Thấy Alfonso nói vậy, Kỷ Sùng cũng không đáp lời, chỉ nhíu mày thu xếp hành lý, tỏ rõ thái độ của mình.
Alfonso lắc đầu. Năm đó, Kỷ Sùng nhờ có chiến công trong quân mà trở thành nguyên soái trẻ tuổi nhất. Sau khi cân nhắc nhiều lần, sau chiến tranh, quân bộ lệnh cho Kỷ Sùng trấn giữ lại sao North trong mười năm. Sau đó khi thời hạn mười năm đến, đám người bọn họ còn đang cãi nhau xem năm sau ai là người phải đến North tiếp theo thì Kỷ Sùng đã quyết định ở lại nơi này.
Alfonso nhướng mày, mặc dù ban đầu Kỷ Sùng chưa từng nói là anh không muốn đến North, nhưng ông biết lần đầu tiên đến nơi giá lạnh ấy, anh cũng mất rất nhiều thời gian mới thích ứng được với thời tiết nơi này. Kết quả là sau mười năm, người không nỡ rời đi lại là Kỷ Sùng.
Alfonso dùng tay giữ vành mũ, đội mũ lên sau đó bước ra khỏi cửa.
Trong phòng, Kỷ Sùng đang dọn đồ. Ông ngẩng đầu lên nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, tia nắng rơi xuống cánh tay anh, cảm giác hơi nóng bỏng.
Trong ký ức của ông, có một đôi mắt đen trong suốt cong cong mang nét cười, ánh mắt tràn đầy niềm vui, giọng nói mềm mại như xoa lên màng nhĩ, những cái đụng chạm nhẹ nhàng êm mượt như tơ lụa vuốt qua da thịt…
“Kỷ Sùng, anh kể là ở sao North ngày nào cũng có tuyết rơi ư?”
“Ừm”
“Thế thì thích quá, sau này em với anh ở cùng nhau, ngày nào cũng có thể ngắm cảnh tuyết!”
“…Hửm? Em thích tuyết rơi à?”
“Thích!”
“Thực ra tuyết rơi rất lạnh, anh sợ em không quen. Còn một năm nữa thôi, anh có thể đề nghị điều đi…”
“Không cần đâu, tuyết rơi thích biết bao! Em rất thích tuyết rơi! Lúc trời lạnh, em có lí do chính đáng để nằm trong ngực anh, để anh ôm em nhá! Anh không thể từ chối!”
“…Ừm.”
Nụ cười của chàng trai trẻ hiện lên trong trí nhớ của Kỷ Sùng sáng mừng như mặt trời mọc buổi bình minh, sau đó cậu ấy sẽ hôn chụt một cái lên miệng ông, cả người nằm trên người ông. Ông chỉ còn cách nhấc cả người cậu ra bằng cánh tay mạnh mẽ của mình, mà cậu còn tỏ ra vô cùng không hài lòng, hai má phồng lên phụng phịu như một chú cá vàng.
Kỷ Sùng cảm thấy mình ngu ngốc thật sự. Một chàng trai yêu ông sâu sắc đến thế, sao có thể tin nổi lí do chia tay vớ vẩn kia, thậm chí còn nổi nóng và giận dỗi bỏ sao Djo đi mất.
Không biết em ấy đã ôm tâm trạng gì khi mang thai và sinh ra Kỷ Dung, Kỷ Sùng xiết chặt nắm tay.
…
Dạo quanh cung Silve một lúc lâu sau, nhìn thấy chân trời phủ một lớp vàng ruộm, mọi người quyết định trở về chỗ ở của mình trong cung để dùng bữa tối.
“Các cậu… có nhớ đường về không?”
Cố Bạch đang đi đằng trước đột nhiên quay lại với vẻ mặt khó xử, bởi vì cung Silve đẹp đến mức bọn cậu đã đi dạo đến hơn hai tiếng đồng hồ, vừa đi vừa chụp ảnh liên tọi, giờ muốn quay về… Anh thực sự không nhớ đường về!
