Vì ai cơ?
Thịnh Diễn cảm thấy có lẽ cậu bị lãng tai rồi, nghi ngờ nhướng mày.
Tần Tử Quy nghiêng người dựa vào tường, hời hợt bổ sung 1 câu: “Ít nhất một phần nguyên nhân là vì cậu.”
Một phần?
“Còn một phần khác thì sao?” Thịnh Diễn hỏi.
Tần Tử Quy mặt không đổi sắc: “Vì chính nghĩa.”
Thịnh Diễn: “…”
Anh còn biết phân chia gớm!
Chẳng qua nếu vì chính nghĩa thì còn có thể hiểu được, nhưng sao lại nói dối cậu làm gì?
Nhớ lại biểu hiện xuất thần nhập hóa vừa rồi của Tần Tử Quy, Thịnh Diễn cảnh giác hỏi: “Liên quan gì đến tôi?”
“Không phải cậu nói tôi được cậu bảo kê sao?” Tần Tử Quy rũ mắt nhìn Thịnh Diễn: “Vậy tôi cũng không thể nhìn cậu bị bắt nạt được.”
Lúc bấy giờ Thịnh Diễn mới nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi của cậu và Phó Uân đều bị Tần Tử Quy nghe thấy.
“Ai bảo kê anh? Mấy lời vừa rồi đều là hù dọa bọn họ, anh đừng có tự mình đa tình. Hơn nữa đám tóc vàng bị tôi đánh đến kêu cha gọi mẹ, rốt cuộc là ai bắt nạt ai, anh phân biệt rõ đi nhá. Đừng mù quáng lộ mặt thế.” Thịnh Diễn hung dữ nói, quay mặt đi, giọng điệu không tốt lắm.
Đoạn, cậu lại có hơi không được tự nhiên ném ra một câu: “Phó Uân ghen tị với anh cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, mấy lời bọn chúng nói anh coi như không nghe thấy đi, đừng để trong lòng lại làm bẩn đầu óc.”
Thật ra cậu không biết chắc biểu hiện vừa rồi của Tần Tử Quy trước mặt Hoàng Thư Lương có phải là do hắn diễn xuất, hay là thật sự cảm thấy khổ sở như vậy.
Nhưng dù sao vừa nãy cậu nhìn dáng vẻ đó của Tần Tử Quy, không biết vì sao, cậu lại nhớ hồi Tần Tử Quy còn nhỏ ngồi một mình trên bậc thang dưới nhà ngẩn người nhìn ra xa.
Cậu không biết diễn tả cảm giác này như thế nào, chỉ thấy trong lòng nghẹn đến xót.
Chẳng qua hình như Tần Tử Quy không mấy để ý, vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng như thường: “Thật ra lời bọn họ nói cũng không sai, đúng là tôi không cha không mẹ, ăn nhờ ở đậu.”
Nghe hắn nói vậy, Thịnh Diễn nóng mắt, quay đầu tức giận hung hăng nói: “Anh ăn nhờ ở đậu cái gì? Là dì Tần chú Giang không đối xử tốt với anh, hay là bà ngoại tôi không đối tốt với anh, ngay cả mẹ tôi lúc nào cũng khen anh mắng tôi, từ nhỏ đến lớn có cái gì tốt mà tôi không chia cho anh chưa? Tần đại thiếu gia như anh có gì không thoải mái? Ai ăn nhờ ở đậu? Nói ai cơ? Bọn họ nói có cái m* gì đúng chứ!”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc xen lẫn sốt ruột của Thịnh Diễn, Tần Tử Quy không nhịn được, cúi đầu khẽ cong môi.
Thịnh Diễn đang gấp đến muốn nhảy lên thì nhìn thấy Tần Tử Quy lại nở nụ cười, nhất thời càng khó hiểu: “Anh cười cái gì? Không cho cười!”
