Tạ Thừa Đông được Dư Lộ Diễn đưa về nhà, suốt dọc đường cậu đều im lặng không nói lời nào, đợi vào đến nhà, cậu lấy hộp y tế ra để bôi thuốc lên vết thương trên mặt Dư Lộ Diễn.
Chung Kỳ ra tay rất tàn nhẫn, khóe miệng Dư Lộ Diễn bị rách da, Tạ Thừa Đông không dám dùng lực quá mạnh, nhẹ nhàng cẩn thận sát trùng cho Dư Lộ Diễn, nhưng vẫn nghe thấy Dư Lộ Diễn khẽ hít một hơi.
Cậu ngẩng đầu nhìn Dư Lộ Diễn, Dư Lộ Diễn cũng đang nhìn cậu, càng thêm áy náy, thì thầm nói: “Liên lụy đến cậu rồi.”
Ánh mắt Dư Lộ Diễn rất dịu dàng, hân đưa tay vuốt v e khuôn mặt Tạ Thừa Đông, khuôn mặt Tạ Thừa Đông lạnh ngắt, nhưng lòng bàn tay hắn lại rất ấm áp, giọng nói trầm ấm: “Đây vốn dĩ là chuyện của hai chúng ta, tôi đến muộn, Chung Kỳ không làm gì cậu chứ?”
Nhắc đến Chung Kỳ, trái tim Tạ Thừa Đông không tự chủ được mà nhói lên, cậu lắc đầu, nghĩ đến Chung Kỳ, không khỏi lại thấy buồn.
Người mình yêu mến hai mươi năm, dù có nói nhiều lời cay nghiệt, dù có kiên quyết từ bỏ, nhưng trong lòng vẫn có một vị trí dành cho người đó.
Dư Lộ Diễn thấy vẻ mặt của cậu, ánh mắt tối lại, hắn ghé đầu lại gần, dùng trán cọ vào trán Tạ Thừa Đông, như đang an ủi: “Mọi chuyện đã qua rồi.”
Tạ Thừa Đông nhắm mắt lại, rất mệt mỏi, xé rách mặt mũi với Chung Kỳ không phải là điều cậu mong muốn, nhưng từng câu từng chữ Chung Kỳ nói đều quá đáng, như dao cứa vào tim cậu, bảo cậu làm sao có thể tự lừa dối mình rằng Chung Kỳ đối xử với cậu là khác biệt.
Buông tay đi, Tạ Thừa Đông tự khuyên mình, cũng buông tha cho chính mình.
Tối đó Dư Lộ Diễn ngủ lại nhà Tạ Thừa Đông, hai người đã có quan hệ thân mật nhất, Tạ Thừa Đông không giữ hắn lại thì ngược lại có vẻ giả tạo và vô tình, Dư Lộ Diễn thích ôm Tạ Thừa Đông khi ngủ, Tạ Thừa Đông có chút không quen, nhưng nhìn thấy vết thương trên mặt Dư Lộ Diễn, cuối cùng cũng không đẩy ra, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay Dư Lộ Diễn.
May mà Dư Lộ Diễn rất tôn trọng cậu, khi ngủ rất ngoan ngoãn, chỉ ôm cậu để sưởi ấm, không có hành động gì khác, Tạ Thừa Đông rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ say trong vòng tay ấm áp của Dư Lộ Diễn, đêm nay cậu đã phải chịu quá nhiều tổn thương về thể xác lẫn tinh thần, ngay cả trong mơ cũng chỉ toàn là những mảnh vỡ hỗn độn, cậu ngủ không được yên giấc, nhưng cảm nhận được có một đôi cánh tay mạnh mẽ ôm lấy mình, cậu dần dần an tâm lại.
Cậu không còn một mình nữa.
Tạ Thừa Đông thấp thỏm không yên hai ngày, Chung Kỳ vẫn không có động tĩnh gì, cậu vốn định thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nhận được điện thoại của Chung Hậu.
Chung Hậu bảo cậu về nhà họ Chung ăn cơm, Tạ Thừa Đông không có lý do gì để từ chối, Chung Hậu đã tài trợ cho cậu hoàn thành việc học, lại coi cậu như con trai thứ hai, hết mực yêu thương cậu cậu vẫn luôn kính trọng Chung Hậu, thỉnh thoảng lại về nhà họ Chung thăm Chung Hậu, nhưng thời gian xảy ra xung đột với Chung Kỳ quá ngắn, Tạ Thừa Đông khó mà không nghi ngờ hai chuyện này không liên quan đến nhau.
Lần này Tạ Thừa Đông không kể chuyện này cho Dư Lộ Diễn, cậu là người trưởng thành, cậu nên có khả năng tự xử lý mọi chuyện, dù có thể không xử lý thỏa đáng, nhưng Tạ Thừa Đông vẫn không muốn làm phiền Dư Lộ Diễn.
