Hai đứa cùng đi vào tiệm thứ ba bên trái hiệu sách.
Tiệm này là chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh bình thường. Không giống các nhà hàng cao cấp tập trung cặp đôi, tại đây mọi người chen chúc trong phòng rộng, mang đến không khí sôi nổi và bình dị hệt như gia đình vui vẻ.
Cũng vì vậy mà đây thật sự không phải nơi thích hợp để trò chuyện, từ lúc cả hai gọi món, lấy đồ đến khi ngồi xuống ăn, tổng cộng chỉ nói chưa đầy mười chữ: Uống nước không? Có, cốc vừa.
Ăn hết nửa hộp khoai tây chiên thì gia đình ba người ở bàn bên đứng dậy, không còn tiếng trẻ con ầm ĩ, thế giới mới yên tĩnh phần nào.
Lê Đường vẫn là người mở lời trước: “Đến thủ đô xem nhà xưởng sao?”
“Không.” Tưởng Lâu đáp: “Xem em.”
Lê Đường cắn nửa miếng khoai tây, cười bảo: “À, xem em uống cà phê với người khác.”
“Không để ý.” Tưởng Lâu nói: “Chỉ thấy em chưa ăn cơm.”
Câu này khó phân biệt thật giả, Lê Đường quan sát nét mặt hắn mà không nhìn ra bất cứ đầu mối nào, mỉm cười nuốt miếng khoai tây.
Sau khi no nê cả hai đi ra ngoài, lang thang không mục đích trên đường phố.
Vẫn không thể tránh nhắc về công việc, Tưởng Lâu nói đã nhắm được vài địa điểm nhưng đều khá xa trung tâm thành phố, vẫn phải đi xem trực tiếp rồi tính toán toàn diện.
Tuy nhiên xa cũng có ưu điểm là gần viện điều dưỡng Lê Viễn Sơn đầu tư, vận chuyển thiết bị vật tư rất tiện.
Lê Đường không tán thành tiêu chuẩn tính toán này: “Không cần cả nể viện điều dưỡng mà chọn địa điểm ở đấy, sản phẩm của các anh đâu phải chỉ phục vụ mỗi họ.”
Lời nói chân thành nghe như đang bao che, vốn dĩ Tưởng Lâu định đáp ở đâu cũng thế, cuối cùng lại sửa thành một chữ: “Được.”
Không biết tự bao giờ đã đi qua hai con phố, đến một đoạn đường vắng người qua lại, chỗ băng ghế ven sông có một người con trai cầm chùm bóng bay và hoa cầu hôn người con gái trước mặt.
Xuất phát từ tâm lý không muốn làm phiền, hai đứa đồng loạt dừng chân.
Đứng từ xa nhìn một chốc, Lê Đường chợt nhớ hồi du học ở Anh từng bắt gặp trường hợp tương tự: “Hôm đó cũng là Valentine, em đi siêu thị mua đồ ăn dự trữ cho một tuần, lúc ôm túi về thì gặp một đôi, anh con trai cũng cầm hoa cầu hôn rồi chị gái kia đồng ý, anh con trai bế chị gái xoay vòng vòng, không cẩn thận xô ngã người qua đường là em.”
Làm túi đồ ăn to đùng cũng rơi vãi theo.
Chuyện cũ có phần xấu hổ xảy ra vào năm thứ tư Lê Đường ra nước ngoài. Khi ấy cậu đã quen sinh hoạt một mình, hằng ngày đi học một mình, rúc trong thư viện một mình, đi mua đồ nấu ăn một mình, mặc dù cô đơn nhưng trong lòng bình yên.
Song ngày hôm ấy vừa lạnh vừa mưa, cậu ôm cái túi đầy ắp đồ không còn tay che ô, kết quả ngã trầy tay, thức ăn cũng vương vãi, trong phút chốc tâm trạng tồi tệ tột cùng, không muốn chứng lo âu phát tác làm người khác sợ nên mặc kệ đồ rơi vội vã bỏ đi.