Sốc hơn nữa là bọn họ thậm chí còn chưa nhìn thấy điện chính của hoàng đế Hoyt ở đâu luôn, chỗ này hơi bị quá rộng rồi đó? Đây còn chỉ là một trong những cung điện riêng của vua Hoyt, chỉ là nơi thỉnh thoảng ngài ấy ở lại thôi đó.
Làm vua chúa sướng ra sao bạn không thể tưởng tượng nổi đâu!
Đúng, người bình thường đúng là không thể tưởng tượng được!
Bình tĩnh, giữ bình tĩnh! Uhuhuhu! Kìm mấy giọt nước mắt gato lại ngay.
“Đương nhiên là…” Lưu Sơn nghe thấy Cố Bạch nói, khóe miệng nhếch nhếch, nâng cằm, vẻ mặt đắc ý: “…không biết”.
Cố Bạch tức giận trừng mắt nhìn Lưu Sơn, Cyril đứng cạnh xoay người nhìn xung quanh một lúc sau thì lắc đầu: “Tôi không nhớ.”
“Muốn quay về không?” Giang Nguyên lặng lẽ nói. “Em nhớ đường đấy.”
“Thật không đó?” Nghe Giang Nguyên nói vậy, ánh mắt cả đám lập tức rơi vào người cậu, ngạc nhiên: “Đi lâu thế, quanh đây lại chẳng có biển chỉ đường nào, em nhớ được đường về thật đấy à?”
Giang Nguyên gật đầu, suy nghĩ một lát rồi lễ phép trả lời: “Đại khái là em nhớ được, các anh có muốn quay về bây giờ không?”
“Về đi, nếu đi tiếp anh sợ bọn anh cần tìm người rước mình ra ngoài quá, thế thì xấu hổ zờ lờ.” Cyril suy nghĩ kỹ rồi nói.
“Đi theo em.” Giang Nguyên hơi cúi đầu nói.
Giang Nguyễn dẫn đầu đi phía trước, sóng vai bên cạnh cậu là Kỷ Dung.
Đi theo Giang Nguyên khoảng một tiếng, bọn họ về đến nơi ở của đoàn do Hoyt sắp xếp. Trước cửa khu của bọn họ có một đám người xa lạ, vừa nhìn thấy bọn họ, ánh mắt của đám người này đang chán nản bỗng sáng hẳn lên.
“Chào các bạn, các bạn là sinh viên đến đây tham dự cuộc thi Cơ Giáp Đại Chiến à?” Một chàng trai chủ động đưa tay ra hỏi.
Giang Nguyên bắt tay đối phương: “Ừ.”
Cậu trai này nói thêm vài câu lấy lệ với đám Giang Nguyên sau đó mới vào chủ đề chính, lúc đó Giang Nguyên mới biết hóa ra đây cũng là một đám cừu lạc đường…
“Cung Silve lớn quá, lại không có biển chỉ dẫn, bọn tui không biết đường đi. Ngoài lính canh cổng ra đến robot cũng không có nữa…” Cậu trai lúng túng nói.
Giang Nguyên nghe cậu trai miêu tả lại, nghĩ một lát rồi nói: “Đúng, ở đây không có biển chỉ đường, để tôi chỉ luôn cho cậu nhé. Cậu ra khỏi chỗ này rồi đi thẳng, sau đó rẽ trái, trái, phải, phải, phải, trái phải, trái,… thì có thể đến cửa chính của cung điện. Sau đó bảo lính canh dẫn các cậu về.”
Đám học sinh ngạc nhiên đến đờ người một lúc, chàng trai dẫn đầu nhìn Giang Nguyên đầy nghi ngờ, sau đó nói lời cảm ơn.
Đợi những người đó rời đi, Cố Bạch gãi gãi má nói: “Giang Nguyên, em nhớ cả cái này à? Lúc anh đi vào chỉ mải ngắm cảnh thôi…”
Giang Nguyên: “Lúc đi đến đây em có để ý.”
