Tiệc sinh nhật đang sôi nổi đột nhiên im bặt, mọi người cứng đờ nhìn Lục Tang Tang và Đoạn Kính Hoài, quên cả phản ứng.
Lục Tang Tang thậm chí còn bị Đoạn Kính Hoài doạ hết hồn, giọng điệu của anh, biểu cảm của anh…!Người này, sao uống rượu xong lại khóc thế?!
Lục Thừa ở đối diện cũng kinh ngạc quay đầu nhìn Lục Sương, “Vừa rồi em có nghe lầm không, anh ta đang nói cái gì?”
Lục Sương trên mặt biểu lộ rất cổ quái, có một tia khó hiểu xen lẫn không thể tin nổi tức giận: “Chị làm sao biết được!”
Lục Thừa vô tội nhìn Lục Chí Viễn, hỏi xác nhận: “Anh trai, Đoạn Kính Hoài không phải muốn ly hôn sao?”
Lục Chí Viễn cụp mắt uống một hớp rượu, “Em quan tâm đến thế cơ à.”
“…”
Trừ anh em Lục gia ra, những người khác cũng bắt đầu thất thần nhìn nhau.
Nghe nói Đoạn Kính Hoài lạnh lùng đến mức núi Thái Sơn sập xuống mà vẫn bình tĩnh, nhưng bây giờ…!chẳng lẽ người trước mặt là Đoạn Kính Hoài?
Không phải nói anh ấy không thích Lục Tang Tang và không quan tâm đến việc ly hôn sao? Tình huống bây giờ như thế nào, hóa ra Đoạn Kính Hoài không muốn ly hôn?
Như để xác nhận suy nghĩ của mọi người, Đoạn Kính Hoài lại rướn người về phía trước, “Tang Tang? Lục Tang Tang…!chúng ta đừng ly hôn được không?”
Tất cả mọi người: “…”
Lục Tang Tang hai mắt kịch liệt run lên, cô muốn rút tay ra, lại bị anh gắt gao nắm chặt: “Anh, anh nổi điên gì thế? Đã bảo đừng uống rượu rồi! Anh xem! Toàn nói bậy bạ!”
“Tang Tang, ở bên anh đi…!”
“Không được, này, thả tôi ra—”
“Nếu em không ly hôn, anh sẽ để em đi.
“
“Đoạn Kính Hoài, anh đang lừa tôi đúng không?” Lục Tang Tang nhìn Đoạn Kính Hoài đỏ hoe đôi mắt, cảm giác phòng bị đều sắp bị phá vỡ, “Làm cái quái gì vậy, anh……
“Đừng ly hôn…!Anh không muốn ly hôn.”
Cô không đẩy được anh ra, cũng không ngăn được anh nghiêng người về phía cô, sát gần hơn, Lục Tang Tang có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh.
“Lục Tang Tang…không muốn ly hôn…anh không muốn ly hôn…”
Anh nói liên tục, giọng nói không lớn nhưng đủ để mọi người có mặt nghe rõ.
Cuối cùng, anh trực tiếp dựa đầu vào vai cô, Lục Tang Tang không còn nơi nào để trốn và bình tĩnh lại.
Cô im lặng một lúc rồi hỏi: “Sao anh không ly hôn?”
“Vì anh không muốn…”
“Tại sao lại không muốn?!” Lục Tang Tang không quan tâm nhiều người như vậy đang xem cuộc vui, phản ứng của Đoạn Kính Hoài khiến cô kinh ngạc đến mức cô có ảo giác lời nói khi say của anh đều là thật.
“Bởi vì anh muốn em.”
Lục Tang Tang: “Tôi không phải là đồ vật! Muốn mà được à!”
“Nhưng anh thích em.”
Trái tim thình thịch hẫng một nhịp, sợi dây thần kinh kéo căng đã đứt.
Lục Tang Tang sững người, hơi choáng váng.
Anh nghiêm túc ư?
“Tang Tang, chúng ta có thể bên nhau không…!” Anh lại bắt đầu lặp lại, không biết xấu hổ, không ngượng ngùng, phảng phất bị rượu khống chế hoàn toàn.