Nếu sự việc phát triển đến đây thì chỉ có thể xem như một ngày xui xẻo hết sức bình thường, tuy nhiên vẫn còn phần tiếp.
“Em về nhà xem tivi một lúc, ổn định tâm trạng xong thì tự nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, đi ra mở lại không thấy ai, chỉ có một túi mua sắm đựng thức ăn em mua để trên đất, ngoài ra trong túi còn một lọ thuốc khử trùng với một bông hồng đỏ.”
Tưởng cặp đôi kia nhặt lên mang cho mình, còn chia một bông hoa để mình lấy may, Lê Đường nói: “Trên đời vẫn có nhiều người tốt.”
Tưởng Lâu “ừm”.
Nhìn Lê Đường tươi cười thuật lại việc này, nỗi sốt ruột bám rịt lấy hắn cả ngày nay lắng xuống một cách lạ kỳ.
Từ sáng sớm tặng hoa hắn đã thấp thỏm không yên, sau khi đến thủ đô Bùi Hạo thấy hắn tâm hồn treo ngược cành cây thì tỏ vẻ ghét bỏ, kêu hắn nhanh tới công ty Lê Đường ngồi chầu chực dưới tầng, miễn cho ngày tốt lành bị người khác nẫng mất.
Tên Bùi Hạo này gở mồm, nói chuyện xấu trúng phóc. Quả nhiên lúc tan làm Tưởng Lâu trơ mắt nhìn Lê Đường sóng vai bên Chu Đông Trạch, cười cười nói nói đi vào quán cà phê.
Nhưng bây giờ Tưởng Lâu cảm thấy họ nói gì trong quán cà phê không quan trọng, biết toàn bộ sự thật chưa cũng không quan trọng, Lê Đường vui vẻ, có thể cười như ngày trước là đã tốt lắm rồi.
Đi dạo xong ai về nhà nấy.
Hôm sau đi làm, kết thúc cuộc họp sáng Tề Tư Nhàn hỏi Lê Đường tối qua đi chơi với anh đẹp trai nào, Lê Đường nở nụ cười giả dối chuyên nghiệp: “Trai đẹp là gì, có ăn được không?”
“Được chứ, ngon cực kỳ.” Tề Tư Nhàn dứt khoát thôi giả vờ, thăm dò quang minh chính đại: “Tiến độ quay lại đến đâu rồi sếp, kỳ nghỉ tháng sau có thể gặp bà chủ không?”
Lê Đường nghĩ ngợi, sau đó cho ra một đáp án khiến Tề Tư Nhàn ngã ngửa: “Tiến độ… Chắc là một phần trăm.”
Cậu không nói linh tinh vì dẫu sao cũng mới kết bạn Wechat thôi mà.
Tối qua trước khi tạm biệt, Tưởng Lâu đề nghị kết bạn Wechat để “nhờ tư vấn chọn địa điểm nhà xưởng”.
Lê Đường bèn mở mã QR trên điện thoại đưa hắn quét. Tài khoản cậu cho hắn là tài khoản công việc, tên là tên thật, ảnh đại diện là logo công ty, trang cá nhân chỉ chia sẻ biến động trong nghề.
Ngồi vào bàn làm việc, Lê Đường cầm lòng không đặng mở Wechat, xem trang cá nhân của “bạn mới” có ảnh đại diện mặt trăng đen trắng.
Trang cá nhân vẫn trống huơ trống hoác, từ ngày xưa Tưởng Lâu đã không đăng bài, có một dạo Lê Đường còn nghi ngờ điện thoại hắn cũ quá thiếu mất chức năng này.
Nhưng xem kỹ hơn thì trên cùng đã đổi thành ảnh bìa không ăn nhập với ảnh đại diện lạnh lùng… Đó là đám mây màu sắc sặc sỡ vẽ bằng bút lông mềm từ quyển “A Cloud A Day”.