“Được, không cười.” Tần Tử Quy thu lại ý cười, nghiêm túc nhìn Thịnh Diễn: “Cho nên tôi mới nói tôi đi tìm đám tóc vàng kia là vì cậu, bởi vì hồi nhỏ tôi đã đồng ý với cậu, ai bắt nạt cậu thì tôi sẽ thay cậu dạy dỗ bọn chúng, cũng không thể nói mà không làm được.”
Giọng điệu của hắn đều đều, nhưng Thịnh Diễn nhìn vào ánh mắt hắn, trong lòng lại giống như bị nện một quyền.
Cho nên, không phải là vì Tần Tử Quy trọng sắc khinh bạn.
Không chỉ không khinh bạn, mà còn nhớ kỹ lời hứa lúc nhỏ, mới có thể biết được vết xước trên mặt cậu là do bọn tóc vàng gây ra, đi tìm bọn chúng tính sổ.
Thì ra là thế.
Vậy mà hôm qua mình còn nổi giận như vậy.
Thịnh Diễn đột nhiên thấy hơi áy náy.
Nhưng cậu cũng cảm thấy không hoàn toàn là lỗi của mình, bởi vì 1 năm trước Tần Tử Quy nói những lời kia quả thật rất tổn thương người ta.
Hơn nữa suốt 1 năm, cậu không phải là không có các kiểu công khai hoặc âm thầm chủ động tỏ vẻ mềm mỏng, nhưng Tần Tử Quy đều coi như không phát hiện, cứ lạnh lùng xử lý, ngay cả một ngày trước sinh nhật cậu cũng đối xử lạnh te với cậu.
Nên Thịnh Diễn vẫn để ý.
Chuyện này không liên quan gì đến việc Tần Tử Quy nói xin lỗi hay không, mà cậu cảm thấy Tần Tử Quy vẫn có chuyện gạt mình, chuyện này cứ trôi qua không rõ ràng như vậy khiến trong lòng cậu cứ cảm thấy rấm rứt.
Cho nên cậu vừa thấy áy náy, lại vừa thấy tức giận. Thoáng chốc không biết nên nói tiếp thế nào, chỉ có thể lạnh mặt đứng tại chỗ, không nói gì hết.
Tần Tử Quy lại như nhìn ra được cậu đang suy nghĩ gì, thản nhiên nói: “Chuyện gì ra chuyện đó, khi trước là lỗi của tôi, cậu không muốn tha thứ cho tôi cũng không sao.”
Giọng điệu vẻ mặt vẫn đều đều như trước, nhưng không hiểu sao Thịnh Diễn lại nhìn ra được chút mất mát trên gương mặt lạnh băng kia.
Vì thế trong lòng Thịnh Diễn càng thêm áy náy.
Có phải mình hơi hung dữ với Tần Tử Quy rồi không?
Có phải mình nhỏ mọn quá không?
Liệu Tần Tử Quy có thật sự khổ sở thế không?
Hay là cứ tha thứ cho Tần Tử Quy trước vậy?
Trong lòng Thịnh Diễn giao chiến điên cuồng, vẫn chưa có kết quả. Mà chuông tự học chói tai đã tấn công màng nhĩ cậu, khiến cậu nhíu mày theo bản năng.
Tần Tử Quy thuận thế đứng thẳng lên: “Đi thôi, về lớp học trước, tôi dọn bàn giúp cậu.”
Thịnh Diễn: “?”
Dọn bàn gì cơ?
“…”
Hình như là dọn đến vị trí mới.
“!!!”
Dọn đến vị trí mới!
Lúc này Thịnh Diễn mới đột nhiên nhớ đến những nam nhi tình trường này căn bản không quan trọng, quan trọng là cậu sắp phải đối mặt với sự giam cầm của vị trí phong thủy bảo địa ba mặt dựa núi một mặt nhìn sông ít nhất là một tháng!
Vì thế cậu lập tức phản ứng lại: “Đừng, anh không cần dọn bàn cho tôi sớm thế đâu, tôi tự quay về lớp, anh cho tôi thời gian 1 tiết tự học để tôi nói lời tạm biệt với Chu Bằng Cẩu Du đã!”