Tan làm, Tạ Thừa Đông liền đi taxi đến nhà họ Chung, cậu đã đoán rất nhiều khả năng, nhưng cuối cùng vẫn thấy đã đến thì phải an phận.
Chiếc xe dừng trước cổng dinh thự quen thuộc của nhà họ Chung, trời đã tối đen, gió bắc rít gào, Tạ Thừa Đông lạnh run cầm cập, cậu bấm chuông cửa, người giúp việc ra mở cửa cho cậu, vào nhà, cậu thấy hai cha con nhà họ Chung đang ngồi trên ghế sofa, không biết đang nói chuyện gì, sắc mặt đều không được tốt lắm.
Ngay khi Tạ Thừa Đông xuất hiện, ánh mắt của hai cha con đều quét về phía cậu, khiến lưng Tạ Thừa Đông cứng đờ, cậu cố tình lờ đi ánh mắt lạnh lẽo của Chung Kỳ, gọi một tiếng chú Chung.
Chung Hậu gật đầu, trong ấn tượng của Tạ Thừa Đông, người đàn ông này luôn đ ĩnh đạc và ôn hòa, nhưng lúc này, cậu lại cảm nhận rõ ràng sự không thân thiện của Chung Hậu, Tạ Thừa Đông rất bối rối, cậu đã đến ngôi nhà này không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa bao giờ cảm thấy ngột ngạt như vậy.
Người giúp việc gọi họ đến ăn cơm, ba người mới đi về phía bàn ăn, Chung Hậu đi nhanh hơn một chút, Chung Kỳ lặng lẽ tiến đến bên Tạ Thừa Đông, Tạ Thừa Đông theo phản xạ muốn kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nhưng lại nghe Chung Kỳ nói nhỏ và nhanh: “Bất kể ba tôi nói gì, cậu hãy đổ lỗi cho tôi.”
Tạ Thừa Đông ngạc nhiên nhìn Chung Kỳ, sắc mặt Chung Kỳ nghiêm trọng đến mức hiếm thấy, nhưng rất nhanh sau đó, Chung Kỳ đã sải bước đi qua cậu, như thể người vừa nói chuyện với cậu không phải là anh.
Ngồi xuống, Tạ Thừa Đông nhai như nhai sáp, tim như treo lơ lửng, căng thẳng và bất an.
Cuối cùng, Chung Hậu lên tiếng: “Thừa Đông, gần đây con và Chung Kỳ có mâu thuẫn gì không?”
Tim Tạ Thừa Đông thót lên một cái, tay cầm đũa bất giác siết chặt, Chung Hậu đã biết rồi sao?
“Chú Chung, chúng cháu…”
Lời cậu bị cắt ngang, Chung Hậu hừ lạnh một tiếng: “Trong nhà các con muốn ầm ĩ thế nào thì tôi cũng nhắm một mắt mở một mắt, ầm ĩ đến ngoài đường, thật mất mặt.”
Giọng điệu của Chung Hậu rất nặng nề, Tạ Thừa Đông xấu hổ muốn độn thổ, cậu hít sâu một hơi, định xin lỗi thì Chung Kỳ đã mất kiên nhẫn nói: “Ông phiền không vậy, đã bảo là không liên quan đến Tạ Thừa Đông rồi mà, ông gọi cậu ấy về ăn cơm thì ăn cơm đi, nói nhiều như vậy không sợ khó tiêu à?”
Chung Hậu buông đũa xuống, tức giận nói: “Nếu không phải tôi và Dư tổng đã đè tin tức xuống, thì giờ này chuyện đánh nhau giữa đường của cậu và cậu ấm nhà họ Dư đã rùm beng khắp nơi rồi, cậu còn có thể vô tư như không, không biết xấu hổ à?”
Tim Tạ Thừa Đông như nhảy lên đến cổ họng, đúng là chuyện này do cậu mà ra, Chung Hậu muốn tìm cậu tính sổ cũng là lẽ thường tình, cậu vô cùng hối hận, cúi đầu nhận lỗi: “Chú Chung, cháu làm phiền đến chú rồi.”
Chung Kỳ trừng mắt nhìn Tạ Thừa Đông, Chung Hậu nhìn Tạ Thừa Đông bằng ánh mắt sắc bén: “Thừa Đông, nhà họ Chung tôi đối xử với cậu như thế nào?”
Tạ Thừa Đông hít sâu một hơi: “Chú Chung đối xử với cháu ân trọng như núi.”
