“Tề Phàm?” Lục Hàn Chi như là đang suy nghĩ về người này, một lát sau nói: “Chị chắc chắn cô ta sẽ có trách nhiệm không?”
“Tề Phàm nói em họ cậu ấy rất thích mèo, người cậu ấy giới thiệu không thành vấn đề.”
Lục Hàn Chi gật gật đầu, không nói gì nữa, “Kịch bản Phong Nguyệt truyền kỳ tôi xem qua rồi, nếu như Nhan Tử Hàng thật sự muốn đóng phim, có thể thương lượng với đạo diễn Lưu một chút.”
Giang Ninh kinh ngạc nhìn anh một cái.
Phong Nguyệt truyền kỳ là bộ phim truyền hình cổ trang lớn được Vân Tinh đầu tư mạnh trong năm nay, ngay cả Lục Hàn Chi cũng xác định một nhân vật có phần diễn không nhiều lắm nhưng rất quan trọng. Mấy năm nay Lục Hàn Chi đã rất ít nhận phim truyền hình, mặc dù không phải là nam chính nhưng vì có anh tham gia, cộng thêm vốn đầu tư kếch xù, bộ phim này hot là điều không thể nghi ngờ.
Tính cả nam nữ chính diễn viên chính bên trong về cơ bản đều đã được xác định, Nhan Tử Hàng cho dù có diễn cũng nhiều nhất chỉ nhận vai phụ, nhưng dù là vai phụ thì đối với cậu ta mà nói khẳng định là một cơ hội không tồi.
Vốn Giang Ninh không có ý định này, có điều Lục Hàn Chi đã nói thì phải suy xét một chút.
“Có điều mặc kệ là nhân vật gì, đều phải để cậu ta đi thử vai trước.”
Giang Ninh gật gật đầu, “Lát nữa tôi sẽ liên hệ với đạo diễn Lưu một chút.”
Đối với chuyện công việc của bọn họ, Bạch Du Du nghe không hiểu, nhưng điều này không ảnh hưởng tới việc cô thưởng thức gương mặt tuyệt đẹp của Lục Hàn Chi.
Một tay Lục Hàn Chi chống cằm, lúc nói chuyện giọng điệu chậm rãi, thái độ cũng có chút không để ý, ngược lại cho người khác cảm giác cũng không phải cực kỳ lạnh nhạt.
Đặc biệt là đôi mắt điềm tĩnh của anh thỉnh thoảng còn sẽ như cố ý lại như vô tình nhìn lướt Bạch Du Du.
Hơn nữa Bạch Du Du chú ý tới Khang Văn Trạch vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng không nhịn được cười trộm một cái, xem ra Khang Văn Trạch rất có thể là người mèo khống.
Ngoài cửa có người gõ cửa, “Chị Ninh, có tiện không ạ?”
Giang Ninh vừa nghe âm thanh này liền nhíu mày.
Nhan Tử Hàng đẩy cửa đi vào: “Chị Ninh, em…”
Nhìn đến người đối diện Giang Ninh, Nhan Tử Hàng sững sờ, cậu ta không nghĩ tới Lục Hàn Chi cũng ở trong phòng làm việc, lập tức có chút xấu hổ.
Kỳ thật ban nãy ở phía Lăng tổng bên kia, Giang Ninh đã nói giúp Nhan Tử Hàng, nhưng chuyện hôm nay dù sao cũng là Nhan Tử Hàng không đúng, trong lòng Giang Ninh cũng rất không hài lòng, nói cho cùng, cô ấy thu diện cục diện rối rắm cho Nhan Tử Hàng không phải chỉ có một lần này.
Nhan Tử Hàng có lẽ cũng ý thức được bản thân gây họa rồi, Giang Ninh giải vây giúp cho cậu ta, nhưng cậu ta cũng nhìn ra Giang Ninh đã tức giận, cho nên qua đây xin lỗi, song lại không ngờ tới Lục Hàn Chi cũng có mặt ở đây, cậu ta do dự một chút rồi đi qua, “Chị Ninh, Lục tiên sinh.”
