*Trước khi vào chương này, tôi có một chú giải nho nhỏ: Tử Quy còn có nghĩa là chim đỗ quyên/chim cuốc. Chim đỗ quyên và hoa đỗ quyên luôn đi với nhau, được lấy từ 1 điển cố về vua nước Thục.
–
Anh thích ngọt lúc nào cơ?
Thịnh Diễn nhớ rõ ràng Tần Tử Quy không thích ăn ngọt.
Chẳng qua mặc kệ hắn có thích ăn hay không, dù sao cậu cứ mua thêm một cốc là được.
Cậu làm thế không phải là vì tha thứ cho Tần Tử Quy đâu.
Dù sao làm gì có đạo lý tự nhiên chẳng nói chẳng rằng nói muốn chấm dứt quan hệ, chiến tranh lạnh một năm trời, sau đấy nói xin lỗi cho có lệ coi như xong?
Đúng là cậu rất coi trọng tình anh em mười mấy năm nay với Tần Tử Quy, nhưng không có nghĩa là Tần Tử Quy nói cái gì thì phải là cái đó, huống hồ Tần Tử Quy còn giấu rất nhiều chuyện với cậu, nếu cậu cứ như vậy mơ mơ màng màng bị gạt cho qua chuyện, không khỏi quá dễ dãi rồi.
Nhưng Tần Tử Quy nói cũng đúng, chuyện nào ra chuyện đó.
Chuyện lúc trước cậu không tha thứ cho Tần Tử Quy là một chuyện, hôm qua Tần Tử Quy vì cậu mà đánh nhau, bị phạt, bị thương lại là chuyện khác, cho nên mời hắn uống một cốc trà sữa cũng coi như hợp tình hợp ly.
Chẳng qua muốn nhiều hơn nữa thì không có cửa đâu.
Thịnh Diễn cậu là một người đàn ông thành thục ổn trọng sống có nguyên tắc của mình, trước khi Tần Tử Quy bày tỏ thái độ, cậu sẽ tuyệt đối không mềm lòng trước phe địch.
Nghĩ nghĩ, như là để chứng tỏ mình không hề bên trọng bên khinh, Thịnh Diễn đứng lên, ném lại một câu với Chu Bằng và Cẩu Du: “Hai đứa mày cũng có phần, buổi trưa tự mình đến lấy.”
Sau đó đặt ngược ghế lên mặt bàn được Tần Tử Quy dọn sạch, một tay giữ chặt một bên bàn, nâng bàn ghế lên, trực tiếp đi ra khỏi lớp đi về phía lớp ở đầu hành lang.
Thực ngoại tên đầy đủ là Trường Ngoại ngữ Thực nghiệm thành phố Nam Vụ, là trường tư thục số một số hai Nam Vụ, tỷ lệ thi đỗ đại học trên 90%.
Không phải là trường mạnh về cạnh tranh, cũng không dùng mấy chiến thuật cày cuốc gì lắm, chủ yếu là giảng dạy có chọn lọc, mỗi khóa tuyển sinh nhiều nhất là hơn 300 người, tất cả đều dựa vào nguồn học sinh và chất lượng giảng dạy để nâng cao tỷ lệ học tập.
Phân lớp theo số thứ tự từ lớn đến nhỏ, lớp số càng bé thì học sinh càng giỏi.
Ví dụ như lớp 6 chính là lớp chót ban tự nhiên, trên cơ bản thì sẽ ôn vào những trường top2, nếu vào được ngưỡng trường top1 thì cũng phải cố đỗ được 211[1].
Lớp 1 thì đều là học sinh giỏi, 25 người, mỗi người đều là mầm non Thanh Bắc, nếu thi kém thì chỉ có thể rưng rưng đi học lại.
Cho nên đối với một kẻ học dốt nhà giàu mà nói, bị Hoàng Thư Lương đột nhiên đề bạt vào lớp 1, không khác gì thỏ trắng đột nhiên bị ném vào một bầy sói xám.
Nghĩ đến cảnh mình sắp bị trói buộc linh hồn tự do suốt một tháng giữa đám mọt sách không nghịch điện thoại, không chơi game, không ăn vặt, chỉ biết vùi đầu vào khổ sở đọc sách, suốt một tháng như thế, Thịnh Diễn cảm thấy như rơi xuống 18 tầng địa ngục.
