Đầm Lầy Mùa Xuân - Chương 22: C22: Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
52


Đầm Lầy Mùa Xuân


Chương 22: C22: Chương 22


Khách mời xung quanh đã ngồi vào bàn, Phí Dục Chi và bạn đã rời đi, Văn Bách Linh giao quyền chủ động vào tay cô, hỏi như đang đùa: “Chúng ta có thể có mối quan hệ như thế nào?”

Chắc hẳn khi đó cô đã rung động phải không?

Thang Yểu bồn chồn nhìn Văn Bách Linh, ngại trả lời thẳng, một lát sau mới dè dặt nói: “Vậy anh phải chờ thêm một thời gian mới có thể trả lời họ rồi. Em vẫn chưa nghĩ đến chuyện đó.”

Nghe những lời đó, Văn Bách Linh cười: “Quyết định vậy đi, anh lúc nào cũng sẽ đợi em.”

Nếu bữa tiệc tối hôm đó kết thúc ở đây thì tốt rồi.

Thang Yểu khoác tay Văn Bách Linh, theo anh đến chỗ Phí Dục Chi và bạn đang ngồi.

Cô vuốt lại váy rồi ngồi xuống giữa Phí Dục Chi và Văn Bách Linh.

Nghe những bài phát biểu dài dòng nhàm chán trên sân khấu, cảm thấy phí thời gian.

Những câu chuyện phiếm đầy bóng gió của công ty người ta cũng làm Thang Yểu hết sức bối rối, cô tự mua vui, nhẹ nhàng đóng mở môi như đang lẩm bẩm gì đó.

Văn Bách Linh ghé vào tai cô, hỏi cô đang làm gì.

Thang Yểu bất ngờ quay đầu sang cười với anh, nói những người này phát biểu dài dòng quá, còn nói cô đang thử phiên dịch song song sang tiếng Anh.

“Dịch thử xong mới phát hiện kỹ năng phiên dịch còn kém quá, cần cải thiện thêm.”

“Nếu có cơ hội đưa em sang nước ngoài tham gia đấu giá bên đó thì em có thể vừa luyện nghe vừa luyện nói, một công đôi việc.”

Thang Yểu bị phân tâm, bỏ lỡ vài câu trên sân khấu.

Dù cô chưa có hộ chiếu, trong đầu vẫn tưởng tượng, nếu tham gia đấu giá ở nước ngoài, có người hỏi Văn Bách Linh về mối quan hệ của họ, anh sẽ trả lời thế nào?

Sau khi buổi đấu giá bắt đầu, sự cố xảy ra.

Lúc đó, một chiếc khăn lụa trắng của Australia được trưng bày trên sân khấu, có một đoạn phim ghi lại hình ảnh chi tiết và giới thiệu nguồn gốc của nó.

Cách đó không xa có người làu bàu, âm thanh không lớn, mang theo men say, hệt như đang kể linh tinh gì đó ——

“Anh trai à, hay mình đổi chỗ nhé? Trong bàn anh có một người thân thiết với người phụ nữ của tôi, tôi đến ôn lại chuyện xưa. Tình cờ là tôi cũng quan tâm những người phụ nữ bên cạnh cô ấy…”

Khi Thang Yểu thấy Phí Dục Chi cau mày, thấp giọng chửi thề, trong lòng cô đã hoài nghi, biết người duy nhất trong bữa tiệc tối nay đáng bị đối xử như vậy có lẽ là kẻ phải bị nhốt trong chuồng lợn, Hàn Hạo.

Mọi người đều nhìn về phía này, Thang Yểu cũng nghiêng đầu nhìn về phía của Văn Bách Linh xem chuyện gì đang diễn ra.

Cô chỉ muốn xem trò vui, nhưng không ngờ lại chạm phải ánh mắt đau đớn của dì nhỏ.

Tối này dì thật đẹp, như nữ thần vậy.

Nhưng người đàn ông bên cạnh dì lại hèn hạ và ghê tởm đến mức không thể diễn tả được.

Những ảo tưởng tươi đẹp và hào nhoáng sụp đổ, thấy rõ sự hoang tàn, làm lộ ra nỗi tuyệt vọng mà dì cố che giấu bấy lâu nay.

Văn Bách Linh đứng dậy, chắn tầm nhìn của Hàn Hạo, vẫy tay gọi bảo vệ: “Ở đây có người say rồi, đưa anh ta đi nghỉ đi.”

“Mày mẹ nó mới say!”

Hàn Hạo đột nhiên giữ chặt tay dì nhỏ: “Không thích dùng đồ của tao à, sao hả, dám làm mà không dám nhận à?”

Xung quanh lời ra tiếng vào, Thang Yểu sợ dì bị thương, định lao qua, nhưng Văn Bách Linh và Phí Dục Chi ngăn cô lại.

Dì lắc đầu với cô.