Bạch Du Du có chút tò mò, ghé vào lòng Giang Ninh lộ ra cái đầu nhỏ nhìn cậu ta một cái.
Nhan Tử Hàng mặc áo sơ mi trắng như tuyết và quần jean, tóc nhuộm thành màu nâu nhạt đang thịnh hành, lan da rất trắng, cậu ta vốn dĩ rất trẻ trung, trang điểm như vậy nhìn qua là một thiếu niên xinh đẹp thanh tú. Bạch Du Du chú ý tới vẻ mặt cậu ta có chút quẫn bách, mặt cũng có hơi đỏ, hình như là trước mặt Lục Hàn Chi có chút ngượng ngùng gì đó.
Giang Ninh như cười như không: “Nhan thiếu gia nguôi giận rồi sao?”
Nghe giọng điệu này, hiển nhiên Giang Ninh vẫn còn có chút tức giận.
Nhan Tử Hàng hơi cúi đầu, nói khẽ: “Xin lỗi chị Ninh, hôm nay là em sai rồi.”
Từ góc độ của Bạch Du Du có thể nhìn thấy khi cậu ta cúi đầu lông mi thật dài rung rung, cô không kiềm chế được cảm giác Giang Ninh đang bắt nạt tiểu bạch thỏ.
“Nếu đã biết sai, lần sau đừng như vậy nữa.” Giọng điệu Giang Ninh hòa hoãn một chút, có điều ngôn từ vẫn rất bức người: “Tử Hàng, chị biết cậu bị người ta tâng bốc thành quen, nhưng cậu phải biết rằng, bây giờ vẫn không phải lúc cậu muốn làm gì thì fans đều sẽ ủng hộ cậu vô điều kiện, cậu muốn đóng phim, OK, công ty sớm muộn gì cũng phải để cậu đi con đường này, khi nào cậu có thể lăn lộn đến trình độ như Lục Hàn Chi, cậu muốn chọn kịch bản gì muốn diễn nhân vật gì cậu nói là được, nhưng bây giờ xin cậu nghiêm túc với công việc hiện có, chăm chỉ ca hát thu album của mình đi, có vấn đề gì trực tiếp tìm chị, không cần kiếm phiền phức cho Lăng tổng, có thể chứ?”
“… Em biết rồi chị Ninh.” Tiếng Nhan Tử Hàng có chút run rẩy: “Xin lỗi chị, là em quá tùy hứng.”
Lời nói này Giang Ninh nói ngay trước mặt Lục Hàn Chi, tất nhiên Nhan Tử Hàng có chút không chịu nổi, Bạch Du Du để ý tới lỗ tai cậu ta đỏ cả lên, không khỏi có chút thương xót, không nhịn được hé miệng kêu meo một tiếng.
Sau khi tiếng mèo kêu này vang lên, không khí lập tức thay đổi, mọi người bao gồm ở Lục Hàn Chi đều đồng loạt nhìn về hướng trong lòng Giang Ninh.
Bạch Du Du kêu xong thì vội vã trốn vào lòng Giang Ninh.
Thật ra không phải cô cố ý quấy rầy bọn họ, nhưng ai bảo bây giờ cô là mèo cơ chứ? Có đôi khi sẽ meo một tiếng theo bản năng.
Bạch Du Du có hơi khóc không ra nước mắt.
Nhan Tử Hàng cùng Khang Văn Trạch thì thôi đi, Lục Hàn Chi vừa nhìn qua là cô lại có chút ngượng ngùng.
Nhan Tử Hàng nói: “Chị Ninh, đây là mèo của chị sao? Đáng yêu quá.”
“Đúng vậy, tên nó là Bánh Trôi.”
Giang Ninh đứng dậy cho cậu ta một bậc thang, nói: “Lát nữa chị sẽ đến phòng thu âm với cậu, nói xin lỗi với thầy Lân, thái độ tốt một chút.”