Nói xong vội vàng chạy về lớp 6, vừa ngồi vào chỗ đã điên cuồng móc điện thoại trong bàn ra.
Động tác nhanh đến mức Chu Bằng vừa nãy bị Thịnh Diễn dọa bay 1 cái bánh bao, giờ lại rơi mọe nốt cái bánh quy trong tay.
Ngay cả Cẩu Du ngồi bên cạnh cũng không chịu được: “Diễn ca, mày hoảng hốt tìm gì đấy?”
Thịnh Diễn không ngẩng đầu lên: “Nếu như để mày ngồi cạnh thứ 3 khối, bên khác là thứ 2 khối, đằng sau là thứ 1 khối, hơn nữa một người trong đó là trưởng ban kỷ luật, một người là hội trưởng hội học sinh, còn có Hoàng Thư Lương âm thầm quan sát, ngồi những 1 tháng, mày sẽ thế nào?”
Cẩu Du không chút do dự: “Nếu không trầm cảm thì cũng nhảy lầu tự tử.”
Thịnh Diễn không có gì bất ngờ: “Anh em tốt!”
Nhưng cậu còn trẻ, cậu vẫn muốn sống thật tốt, cậu vừa đồng ý với Hứa phu nhân thêm tuổi mới sẽ tiếp tục lương thiện dũng cảm vui vẻ lớn lên, cho nên cậu phải tự cứu lấy mình.
Thịnh Diễn nhanh chóng lấy điện thoại ra, mở app cầu được ước thấy, ước: [Hy vọng Hoàng Thư Lương thu lại ý tưởng kỳ quái phong thủy bảo địa kia.] Sau đấy bắt đầu khẩn trương chờ đợi.
Nhưng không biết vì sao, lần này vòng trắng loading rất lâu, vẫn không trả lời là chấp thuận hay không chấp thuận.
Thịnh Diễn mím môi, đầu ngón tay không ngừng chọc chọc màn hình.
Nhìn qua cũng biết đang rất sốt ruột.
Cẩu Du rốt cuộc không nhịn được: “Diễn ca, có chuyện gì xảy ra vậy? Mày đang chờ tin của ai à?”
Đang chờ tin của Chúa.
Nhưng cậu không thể nói cho Cẩu Du được, nếu không nhìn cậu sẽ rất giống tên điên, cho nên ngay cả ánh mắt cậu cũng không thèm nhìn sang, trả lời cho có lệ: “Mày tin trên đời này thật sự có hệ thống ước nguyện tồn tại không?”
Cẩu Du không chút suy nghĩ: “Tất nhiên là có rồi.”
Chu Bằng ngồi trên cũng quay xuống góp vui: “Tao cũng tin.”
Thịnh Diễn ngẩng đầu nhướng mày.
Cẩu Du nghiêm túc: “Chỉ có tin tưởng vào sự tồn tại của hệ thống ước nguyện, mới có thể tin vào sự tồn tại của Hogwarts, thì năm sau tao mới có thể không phải đi thi đại học.”
*Hogwarts là trường học dành cho phù thủy trong Harry Potter í
Chu Bằng cũng như một con chiên ngoan đạo: “Chúng ta phải tin vào ánh sáng.”
Nói thêm, “Trích từ Tiga Ultraman.”
*Ultraman chính nó
Thịnh Diễn: “…”
Hai tên dở người.
Nhưng bị kẻ dở người ngồi cạnh còn hơn là bị trưởng trại giam ngồi cạnh, nghĩ đến gương măt lạnh te chả khác gì AI thi hành nhiệm vụ của Tần Tử Quy, một ngày 15 tiếng nhìn chằm chằm đằng sau mình, Thịnh Diễn liền cảm thấy cuộc sống không còn gì luyến tiếc.