Gương mặt vốn dĩ đẹp trai ngời ngời càng ngày càng xụ xuống, càng ngày càng xụ, đến khi đến cửa sau lớp một, thiếu chút nữa viết sáu chữ “Tôi sắp phải vào tù rồi” lên mặt.
Cậu nâng bàn, đứng trước cửa sau đang đóng chặt, xụ mặt, một bước cũng không muốn đi tiếp.
Tần Tử Quy cầm cặp sách của cậu, dừng lại đằng sau: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Thịnh Diễn mặt không chút thay đổi, “Chỉ đang xây dựng tâm lý trước thôi.”
Tần Tử Quy như là thấy phản ứng này của cậu rất thú vị, cũng không thúc giục cậu, chỉ đứng ở phía sau, nhìn khuôn mặt xụ xuống của cậu, hỏi vu vơ: “Xây dựng tâm lý gì? Nói thử nghe xem.”
Thịnh Diễn rất nghiêm túc nói: “Mỗi ngày mấy người ngoại trừ việc giảng đề, có nói hơn mười câu không?”
Tần Tử Quy: “?”
“Lúc tan học có phải nhà vệ sinh cũng không đi không?”
“…”
“Mấy người ăn sáng ăn trưa ăn tối sẽ ăn cùng với tập đề ư?”
“…”
“Có phải mấy người cả ngày ngoại trừ ngủ chính là học, ngay cả trò chơi cũng chưa từng tải xuống lần nào không?”
“…”
Tần Tử Quy đứng sau cậu không nói một lời, càng giống như là không nói nên lời hơn.
Mà Thịnh Diễn tin chắc đây chính là ngầm thừa nhận.
Cho nên cậu hít sâu một hơi, đang định dùng cánh cửa này để nói lời tạm biệt với thế gian tốt đẹp, thì một bàn tay thon dài mạnh mẽ vượt qua vai cậu, ấn lên cửa, nhẹ nhàng đẩy một cái.
Hai mươi bốn cái đầu trong lớp lập tức xoay lại, ánh mắt sáng như lửa.
Thịnh Diễn đang nâng bàn lên, bị nghẹn lại, cứng đờ đứng ở cửa.
Đây có phải giáo bá trong truyền thuyết không?
Đây có phải học bá trong truyền thuyết không?
Cậu ta đến đánh ai vậy?
Họ có tấn công mình bằng toán học không?
Năm mươi con mắt nhìn nhau, trong lòng kính sợ lẫn nhau, không ai dám ra tay trước.
Cho đến khi Tần Tử Quy làm như không có chuyện gì đi ngang qua Thịnh Diễn vào trong lớp, kéo bàn mình ra sau, lại cầm cái bàn trong tay Thịnh Diễn, để lên phía trước, nhân tiện lơ đãng giải thích một câu: “Hoàng Thư Lương ném cậu ấy vào lớp chúng ta để cảm nhận bầu không khí học tập một chút, không có việc gì khác nữa cả, các cậu nên làm gì thì làm cái đó đi.”
“À, thế thì được.”
Tần Tử Quy vừa nói xong, mọi người trong lớp rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục tận dụng thời gian cuối cùng của tiết tự học, ngủ bù, ăn sáng, uống nước, hóng drama, thậm chí còn có hai bạn học nữ soi gương chải tóc.
Thịnh Diễn hai tay trống rỗng đứng ở cửa sau: “…”
Thế giới này nhìn qua không khác gì so với thế giới nhân loại của cậu cả.
Tần Tử Quy lấy sách linh tinh của cậu từ trong cặp ra, lại sắp xếp đâu vào đó, đầu cũng chả ngẩng lên, giống như đoán được cậu đang nghĩ gì: “Yên tâm, bọn tôi cũng nghịch điện thoại, cũng sẽ ăn cơm, cũng đi vệ sinh, tạm thời đều là người bình thường, sẽ không ăn thịt cậu.”
“…”
Nói như cậu sợ bị ăn thịt lắm í.
Thịnh Diễn bị chọc thủng suy nghĩ, nhất thời có chút không được tự nhiên, nhúc nhích ngồi lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn*, cảm thấy cả người đều không ổn tí nào.
*ý Thịnh Diễn là chỗ cậu được xếp ngồi là chỗ của “hoàng đế”, hưởng đãi ngộ có 1 không 2.