Lục Tang Tang ngẩng đầu: “Này…!có ai có thể đưa anh ấy đi nghỉ không.”
Chỉ có sự im lặng.
Lục Tang Tang quay sang nhìn những người bên cạnh cô: “Các anh! Giản Minh Đường! Giúp tôi kéo người đi!”
“Oki! Bọn anh đến đây!” Giản Minh Đường hoàn hồn lại sau cú sốc, và nắm lấy Dương Nhâm Hi gần nhất, “Chúng ta hãy đưa anh ấy lên lầu nghỉ ngơi.”
Dương Nhâm Hi đảo mắt lên trời, nhưng đi theo sau.
Nhưng ai có thể ngờ rằng hắn vừa mới đưa tay ra, nam nhân dựa vào trên vai Lục Tang Tang liền nhướng mắt trừng hắn, “Không cần cậu.”
Dương Nhâm Hi trở nên tức giận: “Anh nghĩ tôi tình nguyện chắc.”
Đoạn Kính Hoài thu hồi ánh mắt, vẫn nắm Lục Tang Tang tay, “Đừng đi…”
Lục Tang Tang kéo tay anh ra: “Anh nắm chặt quá…!buông ra trước đi, ôi ôi…!Haizzzz, anh buông ra trước đi, có chuyện gì từ từ nói.”
“Không rời đi được sao?”
“…Đợi anh tỉnh táo, chúng ta lại nói chuyện.”
“Tang Tang, đừng đi có được không?”
Lục Tang Tang hoàn toàn bị anh làm cho bất lực: “Được! Được rồi! Trước tiên buông ra nhé!”
Đôi mắt Đoạn Kính Hoài mờ đi vì say, nhưng khi nghe câu này, mắt vẫn sáng lên, theo bản năng buông tay ra, Lục Tang Tang nhân cơ hội đó nhanh chóng đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“Giản Minh Đường! Giao người cho anh đấy!”
Giản Minh Đường gật đầu, bởi vì Đoạn Kính Hoài không cho phép Dương Nhâm Hi chạm vào, nên cuối cùng Đoạn Kính Hành đã đến để giúp anh lên lầu.
Sau khi Đoạn Kính Hoài và những người khác đi, hiện trường bùng nổ.
“Chết tiệt, vừa rồi tôi sợ đến mức quên chụp ảnh! Ai trong số các cậu quay lại video không!”
“Tang Tang, cậu cừ thật đấy, hoá ra là đã thu phục Đoạn đại thiếu gia vào trong túi rồi.”
“Cậu đá người ta đấy à? Quá khủng khiếp.”
“Hôm nay mở mang tầm mắt…”
“Nói chuyện cả buổi, có ai quay video lại không?”
“Ý cậu là muốn dùng hình ảnh video tống tiền Đoạn Kính Hoài?”
“Cái này…!Tớ không dám, nhưng có thể để mấy đứa hôm nay không đến mở rộng tầm mắt!”
…
Trong khi mọi người đang thảo luận, Lục Tang Tang lặng lẽ bỏ đi.
Cô cũng kéo Nguyễn Phái Khiết ra ngoài, cả hai đều đã uống rượu nên phải nhờ người lái xe ra ngoài.
“Tình huống này là như thế nào, Đoạn Kính Hoài nghiêm túc à?” Nguyễn Phái Khiết kinh hãi.
Lục Tang Tang dựa vào xe với vẻ mặt nghiêm túc, “Cậu cảm thấy anh ấy có nói thật không?”
“Tại sao không phải thật? Khi say thường nói lời thật lòng.”
“Cậu cảm thấy anh ấy thích tớ à?”
“Được rồi, rõ ràng như vậy rồi? Cậu nhìn thấy hắn có bộ dạng này bao giờ chưa?” Nguyễn Phái Khiết nói: “Chỉ sợ cậu nói ly hôn thêm lần nữa, hắn khóc rống ngay tại chỗ.”