Cũng may sau khi cậu chọc không biết bao nhiêu cái lên màn hình điện thoại, giao diện dừng lại, vòng tròn loading cuối cùng cũng ngừng chuyển động, xuất hiện bốn chữ to [Chấp thuận nguyện vọng.]
Cũng may, còn có thứ này có thể cứu lấy cậu.
Không đến nỗi khiến cậu thật sự bị bỏ tù.
Thịnh Diễn thở phào nhẹ nhõm, cả người cuối cùng cũng thả lỏng, lười biếng mở nhiệm vụ ra xem, chuẩn bị nghênh đón ánh bình minh cuộc sống mới. Nhưng chỉ một giây sau, cơ thể đang thư giãn của cậu đột nhiên cứng đờ.
Trên màn hình viết rõ một dòng chữ lớn — [Nhiệm vụ ước nguyện: Kỳ thi thử tiếp theo, đạt điểm trung bình tất cả các môn.]
“…”
Tất cả các môn?
Trên trung bình?
Nếu cậu có cái năng lực này, cậu còn đến mức bị Chồn Hôi ném vào chỗ phong thủy bảo địa chim không thèm ẻ đấy chắc?
Cái hệ thống dỏm gì đây!
Thịnh Diễn tức chết, đang chuẩn bị ước thêm một cái nữa: [Hy vọng kỳ thi tiếp theo tất cả các môn đều qua.] Kết quả bị hệ thống tàn nhẫn thông báo [Hạn mức ước nguyện tuần này đã dùng hết, xin mời quay lại tuần sau.]
Thịnh Diễn tức giận ném điện thoại vào hộc bàn, nặng nề dựa lưng vào ghế, tuyệt vọng buông thõng cánh tay xuống, ánh mắt như chết lặng nhìn pháp trường xa xa.
Cẩu Du với Chu Bằng thật sự không nhịn nổi tò mò: “Diễn ca, rốt cuộc làm sao thế? Sao mày đi vệ sinh về cái là như người mất hồn thế này?”
Thịnh Diễn kiệt sức dựa vào lưng ghế, cả người từ trên xuống dưới ngoại trừ miệng thì chẳng nhúc nhích gì hết: “Tao vừa gặp phải Chồn Hôi trong nhà vệ sinh.”
“Sau đó?”
“Sau đó, ổng bảo kỳ này điểm thi của tao thấp kỷ lục trong 5 năm gần đây của khối tự nhiên.”
“Cho nên?”
“Cho nên chuẩn bị cho tao một đãi ngộ đặc biệt.”
“Là gì?”
“Chính là phong thủy bảo địa ba mặt dựa núi một mặt nhìn sông vừa mới nói cho bọn mày đấy.”
“…”
Thịnh Diễn cảm thấy cậu vừa dứt lời, giọng nói của cậu như có thể len lỏi đến tất cả các vật sống trong phạm vi lớp học, ai nấy cũng ném ánh mắt bi thương như nhìn tráng sĩ một đi không trở lại đến cậu.
Ừ, cả thông cảm nữa.
Là kiểu thông cảm trầ.n trụi, không che đậy, sâu sắc và thấu hiểu.
“Diễn ca, bảo trọng, tương lai còn dài, anh em chỉ có thể đi cùng mày đến đây mà thôi.” Chu Bằng vừa bi thương vừa trịnh trọng đặt miếng bánh quy vừa rơi xuống đất lên quyển sách ngữ văn trước mặt Thịnh Diễn.
Thịnh Diễn muốn trực tiếp ném nó vào mặt hắn.
Cẩu Du coi như vẫn còn chút tình người, an ủi cậu: “Diễn ca, không có việc gì, chúng ta cũng không cần tuyệt vọng như vậy. Thật ra nói không chừng không đến mức kh/ủng bố như chúng ta nghĩ đâu, ít nhất mày cũng biết tính cách Lâm Khiển mà, rất tốt đúng không? Hơn nữa Tần Tử Quy cũng không thật sự là loại người lãnh khốc vô tình hoàn toàn không có tình người, hắn vẫn là người hiểu chuyện, cuộc sống không quá khó khăn như mày nghĩ đâu.”
