Hôm nay hai mươi tám tháng mười một, Tiêu Trực vẫn chưa về, trong kinh lục đục truyền ra một số lời đồn.
Lời đồn này có chút liên quan đến Dĩnh Địa, do một số người đi buôn hàng truyền ra.
Nghe nói, Khác Vương ở Dĩnh Địa xảy ra chuyện.
Nói tới Khác Vương Ân Húc, người nhiều năm lăn lộn trong vòng bát quái kinh thành nhất định sẽ không xa lạ.
Khác Vương Ân Húc là trưởng tử của Trường Hưng Đế, do Huệ thái phi sinh và tự mình dạy dỗ.
Ở hoàng thất Đại Thịnh, thanh danh Ân Húc rất tốt, hắn cần cù hiếu học, văn võ song toàn, ngoài ra, năm đó nổi danh kinh thành, Đại hoàng tử dung mạo anh tuấn, tính tình ôn nhuận khiêm tốn, khiến cho nhóm quý nữ kinh thành ái mộ.
Nghe nói, năm đó vẫn chưa lập trữ quân Thái Tử, Ân Húc được chúng triều thần xem trọng, nhưng chuyện này Trường Hưng Đế đã có quyết định từ lâu, ý định ban đầu là Nhị hoàng tử do Hoàng Hậu sinh, tức là Minh Đức Đế bây giờ.
Kỳ thật, Minh Đức Đế là đích trưởng tử bước lên ngai vàng cũng coi như hợp tình hợp lý.
Có điều vì năm đó phẩm hạnh và tài đức của Đại hoàng tử Ân Húc quá xuất chúng, trong triều có vài vị lão thần phản đối quyết định của Trường Hưng Đế, còn vài lần khuyên ngăn, chỉ có điều đều bị Trường Hưng Đế phản bác.
Sau khi lập trữ, Trường Hưng Đế cũng có an bài cho ba vị hoàng tử khác.
Trong đó có Đại hoàng tử phong làm Khác Vương, đất phong Dĩnh Địa.
Dĩnh Địa nằm ở vùng nội địa phía tây nam Đại Thịnh, dưới Hoắc Lĩnh, chia làm hai đường, ranh giới rộng lớn, sản vật phong phú, cũng coi như là một nơi giàu có.
So với các hoàng tử khác, có thể nhìn ra Trường Hưng Đế vô cùng yêu thích Khác Vương nhưng mấy thứ này vẫn không thể bằng vị trí trữ quân.
Không ít người tiếc hận thay Ân Húc, than thở gã đầu thai sai bụng mẹ, nếu không, tài đức của gã, khi đăng cơ đảm bảo người người hưởng ứng.
Chỉ có điều, mấy lời cảm thán của người khác không ảnh hưởng gì tới Ân Húc, năm đó Trường Hưng Đế ban thánh chỉ, Ân Húc chỉ yên lặng chấp nhận, đến một câu bất mãn cũng không có, Huệ thái phi tính tình điềm đạm, từ đầu đến cuối cũng không vì nhi tử mà tranh cái gì cả.
Bởi vì Ân Húc có biểu hiện như thế, cho nên mọi người càng thêm biểu dương, thậm chí văn sĩ, nhà thơ trong kinh còn từng vì gã mà viết thơ ca.
Thoạt đầu nghe đồn đãi, nhân sĩ trong kinh thành hết sức ngạc nhiên.
Lời đồn hỗn độn không đồng nhất, nhưng tóm lại có hai lời đồn.
Một là Khác Vương ngầm mộ binh, bị người khác vạch trần với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng giận dữ tịch thu binh quyền của Khác Vương, chỉ để lại tước vị, chỉ là Khác Vương sớm có ý phản, thậm chí kéo Dĩnh Địa xuống nước, phát động binh lính, nhưng mới vừa bắt đầu, đã bị người triều đình phái tới trấn áp, Khác Vương vội vàng chạy trốn, trên đường gặp truy binh, không cẩn thận rơi xuống núi.