Lục Tang Tang: “…”
Câu chuyện về Đoạn Kính Hoài và Lục Tang Tang nhanh chóng lan truyền trong vòng bạn bè sau một đêm.
Trong khi mọi người kinh ngạc thì nhiều cô gái cũng không khỏi xót xa.
Vốn tưởng rằng vị trí “Thiếu phu nhân của nhà họ Đoàn” đã bị bỏ trống, ai ngờ Đoạn Kính Hoài lại là người si tình đến thế.
Vì vậy, rốt cuộc có ly hôn hay không…
——
Ngày hôm sau, Đoạn Kính Hoài từ trong phòng Giản Minh Đường tỉnh lại.
Anh ngủ quên, lúc từ trên lầu đi xuống, trên bàn ăn đã có người ngồi ăn trưa.
Thấy anh đi xuống, bạn gái của Giản Minh Đường vội kéo cánh tay của Giản Minh Đường, Giản Minh Đường quay đầu lại nhìn anh, chào anh: “Kính Hoài, cậu tỉnh rồi, qua ăn cơm đi.”
Đoạn Kính Hoài vẫn còn đau đầu, ký ức tối hôm qua chập chờn, như là mộng ảo.
Anh bước tới bàn và ngồi xuống, đưa tay lên ấn vào giữa lông mày.
Giản Minh Đường: “Dì ơi, lại bưng một bát cơm tới.”
“Vâng thưa cậu chủ.”
Giản Minh Đường lại nhìn Đoạn Kính Hoài: “Cậu không sao chứ, lát nữa tôi đưa cậu trở về?”
Đoạn Kính Hoài nhìn đồng hồ: “Ừ.”
“Lát nữa, cậu muốn đi đâu?”
“Về nhà đi.” Dừng một chút, Đoạn Kính Hoài nói: “Sau đó, Tôi tới cục dân chính, Lục Tang Tang nói hai giờ ba mươi hẹn gặp nhau.”
Lời vừa dứt, đối diện hai người liền ngừng đũa, trừng mắt nhìn anh.
Giản Minh Đường và bạn gái trao đổi ánh mắt nhìn nhau, nhưng do dự không nói.
Đoạn Kính Hoài: “Sao thế?”
Giản Minh Đường: “Chuyện là, cậu có nhớ những gì cậu đã làm ngày hôm qua không?”
Bạn gái nói: “Nếu anh không nhớ, tôi có một video ở đây!”
Giản Minh Đường vội vàng quay đầu nhìn cô chằm chằm, bạn gái nói: “Ồ, để anh ấy xem, nếu anh ấy quên hết mọi thứ thì thật đáng tiếc.”
Đoạn Kính Hoài cau mày, trong đầu mơ hồ hiện lên một ký ức, “Đưa cho tôi.”
Giản Minh Đường đưa tay ngăn cản: “Kính, Kính Hoài…!xem xong đừng súc động quá, tôi nghĩ…”
“đưa cho tôi.”
“……Được rồi.”
Bạn gái của Giản Minh Đường đẩy điện thoại di động của cô ấy trước mặt anh, đoạn video này được một người có mặt ở đó quay lén đêm qua và đã lan truyền chóng mặt trong một đêm.
Đoạn Kính Hoài bấm phát, nhìn thấy chính mình và Lục Tang Tang.
Video không dài, chỉ có một đoạn ở giữa, trong clip này, anh ấy kéo Lục Tang Tang và lặp đi lặp lại cùng một câu…
Giản Minh Đường vẫn luôn quan sát nét mặt của Đoạn Kính Hoài, nhưng Đoạn Kính Hoài xem video này từ đầu đến cuối không có biểu cảm gì.
Khi video kết thúc, Giản Minh Đường thận trọng hỏi: “Nè…!cậu không sao chứ?”
“Cuối cùng cô ấy…!có hứa với tôi không?” Đoạn Kính Hoài đột nhiên nhẹ giọng hỏi.
“Hả?”
“Cô ấy có hứa với tôi là không ly hôn không?”
Giản Minh Đường sững sờ.