“Đúng đó, Diễn ca, mày nghĩ thoáng một chút, bọn họ đều không tệ.” Chu Bằng gật đầu phụ họa.
Thịnh Diễn: “?”
Không phải hai tên này sợ Tần Tử Quy nhất à? Mỗi này đều nói Tần Tử Quy cứ như Diêm La sống, sao hôm nay lại đột nhiên nói tốt cho Tần Tử Quy?
Cậu nhíu mày nhìn Cẩu Du.
Cẩu Du đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó phản ứng lại: “Diễn ca, có phải mày chưa xem bài viết mới nhất bên trường dạy nghề không?”
Thịnh Diễn nghe đến đây liền lạnh mặt: “Nghe Chu Bằng nói rồi.”
“Không phải cái đó.” Cẩu Du mở điện thoại ra, “Có tiến triển mới, Lâm Khiển ra mặt lấy lại thanh danh cho Tần Tử Quy, dư luận đổi hướng rồi.”
Trên màn hình là một bài viết.
Tiêu đề bài viết “Thông báo về lý do tại sao Tần Tử Quy trường chúng tôi lại xung đột với tên tóc vàng nào đó trường mấy người.”
Người gửi: Lâm Khiển.
Nội dung bài viết: Nguyên văn như sau.
[Đối với việc hôm nay có tin nói Tần Tử Quy trường tôi vì tranh giành tỉnh cảm mà ra tay rất nặng với đám tóc vàng trường mấy người, bản thân người trong cuộc có lời muốn nói.
Thứ nhất, Tần Tử Quy trường chúng tôi không phải vô duyên vô cớ gây sự, mà là bởi vì vào tối ngày 1 tháng 7 và trưa ngày 3 tháng 7, tên tóc vàng và bè lũ trường mấy người đã quấy rối bằng lời nói và động chạm chân tay tôi ở cửa sau trường tôi, trưa và tối ngày 6 tháng 7 còn lên tiếng xúc phạm (đều có bằng chứng vật chứng, tôi để ở comment). Cho nên, là bạn cùng lớp của tôi, bạn ngồi bàn sau của tôi, người đàn ông có ý thức chính nghĩa nhất trong lớp tôi, bạn học Tần Tử Quy đã có một vài hành động, để tên tóc vàng và bè lũ lúc nào cũng mấp mé bên ranh giới phạm tội nhận thức sâu sắc sai lầm của chúng, và cam đoan không bao giờ vi phạm nữa.
Hành động này là một hành động chính nghĩa thấy việc bất bình rút đao tương trợ, thể hiện sự tôn trọng phái nữ, bảo vệ người yếu đuối, là kẻ mạnh giúp đỡ kẻ yếu! Cũng không phải là như những lời đồn đãi gây sự trước đó (chuyện này có lời khai của tóc vàng và những người liên quan, tôi để ở comment).
Thứ hai, tôi và Tần Tử Quy chỉ có quan hệ bạn học đơn thuần. Quả thật, bản thân tôi xinh đẹp như hoa, đối phương cũng đẹp trai ngời ngời, nhưng tôi chỉ một lòng muốn thi vào Thanh Hoa, cậu ấy cũng chỉ một lòng muốn vào Bắc Đại, cho nên giữa chúng tôi chỉ có quan hệ đối thủ cạnh tranh, ngoài ra không còn gì khác nữa. Ảnh chụp màn hình trò chuyện như sau:
[Lâm Khiển]: “Tần Tử Quy, nghe nói cậu thích tôi sao?”
[Tần Tử Quy]: “Tôi không thích cậu.”
[Tần Tử Quy]: “Giờ tự học buổi sáng nghịch điện thoại di động, trừ 3 điểm hạnh kiểm.”
[Lâm Khiển]: “???”