Vừa chuẩn bị lấy điện thoại ra chửi bới hai câu với Chu Bằng và Cẩu Du, bỗng một bàn tay vươn đến trước mặt câu, khẽ ngoắc ngoắc hai ngón tay.
“?”
Thịnh Diễn ngẩng đầu.
Tần Tử Quy rũ mắt nhìn cậu, giọng điệu nhàn nhạt: “Điện thoại.”
“???” Thịnh Diễn biến sắc, “Không phải anh mới nói người trong lớp các anh cũng nghịch điện thoại sao?”
“Ừm, nhưng họ đều là tan học mới nghịch, cho dù là dùng trong lớp cũng là để tra tài liệu học tập hoặc là đề thi, cậu có thế không.” Giọng Tần Tử Quy bình tĩnh đến mức chả giống như một câu hỏi gì.
Thịnh Diễn cảm thấy mình bị sỉ nhục trầ/n trụi.
Tần Tử Quy tên chó này quả thực chính là đang đùa với lửa!
Cậu cười lạnh một tiếng, đang chuẩn bị dạy cho Tần Tử Quy hai chữ “đại ca” viết thế nào, Tần Tử Quy đã thản nhiên nói tiếp: “Cậu đưa cho tôi, đến khi tan học tôi còn có thể trả lại cho cậu. Chứ để lát nữa Hoàng Thư Lương đến, cậu cứ chờ sau tốt nghiệp mới được nhận lại đi.”
“Đúng đó.” Trần Du Bạch ngồi hàng ghế trên đang chậm rãi hút sữa đậu nành, quay đầu lại nói với cậu, “Sáng nay lúc tôi đến văn phòng thì nghe nói, Hoàng Thư Lương đang mưu đồ tìm cách tịch thu điện thoại của cậu, lừa cậu tôi là chó.”
“???”
Thịnh Diễn không thể tin được.
Cậu cũng chả phải lần đầu tiên thi được hạng bét, sao lần này Hoàng Thư Lương chơi khó thế? Lại còn lên kế hoạch tịch thu điện thoại của cậu?
Cậu cũng không phải lo chuyện sau khi bị tịch thu thì không có tiền mua cái mới, chẳng qua là sợ đổi điện thoại thì không có App ước nguyện nữa, không thể nào đến được cái ngày chân đạp Tần Tiểu Quy tay đấm Tần Đại Quy nữa rồi, thế thì cuộc sống này còn có ý nghĩa gì?
Đang nghĩ ngợi, ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân quen thuộc của Hoàng Thư Lương, càng ngày càng gần, mắt thấy sắp đến cửa lớp 1 rồi, cậu phải lựa chọn, không thể chậm trễ nữa.
Thịnh Diễn chỉ có thể cắn răng, không tình nguyện nhét điện thoại vào tay Tần Tử Quy: “Được rồi, cầm đi, tan học nhớ trả lại cho tôi, nếu bị Chồn Hôi tịch thu, anh không xong với tôi đâu.”
Tần Tử Quy được đà cất điện thoại của Thịnh Diễn vào trong túi áo.
Vừa cất xong, Hoàng Thư Lương và giáo viên chủ nhiệm lớp 1 Lương Khiết đi từ cửa sau vào, sau đó không nói hai lời, trực tiếp tập kích: “Thịnh Diễn!!! Đứng dậy! Quay lại! Hai tay vạch túi áo ra! Giơ hai tay lên! Lùi ra sau ba bước! Mở ngăn kéo của cậu ra! Này, sao cậu không làm?”
Thịnh Diễn thành thật làm theo chỉ thị của Hoàng Thư Lương, thực hiện toàn bộ động tác một lần, Hoàng Thư Lương không thu hoạch được gì, nhíu mày nói: “Không phải chứ.”
Nhưng việc này không hợp lý, ông cũng kiểm tra trong ngoài hết rồi, đúng là Thịnh Diễn không mang theo điện thoại di động. Cho nên chẳng lẽ đứa nhỏ này đổi tính rồi sao?
Hoàng Thư Lương đến tuổi trung niên vẫn còn một trái tim tin tưởng vào chuyện cổ tích, sau một thời gian ngắn suy nghĩ, vui mừng vỗ vai Thịnh Diễn: “Tốt lắm, tiếp tục duy trì.”
