*
Trần Du Bạch biết Thịnh Diễn cực kỳ quan trọng với Tần Tử Quy, cũng biết vì một số nguyên nhân mà Tần Tử Quy và Thịnh Diễn trở mặt với nhau, còn biết dù đang giận dỗi nhưng Tần Tử Quy vẫn rất quan tâm đến Thịnh Diễn, hơn nữa sau này còn giả vờ bị què để làm hoà với người ta nữa mà.
Nhưng trong thế giới của trai thẳng đây chỉ là vì tình cảm anh em lớn lên cùng nhau từ nhỏ mà thôi.
Hơn nữa em gái khoá dưới tặng y một cặp vé, lại tặng Lâm Khiển một cặp vé khác. Nên y mới nghĩ là mình dẫn theo một người, Lâm Khiển dẫn theo người nữa, đây là quyết định hợp tình hợp lý cỡ nào cơ chứ~
Nhưng mà sao lúc nói ra, ánh mắt ba người này lại hoảng hồn như thế.
“Chẳng lẽ… mấy cậu có bóng ma tâm lý với công viên giải trí từ hồi bé à?” Trần Du Bạch đưa ra suy đoán hợp lý nhất.
Lâm Khiển: “Ha.”
Có bóng ma tâm lý từ lúc bé hay không thì cô không biết, nhưng Trần Du Bạch sắp xếp như thế thì kiểu gì họ cũng sẽ có trải nghiệm âm vô cực thôi.
Có điều cặp vé không nhất định cứ phải là người yêu đi cùng nhau mới được, nhưng ở mặt sau vé có ghi chú rõ ràng “Tấm vé này nằm trong hoạt động của công viên, hai người cùng cầm vế vào có thể tham gia hoạt động giới hạn “Mùa hè tình ái” của công viên chúng tôi.”
Mùa hè tình ái.
Vừa nghe đã biết là kiểu gì cũng sẽ “có chút chuyện” rồi.
Cô không muốn tham gia để sau bị Thịnh Tần “ám sát” đâu.
Cô không hợp với loại nhân vật nữ phụ pháo hôi ác độc này tí nào.
Lâm Khiển cảm thấy mình rất có tinh thần giác ngộ, đang định từ chối thì Thịnh Diễn đã sảng khoái mở lời: “Ừ được đấy, thế cứ quyết định vậy nhá.”
Tần Tử Quy: “?”
Lâm Khiển: “???”
Thịnh Diễn nghĩ thế này, nếu cậu đã biết Tần Tử Quy thích con trai rồi, hơn nữa người con trai này khả năng cao chính là Trần Du Bạch, thì dù cậu có hơi lo lắng vụ Tần Tử Quy trọng sắc khinh bạn nhưng thân là anh em chí cốt của Tần Tử Quy, cậu không thể ích kỷ mãi được. Có thể giúp một tay thì nhất định phải giúp, nhân tiện chốt mối luôn cho Tần Tử Quy mới xứng với tư cách anh em tốt này.
Thịnh Diễn thấy mình cực kỳ nghĩa khí, nói xong đang định quay đầu nghe Tần Tử Quy khen ngợi thì chỉ nhận được gương mặt lạnh lẽo của Tần Tử Quy: “Cậu chắc chắn?”
Thịnh Diễn: “…”
Sao biểu cảm này của Tần Tử Quy chả có tí vui sướng gì hết vậy? Chẳng lẽ hắn nghĩ nhiều người quá nên không được tự nhiên chăng?
“Hay là anh muốn đánh lẻ từng nhóm riêng?”
Thịnh Diễn cảm thấy trên đời này chẳng còn người anh em nào thấu tình đạt lý hơn mình nữa, nhưng khuôn mặt Tần Tử Quy lại càng lúc càng lạnh hơn.
Đúng ra mà nói, lúc Thịnh Diễn nói là sẽ bắn cho Lâm Khiển một quả cầu thuỷ tinh tiểu hoàng tử thì mặt hắn đã đông cứng lại rồi.
Nguyên cuối tuần hắn bị Thịnh Diễn làm nũng cho lú mề, nói không có chút xao động là giả, kết quả mới nửa tiếng trước người này nói muốn học đại học cùng một thành phố với mình, nửa tiếng sau đã đồng ý cùng đi công viên giải trí với cô gái thích cậu, lại còn muốn đánh lẻ.
Thật sự là thả bả khắp nơi mà không tự biết.
Nhưng hết lần này đến lần khác Tần Tử Quy không có lập trường gì để nói, chỉ có thể đối diện với ánh mắt chờ mong của Thịnh Diễn, hai người chết lặng nhìn nhau nửa ngày, cuối cùng chỉ đành mặt không đổi sắc lấy bài tập ra, giọng điệu lạnh nhạt cực độ: “Cứ vậy đi, không cần tách ra làm gì.”
Có hắn ở đó thì ít ra còn có thể nắm được tình hình, chứ không để cho Thịnh Diễn với Lâm Khiển một mình một chỗ nói không chừng lại xảy ra chuyện gì thật cũng nên.
Nghe được mấy lời này của hắn, Trần Du Bạch cảm thấy mình như vừa được vớt lên từ ranh giới tử thần.
Quả nhiên, Trần Du Bạch y chính là planner đáng tin cậy nhất cả lớp, một khi đã lên lịch trình thì không ai không hài lòng, mãn nguyện cười: “Được, vậy cứ quyết định thế nhé, à sau mấy cậu gửi lại số chứng minh thư cho tôi nhá, vé này phải đăng ký bằng tên thật.”
Nói xong thì quay đầu lại làm bài tập của mình.
Thịnh Diễn cũng cúi đầu tiếp tục sửa lại đề sai.
Chỉ còn lại thọ tinh* Lâm Khiển ngồi bên cạnh: “???”
What the hell is going on?
Sao lại quyết định như vậy?
Có phải mọi người quên hỏi ý kiến của cô rồi không?
Cậu thực sự nghĩ sắp xếp kiểu này ổn thoả đấy à?!
Nhưng ba tên con trai bên cạnh đều cúi đầu làm bài tập, chẳng ai để ý cả.
Chỉ còn mình Lâm Khiển cảm thấy không thể hiểu nổi: “…”
Bỏ đi, đừng hỏi thế gian tình là chi.
Loại sinh vật như đàn ông con trai này, là do cô không hiểu.
Không chỉ cô không hiểu, Thịnh Diễn cũng không hiểu.
Rõ ràng hôm nay chuyện gì cũng rất tốt, nhưng sao tối học xong đi về nhà Tần Tử Quy lại có hơi mất hứng, cả đường lầm lì chả nói năng gì mấy, quả cầu thuỷ tinh vốn được đặt trên bàn học cũng bị hắn cầm về nhà.
Thịnh Diễn nhìn thấy hắn bỏ quả cầu vào trong ngăn kéo, không nhịn được hỏi: “Tần Tử Quy, quả cầu thuỷ tinh này đắc tội gì với anh à?”
Tần Tử Quy: “Không, chỉ là sợ để bên ngoài bị người ta trộm mất thôi.”
“?”
Ai lại đi trộm quả cầu thuỷ tinh dỏm đấy của anh làm gì.
Thịnh Diễn cảm thấy nhất định là Tần Tử Quy có chỗ nào đó không vui nhưng cứ một mực giữ trong lòng không nói ra, lại còn gạt cậu. Thành ra cậu cũng hơi mất hứng, đang định mở miệng hỏi thì điện thoại đã rung lên, cầm lên xem thì là cuộc gọi video của mẹ Hứa, thế là cả người cứng lại.
Tần Tử Quy nhận ra cậu là lạ: “Sao thế?”
Thịnh Diễn đầy đau đớn: “Mẹ tôi.”
Từ lần nói chuyện đợt trước, Thịnh Diễn vẫn hơi sợ phải nghe điện thoại của Hứa phu nhân. Nhưng cái gì nên đến vẫn phải đến, Thịnh Diễn dù đau đớn nhưng vẫn ấn nghe: “Alo mẹ ạ.”
“Alo Diễn Diễn à, con đang làm gì thế?” Hứa phu nhân trang điểm tinh xảo ngồi ngoài quán cà phê ở Luân Đôn uống cà phê, đặt điện thoại lên giá đỡ, nhân tiện thưởng thức vẻ đẹp ngút ngàn của con trai nhà mình.
Thịnh Diễn vẫn khổ sở quay điện thoại vào đống đề thi trên bàn: “Con đang sửa lại đề sai.”
“Ồ.” Hứa phu nhân tinh mắt, liếc cái đã nắm được trọng điểm, “Thi được 105 điểm, không tệ, bằng điểm ba môn lý hoá sinh cộng lại luôn.”
Thịnh Diễn: “…”
Có còn là mẹ ruột nữa không đây.
Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Thịnh Diễn, Hứa phu nhân cũng không đành lòng trêu chọc cậu: “Được rồi, mẹ nghe thầy Hoàng nói con còn có cả cờ thưởng, cho mẹ xem chút đi?”
“Thôi bai bai mẹ nhá, xấu hổ ghê nơi.”
Thịnh Diễn nghĩ đến mấy chữ “đẹp trai lương thiện” gì đó trên lá cờ thưởng là đã thấy xấu hổ chết đi được.
Hứa phu nhân lại không cho là đúng: “Cái này có gì mà xấu hổ, trước kia mỗi lần bố con nhận được cờ thưởng thì đều mang về khoe với mẹ, còn treo đầy một hàng trong phòng thay đồ, à đấy sau cũng phải treo của con lên mới được.”
Nghe mẹ Hứa nói đến chuyện bố mình, Thịnh Diễn khẽ mím môi rồi mới mở miệng bảo: “Mẹ, nếu mà con không ra nước ngoài mà ở trong nước thi vào trường cảnh sát thì sao ạ?”
Lúc Thịnh Diễn nói những lời này thì có hơi khẩn trương, cậu sợ khiến mẹ mình nghĩ đến những chuyện không vui.
Dù sao thành tích này của cậu cách điểm trúng tuyển của trường còn rất xa, mà bố cậu còn là hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ, nếu lỡ mẹ cậu có bóng ma tâm lý, xuất phát từ ý muốn bảo vệ cậu thì liệu có phản đối nguyện vọng muốn vào trường cảnh sát của cậu không…
“Thế thì tốt quá rồi.” Không đợi cậu nghĩ xong, mẹ Hứa ở bên kia đã sảng khoái nói, “Nếu con mà thi đỗ vào trường cảnh sát, mẹ ủng hộ tuyệt đối.”
Thịnh Diễn vẫn hơi chần chừ: “Thật hả mẹ?”
“Ừm hứm,” Hứa phu nhân nhấp một ngụm cà phê rồi từ tốn đáp, “Năm đó chính dáng vẻ bố con mặc đồng phục cảnh sát làm mẹ bị mê hoặc, cho nên nếu con trai mẹ cũng có thể khoác đồng phục cảnh sát lên mình, mẹ sẽ kiêu ngạo lắm cho coi.”
“Nhưng mẹ không lo lắng…”
“Lo không có ai kế thừa gia sản ấy hả?” Hứa phu nhân cười, “Dù sao mẹ cũng chẳng có ý định bắt con phải kết thừa đâu, mẹ đã nghĩ kỹ rồi, mẹ sẽ nhận Tử Quy làm con nuôi, chờ đến khi mẹ về hưu sẽ để thằng bé tiếp quản công ty, còn con ấy hả, mỗi tháng nhận tiền tiêu vặt là được rồi.”
Thịnh Diễn nghe thế thì quay đầu hung hăng lườm Tần Tử Quy.
Tần Tử Quy liếc một cái đã hiểu mạch não của Thịnh Diễn, bất đắc dĩ nói: “Tôi không lấy mất sính lễ của cậu đâu mà lo.”
* 老婆本 từ này có nghĩa là phần tài sản mà một người đàn ông dành dụm để cưới vợ, mình để là “sính lễ” thì cũng tương đương nghĩa…nhỉ?
“Không có sính lễ thì có cô gái nào chịu gả cho con chứ?” Tuy mẹ Hứa nói thế nhưng lại cười đầy cưng chiều, “Được rồi, mẹ hiểu ý của con, con sợ mẹ sẽ nghĩ nghề cảnh sá này quá nguy hiểm, sẽ lo lắng đúng không.”
Thịnh Diễn mím môi, dùng sự im lặng thay cho câu trả lời.
Mẹ Hứa nói thêm: “Đúng là mẹ sẽ lo lắng, nhưng trước đây bố con đã từng nói với mẹ một câu rằng, có là cảnh sát thì vẫn là con cái của bố mẹ, vậy nên lo lắng thì lo lắng nhưng mẹ vẫn sẽ ủng hộ con, miễn là con thực lòng muốn trở thành một cảnh sát. Nhưng A Diễn, nói cho mẹ biết, con đã thật sự nghĩ kỹ chưa?”
Mẹ Hứa hỏi rất nhẹ nhàng nhưng Thịnh Diễn lại không biết nên trả lời như thế nào, cậu cũng không biết mình có thật sự nghĩ kỹ hay chưa, sau khi nghe chú cảnh sát kia nói thì cảm thấy mình cũng khá hợp, hơn nữa thi vào trường cảnh sát thì không cần ra nước ngoài mà cậu cũng không ghét, nên cảm thấy có vẻ cũng không tệ lắm.
Nhưng thời gian ngắn như vậy, cậu cũng chưa kịp nghĩ kỹ mình đã thật sự chuẩn bị tốt hay chưa.
“Cho nên ấy à, không bằng ra nước ngoài đi con.”
Mẹ Hứa uống một ngụm cà phê, nói nhẹ bẫng.
Thịnh Diễn vồn vã hẳn: “Mẹ, con không muốn ra nước ngoài đâu.”
“Vậy con có đủ điểm để thi đỗ vào Đại học Cảnh sát Trung Quốc không?”
Mẹ Hứa đâm một kích chí mạng.
Thịnh Diễn á khẩu không nói nên lời.
“Cho nên, trừ phi một năm sau con có thể thi đỗ trường tuyến một, còn không cho dù năm nay con không ra nước ngoài thì sang năm vẫn có thể đi được, dù sao nhà chúng ta có tiền, vẫn có thể nuôi một học sinh trung học lớn tuổi.”
“Mẹ ~”
Thịnh Diễn gọi một tiếng mẹ mà gọi đến lạc giọng mất luôn.
Mẹ Hứa vẫn thờ ơ: “Làm nũng cũng vô ích, hoặc là thi đỗ trường tuyến một, hoặc là ra nước ngoài.”
Thịnh Diễn không chút nghĩ ngợi: “Thi tuyến một.”
Mẹ Hứa: “Con có thể thi được chứ?”
“…” Phút im lặng ngắn ngủi, Thịnh Diễn hơi hơi chột dạ, “Bây giờ thì không được nhưng một năm sau nhất định sẽ được.”
“Chuyện một năm nữa ai mà nói chính xác được.”
Mẹ Hứa từ tốn thưởng thức cà phê, đúng chuẩn dáng vẻ nữ tổng tài bá đạo.
Thịnh Diễn chỉ có thể tiếp tục làm nũng: “Vậy con cam đoan với mẹ là được chứ gì, nếu mà con không thi đỗ trường tuyến một thì lúc đó con sẽ ngoan ngoãn ra nước ngoài.”
Mẹ Hứa ngước mắt nhìn cậu: “Con lấy gì để cam đoan? Viết cam kết đi, không thì tìm người làm chứng cũng được.”
“Con có người làm chứng.” Thịnh Diễn loạn trí xàm ngôn, “Tần Tử Quy làm chứng cho con.”
Mẹ Hứa: “?”
Tần Tử Quy: “???”
Thịnh Diễn nói xong thì quay đầu lườm Tần Tử Quy, vẻ mặt “Nếu anh không giúp ông đây thì ông đây toi mất.”
Tần Tử Quy đã sớm nhìn ra mẹ Hứa chỉ trêu Thịnh Diễn thoi, nhưng thấy Thịnh Diễn sốt ruột cầu cứu thế thì vẫn nhịn xuống ý định trêu cậu tiếp, mở miệng: “Dì Hứa, dì yên tâm đi, có con ở đây nhất định Thịnh Diễn có thể thi đỗ trường tuyến một.”
“Nói thì ai chẳng nói được.” Mẹ Hứa nghiêm túc, “Tuy rằng lần này Thịnh Diễn đột phá, thành tích cũng được nâng lên không ít nhưng tính cách của Thịnh Diễn không phải con không biết, lúc nào cũng hứng lên nửa mùa, hôm nay thì muốn học nhưng hai hôm nữa thì lại thấy học hành không có ý nghĩa, lại tiếp tục trốn học đánh nhau chơi game, mà bây giờ dì thì trời cao hoàng đế xa, ai quản nó được, đến lúc đó ai chịu trách nhiệm?”
Ý chí không muốn ra nước ngoài sôi trào mãnh liệt đến mức Thịnh Diễn bật thốt: “Tần Tử Quy quản con.”
“Tần Tử Quy quản con?”
Mẹ Hứa nhướng mày, có xu hướng thả lỏng.
Thịnh Diễn vội vàng giải thích: “Bây giờ Tần Tử Quy ngồi ở sau con, con còn ở nhà anh ta nữa, mỗi ngày anh ta sẽ nhìn con chăm chăm, con sẽ không trốn học lên mạng đánh nhau được đâu.”
“Thôi,” Có vẻ mẹ Hứa vẫn không hài lòng với với đề nghị này, “Từ bé thằng bé đã chơi với con, con làm nũng cái nhẹ là thằng bé đã hận không thể thi đại học hộ con luôn rồi, mẹ lại còn trông cậy vào việc thằng bé quản con chắc?”
“Nhưng mà anh ta thật sự có thể quản con được í! Ở trường ngày nào anh ta chả cầm quyển sổ nhỏ kia ghi chép mấy lỗi của con rồi báo cáo cho thầy cô, quản nghiêm lắm luôn.” Vì để thuyết phục mẹ Hứa mà cậu không tiếc bôi nhọ hình tượng của Tần Tử Quy.
Tần Tử Quy chỉ có thể bất mãn nhìn cậu.
Thịnh Diễn chỉ có thể canh góc chỗ điện thoại không quay đến mà nắm chặt góc áo Tần Tử Quy, túm túm hai cái lấy lòng thì Tần Tử Quy mới miễn cưỡng tha thứ cho cậu.
Mẹ Hứa vẫn không tin: “Nói miệng không có bằng chứng, trừ khi…”
“Sao ạ?”
Thấy mẹ mình đồng ý nói điều kiện, Thịnh Diễn vội vã hỏi.
“Trừ khi con đồng ý ký thoả thuận ba bên.” Mẹ Hứa nói thêm.
“?” Thịnh Diễn, “Thoả thuận ba bên nào ạ?”
Mẹ Hứa không trả lời cậu, chỉ hỏi, “Con có đồng ý ký không, nếu con muốn ký thì mẹ sẽ cho con một cơ hội.”
“Ký.”
Trẻ nhỏ dễ dụ, Thịnh Diễn trả lời không chút do dự.
Mẹ Hứa hài lòng gật đầu: “Được, bây giờ lấy giấy bút ra, mẹ nói con viết.”
Thịnh Diễn ngồi xuống trước bàn học của Tần Tử Quy, nghe lời mẹ nói rồi ghi chép lại.
“Thoả thuận: Uỷ thác quyền quản lý. Bên A: Hứa Khinh Dung, bên B: Thịnh Diễn, bên C: Tần Tử Quy.”
“Nội dung: Bên A uỷ thác cho bên C thay mặt quản lý bên B, trong thời gian đó yêu cầu bên B không được trốn học, không được đánh nhau, không được vi phạm kỉ luật trường hộc, không được ăn vụng trong giờ, không được thức khuya chơi game. Phải học tập chăm chỉ mỗi ngày đều hướng về phía trước để đảm bảo một năm sau bên B có thể thi vào trường tuyến một của Nam Vụ. Trước đó, tạm thời bên C có quyền quản lý tối cao với bên B, có thể can thiệp để ngăn chặn tất cả các hành vi sai trái của bên B và bên B phải tuân theo sự quản lý của bên C vô điều kiện, không được hối lộ làm nũng, đe doạ bạo lực, gọi “anh Tử Quy” và các phương thức bất hợp pháp khác, nhưng bên C có thể yêu cầu bồi thường quyền lợi thích hợp từ bên B để trả thù lao.”
“Ngoài ra, nếu vi phạm thoả thuận này, sau khi bên A phát hiện và xác nhận sẽ lập tức cắt đứt tiền tiêu vặt, đồng thời sẽ làm việc để thực hiện du học, bên B không được có bất cứ phản đối nào, hơn nữa tất cả các quyền giải thích đều do bên A quyết định.”
“Ký tên: Bên B: Thịnh Diễn, bên A: Tần Tử Quy.”
“Ỏ.” Thịnh Diễn ký xong, “Còn gì nữa không ạ?”
Mẹ Hứa cười hiền từ, “À, nói được làm được nhé con.”
Thịnh Diễn: “?”
Bản năng cậu nhận ra nụ cười của mẹ mình có chỗ không đúng, cảnh giác cúi đầu đọc lại thoả thuận một lần nữa.
Sau một khoảng thời gian im lặng.
Chúa tể ngôn ngữ Thịnh Tiểu Diễn cuối cùng cũng nhận ra, cậu bị lừa ký kết một thoả thuận bất bình đẳng cỡ nào, tức giận: “Mẹ! Chi bằng mẹ để Tần Tử Quy làm “mẹ nam” của con cho rồi!”
Vừa dứt lời một cái, Tần Tử Quy đang đứng một bên uống nước sặc một cái, phun hết ngụm nước trong miệng ra.
Thịnh Tiểu Diễn đúng là trai thẳng sắt thép, ăn nói xà lơ không!
*
Hết chương 33.