Thực ra Giang Nguyên khó mà nhớ được đường về, nhưng đã có Alphonse ở đây, việc nhớ đường không thể nào dễ dàng hơn.
“May hôm nay có Giang Nguyên đấy, không thì bọn mình cũng giống người ta, thực sự không tìm nổi đường đi mất, khéo phải gọi thầy Hạ Xuyên đến đón, vẻ mặt thầy ấy nhất định là rất nhăn nhó!”
“Tui nghĩ khéo mà huấn luyện viên vào đây cũng lạc luôn ấy!”
Kỷ Dung nghe mấy người nói chuyện, im lặng nghĩ nghĩ một lúc như đang cân nhắc điều gì đó, lát sau, anh rất nghiêm túc đặt câu hỏi: “Các anh nói xem vị hoàng đế máu lạnh Horace có bị lạc đường ở cung điện của mình như chúng ta không?”
Mọi người: “Chắc chắn rồi!”
Hoàng đế thiết huyết Horace lạc đường trong nhà mình, cảnh này đẹp quá, không dám tưởng tượng.
Trái ngược với những người đang tưởng tượng toàn thứ kỳ quái trong đầu, Giang Nguyên suy nghĩ một lát rồi nói: “Chắc là không đâu, ngài ấy có thể dùng GPS.”
“Phụt…”
Ngoài cửa vang lên tiếng cười, sau lưng có tiếng bước chân lại gần, cả đám cùng nhau quay đầu lại.
Một người đàn ông không cao lắm đang ngược sáng đi tới, đôi mắt hoa đào lấp lánh, khuôn mặt tuấn tú, nụ cười hiền hòa, hai tay đút vào túi quần, khóe môi nhếch lên tạo thành hình vòng cung đẹp mắt.
Cử chỉ của người đàn ông toát lên vẻ cao quý khó nói thành lời, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết được người đàn ông này có địa vị không bình thường.
“Đây là lần đầu tiên ta nghe có người nói thế đấy. Các em thật thú vị, nếu có cơ hội, ta sẽ hỏi Horace xem anh ấy có sử dụng GPS trong nhà không.”
Người đàn ông lạ mặt vừa xuất hiện mỉm cười nói.
Người Hoyt mà dám gọi thẳng tên thật của hoàng đến Hoyt…
Giang Nguyên nhìn người đàn ông này một cách cẩn thận, anh ta rất đẹp, quả thực là rất đẹp, đôi mắt hoa đào như biết nói, nốt ruồi nơi khóe mắt lấm tấm như những giọt nước mắt, nhìn rất đa tình.
Kỳ lạ ở chỗ khuôn mặt của người đàn ông này mang đến cho cậu một cảm giác quen thuộc khó tả.
Giang Nguyên đang chìm vào suy nghĩ, ánh mắt đăm đăm nhìn vào người đàn ông xa lạ. Kỷ Dung bên cạnh thì lúc nào cũng chăm chú nhìn vào cậu, phát hiện ra cậu nhìn chằm chằm vào người ta, chuông cảnh báo trong lòng vang lên inh ỏi, anh bước lên một bước, chắn ngang giữa Giang Nguyên và người nọ!
Kỷ Dung cảnh giác nhìn người đàn ông này, nhướng mày.
Người đàn ông này không ngừng liếc nhìn thân hình Kỷ Dung, thấy động tác nho nhỏ của cậu, ý người trong mắt ngày càng đậm hơn, nhìn Kỷ Dung bằng ánh mắt sâu thẳm.
Đúng lúc này, Alfonso đi dạo bên ngoài đã trở lại, nguyên soái cũng vừa làm một vòng tham quan cung Silve về.
Nhìn thấy Alfonso, mọi người tự giác đứng nghiêm hành lễ chào ông, hô to: “Nguyên soái!”