Đầu tháng ba, Lê Đường đến viện dưỡng lão Lê Viễn Sơn đầu tư.
Cơ sở hạ tầng nơi đây đã được thay mới, phần mềm và phần cứng phối hợp hình thành hệ thống y tế thông minh hiệu quả.
Theo lời viện trưởng, nhờ thiết bị và kỹ thuật tiên tiến, số lượng người già vào đây đã tăng gấp đôi so với trước và vẫn tiếp tục gia tăng, không chỉ giảm tải gánh nặng cho y bác sĩ mà người già khám bệnh cũng thuận tiện hơn rất nhiều.
Lê Viễn Sơn cũng đến, bàn xong công việc thì dẫn Lê Đường đi xem phòng mẫu thuộc dự án chú ta mới đầu tư, là một phòng có phòng ngủ và buồng vệ sinh giống khách sạn. Chú ta nói mảnh đất xung quanh đã đang khai thác, sắp tới sẽ xây dựng khu chung cư gồm rất nhiều phòng như thế này.
Lê Đường không hiểu vì sao mấy năm nay bố mình cứ say mê nghiên cứu dự án dưỡng lão, Lê Viễn Sơn không chờ cậu hỏi đã chủ động trả lời: “Thanh niên các anh đều có cuộc sống và sự nghiệp riêng, đến lúc chúng tôi già cả còn trông mong các anh hầu hạ bên giường được chắc?”
Câu từ vẫn không xuôi tai nhưng xem như đúng trọng tâm, vừa nghĩ cho mình vừa nghĩ cho đời sau, với tư cách là một người bố, Lê Viễn Sơn đã hoàn thành vượt mức trách nhiệm cấp dưỡng của mình.
Trước nay Lê Đường không hay xen vào lựa chọn của Lê Viễn Sơn, tuy nhiên lần này cậu vô tình nhìn thấy bản phác thảo dự án khu chung cư dưỡng lão, tính chất tương tự thế chấp nhà ở, Lê Viễn Sơn dặn trước người tham gia dự án giữ cho mình một phòng, mà hiện tại ngoài giữ một phòng cho mình, chú ta còn giữ một phòng cho Trương Chiêu Nguyệt.
Tâm trạng khó lòng diễn tả, Lê Đường tin năm xưa Lê Viễn Sơn chọn Trương Chiêu Nguyệt một phần vì cô là người mẹ phù hợp, bên cạnh đó ắt hẳn còn có nguyên nhân cảm mến mà chính Lê Viễn Sơn cũng không nhận ra.
Chuyện tình cảm nhiều khi phức tạp và bất chấp lý lẽ như vậy đấy.
Tất nhiên, là phận con cháu Lê Đường không muốn xen vào chuyện giữa họ. Sau khi rời viện điều dưỡng, trên đường về cậu mở điện thoại, gửi tin nhắn cho bạn tốt mới thêm bằng tài khoản công việc.
Tại Tự Thành, Tưởng Lâu đến quán cà phê ở trung tâm thương mại theo lời hẹn, ngồi ghế đối diện Trương Chiêu Nguyệt.
Trương Chiêu Nguyệt vô thức thẳng người. Bao nhiêu năm trôi qua, ngoại trừ cảm giác áy náy, không hiểu sao cô còn hơi sợ đứa con trai có ánh mắt lạnh nhạt này.
Cả sự kiện phát thanh năm đó lẫn việc đứng ra thú nhận sau này, không việc nào hắn không đánh cược bằng mạng sống, có nghĩa là bất kể mất hết thể diện hay phải chết thì hắn cũng không sợ.
Tưởng Lâu vẫn từ chối gọi món như trước, Trương Chiêu Nguyệt sợ hắn lại nói vài câu rồi bỏ đi nên gợi chuyện: “Dạo này công việc bận không?”
“Cũng tạm.”
Đang vui vì lần đầu tiên Tưởng Lâu đáp lại thì một chậu nước lạnh xối xuống đầu cô.
