khiến cô đột nhiên cảm thấy lo lắng.
Còn chưa kịp tiêu hoá hết tin tức, cửa bên kia đã mở ra, Châu Túc Tấn ngồi lên xe, không khí trong xe tựa hồ đông cứng lại, khiến trái tim của Vệ Lai dâng lên tận họng.
“Cốc cốc”, cửa sổ xe vang lên hai tiếng gõ rất nhẹ.
Triệu Nhất Hàm không thể nhìn thấy tình huống trong xe, nhưng Châu Túc Tấn có thể nhìn rõ bên ngoài. Anh hạ cửa sổ xe, ánh mắt nhìn đối phương như đang hỏi có chuyện gì.
Dáng người Triệu Nhất Hàm cao ráo, lúc nói chuyện hơi khom người xuống, giữ nguyên sắc mặt nghiêm túc thường ngày. Vì năng lực nghiệp vụ rất mạnh, cô ấy chưa bao giờ phải nhìn sắc mặt của lãnh đạo để làm việc, đều là lãnh đạo đến tìm cô ấy. Nhưng bây giờ cô ấy đến để cầu xin tha thứ, không thể nói chuyện với vẻ mặt nghiêm túc, ban nãy cũng đã luyện tập vài lần xem nên dịu dàng ra sao: “Tổng giám đốc Châu, tôi là chị của Vệ Lai.”
Là mối quan hệ chị em như thế nào, cô ấy nghĩ Châu Túc Tấn hẳn không có hứng thú, nên cũng không nhiều lời.
“Hôm nay tôi đưa Vệ Lai đến đây dùng bữa, bởi vì một số lý do, tôi khuyên em ấy nên đổi môi trường làm việc sang Tô Thành, nên muốn dẫn em ấy đến làm quen với chủ tịch Hạ, không ngờ lại gặp phải bạn trai cũ của em ấy là Chương Nham Tân. Chuyện xảy ra trên bàn ăn, chắc hẳn ngài đã thấy, sau khi bị đá còn bị đồn là qua lại với sếp lớn trong giới, trong lòng em ấy vừa bực bội vừa ấm ức, do không suy nghĩ kỹ nên mới lấy ngài ra làm lá chắn. Em ấy thực sự không có ý xúc phạm ngài.”
“Tôi là bạn học của Lục An, ngài có thể hỏi Lục An về tôi, nhân phẩm của tôi xem như khá đàng hoàng.”
Châu Túc Tấn có ấn tượng, buổi đêm hôm đó, Lục An đến nhà hàng ven sông mua đồ ăn, còn nói đã gặp một người bạn cũ.
‘Thậm chí cô ấy còn không nhớ tên tôi.’
‘Tôi biết cô ấy là người Giang Thành.’
Triệu Nhất Hàm: “Tôi lấy nhân phẩm mình ra bảo đảm, Vệ Lai tuyệt đối không có ý đồ xấu xa nào khác. Trước đây em ấy chưa bao giờ giả danh làm bạn gái ngài, cũng không làm tổn hại đến danh dự và lợi ích của ngài. Tôi đảm bảo chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra lần nữa, hy vọng ngày bớt giận, tha thứ cho hành vi lỗ mãng của em ấy.”
“Chị…” Vệ Lai quen Trần Nhất Hàm đã mười năm, đây là lần đầu tiên cô gọi cô ấy như vậy. Nhìn một người kiêu ngạo như Trần Nhất Hàm cúi mình cầu xin cho cô, trong lòng cô cảm thấy rất buồn bực, “Không sao đâu, em đã giải thích với giám đốc Châu rồi. Chị mau quay về đi, đừng để lãnh đạo của chị đợi.”
Triệu Nhất Hàm đã nói hết những gì cần nói, cô ấy đoán Vệ Lai nhất định đã giải thích nhưng trong lòng vẫn không yên tâm, nên mới tự mình đến nhận lỗi.
“Giám đốc Châu, vậy tôi không làm phiền ngài nữa.”
Cô ấy hơi cúi người, làm động tác gọi điện cho Vệ Lai rồi xoay người rời đi.
Trong lúc họ đang nói chuyện, xe của Hạ Vạn Trình và Chương Nham Tân đã lần lượt rời khỏi khách sạn.
Châu Túc Tấn vốn dĩ không có ý định truy cứu, nhưng anh thấy Vệ Lai không hề có ý định xuống xe: “Sao vậy, muốn về khách sạn cùng tôi?”
Vệ Lai: “……”
Cô mỉm cười ngại ngùng: “Giám đốc Châu, thật xin lỗi vì đã gây phiền phức cho anh.” Cô xuống xe, trước khi đóng cửa còn nói cảm ơn.
Châu Túc Tấn không đáp, chiếc Bentley màu đen chậm rãi rời đi.
Đêm nay như một giấc mộng dài, Vệ Lai đứng bên đường một lúc mới lấy điện thoại ra gọi taxi. Lúc này, cô mới chú ý đến chiếc đồng hồ đang đeo trên cánh tay mình của Châu Túc Tấn. Sau bữa tiệc, cô và Châu Túc Tấn đều đã quên mất chiếc đồng hồ này.
(*) From An An: Mối quan hệ của Vệ Lai và Triệu Nhất Hàm bắt đầu thân thiết hơn từ sau chương này, mình cũng sẽ đổi cách xưng hô sang chị – em để phù hợp với ngữ cảnh và tình cảm của nhân vật nha.