Còn lại là Hoàng Thượng kiêng kị Khác Vương tài đức có công lao, muốn tước binh quyền của Khác Vương, còn tính toán đuổi cùng giết tận, trực tiếp trừ bỏ mối họa này, bức Khác Vương không thể nhịn được nữa, hăng hái tạo phản, không ngờ thế mỏng khó địch, cuối cùng bị đánh hạ xuống vách đá, hài cốt không còn.
Những chuyện này lúc đầu chỉ có vài người bát quái, qua mấy ngày đã đồn thổi đến ồn ào huyên náo, từ trên phố đến triều đình, ai ai cũng biết chuyện Khác Vương bỏ mình xuống vách đá ngàn trượng.
Hữu Hòa ở phủ Tướng quân, cũng nghe thấy lời đồn.
Sau khi khiếp sợ, Hữu Hòa mới nghiêm túc suy nghĩ về nội dung lời đồn kia.
Luận tình cảm, Hữu Hòa rất thân thiết với Minh Đức Đế, tất nhiên tin tưởng Minh Đức Đế sẽ không làm ra loại chuyện hãm hại huynh đệ này, hơn nữa theo sự hiểu biết của Hữu Hòa đối với Minh Đức Đế, nàng không nghĩ hoàng huynh là người vừa hẹp hòi vừa đa nghi thế, vậy thì chỉ còn lại Khác Vương có ý định mưu phản mà thôi.
Hữu Hòa cảm thấy quá khó tin.
Về Khác Vương Ân Húc, Hữu Hòa không quen thuộc lắm.
Dẫu là huynh muội cùng cha khác mẹ, nhưng tuổi tác cách nhau quá lớn, khi Hữu Hòa còn bé, cơ thể nàng còn muốn yếu hơn hiện tại, nằm trên giường quanh năm, rất ít khi ra khỏi tẩm cung, một năm cũng không nhìn thấy Ân Húc được bao nhiêu lần, tất nhiên không có giao tiếp nhiều, mỗi lần gặp thì nàng gọi một tiếng “Khác hoàng huynh”, Ân Húc đáp một tiếng, thỉnh thoảng cúi người sờ đầu nàng, ôn tồn gọi nàng một tiếng “Tiểu Hữu Hòa”, nếu đang ở trong trường hợp nghiêm túc, sẽ gọi nàng “Hoàng muội”.
Về sau Ân Húc được phong vương, không lâu sau đi Dĩnh Địa, mấy năm mới hồi kinh một lần, Hữu Hòa càng khó gặp được, ấn tượng trong trí nhớ của nàng đối với vị huynh trưởng này dừng lại ở cái ôm ấm áp ôn nhuận của thiếu niên tuổi đôi mươi.
Hữu Hòa không tin được Khác hoàng huynh trong trí nàng là Khác Vương thiên hạ đồn thổi.
Người ôn nhu như vậy sao có thể rắp tâm hại người, làm ra việc phản nghịch được?
Nếu thật sự như thế, mấy năm qua Ân Húc che dấu quá tốt rồi.
Lúc trước, Hữu Hòa không nhìn ra dã tâm trên người Ân Húc.
Dĩ nhiên, Hữu Hòa cũng không có nhiều cơ hội tiếp xúc với huynh ấy, khi đó nàng không cẩn thận xem xét Khác hoàng huynh có dã tâm hay không, nàng vốn dĩ là người dễ thỏa mãn, không hề có dã tâm của tiểu công chúa, tất nhiên khó mà có thể hiểu quyền lực hấp dẫn nam nhân đến mức nào.
Hữu Hòa tạm thời nghĩ không thấu, không biết sự thật là thế nào.
Nàng biết những việc này không tới phiên tiểu công chúa nàng nhọc lòng nhưng nghe bên ngoài đồn thổi lung tung, nàng cảm thấy bất an.