“Có gì cứ việc hỏi, tôi sẽ trả lời hết.” Tưởng Lâu nói: “Đây là lần đầu, cũng là lần cuối.”
Lẽ ra hắn không muốn đi gặp Trương Chiêu Nguyệt, giữa họ đã chẳng có gì ngoài quan hệ mẹ con ruột.
Nhưng nhớ đợt trước Lê Đường nằm viện nhận điện thoại của Trương Chiêu Nguyệt mà không vui vẻ, Tưởng Lâu quyết định thừa dịp này nói chuyện rõ ràng.
Trương Chiêu Nguyệt bần thần rồi cũng hiểu ý Tưởng Lâu, lúng túng cất lời: “Sau này mẹ sẽ không quấy rầy con, mẹ chỉ muốn bù đắp…”
“Thật sự muốn bù đắp hay là để thỏa mãn bản thân bà?” Tưởng Lâu không muốn nghe, cau mày nói: “Chúng tôi đã thông cảm, thậm chí là hiểu cho quá khứ của bà, lẽ nào còn muốn chúng tôi ca tụng lòng tốt của bà nữa?”
Giọng hắn bình tĩnh nhưng lời nói ra lại đáng sợ. Mặt Trương Chiêu Nguyệt trắng bệch: “Mẹ không có ý đó…”
“Theo tôi thấy bà chỉ ích kỉ vì bản thân, bây giờ bà không còn vướng bận, có thể thỏa thích thể hiện tình thương của mẹ với chúng tôi, nếu sau này gặp trường hợp tương tự, lại phải đưa ra lựa chọn khó cả đôi đường, chúng tôi vẫn sẽ bị bà vứt bỏ.”
Tưởng Lâu dùng từ “vứt bỏ” mà không phải “bỏ rơi”, giống như việc này không liên quan đến tình cảm. Từ lâu hắn đã không coi Trương Chiêu Nguyệt là mẹ, cho rằng bất kể là với mình hay với Lê Đường, Trương Chiêu Nguyệt đều không có trách nhiệm bắt buộc.
“Ích kỷ cũng không đáng chê trách, làm thế nào là lựa chọn của bà. Tôi không có lương tâm, có thể phớt lờ bà, xem như bà không tồn tại, nhưng Lê Đường không làm được, em ấy sẽ để ý, sẽ nhớ trong lòng, hành vi bù đắp của bà sẽ mang lại nhiều áp lực cho em ấy.”
Nói đến đây, ánh mắt Tưởng Lâu có phần dò xét: “Hay là bà biết rõ em ấy sẽ để ý, cho nên chỉ tập trung vào điểm yếu của em ấy, muốn em ấy đầu hàng, làm trọn cái danh người mẹ của bà?”
Có một từ gọi là ràng buộc đạo đức có thể hình dung hành vi hiện tại của Trương Chiêu Nguyệt.
“Không, không phải!” Trương Chiêu Nguyệt vội vàng phủ nhận: “Mẹ thật lòng muốn bù đắp cho nó, bù đắp cho các con…”
Nói đoạn giọng cô nhỏ dần, dường như cũng bắt đầu nghi ngờ liệu có phải những việc mình làm hoàn toàn xuất phát từ tấm lòng, không phải tự làm mình cảm động hay không.
Tưởng Lâu hỏi: “Vậy cái gọi là bù đắp, tôi có thể hiểu là bà hy vọng Lê Đường sống tốt không?”
“Đương nhiên… Có thể.”
“Nếu bà thật sự hy vọng em ấy sống tốt, vậy thì đừng xuất hiện trước mặt em ấy nữa.”
Tưởng Lâu nói lời nhờ vả bằng giọng điệu ra lệnh: “Để em ấy ngủ ngon đi. Em ấy mệt quá rồi.”
Sau đó là một khoảng im lặng kéo dài vài phút.