Thịnh Diễn dường như nhìn thấy bình minh rạng rỡ của mình: “Thầy ơi, có phải em có thể quay lại không…”
“Xem ra phong cách học tập của lớp 1 quả thật có hiệu quả! Vậy thì em sẽ ở lại đây! Không có gì khiến thầy phải lo lắng hết!” Hoàng Thư Lương nở nụ cười hiền lành từ ái cực kỳ hiếm thấy với Thịnh Diễn.
Thịnh Diễn: “???”
Đây không phải là điều mà cậu muốn.
Nhưng Hoàng Thư Lương chỉ quan tâm cậu bay có cao không, chứ không quan tâm cậu bay có mệt không, cho nên không thèm để ý suy nghĩ của cậu chút nào. Ông tỉ mỉ dặn dò Lương Khiết phương châm làm việc “Phòng ngừa Thịnh Diễn phạm tội – 10 điều cần lưu ý”, với cả “Đối xử với kiểu kẻ địch có độ khó level cao như Thịnh Diễn, tuyệt đối không thể nhân từ nương tay” rồi sung sướng rời đi.
Lương Khiết thở dài, vỗ vỗ bả vai khác của Thịnh Diễn: “Lần này chủ nhiệm Hoàng không thấy em thay da đổi thịt thì không bỏ qua đâu, nên em cứ suy nghĩ mà làm đi nhé.”
Nói xong thì cầm bài giảng, đi giày cao gót cộc cộc lên bục giảng.
Để lại một mình Thịnh Diễn tuyệt vọng tại chỗ.
Lâm Khiển bên cạnh nhìn Thịnh Diễn, có hơi không đành lòng, nhỏ giọng hỏi: “Rốt cuộc cậu đắc tội Hoàng Thư Lương thế nào mới khiến ổng điều động quân đội đến bắt cậu về quy án thế?”
“Không có gì, chỉ là kỳ thi cuối kỳ được 327 mà thôi.” Thịnh Diễn không còn gì luyến tiếc kéo ghế ngồi xuống.
Lâm Khiển: “…”
Im lặng ngắn ngủi, cô nàng mới nói: “Cậu xứng đáng.”
Dù sao không phải ai cũng có thể thi được điểm số đối xứng với đứng đầu khối cả.
“Chẳng qua tôi có thể mạo muội hỏi một câu được không.” Trần Du Bạch cầm hộp sữa đậu nành, quay đầu lại, không biết có nên hỏi hay không.
Thịnh Diễn không suy nghĩ nhiều: “Cậu nói đi.”
Trần Du Bạch trực tiếp đả kích linh hồn cậu: “Làm sao cậu chỉ được mỗi 327 điểm thế?”
Thịnh Diễn: “…”
Cậu thấy cậu hỏi câu này có lễ phép không?
Nhưng biểu cảm Trần Du Bạch không có chút trào phúng nào, chỉ có sự tò mò rất nghiêm túc.
Bởi vì trên thực tế không được phép nộp giấy trắng, cho nên trong trường hợp đã làm hết bài thi, làm sao lại chỉ được mỗi 327 điểm?
Trần Du Bạch đối với câu trả lời vượt quá hiểu biết của mình về cuộc sống này, thật sự vô cùng tò mò.
Kết quả vừa hỏi xong, Lương Khiết đứng trên bục giảng gõ bàn hai cái: “Được rồi, đừng nói nữa, bánh bao cũng nhanh chóng ăn cho xong đi. Nhất là cậu, Trần Du Bạch, Thịnh Diễn có đẹp đến mấy cũng đừng mải ngắm, trước tiên nhìn xem lần này vì sao ngữ văn của cậu chỉ được có 121 điểm!”
Cho nên, Trần Du Bạch không nhận được câu trả lời mong muốn đã phải tiu nghỉu quay lên.
Còn Thịnh Diễn thì nhíu mày.
Bài kiểm tra, kiểm tra nào cơ? Còn có kiểm tra gì khác sao?
Không đợi cậu hiểu ra, Tần Tử Quy đằng sau đã cúi đầu truyền đến một câu: “Vừa rồi cất cho cậu, bài cuối kỳ ở hàng thứ hai bên trái, môn đầu tiên chính là ngữ văn.”
“?”
Thịnh Diễn ôm thái độ nghi ngờ, đúng là có thật.