“Em biết rồi chị Ninh, gây phiền phức cho chị rồi.”
Giang Ninh đứng dậy nói với Lục Hàn Chi: “Hàn Chi, tôi đi xuống trước một chuyến, lát nữa gặp ở phòng họp?”
“Được.”
Giang Ninh muốn đặt cô vào lại trong lồng, Bạch Du Du vừa thấy cố ấy muốn nhốt mình vào lồng thì giãy dụa, không ngừng kêu meo meo.
Cái lồng này không lớn, Bạch Du Du ở bên trong nằm hay nhoài người đều không thoái mái, luôn cảm thấy cấn đến luống cuống, hơn nữa quá khó chịu, nếu có thể cô vẫn muốn đợi ở bên ngoài hơn.
Chỉ tiếc rằng Giang Ninh không định để cô một mình bên ngoài, mặc dù lúc ở nhà mèo rất ngoan, hơn nữa đều sẽ tự mình đi vệ sinh, cũng không quậy phá, nhưng nơi này dù sao cũng là văn phòng, Giang Ninh cũng không muốn mèo của mình gây rối ở văn phòng công ty.
Ngay lúc Bạch Du Du sắp bị Giang Ninh đặt vào trong lồng, đột nhiên một bàn tay duỗi qua.
“Đưa nó cho tôi đi.”
Giang Ninh có chút kinh ngạc, ngay cả Nhan Tử Hàng cũng nhìn về phía Lục Hàn Chi.
Lục Hàn Chi nói: “Chắc là nó không muốn bị nhốt trong lồng.”
Bạch Du Du hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn bàn tay duỗi về phía mình.
Ngón tay trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng.
Thật không hổ danh là người đàn ông được rất nhiều fans nhận định là hoàn mỹ không tì vết, ngay cả tay cũng đẹp khiến người khác sợ run!
Bạch Du Du cực kỳ không có cốt khí vươn chân liều mạng với tay anh.
Giang Ninh vội vàng bắt lấy cái chân quơ quắng loạn xạ của cô, khẽ quát: “Dừng chân ngay! Nếu như em dám cào cậu ấy, chị sẽ cắt trụi toàn bộ lông em đấy.”
Bạch Du Du sợ tới mức lập tức thu chân.
Cho dù Giang Ninh không nói cô cũng nào có lá gan đó, nếu như cào tay Lục Hàn Chi rồi, lông bị cắt trụi cũng thôi đi, nói không chừng sẽ bị fans của anh ấy lột da đem đi nấu canh…
Khang Văn Trạch nghi hoặc nói: “Nó nghe hiểu được?”
Giang Ninh buồn cười nói: “Nó rất thông minh đấy.”
Cuối cùng vẫn là Khang Văn Trạch ôm nó qua, “Chị Ninh yên tâm đi, em sẽ chăm sóc nó.”
“Nếu như cậu thích nó như vậy, dứt khoát tặng nó cho cậu nuôi đó.”
Khang Văn Trạch nghe vậy nhìn thoáng mèo con trong lòng, Bạch Du Du thấy dáng vẻ như đang suy nghĩ của anh ta, hình như thật sự đang suy xét chuyện này…
Nói thật, so với cái người em họ Tề Phàm cô chưa từng gặp kia, cô cũng rất vừa ý Khang Văn Trạch, trước không nói đến anh ta trông đẹp trai lại còn dịu dàng, chỉ bằng việc anh ta là trợ lý của Lục Hàn Chi thôi, về sau nói không chừng có thể thường xuyên nhìn thấy mỹ nhan thịnh thế của Lục Hàn Chi aaaaa!
Nhưng cô cũng có thể nghĩ được, Khang Văn Trạch là trợ lý của Lục Hàn Chi, công việc nói không chừng còn bận hơn Giang Ninh, có lẽ là Giang Ninh cũng chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi.
Quả nhiên không lâu sau, Khang Văn Trạch liền đi họp cùng Lục Hàn Chi, trước khi đi giao cô cho trợ lý Tiểu Chu của Giang Ninh, cả một buổi trưa cô cũng chưa gặp lại Giang Ninh.