Cảm thấy thời gian đủ rồi, Tưởng Lâu lên tiếng: “Nếu không còn gì muốn hỏi, tôi xin phép đi trước.”
Hắn đứng dậy, lúc đi ngang qua Trương Chiêu Nguyệt thì nghe thấy cô nói: “Không trả thù nữa sao?”
Cô cúi đầu ủ rũ: “… Vì sao không trả thù mẹ?”
Trong thư cô từng viết sẽ ở yên đợi Tưởng Lâu trả thù, đợi mãi không thấy hắn đến, cô còn tưởng hắn mềm lòng không hận mình nữa.
Tưởng Lâu dừng bước, hờ hững đáp: “Không cần thiết.”
Hắn không hề nghi ngờ sự thật lòng của Trương Chiêu Nguyệt khi viết thư cho mình, nhưng cũng chưa bao giờ có ý định đưa cô về vị trí người mẹ thiêng liêng, giống như tìm lại của báu mất đi lại có được.
Không thích hợp, cũng không cần thiết.
Thậm chí hắn không còn hận Trương Chiêu Nguyệt, bởi vì ngoài việc khiến người ta lún sâu vào quá khứ không thể nhìn về tương lai, hận thù còn là một thứ cảm xúc cực kỳ mãnh liệt, chỉ khi bị thay thế mới có thể biến mất.
Mà nỗi hận của hắn từ lâu đã bị Lê Đường thay thế, hoàn toàn tiêu tan.
Nói xong Tưởng Lâu sải bước bỏ đi, ra đến ngoài, hắn không kìm được hít sâu rồi chậm rãi thở ra.
Nhìn xung quanh bỗng cảm thấy quen thuộc, hình như lần trước sau khi nói chuyện với Trương Chiêu Nguyệt, hắn cũng đứng đây với tâm trạng nhẹ nhõm như được giải thoát.
Thế nhưng hắn hiểu, lần này mới thật sự là giải thoát.
Nói cách khác là được cứu vớt, một lần nữa Lê Đường cứu hắn ra khỏi vực sâu thù hận.
Điện thoại rung đúng lúc, Tưởng Lâu lần túi áo lấy ra xem, trông thấy Lê Đường gửi tin nhắn Wechat.
Đầu tiên là một bức ảnh robot phục hồi trong viện dưỡng lão, Lê Đường nói: Hôm nay tự mình đi trải nghiệm sản phẩm của các anh
Tưởng Lâu hỏi cảm giác thế nào, Lê Đường trả lời: Đỉnh lắm, nhưng mà linh hoạt quá, cảm giác không phải em điều khiển nó mà là nó dắt em chạy
Tưởng Lâu không khỏi phì cười, đang gõ chữ định nói cho cậu một vài cách điều khiển thì cậu nhắn trước: Tuần sau có rảnh không?
Nhận ra có thể Lê Đường muốn mời, Tưởng Lâu lập tức nhắn lại: Có
Chưa đầy năm giây Lê Đường gọi điện thoại.
Tưởng Lâu bắt máy, đầu bên kia vang lên giọng nói vui vẻ của Lê Đường: “Chỉ nhắn Wechat thì không có thành ý, nên là… Tuần sau công ty em tổ chức team building, đi đảo miền Nam nghỉ dưỡng, nếu các anh rảnh thì đi chung không?”
Một tuần sau, máy bay đáp xuống thành phố ven biển miền Nam. Cả đoàn đông người phải thuê hai xe du lịch to, mọi người xuống máy bay thì đi thẳng về khách sạn cất đồ thay quần áo.
Trên đường ra bãi biển Lê Đường mới có cảm giác chân thực mình đã đặt chân đến thành phố nhiệt đới, không khí khô nóng, gió biển mằn mặn phả vào mặt, rời xa nơi toàn bê tông cốt thép đến chốn thần tiên, ngay cả ánh nắng gay gắt cũng tươi đẹp dễ chịu.