Cho nên Tần Tử Quy dọn đồ cho cậu lúc nào thế?
Đang ngây người, Lương Khiết trên bục giảng đã gọi tên cậu: “Thịnh Diễn, nói đến đây, tôi vẫn có một vấn đề luôn muốn hỏi em.”
“Dạ?” Thịnh Diễn mở mịt ngẩng đầu.
Lương Khiết đứng trên bục giảng, nhìn cậu, bình tĩnh giải thích: “Bởi vì bài thi của em thật sự không giống người thường, cho nên dù đã được đánh dấu sửa lại, tôi vẫn không thể nào hiểu được, có một câu hỏi vẫn thắc mắc đến tận bây giờ, em có thể trả lời tôi một chút không?”
Thịnh Diễn có dự cảm không lành.
Lương Khiết không chút thay đổi sắc mặt: “Xin hỏi em có cảm xúc thế nào khi phân tích câu thơ cổ “Thục quốc tằng văn tử quy điểu, Tuyên Thành hoàn kiến đỗ quyên hoa [3]”. Câu hỏi yêu cầu phân tích hình ảnh thơ, em lại viết “Hình ảnh “tử quy” này tượng trưng cho thứ đồ chơi khiến người ta cực kỳ chán ghét, “đỗ quyên” cũng thế.”
Thịnh Diễn: “…”
Tử Quy: “…”
Cả lớp: “…”
Cảm nhận được nhiệt độ đằng sau bỗng nhiên giảm xuống cùng với gáy mình sắp bị nhìn chòng chọc đông cứng thành băng, Thịnh Diễn không nhịn được quay đầu lại: “Cái kia, Tần Tử Quy, anh nghe tôi giải thi…”
Nhưng mà không đợi cậu nói xong, Lương Khiết trên bục giảng chậm rãi bổ sung thêm một đao: “Còn có vấn đề thứ hai, câu hỏi vì sao các nhà thơ trung đại thường dùng chim tử quy để biểu đạt ý buồn, em trả lời thế nào vậy?”
Thịnh Diễn cứng đờ tại chỗ: “…”
Cậu cảm thấy cậu có quyền giữ im lặng tại chỗ.
Nhưng hiển nhiên Tần Tử Quy không cho là thế.
Hắn nhẹ nhàng nhướng mày, cầm điện thoại của Thịnh Diễn lắc lư, có lẽ ý tứ chính là, nếu như không giải thích tử tế thì đừng hòng nhìn thấy chiếc điện thoại này nữa.
Cho nên sau một thời gian ngắn do dự, Thịnh Diễn cúi đầu, đỏ tai, vô cùng chột dạ trả lời tám chữ: “Bởi vì tử quy không phải chim tốt.”
“…”
Một giây đó, cả lớp yên tĩnh.
Trần Du Bạch cuối cùng cũng hiểu vì sao Thịnh Diễn có thể đạt được thành tích 327 điểm.
Bởi vì thi của người khác là thi cử, mà thi của Thịnh Diễn, chỉ là một trò chơi tán tỉnh giận dỗi nhau mà thôi.
–
Tác giả có lời muốn nói:
Chim tử quy:??? Tôi đã làm gì sai???
Chú thích:
[1] 211: là dự án được Hội đồng Giáo dục Trung Quốc xây dựng 100 trường đại học hàng đầu của thế kỷ 21; còn “985” là “Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới”, nôm na thì các trường 985 là các trường tuyển của nhóm 211.
[3] Hai câu thơ trong bài thơ “Ở Tuyên Thành thấy hoa đỗ quyên” của Lý Bạch. Hai câu thơ ấy có nghĩa là “Đã từng nghe tiếng chim đỗ quyên ở đất Thục/ Trở về Tuyên Thành lại thấy hoa đỗ quyên.” Truyền thuyết về hoa đỗ quyên và chim tử quy các bạn xem ở đây nhé:
Hết chương 11.
Lời editor: Nhà ngoại bày tỏ đã hết quần cho con đội, xin các bác thông cảm. Sau một thời gian sủi mất thì tôi đã căm bách rồi đây, sắp tới chẳng biết sẽ up chương như nào nữa, nhưng cứ làm xong chương nào tôi sẽ post luôn. Vì mấy nay học hành làm việc mỏi qá cả nhà ạk