Ai nhìn ảnh này rồi mà vẫn còn nói cậu ấy thích tôi, đi gặp bác sĩ tâm thần đi là vừa.
Thứ ba, nói tóm lại, bạn học Tần Tử Quy trường chúng tôi yêu thích học tập, tuân thủ pháp luật, tràn ngập chính nghĩa, thấy việc nghĩa hăng hái làm, không có hành động nào là không rõ ràng, cho nên nhóm người trường dạy nghề các cậu có phải rảnh quá đi gây sự không? 6 môn cộng lại còn không bằng 1 môn của người ta, thế mà không biết xấu hổ so sánh, gây thị phi, bịa đặt lung tung, đầu óc mấy người cũng không thể nào chỉ để làm đồ chơi thôi đúng không? Cho nên tốt nhất các người đừng gây chuyện, nếu không lúc đó vừa bị trí tuệ vừa bị vũ lực tấn công, từ đó trở đi dở dở điên điên, lại còn gia tăng gánh nặng cho xã hội nữa.]
Ở dưới đính kèm tất cả lịch sử trò chuyện của bọn tóc vàng thành thật thú nhận tất cả, người trường nghề dù muốn cứu vãn cũng không làm được gì, vừa không có lý vừa thua khí thế.
Hơn nữa bọn Cẩu Du mỗi người dùng acc clone, thổi phồng Tần Tử Quy lên chín tầng mây, rồi giẫm bọn tóc vàng chả khác gì cặn bã của xã hội, cho nên trò khôi hài cùng cực này lấy thắng lợi nghiêng hẳn về một bên tạm thời kết thúc.
Mà sở dĩ Lâm Khiển viết một bài dài như vậy nhất định không phải vì chính cô nàng, làm một cô gái lẽ ra nên đăng bài ẩn danh cũng được rồi. Có lẽ là vì nghe được một vài lời đồn đãi, muốn cảm ơn Tần Tử Quy, lại thấy bất bình thay Tần Tử Quy trước những lời xúc phạm kia, nên mới đứng ra thanh minh.
Như vậy xem ra, đúng là một người rất dễ ở chung.
Về phần Tần Tử Quy…
Thịnh Diễn đang suy nghĩ, Cẩu Du đã chậc hai tiếng: “Nói thật, tao không nhìn ra Tần Tử Quy còn có mặt anh hùng thế đấy. Trước kia tao cứ nghĩ hắn là động vật máu lạnh cơ.”
“Đúng vậy, hơn nữa cẩn thận nghĩ lại, thật ra chúng ta hay nghịch điện thoại bị hắn phát hiện, nhưng mà chưa từng tịch thu lần nào.” Chu Bằng vừa ăn bánh quy vừa nói tiếp.
Cẩu Du suy nghĩ một chút: “Cũng đúng, mấy chuyện lặt vặt bị trừ không ít, nhưng hình như chưa từng lén báo cáo sau lưng, mấy chuyện yêu sớm cũng giả vờ không nhìn thấy.”
“Đúng vậy, lần trước Trần Du Bạch đưa cho Diễn ca mấy lọ i-ốt đó cũng là do hắn mua.”
Chu Bằng vừa nói xong, Thịnh Diễn đã ngước mắt nhìn hắn: “Cái gì mà anh ta mua?”
Vẻ mặt Chu Bằng vô tội nhai bánh quy: “Cồn i-ốt với tăm bông lần trước í, hôm qua tao chơi game với Trần Du Bạch, cậu ta tiện mồm nói. Sao thế, Diễn ca, mày không biết ư?”
Cậu không biết.
Thịnh Diễn hơi giật mình.
Cho nên thật ra hôm đó Tần Tử Quy thấy mình bị thương cũng không phải làm như không thấy, không chỉ đánh nhau giúp mình mà còn nhờ người đưa thuốc đến, chẳng qua vì chiến tranh lạnh nên mới không nói cho mình biết.
Hôm qua còn mua bánh sầu riêng ngàn tầng cho mình, nói xin lỗi.