Kỳ nghỉ lần này do công ty tổ chức, hơn nữa không trừ vào ngày nghỉ phép năm, nhưng công ty chỉ bao vé máy bay và một bữa buffet ở khách sạn mỗi ngày, những chi phí khác vẫn phải tự túc, có nhân viên thà ở nhà ngủ từ bỏ cơ hội nên mới đến lượt người bên ROJA hưởng ké.
Cởi áo khoác mặc áo sơ mi, lúc ra khỏi phòng Tưởng Lâu gặp Bùi Hạo ở thang máy, anh ta mặc áo ba lỗ quần đi biển sặc sỡ, tóc vuốt ngược ra sau vô cùng quyến rũ.
Cảm nhận được ánh mắt người bên cạnh, Bùi Hạo tặc lưỡi: “Mày đẹp trai, mày đẹp trai nhất được chưa, dù anh mặc gì cũng không hút mắt bằng mày… Vả lại bé cáo nhà mày mê tít mày như thế, còn sợ cậu ta bị người khác hớp hồn đi mất sao?”
Tưởng Lâu chẳng tỏ ý kiến, song ánh mắt ngày càng lạnh lùng.
Bùi Hạo quen hắn nhiều năm, không cần hắn lên tiếng cũng biết hắn đang nghĩ gì, vội giơ tay đầu hàng: “Vâng vâng vâng, sau này anh không gọi cậu ta là bé cáo nữa, bé cáo chỉ có mày được gọi, dù sao bé cáo cũng là bé cáo của một mình mày, không phải bé cáo của bọn anh… Đù, mày đánh thật à!?”
Đến muộn thành ra ô che nắng trên bãi biển gần như đều bị chiếm hết.
Tưởng Lâu đi mua nước cho mọi người, lúc xách túi to đồ uống quay lại, hắn trông thấy Tề Tư Nhàn ở dưới tán ô vẫy tay với mình: “Bà chủ, qua đây!”
Tưởng Lâu thoải mái đón nhận cách gọi này, đi sang phân phát đồ uống, Lê Đường cúi đầu giả vờ nghịch cát, nhìn từ trên xuống vừa hay trông thấy hai tai cậu đỏ bừng.
Nhân viên nhiều nên tất nhiên sẽ có người “không biết điều”, không chịu nhận đồ uống bà chủ đích thân đưa, nói rằng không thích uống nước có ga.
Tề Tư Nhàn huých cùi chỏ vào Dương Bách Xuyên: “Sao hả, muốn giảm cân thì về rồi giảm.”
Mọi người đều nhìn về phía này, Dương Bách Xuyên đâm lao phải theo lao đành cầm lấy chai nước.
Lý Tử Sơ xem xong mà không nhịn nổi cười, Hoắc Hi Thần hỏi cậu ta cười gì, cậu ta đáp: “Hết người này đi lại có người khác đến, ai đó ngoài mặt tỏ ra lạnh nhạt, trong lòng không biết sốt ruột đến mức nào đâu.”
Hoắc Hi Thần chớp mắt: “Anh nói gì đấy, em chẳng hiểu gì cả?”
Ngồi trên cát một lúc rồi đoàn người đi chơi bóng chuyền.
Vốn dĩ Lê Đường không định chơi nhưng có người nói sếp phát bóng thì công ty mới phát đạt, vì tương lai của công ty mà Lê Đường không thích vận động đành cắn răng ra sân.
Không ngờ đánh mấy quả lại cảm thấy hứng thú, Lê Đường chạy loăng quăng, chốc thì nhảy lên chốc thì đệm bóng, hăng hái hệt như học sinh vừa thi xong được giải phóng.
Và rồi vui quá hóa buồn… Tình cờ thủy triều dâng, cả đoàn chưa kịp di chuyển nước biển đã đánh vào bờ ngập bãi cát, không biết ai chôn vỏ chai nước trong cát làm Lê Đường giẫm phải, trượt chân ngồi bệt xuống.