Anh vốn tưởng rằng phản ứng đầu tiên của một kẻ kiêu ngạo như Đoạn Kính Hoài khi nhìn thấy mình đêm qua chính là xấu hổ đến tức giận, không ngờ ý nghĩ đầu tiên của anh lại là muốn biết Lục Tang Tang có đồng ý với mình hay không.
Giản Minh Đường dâng cảm thấy chua sót.
“Tối hôm qua cậu ôm cô ấy chặt quá, cô ấy muốn dỗ cậu buông tay, nên mới nói không ly hôn.” Giản Minh Đường thực tế nói: “Nhưng mà, chắc chỉ là dỗ cậu thôi.”
Đoạn Kính Hoài rũ mắt xuống, tự giễu cười cười: “Ừ.”
“Vậy cậu……”
“Tôi đi tìm cô ấy.”
“Đi cục dân chính ly hôn?”
Đoạn Kính Hoài trầm mặc không trả lời: “Tôi về nhà.”
“Này, cậu còn chưa ăn mà!”
“Các cậu ăn đi.”
Khi Đoạn Kính Hoài về đến nhà, anh nhận được tin nhắn của Lục Tang Tang, nói: [Mang theo toàn bộ giấy tờ, hẹn gặp ở cổng Cục Dân chính]
Chắc chắn, ngày hôm qua cô chỉ cố gắng dỗ dành anh.
Đoạn Kính Hoài thu thập tất cả giấy tờ đặt lên bàn cà phê, nhưng cũng không có lập tức rời đi, chỉ là ngẩn người ngồi ở trên sô pha.
Một lúc sau, anh bấm vào album ảnh, ngoại trừ một số tư liệu y học, còn có những bức ảnh của Lục Tang Tang chụp ở sân chơi ngày hôm đó.
Đoạn Kính Hoài nhìn một hồi, sau đó đưa tay lên che mắt.
Thật lòng, anh rất nhớ khi đó, nụ cười của Lục Tang Tang toả sáng rực rõ không gì che giấu được.
——
Vào lúc 2:30 chiều, hai người gặp nhau ở cổng Cục Nội chính đúng giờ.
Lục Tang Tang đến muộn năm phút, cô xuống xe đi thẳng về phía Đoạn Kính Hoài, không nói nhiều mà ra hiệu cho anh đi theo mình.
Xếp hàng một lúc thì đến lượt hai người điền thông tin.
“Hôm qua anh uống hơi nhiều.” Lúc điền thông tin xong, Đoạn Kính Hoài rốt cuộc cũng lên tiếng.
Lục Tang Tang ậm ừ: “Tôi biết, anh tỉnh táo sẽ không nói những lời này.”
Đoạn Kính Hoài ngừng viết, “Tang Tang, chúng ta ở bên nhau được không?”
“…”
“Anh uống nhiều quá.” Giọng Đoạn Kính Hoài rất yếu ớt, “Nhưng không cảm thấy mình nói sai gì cả.”
Lục Tang Tang cau mày, “Vậy anh có chắc đó là điều anh muốn nói không? Anh thích tôi à?”
“Ừm.”
Lục Tang Tang dừng lại.
“Em nói anh không biết yêu là gì.” Đoạn Kính Hoài quay đầu nhìn cô, “Vậy chúng ta cứ thong thả đi, anh sẽ học.”
“Gì cơ?”
“Hai vị này, hai người xác định muốn ly hôn sao? “Các nhân viên phía trước cuối cùng không thể chịu được việc cắt ngang.
Đoạn Kính Hoài xin lỗi liếc nhìn nhân viên một cái, sau đó nói với Lục Tang Tang: “Điền vào đi, chúng ta ly hôn trước.”
Lục Tang Tang bối rối.
Vài giây sau, Đoạn Kính Hoài đột nhiên nói: “Sau khi ly hôn, anh sẽ theo đuổi em.”
Lục Tang Tang: “???
Nhân viên công vụ: “Hai vị! Các người thật sự tới đây để ly hôn sao?!”.