Những mảnh vỡ trên đất là từ con búp bê gốm của tôi và Hạ Xuyên, chúng tôi đã cùng làm nó ở tiệm đồ gốm.
Hôm đó tôi nặn tượng anh, còn anh nặn tượng tôi.
Tôi luôn coi nó là biểu tượng tình yêu của tôi và anh. Thậm chí tôi còn lén khắc lên đế của con búp bê dòng chữ “Hạ Xuyên và Tống Nghiên bên nhau mãi mãi.”
Nhưng giờ nó vỡ rồi. Nhìn những mảnh gốm trên sàn, tôi cau mày.
Còn ánh mắt của Hạ Xuyên lại rơi trên người Hạ Oánh.
Hạ Oánh khóc rất đẹp.
Khi khóc, mí mắt cô ta ửng hồng, kiều diễm như hoa lê dưới mưa, khiến cho ai nhìn thấy cũng không nỡ trách.
“Chỉ là một đôi búp bê sứ thôi, không sao đâu, em đừng khóc.”
Anh vội kéo cô ta ngồi xuống ghế, lo lắng hỏi: “Sao em bất cẩn thế? Làm chân của mình bị thương rồi.”
Hạ Xuyên mải quan tâm đ ến cô ta, mà không để ý tôi đang một mình thu dọn “những rắc rối” của cô ta như một người giúp việc.
Hạ Oánh nước mắt lưng tròng ngồi trên ghế sô pha, nhưng dáng vẻ cô ta luống cuống khua tay trông rất điềm đạm, đáng yêu.
“Chị… em không cố ý, em… em chỉ… “
“Chỉ là em không ngủ được, muốn ra ngoài đi dạo một chút, lại nhìn thấy con búp bê này đáng yêu, nên mới lấy nó ra xem, không ngờ tay em run lên… “
“Chị ơi, em xin lỗi…”
Lúc nói xin lỗi tôi, tay cô ta vẫn đang run rẩy. Lời nói còn chưa dứt, cô ta đã bắt đầu khóc to, như thể Hạ Oánh vừa nghĩ đến chuyện khiến cô ta phải khổ sở.
Thấy cô ta khóc, tôi cũng không nói gì, chạy đến ban công rút ra một điếu thuốc.
Hạ Oánh luôn miệng gọi tôi là chị.
Nhớ lại lúc Hạ Xuyên đang bận nấu cơm trong bếp, tôi phải ra phòng khách ngồi cùng cô ta.
Hạ Oánh bất ngờ quay sang gọi tôi một tiếng “chị”. Cô ta vừa mở miệng đã muốn thăm dò từng chút một về chuyện của tôi và Hạ Xuyên trong mấy năm qua.
Tôi đã đính chính lại với cô ta:
“Anh trai Hạ Xuyên của em đã kết hôn với chị, em nên gọi chị là chị dâu.”
Nghe tôi đính chính xong, cô ta không nói gì, chỉ thản nhiên cầm chiếc gối hình con mèo trên ghế sô pha lên ngắm. Hạ Oánh bày ra vẻ mặt ngạc nhiên, ý tứ sâu xa nhìn tôi cười.
“A, chị nhìn này, đây là chiếc gối em tặng anh Hạ Xuyên trước khi ra nước ngoài, không ngờ nó vẫn còn ở đây.”
Tôi lập tức cau mày ôm lấy bụng, dạ dày của tôi bắt đầu co thắt.
Tôi vân vê điếu thuốc trong tay, nhưng chậm chạm không châm lửa.
Hạ Xuyên không thích phụ nữ hút thuốc.
Hình mẫu lý tưởng của Hạ Xuyên là người giống Hạ Oánh, tóc đen, váy trắng, nhỏ nhắn và yếu đuối.
Có lẽ do tôi đứng ngoài ban công quá lâu, Hạ Xuyên sốt ruột tiến lên, giật lấy điếu thuốc trên tay tôi.
“Em đừng hút nữa, hút thuốc có hại cho sức khỏe.”
Vốn dĩ tôi cũng không định hút nó. Bởi vì, tôi đang mang thai nên không thể hút thuốc.
Chỉ là Hạ Xuyên không biết thôi. Tôi còn chưa kịp nói với anh.
Ánh mắt của tôi lúc này mới rời sang người anh, tôi thắc mắc hỏi: “Em gái của anh đâu?”
Anh chỉ vào hướng căn phòng, ra hiệu.
“Trong phòng ngủ.”
Tôi ồ lên một tiếng và tiếp tục hỏi: “Anh không ở cùng em ấy sao?”
Hạ Xuyên bất ngờ, thốt lên: “Cái gì?”
Tôi cười châm biếm, hỏi anh Hạ Oánh còn phải ở trong nhà chúng tôi bao lâu.
Trong mắt tôi hiếm khi bộc lộ sự thẳng thắn, thành khẩn.
“Hạ Xuyên, em không thích em gái anh.”
“Anh có biết không? Trước đây khi em theo đuổi anh, có một lần uống say, anh đã ôm em và gọi “Oánh Oánh”. Lúc ấy em còn không biết anh đang gọi tên ai, nhưng bây giờ…”
“Anh thực sự chỉ coi cô ta như em gái sao?”
“Hạ Xuyên, anh hãy bảo cô ta dọn đi. Hoặc là cô ta dọn đi, hoặc là em rời đi. Anh chọn đi.”