Một mặt, lời đồn bôi đen hoàng huynh nàng, trong lòng nàng rất khó chịu, mặt khác, nàng cũng có chút lo lắng cho tình huống của Ân Húc, tuy tình cảm huynh muội không quá thân thiết, nhưng nàng đã gọi Ân Húc một tiếng “Khác hoàng huynh”, hơn nữa mẹ đẻ của Ân Húc là nữ thần Huệ thái phi, nàng cũng không biết mấy lời đồn đó đúng sai thế nào.
Trừ mấy điều này, trong lòng Hữu Hòa còn lo lắng chuyện khác ――
Tiêu Trực cũng đang ở Dĩnh Địa, nàng không rõ có phải hoàng huynh phái hắn đi xử lý Khác hoàng huynh hay không, nhưng nghe đồn triều đình phái người đến trấn áp Khác Vương, hơn nữa đánh đến long trời lở đất, nàng có chút lo lắng cho Tiêu Trực.
Chính Thanh Cung.
Minh Đức Đế ném mật hàm trong tay, nhíu mày thở dài.
Tôn Hỉ hầu hạ bên cạnh dè dặt nhìn hắn ta, muốn mở miệng nói vài câu, nhưng không rõ tâm trạng của bệ hạ, đành phải do dự rối rắm đứng ở chỗ cũ.
Đúng lúc này, bên ngoài có cung nhân tới báo, nói Hữu Hòa công chúa cầu kiến.
Trong lòng Tôn Hỉ buông lỏng, vội nhìn về phía Minh Đức Đế.
Minh Đức Đế hơi ngẩn ra, cho cung nhân mời Hữu Hòa công chúa vào.
Hữu Hòa vào bên trong điện, hành lễ qua loa, không chờ Minh Đức Đế lên tiếng, đã vội chạy qua, thần sắc gấp gáp hỏi: “Hoàng huynh, Dĩnh Địa xảy ra chuyện gì?”
Minh Đức Đế cười nhạt: “Chuyện này truyền đi nhanh thật, đến muội cũng biết”.
Sắc mặt Hữu Hòa lập tức trở nên khó coi: “Hoàng huynh, chẳng lẽ mấy lời đồn đó là thật? Khác hoàng huynh thật sự đã…” Nói tới đây lập tức dừng, yên lặng nhìn Minh Đức Đế, mày dài thanh tú nhíu lại.
“Là do hắn ta chọn, không trách người khác được”.
Minh Đức Đế có bao nhiêu lạnh lùng, uy nghiêm đều thể hiện ra hết.
“Hoàng huynh…” Hữu Hòa sợ hãi, ngữ khí chợt nâng lên, “Khác hoàng huynh thực sự có lòng không phục?”
Minh Đức Đế hờ hững nói: “Không phải Hữu Hòa đang lo lắng trẫm thật sự vô cớ giết hắn mất?”
Hữu Hòa vội vàng lắc đầu: “Muội không nghĩ thế, hoàng huynh không phải loại người như vậy, muội biết rõ mà”.
Nói xong, thanh âm nhỏ dần, tâm tình có chút phức tạp, chưa tới mức bi thương nhưng cũng có chút nặng nề, trên mặt không khỏi hoang mang, “Chỉ là muội chưa từng nghĩ rằng Khác hoàng huynh sẽ làm chuyện này…”
Sắc mặt Minh Đức Đế hòa hoãn hơn, đứng dậy bước đến gần, sờ đầu Hữu Hòa đầu, ôn nhu nói: “Hữu Hòa tin ta, ta rất vui”.
Thấy hắn bỗng nhiên xưng “Ta” , Hữu Hòa kinh ngạc ngẩng đầu nhìn y, lại nghe Minh Đức Đế nói tiếp, “Ân Húc dù sao cũng là huynh trưởng của ta, kết cục của hắn bây giờ, ta cũng không vui vẻ gì.
Đáng tiếc, trong hoàng thất, huynh đệ có bao nhiêu tình cảm.