Chưa kịp đứng dậy nửa người dưới bỗng lành lạnh, sóng biển đánh vào làm quần và vạt áo cậu ướt sũng.
… Nhìn kiểu gì cũng giống tè ra quần.
Chết hơn là mọi người đều đang vây quanh, Lê Đường xấu hổ tới nỗi muốn ngất quách đi cho rồi.
Dương Bách Xuyên ở gần cậu, chìa tay định đỡ cậu trước nhất nhưng bị một bàn tay khác chặn lại.
Bàn tay ấy nắm thẳng tay Lê Đường kéo cậu đứng lên.
“Sếp!” Tề Tư Nhàn đứng sau lưng hét to như phát hiện châu lục mới: “Chỗ lưng quần sếp có hình xăm phải không?”
Lê Đường nghe thấy hai chữ “hình xăm” thì giật nảy mình.
Hóa ra áo phông trắng gặp nước trở nên trong suốt dính vào da, khiến tất thảy lộ ra hết.
Lê Đường cảm thấy mình đã phản ứng đủ nhanh, nhưng vẫn có một chiếc áo phủ lên phía sau cậu trước khi cậu lấy tay che.
Tưởng Lâu rất tự nhiên quấn sơ mi cho cậu như tạp dề, buộc hai tay áo trước người rồi nắm cổ tay cậu: “Đi, đi rửa.”
Hai đứa đến nhà vệ sinh gần bãi biển nhất.
Giờ này không đông người, Lê Đường đứng trước vòi nước dội một lúc lâu mới sạch hết cát dính trên người.
Quần hơi dày không hong khô ngay được, Lê Đường không cởi áo sơ mi của Tưởng Lâu ra nữa, cầm vạt áo quạt quạt cho không khí lưu động nhanh hơn.
Quạt mãi quạt mãi, Lê Đường không kìm được nhìn Tưởng Lâu đang chờ bên ngoài.
Cũng may Tưởng Lâu mặc áo sát nách trong sơ mi nên bây giờ không đến nỗi c ởi trần. Mà hắn đứng dưới nắng gắt, làn da vốn trắng lạnh đã bắt đầu cháy nắng đỏ ửng.
Lê Đường không đành lòng, gọi Tưởng Lâu vào rồi tìm tuýp kem chống nắng dùng dở trong túi quần, bóp một đống bôi lên cổ và tay Tưởng Lâu.
Lần đầu dùng kem chống nắng thấy vừa dính vừa có mùi, Tưởng Lâu muốn từ chối theo bản năng, song lòng bàn tay Lê Đường đang xoa nhẹ nhàng trên da hắn.
Khoảng cách cũng gần quá mức, hắn có thể nhìn thấy đôi môi hồng hào của Lê Đường và cảm nhận hơi thở ẩm ướt như gió biển của cậu.
Hóa ra không xóa, Tưởng Lâu nghĩ.
Tên và ngày sinh của mình vẫn nằm trên người em.
Giờ phút này lòng dạ Lê Đường cũng đang nổi sóng.
Khi bôi kem chống nắng sau tai hắn, cậu trông thấy một vài dấu vết do người làm.
Sở dĩ không nhìn rõ vì đây là tai trái Tưởng Lâu đeo máy trợ thính, mà máy trợ thính của hắn là loại đeo sau vành tai, bộ thu nhận âm thanh dài khoảng bốn, năm xăng ti mét kẹp sau tai che mất dấu vết ấy.
Bôi kem chống nắng đến gần máy trợ thính, Lê Đường tìm chuyện để hỏi: “Sao Tô Thấm Hàm không đi cùng?”
“Bùi Hạo bảo dạo này cậu ấy không có thời gian.”
“Hình như từ vừa nãy đã không thấy Tôn Vũ Tường với Lý Viên Viên?”
“Hai người họ kêu đói, đi ăn trước rồi.”
…
Tán dóc một chốc, Lê Đường làm như vô tình hỏi bâng quơ: “Em nghe nói máy trợ thính phóng đại tất cả âm thanh, là thật à?”