Hôm nay còn nói chuyện với mình.
Kết quả từ đầu đến cuối mình chưa từng cho hắn sắc mặt tốt.
Nhất thời Thịnh Diễn quên mất một năm trước cậu phải chịu bao nhiêu ấm ức, bao nhiêu đau lòng, cũng quên mất một năm này cậu chủ động bỏ lòng tự trọng xuống nước lấy lòng, nhiều lần mặt nóng dán mông lạnh; cậu chỉ cảm thấy chua xót trong lòng.
Còn chưa kịp nghĩ rõ ràng chua xót này là do đâu, đằng sau đã truyền đến một tiếng nói nhàn nhạt: “Tiết tự học buổi sáng hết rồi, Hoàng Thư Lương bảo tôi đến dọn bàn giúp cậu.”
Thịnh Diễn nghe thế quay đầu lại, thấy Tần Tử Quy ung dung đứng ở cửa sau. Sau đấy quên mất mình nên nói gì, “À” một tiếng.
Vì thế Tần Tử Quy quen cửa quen nẻo nhặt cặp sách rơi trên mặt đất cho cậu, thu dọn gọn gàng đồ đạc trên bàn cho cậu.
Bàn tay trắng nõn thon dài đến mức lạnh lùng kia quơ qua quơ lại trước mặt Thịnh Diễn, vết thương đỏ sậm trên mu bàn tay cũng liên tục đâm vào mắt Thịnh Diễn.
Không tính là sâu, nhưng rất dài, xẹt qua toàn bộ mu bàn tay, ở trên bàn tay vốn dĩ rất hoàn mỹ như tác phẩm nghệ thuật kia, có vẻ rất chói mắt.
Đây là bàn tay Tần Tử Quy chơi violin, gõ code, làm bài thi đứng đầu thành phố.
Thịnh Diễn mím môi dưới, hỏi: “Có đau không?”
Tần Tử Quy không có biểu tình gì: “Vẫn tốt. Dù sao cũng chưa đánh nhau bao giờ, không am hiểu lắm, bị thương cũng là chuyện bình thường.”
Haiz.
Một học sinh ngoan ngoãn như Tần Tử Quy làm sao có thể đánh nhau. Nếu không phải vì mình, nhất định hắn sẽ không làm ra loại chuyện này.
Lại còn một chọi mấy, nhất định là bị bọn tóc vàng bắt nạt đến thảm, ngoại trừ chỗ này, nói không chừng còn có những vết thương khác mà mình không nhìn thấy.
Kết quả đêm qua mình chỉ lo tức giận, căn bản không có quan tâm mấy.
Mình thật quá đáng.
Thịnh Diễn cảm thấy trong lòng mình héo rũ, rối rắm một lúc lâu, cuối cùng có hơi không tự nhiên mở miệng: “Cái kia, ờm, anh uống trà sữa không?”
Tần Tử Quy dừng động tác trong tay, nhìn cậu.
Thịnh Diễn không muốn bị Tần Tử Quy nhìn thấy mình yếu thế và chột dạ, lập tức thẳng lưng, hợp tình hợp lý nói: “Chỉ là tôi cảm thấy trưa nay tôi sẽ mua thêm một cốc. Nếu anh muốn sẽ cho anh, không có ý gì đâu.”
Tần Tử Quy nhìn ánh mắt chột dạ đơn thuần của cậu, khẽ dừng ba giây, rồi rũ mi xuống: “Ừm, uống, tôi thích ngọt.”
–
Tác giả có lời muốn nói:
Tần – trà xanh – Tử – bạch liên hoa – Quy: Tôi thật sự không giỏi đánh nhau, dù sao vợ tôi tin là được.
Lời nhỏ editor: Mắ sao mấy bộ nhà tôi đều có những chiếc công tâm cơ thế nhỉ, người so với người càng biết giả vờ hơn. Đúng là ai mặt dày người đấy có vợ mà =))))))))))
Hết chương 10.