“Tôi nhìn cậu lớn lên, tôi không muốn nói những lời khó nghe, cậu và Chung Kỳ còn trẻ con, cãi nhau một chút cũng được, tôi coi như không thấy, nhưng nếu cậu có ý đồ xấu xa gì, thì đừng trách tôi không nể tình nhiều năm nay.”
Từng lời từng chữ như giáng một đòn vào Tạ Thừa Đông, sắc mặt Tạ Thừa Đông trắng bệch, cậu nhìn thẳng vào mắt Chung Hậu, chỉ thấy mình như bị lột tr@n ra, cảm thấy xấu hổ vô cùng, giọng cậu khàn khàn, chậm rãi nói một tiếng vâng.
“Mẹ kiếp ông là cái thá gì vậy hả?” Chung Kỳ tức giận đến cực điểm, đứng phắt dậy, đi đến kéo Tạ Thừa Đông, lại nói với Chung Hậu: “Ông đừng xen vào chuyện của tôi.”
Nói rồi, anh kéo Tạ Thừa Đông định đi, nhưng Tạ Thừa Đông dù là người nhà họ Chung, nhưng rốt cuộc không mang họ Chung, Chung Kỳ có thể tùy hứng với Chung Hậu, nhưng cậu không thể dùng thái độ cứng rắn để đối mặt với ân nhân của mình, Chung Kỳ kéo Tạ Thừa Đông không động, tức giận trừng mắt nhìn cậu, Tạ Thừa Đông bị anh nhìn như vậy, mũi không khỏi cay cay, nhưng vẫn kiên quyết gỡ tay Chung Kỳ ra, rồi cúi đầu chào Chung Hậu thật sâu, giọng cậu hơi run: “Làm phiền chú Chung là lỗi của cháu, cảm ơn chú đã chăm sóc cháu trong những năm qua, cháu và Chung Kỳ… cháu và Chung Kỳ không có gì cả, sau này cũng sẽ không có gì, chú Chung cứ yên tâm, cháu biết mình phải làm gì.”
Đĩnh đạc, không kiêu không nịnh, Chung Kỳ hận chết cái vẻ này của Tạ Thừa Đông, nghiến răng nghiến lợi, cái gì gọi là không có gì, vậy chẳng lẽ những năm qua Tạ Thừa Đông thích anh đều là giả sao, Chung Kỳ tức giận đến đỉnh điểm, không quan tâm Tạ Thừa Đông có muốn đi với anh hay không, nắm lấy cổ tay Tạ Thừa Đông kéo ra ngoài, Tạ Thừa Đông không phản kháng, quay đầu lại nhìn, ánh mắt cảnh cáo của Chung Hậu rất rõ ràng.
Trái tim cậu từng chút một chìm xuống.
Ra đến ngoài cửa, Chung Kỳ không nhịn được nữa, hất Tạ Thừa Đông ra, trừng mắt nhìn cậu, từng chữ từng chữ nói: “Rút lại lời vừa rồi.”
Cổ tay cậu bị Chung Kỳ nắm đến đau nhức, khuôn mặt Chung Kỳ dưới ánh trăng tuyết đẹp đến mức không giống người thường, khóe môi anh mím chặt, biểu hiện cực kỳ không vui, trước đây Tạ Thừa Đông sẽ không để Chung Kỳ không vui, nhưng thời gian trôi qua, mọi thứ đều thay đổi.
Cậu cố nuốt nước bọt, hết sức khiến cho biểu cảm của mình trông lạnh lùng: “Chung Kỳ, cậu có thể vì tôi mà suy nghĩ một lần không?”
Chung Kỳ sửng sốt, hơi thở trở nên nặng nề: “Được, cậu chia tay với Dư Lộ Diễn, thì tôi…”
“Đủ rồi,” Tạ Thừa Đông ngắt lời anh, vô cùng thất vọng: “Không liên quan đến Dư Lộ Diễn, là cậu, cậu mãi mãi không học được cách suy nghĩ cho người khác, không coi trọng tình cảm của người khác, cậu muốn tôi chia tay với Dư Lộ Diễn, chẳng qua cũng là vì không muốn mất mặt, cậu không thể chấp nhận một người thích câuu nhiều năm như vậy lại đi thích người khác, nên tức giận, cảm thấy không cam lòng. Chung Kỳ, cậu hư hỏng rồi, tất cả mọi người đều chiều chuộng cậu, cậu không biết cách yêu một người… cậu chỉ yêu bản thân mình.”
Chung Kỳ bị một tràng lời của Tạ Thừa Đông làm cho choáng váng, anh muốn phản bác, nhưng há miệng ra lại không nói được gì, Tạ Thừa Đông không nhìn anh nữa, quay người bỏ đi, lần này Chung Kỳ không đuổi theo.
Ánh trăng lạnh lẽo, bóng lưng Tạ Thừa Đông càng đi càng xa, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa.