Có lẽ mọi người trong lớp 1 chưa bao giờ thấy được hành vi nào kỳ dị đến thế.
Sau một hồi yên tĩnh đến chết lặng, cả lớp đột ngột ầm ĩ hết cả lên.
Cũng không có ác ý gì cả, chỉ là mặt Thịnh Diễn càng ngày càng đỏ, mặt Tần Tử Quy thì càng ngày càng đen.
Tuy Thịnh Diễn kiêu căng thật đấy, nhưng cũng là một người biết nói đạo lý. Chuyện này cậu tự biết mình đuối lý, thật sự là nhìn Tần Tử Quy thì có hơi ngại, cậu xấu hổ ho một tiếng, ý đồ tự cứu mình: “Cái kia, ờm, thật ra tôi không có ý đó, chẳng qua tôi chỉ muốn nói là loài chim Tử Quy này không có ngụ ý tốt gì cả, cho nên các nhà thơ mới dùng nó để biểu đạt nỗi buồn, không có ý gì khác đâu…”
Giọng cậu càng ngày càng nhỏ, ánh mắt Tần Tử Quy thì càng lúc càng lạnh.
Thịnh Diễn nói xong mấy lời cuối cùng, ngay cả bản thân cũng chả tin nổi lời bao biện này, chỉ có thể kiên trì mà rằng: “Cái kia, ờm, nếu anh không có ý gì thì tôi, ừm, tôi học trước đây.”
Sau đấy thì cứng ngắc quay đầu lại, cứ thế vùi đầu vào học.
Cậu nghĩ rằng, miễn là cậu học đủ chăm, ba cái thứ thế tục khó nhằn kia sẽ không theo kịp mình.
Nhưng mà chưa quá một buổi sáng, câu nói chí lý “Tử Quy chả phải chim tốt gì” dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai mà truyền khắp khối 12.
Không chỉ truyền khắp khối 12, mấy người đấy còn thêm mắm dặm muối, thêm dầu vào lửa, thậm chí còn biến thành “Đỗ quyên có thể là chim tốt, nhưng Tử Quy không nhất định là chim hay”.
Thế cho nên chúa tể ngôn từ Thịnh Diễn cả buổi sáng đều cảm thấy sau lưng lạnh lẽo tê dại, giống như bị con mắt lạnh như băng kia lăng trì, chẳng khác nào đứng đống lửa ngồi đống than, không dám ngẩng đầu từ “biển tri thức” lên một giây nào.
Mãi đến trưa, đợi tiếng chuông tan học vang lên, cậu lập tức dùng tốc độ nhanh nhất trong đời đội mũ, đeo khẩu trang, sau đấy đôi chân dài “ầm ầm” một tiếng đã xẹt qua người Tần Tử Quy, thừa dịp hắn còn chưa kịp chặn lại đã thoát khỏi hiện trường vụ án từ cửa sau.
“Không thể không nói, Diễn ca, mày đúng là nhân tài! Mày không biết đâu, sau lúc mày chuồn í, Tần Tử Quy ở đằng sau mày á…” Cẩu Du vừa uống trà sữa vừa chậc chậc lắc đầu.
Bây giờ Thịnh Diễn nghe được hai chữ “Tử Quy” là thấy phiền, đè mũ, ngồi ở góc cửa hàng đồ ăn nhanh gần cổng trường, tức giận lườm hắn một cái: “Ăn gà rán của mày đi, nếu không tao rút lưỡi mày ra đấy!”
Cẩu Du biết điều im lặng.
Chu Bằng ngồi bên cạnh lại ra sức bẻ chân gà, lại cứ không sợ chết nói tiếp: “Chẳng qua Diễn ca này, mày trốn thế cũng không phải cách đâu. Bây giờ mày đang ở nhà hắn, lại ngồi trước mặt hắn, mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, trốn cũng không nổi.”
“Nói nhảm, tao lại không biết chắc.”
Thịnh Diễn phiền chết rồi.
Vốn dĩ hôm thi ngữ văn cậu lại cãi nhau vài câu với Tần Tử Quy, trong lòng nghẹn một bụng tức, nhìn thấy đề thi có hai chữ “Tử Quy”, thế là phát huy một chút, không ngờ lại bất cẩn phát huy quá mức, bị Lương Khiết nhớ rõ đã đành, lại còn công khai xử phạt trước mặt Tần Tử Quy nữa.
Xấu hổ chết đi được.
Đã thế lão âm bỉ Tần Tử Quy thể nào cũng ghi thù, nghẹn đầy một bụng xấu, sau đấy tung chiêu trả thù cậu.
Nghĩ đến chiều mình còn phải quay về tiếp nhận cái nhìn chết chóc chằm chằm của Tần Tử Quy, Thịnh Diễn đã thấy đau đầu, chứ đừng nói là một hai tháng tới phải sớm chiều ở chung.
Thịnh Diễn cả người cây đen, mũ đen, khẩu trang đen, ngồi trong góc, tản ra khí thế âm u, bằng mắt thường cũng thấy được cậu đang nóng nảy mất kiên nhẫn.
Cẩu Du là quân sư đầu chó số 1 của Thịnh Diễn, mượn cơ hội này nói: “Diễn ca, mày có muốn tìm cách chuyển về lớp không?”
“Đúng đấy, những ngày không có mày ở đây, tao với Cẩu Du cực kỳ trống rỗng.” Chu Bằng ngay cả gà rán cũng chưa nuốt xuống đã vội vàng biểu đạt lòng trung thành.
Thịnh Diễn mặt không chút thay đổi: “Biện pháp thì cũng có, nhưng mà…”
“Nhưng mà sao?”
Vẻ mặt Thịnh Diễn chết lặng: “Nhưng mà điều kiện tiên quyết là lần thi thử tiếp theo tao phải đạt ngưỡng qua môn.”
Cẩu Du và Chu Bằng cùng trầm mặc.
Còn gần hai tháng nữa là đến lần thi thử tiếp theo, muốn cho mỗi một môn của Thịnh Diễn đều qua đúng là chuyện nghìn lẻ một đêm.
Chẳng nói đâu xa, riêng trình độ ngữ văn “Tử Quy không phải chim tốt” kia của cậu, có thể thi được 100 điểm đã là phúc đức ơn trên lắm rồi, chứ đừng nói đến 150 điểm.
Vì thế sau một thời gian im lặng đáng sợ, Chu Bằng bẻ một cái đùi gà khác để trước mặt Thịnh Diễn, vẻ mặt đồng tình thương tiếc: “Nào, Diễn ca, ăn chút đi nào.”
Ăn xong lên đường.
Thịnh Diễn chán chả thèm phản ứng lại.
Ngược lại Cẩu Du ngồi bên cạnh hình như đột nhiên nhớ ra gì đấy, buông đùi gà trong tay xuống, lấy điện thoại ra ấn vài cái, đặt trước mặt Thịnh Diễn: “Mày vào nhóm này chưa?”
Thịnh Diễn nhìn lướt qua một cái, nhóm [Vùng đất ngoài vòng pháp luật], sau đấy đờ đẫn dời tầm mắt: “Tao không gian lận.”
“Nghĩ gì thế, tao mà là loại người đấy à!” Cẩu Du ấn vài cái lên màn hình, “Mày đừng nhìn cái tên nhóm mà lầm, thật ra đây là một nhóm chia sẻ tài liệu học tập của trường Nam Vụ, bên trong có rất nhiều học thần* chia sẻ tài liệu miễn phí hoặc là có trả tiền, ví dụ như vị “soái thần” này, chính là bảo vật của nhóm đấy.”
“Soái thần?” (thần đẹp trai)
Thịnh Diễn khẽ nhíu mày.
Cẩu Du gật đầu: “Đúng đó, soái thần, chính là vị thần đẹp trai vô địch thiên hạ này, tài liệu của cậu ta bao quát toàn tỉnh, dự đoán đề thi cực kỳ chính xác, dùng rồi không ai không ưng cả, hơn nữa một môn 80 tệ, hai môn 150 tệ, tất tật thì 400 tệ. chỉ cần nghiêm túc học theo, thành tích tăng lên không còn là mơ tưởng nữa.”
Có một vị thần như thế sao?
Thịnh Diễn nhìn avatar sặc mùi HKT kia, cảm thấy có hơi quan ngại: “Nhưng sao tao thấy ghi chú là cậu ta học lớp 11 mà?”
(đây, avatar của tên kia trông như này =))))
Cậu sắp lên lớp 12 rồi, tên ất ơ nào đấy lớp 11 lại còn giỏi hơn cậu được chắc?
Thịnh Diễn nhướng mày, nghi ngờ nhìn Cẩu Du.
Cẩu Du bình thản đối diện tầm mắt của cậu: “Nói thật chứ, Diễn ca, với trình độ hiện tại của mày, dù cho mày thêm 3 năm cấp hai với hai năm cấp ba nữa thì cũng không bằng được đâu.”
*cấp 2 bên Trung bắt đầu từ lớp 7 – lớp 9
Thịnh – từ hồi lớp 9 đến giờ chưa từng nghe giảng – Diễn: “…”
Ai bắt mày nói thật đâu?
Chẳng qua cũng không phải không có đạo lý.
Quả thật mấy kiến thức lớp 11 là điểm mù của cậu.
Hơn nữa câu “Tử Quy không phải chim tốt” hôm nay bị truyền ra, cậu với Tần Tử Quy hoàn toàn là game over rồi, cho nên thay vì nghẹn chết trước mặt Tần Tử Quy thì cứ ngựa chết coi như ngựa sống, đánh một trận cuối cùng vậy.
Nghĩ thế, Thịnh Diễn gian nan gật đầu: “Được, mày gửi danh thiếp cậu ta sang cho tao đi.”
“Okela.” Cẩu Du sảng khoái đồng ý, sau đấy tiện tay lướt điện thoại, lập tức thay đổi sắc mặt: “Đệch mợ! Chu Bằng! Mày đừng ăn nữa! Lão Chồn hôi đang dẫn người đến ký túc xá bọn mình kiểm tra phòng ngủ đấy! Quay về giấu nồi lẩu, nhanh!”
Nói xong, một tay xách cặp, một tay túm lấy Chu Bằng đang gặm cánh gà nhanh chóng chạy ra cửa quay về trường.
Đột kích ký túc, hay còn gọi là xét nhà, mỗi tuần một lần, mỗi lần đều sinh linh đồ thán, ai oán khắp nơi.
Học sinh ngoại trú Thịnh Diễn tỏ vẻ đồng tình lắc đầu, sau đấy chậm rãi đứng lên, đi đến trước quầy thu ngân: “Một cốc trà sữa trân châu size lớn, mang về.”
Chị gái thu ngân cười ngọt ngào: “OK, bạn học, mấy phần đá mấy phần đường?”
Thịnh Diễn nhớ rõ hồi sáng Tần Tử Quy nói hắn thích ngọt, cho nên không chút do dự: “Ít đá, nhiều đường.”
Nói xong, cảm thấy vẫn không đủ, bèn thêm: “Thêm kem cheese.”
Dừng lại, thêm tiếp: “Thêm thạch dừa nữa.”
Đoạn, lại bổ sung: “Thêm cả trân châu.”
Nụ cười ngọt ngào của chị gái có phần sượng trân: “Bạn học, bạn chắc chứ?”
“Ừm, chắc chắn.”
Thịnh Diễn nói không chút suy nghĩ.
Muốn mời thì phải mời to, không thể để cho Tần Tử Quy thấy cậu mời khách mà cũng keo kiệt được, nhân tiện nếu như có thể khiến hắn uống xong hẻo luôn cũng được, dù sao đời này cậu cũng không bao giờ muốn nhìn thấy người kia nữa.
Thịnh Diễn nghĩ, cực kỳ sảng khoái đút tay vào túi chuẩn bị móc điện thoại ra thanh toán, sau đấy chợt khựng lại.
Đợi đã, điện thoại cậu đâu?
Đổi bên kia, lại sờ túi quần.
Sao vẫn không thấy?
Mất một lúc Thịnh Diễn mới nhận ra.
Trước lúc lên lớp, cậu đưa điện thoại cho Tần Tử Quy, mà sau khi tan học, vì quá mức chột dạ nên cậu quên đòi điện thoại rồi.
Cho nên, hồi nãy, họ gọi 2 phần gà gia đình, 3 phần chân gà rút xương, 3 cánh gà nướng, ba cốc trà sữa, cùng với một cốc trà sữa siêu to khổng lồ vừa nãy…
Thịnh Diễn cả đời giàu có nhìn chị gái xinh xắn trước mặt, chột dạ ngoảnh sang hướng khác, ho khan hai tiếng: “Cái kia, chị gì ơi, nếu mà em quên mang điện thoại đi, bây giờ ngay lập tức em chạy về trường lấy, sau đấy quay lại tính tiền, chị có tin không?”
Cách từ chối trực tiếp nhất, cũng lịch sự nhất.
Thịnh Diễn da mặt mỏng, lỗ tai đỏ bừng, cực kỳ ngượng ngùng nói nhỏ: “Chị ơi, chị tin em đi, em chính là học sinh trường đối diện, em sẽ quay về trả tiền mà…”
Cậu trai vẻ ngoài sáng sủa, cũng không phải loại côn đồ ngổ ngáo ngoài kia, lúc gọi chị ơi còn có chút ngoan ngoãn, bây giờ nhìn lỗ tai cũng đỏ lên, chị gái vốn đang cười cũng thấy mềm lòng, thả lỏng nói: “Xin lỗi bạn học, tụi chị cũng là đi làm thuê, cho nên tình huống này thật sự là không tiện để em đi được, hay là chị cho em mượn điện thoại của chị, em xem có thể gọi thầy cô hay bạn bè đến giúp không?”
Wechat và QQ đều cần phải đăng nhập có mã xác minh trên điện thoại mới vào được, cho nên không thể dùng hai cái này, chỉ có thể gọi điện thoại.
Nhưng mà gọi điện…
Từ nhỏ đến lớn Thịnh Diễn chỉ nhớ rõ số của 2 người, một người chính là thái hậu nương nương, một người chính là Tần Tử Quy.
Hứa phu nhân bây giờ đang ở Anh, gọi điện là chuyện không thể nào.
Còn Tần Tử Quy…
Vừa rồi còn nghĩ muốn sặc chết hắn, giờ lại gọi người ta đến cứu viện, có phải có hơi thất đức rồi không?
Thịnh Diễn nhìn chị gái có lòng tốt trước mặt, lại nhìn anh trai cao lớn thô ráp đang làm gà rán đằng sau, cùng với đống thức ăn bày trên bàn, chuẩn bị xin xỏ lần nữa.
Chị gái mỉm cười, ngọt ngào nói: “Của em hết tổng cộng 142 tệ, chỗ chị rửa bát là 8 tệ một giờ.”
Thịnh Diễn: “…”
Thôi vậy.
Thiếu gia đây không bao giờ rửa bát, cả đời này cũng không.
Cho nên Thịnh Diễn chỉ có thể không tình nguyện cầm điện thoại, bấm dãy số quay thuộc kia: “Alo, Tần Tử Quy, là tôi.”
Đầu dây kia gần như là trong một giây đã nghe ra giọng cậu, nhẹ bẫng nói: “Ừ, có chuyện gì à?”
“Ờm, thì là…” Thịnh Diễn vẫn là có chút ngượng, cúi đầu gõ gõ quầy thuỷ tinh, ậm ờ, “Thì là điện thoại của tôi ở chỗ anh, sau đấy thì Chu Bằng với Cẩu Du bỏ chạy, bây giờ tôi đang một mình ở chỗ quán gà này này, anh đến đón tôi được không…”
Thịnh Diễn càng nói càng xoắn xuýt, càng nói càng xấu hổ.
Dù sao 3 tiếng trước, cậu mới mở mồm trước tập thể lớp 1, Tử Quy không phải chim tốt, còn truyền khắp nơi, cho nên cậu cũng không chắc liệu Tần Tử Quy có đến đón mình không.
Dù sao nếu là cậu, nhất định cậu sẽ pực pội, thậm chí còn ước gì Tần Tử Quy cứ ở đấy ngồi xổm rửa chén ba ngày ba đêm đi.
Mà Tần Tử Quy chỉ không mặn không nhạt “Ừ” một tiếng, rồi không nói gì nữa, nghe có vẻ cực kỳ lạnh lùng, hoàn toàn không có ý muốn đón cậu.
Rõ ràng, người này vẫn còn tức giận.
Nhưng mà trên người cậu không mang theo gì cả, ngay cả đồ có thể thế chấp cũng không có luôn, nếu Tần Tử Quy thật sự không đến đón cậu, cậu sẽ phải ngồi đây rửa bát 17,75 tiếng thật đấy.
Chưa tính đến chuyện mất mặt, mấu chốt là cậu không biết rửa bát.
Thấy trong cửa hàng càng ngày có càng nhiều người nhìn mình bằng ánh mắt khác thường, người xếp hàng đằng sau cũng kha khá, đầu bếp thì đứng nhướng mày nhìn, có vẻ sắp hết kiên nhẫn rồi.
Thịnh Diễn cảm thấy thời gian để lại cho mình không nhiều.
Sau một hồi cân nhắc, cậu hạ quyết tâm, cắn răng, quyết định sử dụng chiêu thức trăm lần linh nghiệm khiến Tần Tử Quy nhanh chóng hết giận, giơ tay chịu trói, clòng bàn tay cũng bấm lại, vành tai đỏ lên hết cả, nhanh chóng nói ra bảy chữ đầy uy tín.
Đầu dây bên kia lại như điếc rồi: “Cậu nói gì cơ, không nghe rõ, nói lại lần nữa.”
Xấu hổ như vậy, Thịnh Đại Diễn cho dù có chết cũng không bao giờ có chuyện nói lần thứ hai!
Thịnh Diễn cực kỳ tức giận, cũng cực kỳ xấu hổ, nắm chặt nắm đấm, cắn chặt răng, tai cũng đỏ bừng, sau đấy phẫn nộ, nghiến răng nghiến lời như gằn từng chữ – nhưng mỗi chữ lại cực kỳ hàm súc mà đầy ngoan ngoãn: “Anh Tử Quy ơi, xin anh đấy.”
“Ừm, được.”
Một giây sau khi nói xong, đằng sau truyền đến tiếng trả lời rõ ràng và tiếng cửa thuỷ tinh bị đẩy ra.
Thịnh Diễn quay đầu lại theo bản năng.
Sau đó nhìn thấy Tần Tử Quy cầm điện thoại, chậm rãi đẩy cửa đi vào, nhìn thẳng vào mắt cậu, mặt không đổi sắc nói: “Anh Tử Quy nghe thấy rồi.”
Hết chương 12.
Lời editor: Cũng giống bộ [Cha ruột], lịch đăng của truyện này sẽ là 1 tuần 1 chương nhé:>