Alfonso nhìn bọn họ bằng ánh mắt trìu mến, ra dấu cho bọn họ tự về nghỉ ngơi trước, sau đó mới quay sang người đàn ông lạ mặt nói: “Thân vương Hosea, đã lâu không gặp.”
Hosea cười nói: “Không lâu lắm, mới bốn tháng thôi.”
Alfonso: “Thân vương điện hạ, mời theo tôi.”
Hosea khẽ gật đầu, quay lại nhìn Kỷ Dung đang trò chuyện cùng Giang Nguyên trong phòng, sau đó nhanh chóng theo bước chân của Alfonso rời đi.
Sau khi vào phòng nói chuyện được khoảng hai mươi phút, có người đến gõ cửa mời họ đến nhà ăn dùng bữa tối, Alfonso dẫn Hosea xuống lầu và mời anh ở lại ăn tối.
“Thân vương điện hạ, ở lại dùng bữa với chúng tôi nhé.”
Nghe vậy, Hosea hơi cau mày tỏ vẻ do dự.
“Ở lại đi, Kỷ Sùng đang ở đây.” Alfonso nắm tay đặt lên môi ho nhẹ một tiếng rồi nói thêm.
Nghe thấy Kỷ Sùng cũng đến đây, trong mắt Hosea kín đáo lóe lên một tia sáng, nhưng vẫn bị Alfonso bắt gặp.
“Vậy thì làm phiền ngài rồi.” Hosea gật đầu đồng ý.
Alfonso liếc nhìn Hosea, cảm thấy anh ta quả thực đúng là đến vì Kỷ Sùng rồi, đáng thương thay cho Kỷ Sùng bị lừa đi bán sắc, rất cả là vì tổ quốc, chỉ đành giữ lại lòng thương tiếc cho Kỷ Sùng thôi.
Vị hoàng tử Hosea này còn thuyết phục được hoàng đế Horace bán công nghệ vũ trụ cho Kỷ Sùng, không biết hai người gặp gỡ thế nào nhỉ? Sức quyến rũ của Kỷ Sùng đúng là rất khó cưỡng, nghĩ cũng đúng thôi, nguyên soái trẻ nhất Liên Bang, chiến thần bất bại, bản thân lại đẹp trai, mọi thứ đều hoàn hảo, tinh hoa hội tụ, ai mà chẳng yêu cơ chứ?
Hosea rõ ràng là muốn cho Kỷ Sùng một niềm vui bất ngờ nha.
Alfonso gõ cửa, đợi một lúc, Kỷ Sùng mới mở cửa.
Alfonso ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Đến giờ ăn rồi.”
Kỷ Sùng: “Được.”
Alfonse nhìn chằm chằm vào Kỷ Sùng, chỉ thấy Kỷ Sùng cứ thế quay người đóng cửa lại mà không hề để ý tí nào đến Hosea đứng cạnh ông.
Cùng lúc đó, Hosea lặng lẽ lén lút liếc nhìn chăm chăm vào Kỷ Sùng.
Nhận thấy có người đang nhìn mình, Kỷ Sùng liếc nhìn Hosea nhưng không lên tiếng, sau đó ông nhìn chằm chằm vào Alfonso, ánh mắt rõ ràng đang chất vấn: “Đây là ai?”
Alfonso: “…”
Sắc mặt ông trầm xuống, dù ông vẫn duy trì được vẻ mặt bình tĩnh thong dong của một nguyên soái, nhưng trong lòng ông thực tế đang dậy lên sóng gió ngập trời.
Thân vương của Hoyt phát cuồng vì cậu, điên rồ muốn bán công nghệ vũ trụ cho cậu mà bản thân cậu thậm chí còn không hề biết Hosea là ai?
Alfonso nhìn Hosea, ánh mắt tràn đầy đau lòng. Cậu thích ai không thích, lại đi thích cái tên Kỷ Sùng này! Quá là khổ luôn! Nữ hoàng băng giá North thì thấm vào đâu, còn không lạnh lùng bằng Kỷ Sùng!
– ——-