Phụ hoàng Mẫu hậu không còn nữa, trên đời này cũng chỉ có Hữu Hòa muội là người thân máu thịt của ta.
Nếu ai dám động đến muội, ta sao có thể tha cho hắn? Dù có tàn nhẫn thì làm sao?”
“Hoàng huynh…” Hốc mắt Hữu Hòa nóng lên, tư vị trong lòng phức tạp, nhìn thấy sắc mặt Minh Đức Đế nặng nề, hiểu trong lòng y cũng không chịu nổi, hai cái tay nhỏ nắm lấy tay trái của Minh Đức Đế, lúng ta lúng túng không nói nên lời.
Thấy mắt nàng phiếm hồng, khuôn mặt nhỏ nhăn thành nắm, có vẻ cực kỳ khổ sở, tâm đế vương của Minh Đức Đế cũng bị hóa thành cháo mềm, nâng tay lau khóe mắt nàng, ấm áp an ủi: “Không đáng khóc… có hoàng huynh ở đây, cả đời này sẽ không để người khác bắt nạt muội!”
Mới vừa rồi cảm xúc Hữu Hòa dâng trào, chưa suy nghĩ kỹ, nay nghe thấy lời này ngẫm lại thấy không đúng, đột nhiên nhớ ra gì đó, vội hỏi: “Hoàng huynh, Khác hoàng huynh… huynh ấy đã làm gì sao?”
Minh Đức Đế rũ mắt thở dài, chậm rãi nói: “Ngày muội về thăm nhà mẹ đẻ bị ám sát, còn nhớ không?”
Hữu Hòa thần sắc khiếp sợ: “Là Khác hoàng huynh?” Dừng chút lại nói, “Vì sao phải hại muội? Chẳng lẽ…” Trong đầu đột nhiên rõ ràng, Hữu Hòa lập tức suy nghĩ cẩn thận, “Là vì muốn đối nghịch với Hoàng huynh?”
Minh Đức Đế gật đầu: “Hắn rõ ràng biết ta nhất cố kỵ muội, chắc là muốn dùng muội cản tay ta, nhân tiện còn muốn kết liễu Tiêu Trực, chặt đứt một cánh tay của ta, đáng tiếc hắn xem nhẹ Tiêu Trực, đám phế vật hắn dưỡng kia sao có thể là đối thủ của Tiêu Trực được?”
“Cho nên… cho nên Hoàng huynh mới muốn… Trừ bỏ huynh ấy?” Biết được chân tướng, trong lòng Hữu Hòa ngũ vị tạp trần không biết phải làm sao, nàng bao giờ nghĩ rằng người hại nàng là vị Khác hoàng huynh ấm áp hiền lành.
Minh Đức Đế cười nhạt, lắc đầu nói: “Tuy tội hắn không thể thứ nhưng ta cũng không muốn giết hắn, chỉ là lệnh cho Tiêu Trực và Lâm Ngộ âm thầm mang hắn về kinh định đoạt sau, không ngờ hắn một hai phải đua cá chết lưới rách mới chịu, mắt thấy đường cùng, vẫn chấp mê bất ngộ, nhảy xuống vách đá, Tiêu Trực ra tay muốn cứu, hắn ta lại muốn kéo Tiêu Trực theo làm đệm lưng, đến chết cũng muốn làm hao tổn một vị Đại tướng của ta, đúng là đến chết cũng không hối cải!”
Minh Đức Đế còn đang than thở, đợi nói xong mắt vừa nhấc, thấy gương mặt Hữu Hòa tái nhợt, cả người run rẩy, nhất thời cả kinh: “Hữu Hòa?”
“Tiêu, Tiêu Trực… bị kéo xuống?” Hữu Hòa bắt lấy ống tay áo của Minh Đức Đế, hốc mắt đỏ hoe lăn ra mấy giọt nước mắt, theo khuôn mặt nhỏ trượt xuống dưới, “Tiêu Trực… Tiêu Trực thế nào rồi?”