Có điều so với chuyện một mình đợi ở trong nhà Giang Ninh thì ở chỗ này cảm giác được người khác nhìn vẫn tốt hơn một chút, càng hiếm có khi hôm nay cô lại gặp được Lục Hàn Chi, người mà đời trước căn bản không thể gặp được. Bạch Du Du ngẫm lại còn cảm thấy không thể tin nổi, đến nỗi cô liên tục cả ngày cô đều chìm trong ký ức ngắn ngủi nhìn thấy Lục Hàn Chi kia đến mức không thể tự thoát ra được…
Tiểu Chu chăm sóc cô rất tốt, buổi chiều còn cố ý ra ngoài một chuyến, mua sữa mà mèo con có thể uống đút cho cô, Bạch Du Du ăn uống no nê còn nằm bò trong lòng cô ấy ngủ một giấc trưa ngọt ngào.
Không thể không nói, ngực Tiểu Chu mềm mại thoải mái hơn trong lòng Giang Ninh rất nhiều.
Giang Ninh đang ngồi trên xe hắt xì một cái, cô ấy sờ mũi nói: “Sao tôi cảm thấy hình như mình đã quên gì đó.”
Hôm nay lịch trình của Lục Hàn Chi đã được xếp kín, Giang Ninh vội vàng xử lý chuyện của Nhan Tử Hàng, họp cả buổi sáng, ngay sau đó lại đi đến công ty nhà sản xuất, buổi chiều còn phải cùng Lục Hàn Chi đi đến hai sự kiện… Bận rộn cả một ngày, trợ lý lại báo cho cô biết tối nay còn có một bữa tiệc.
Khang Văn Trạch đang lái xe phía trước chợt nhớ tới gì đó nói: “Chị Ninh, mèo của chị đâu? Vẫn còn ở công ty?”
Lúc này Giang Ninh mới nhớ tới Bánh Trôi vẫn ở công ty, “Ôi trời! Tôi quên mất nó rồi.”
Lục Hàn Chi buông kịch bản trong tay xuống, nhàn nhạt nói: “Quả thật là chị không thích hợp để nuôi mèo.”
“Là công việc của tôi không thích hợp.” Giang Ninh thở dài: “Bánh Trôi là bố tặng cho tôi, như trước đã nói đó, nếu như Nhan Tử Hàng nghe lời bằng một nửa nó tôi cũng bớt nhọc lòng.”
Khang Văn Trạch nhớ tới Bánh Trôi, nhịn không được hỏi một câu: “Chị Ninh, chị thật sự muốn tặng Bánh Trôi cho người khác sao?”
“Sao nào, không nỡ hả?” Giang Ninh cười cậu ta: “Tôi còn chưa không nỡ đây này.”
“Em chỉ cảm thấy nó rất đáng yêu thôi.”
“Đúng là rất đáng yêu.”
Lời này là Lục Hàn Chi nói.
Giang Ninh kinh ngạc nhìn thoáng qua Lục Hàn Chi, Lục Hàn Chi cúi đầu nhìn kịch bản, trên mặt không có biểu cảm gì.
Trong ấn tượng của cô, Lục Hàn Chi dường như cũng không thể nào thích động vật nhỏ… Ít nhất là cô chưa từng thấy cậu ta nuôi, trước kia vẫn có người phỏng vấn từng hỏi cậu ta có thích nuôi thú cưng không, cô nhớ đáp án của Lục Hàn Chi là, không ghét nhưng chắc là sẽ không nuôi thú cưng.
Càng hiếm có là Lục Hàn Chi cho tới giờ chưa từng khen ai đáng yêu, đây chính là lần đầu tiên, mặc dù được khen chỉ là một con mèo.
Giang Ninh bỗng nhiên nhớ tới lúc trước Lục Hàn Chi hỏi cô, có xác định em họ Tề Phàm sẽ có trách nhiệm với chuyện của Bánh Trôi không…