“Không, máy trợ thính chất lượng tốt đều lọc tiếng ồn.”
“Vậy anh…”
Chưa hỏi xong Tưởng Lâu đã thình lình nghiêng người: “Muốn xem không?”
Lê Đường ngẩn ngơ.
Tưởng Lâu nhìn cậu: “Nếu muốn xem, anh có thể tháo ra.”
“Muốn xem không?”
Ma xui quỷ khiến Lê Đường gật đầu.
Hai ngón tay Tưởng Lâu nắm nút tai rút ra, sau đó nhấc nhẹ lên gỡ cả dây nối trong suốt lẫn bộ thu nhận âm thanh đeo sau tai.
Vì đã tháo vô số lần nên Tưởng Lâu làm rất thuần thục, nhanh đến độ Lê Đường chưa kịp phản ứng thì hình vẽ sau tai đã hiển hiện trước mắt.
Nói chính xác là hai dòng chữ phiên âm và số La Mã men dọc vành tai, sát với chân tóc ngắn.
LiTang
X.XXI.MMI
Tên và ngày sinh của cậu, ngoài cách thể hiện thì ngay cả cấu trúc cũng không khác một li.
Trong phút chốc sóng lòng cuồn cuộn dữ dội hơn cả thuỷ triều ngoài kia.
Lê Đường nhớ mình từng muốn đổi tai trái cho Tưởng Lâu, tuy cuối cùng không thể thực hiện nhưng Tưởng Lâu vẫn xăm tên cậu lên đó.
Tiếp tục liên tưởng đến một việc khác.
“Valentine năm ấy, người giúp em nhặt đồ đặt trước cửa chỗ em ở, còn tặng thuốc với hoa hồng đỏ… có phải anh không?”
Hôm nay Lê Đường không đeo kính cho tiện hoạt động, bởi vậy ánh mắt trong veo như muốn nhìn thấu người ta.
Mà Tưởng Lâu không hề có ý định tránh né.
Hắn đón ánh mắt Lê Đường, hệt như đang nói “anh biết em sẽ đoán được”.
Giống như hôm ấy anh ở ngoài quán cà phê nhìn em, những năm qua anh vẫn bảo vệ em hết sức có thể.
Dù cho chỉ dám đi theo từ xa, ngay cả gương mặt em cũng không nhìn rõ.
Im lặng nhưng Lê Đường “nghe” hiểu.
Lo lắng không có kính che chắn sẽ dễ bị phát hiện, Lê Đường cụp mắt nói như thở dài: “Việc đã làm phải nói ra chứ.”
Anh không nói làm sao em biết được đây?
“Không.” Tưởng Lâu phủ nhận: “Anh muốn em tự nhận ra.”
Lời trần thuật thì không khác gì truyền bá một cách máy móc, không thể nào sâu sắc và rõ rệt bằng tự mình tìm kiếm đáp án.
Anh muốn em tự hiểu rằng đỏ và đen, yêu và hận luôn là hai mặt của một vấn đề, muốn em tận mắt nhìn thấy nỗi hận bị tình yêu huỷ diệt và thay thế hoàn toàn như thế nào.
Lê Đường ngừng cả thở, trái tim thắt lại.
Chính sự quyết liệt đột ngột ở Tưởng Lâu khiến cậu hoảng loạn không thôi… Không, Tưởng Lâu luôn quyết liệt, bất kể trong việc trả thù hay là làm gì khác.
Hắn luôn thận trọng, mỗi hành động và lời nói đều có mục đích, thậm chí hắn nhượng bộ cũng là để tiến lên.
Lúc này Tưởng Lâu bước lên một bước hệt như nhắm chuẩn thời gian thu lưới, chẳng cho người bị dồn vào góc có khả năng trốn tránh.
Hắn khẽ cúi đầu, cất giọng nhẹ bẫng: “Có phải bây giờ nên đến lượt anh xem không?”