Dùng khẩu hình lặp đi lặp lại: “Đừng gọi dì”, “Yểu Yểu, đừng gọi dì”.

Sau này nghĩ lại, Thang Yểu cũng tự ngưỡng mộ chính mình.

Giữa tình thế cấp bách như vậy vẫn có thể kiềm lòng không mở miệng, dùng lý trí phân tích tình huống——

Hóa ra tên biến thái mà Phí Dục Chi và bạn anh ta coi thường chính là bạn trai của dì nhỏ suốt mấy năm qua.

Hóa ra Hàn Hạo không chỉ đơn giản là “cặn bã”, chẳng trách sao dì hay tránh nói về hắn.

Nhưng “trí khôn” của Thang Yểu chỉ đến đó, nghĩ mãi mới hiểu ra mối quan hệ của họ, sau đó não ngừng hoạt động, tai không nghe thấy gì nữa.

Cô không thể nào chấp nhận được thực tại tàn nhẫn trước mắt mình, cũng không nhớ được Văn Bách Linh đã nói gì trong lúc ném bảng số đấu giá trước mặt Hàn Hạo.

Thang Yểu chỉ nhớ anh đã nắm chặt tay cô, dẫn cô ra khỏi sảnh.

Trước khi lên xe, Thang Yểu đột nhiên dừng lại: “Văn Bách Linh…”

Bên ngoài, trời đã tối, ánh đèn từ trong tòa nhà rọi sáng khuôn mặt Văn Bách Linh, anh bình tĩnh trấn an Thang Yểu: “Đừng sợ, chúng ta không đi đâu, chúng ta ở lại đây chờ, Phí Dục Chi sẽ giải quyết hậu quả, dì nhỏ sẽ đến tìm em.”

Thang Yểu không biết phải làm gì, chỉ có thể tự trấn tĩnh bản thân, hồi hộp chờ đợi.

Dì nhỏ thoát khỏi Hàn Hạo, được Phí Dục Chi che chắn, dẫn ra bên ngoài, Văn Bách Linh gọi tài xế lái xe đến cho họ, đưa Thang Yểu thẻ VIP của khách sạn lần trước.

Anh nói dù sao khách sạn cũng là của họ hàng anh, Hàn Hạo không dám quấy phá.

“Phí Dục Chi và tôi ở lại đây, muốn nói gì thì mọi người đến khách sạn nói.”

Trước khi cửa xe đóng lại, Thang Yểu giữ chặt tay Văn Bách Linh, Văn Bách Linh vỗ vỗ lên mu bàn tay cô: “Chuyện nhỏ thôi, đừng lo, đi đi.”

Suốt đoạn đường, cả dì nhỏ và Thang Yểu đều im lặng.

Thang Yểu rũ mắt nhìn vết bầm tím trên cổ tay dì.

Xe đến khách sạn gần trường Thang Yểu, Thang Yểu mở cửa phòng.

Sau khi họ vào cửa, cánh cửa nặng nề tự động khóa lại, tiếng khóa cửa vang lên.

Cuối cùng Thang Yểu bật khóc, ôm dì khóc hết nước mắt.

Cô không nói lời nào trách móc, chỉ hỏi đi hỏi lại: “Dì ơi, có đau không, hắn ta bắt nạt dì phải không?”

Đêm đó, Thang Yểu cũng nghe toàn bộ sự thật về dì.

Câu chuyện rất dài.

Chuyện không như những gì Thang Yểu nghĩ, sau khi chia tay với bạn trai cũ, dì làm việc chăm chỉ, trở thành một người phụ nữ thành đạt.

Sự thật là, sau khi chia tay bạn trai cũ, dì dọn ra khỏi căn nhà đã thuê trước đó, sống vất vả suốt thời gian dài.

Nhà mới thuê nằm ở một nơi rất nghèo nàn, là một khu chung cư cũ kỹ.

Hành lang quanh năm đọng nước, rêu mốc bám đầy tường, đèn lúc nào cũng hư, mỗi ngày về nhà đi qua hành lang đó, chỉ có mùi hôi thối chào đón, tối tăm đến mức không nhìn thấy ngón tay mình.

Nhưng nhà như vậy thì rẻ hơn, tiết kiệm chi phí, tích cóp được nhiều tiền hơn.

Dì quen biết Hàn Hạo vào năm dì khốn khổ nhất.

Năm đó, dì đón Tết ở quê, quay lại Bắc Kinh không bao lâu thì cửa nhà dì thuê bị cạy, số tiền dành dụm cũng bị trộm gần hết.

Theo làn sóng giá nhà tăng cao, giá thuê cũng tăng rất nhiều, dì nhận nhiều việc làm thêm cùng lúc, vừa xong việc này lại đi làm việc khác.

Tình cờ gặp Hàn Hạo.

Khi đó, dì ăn dưa cải với cơm trắng mỗi ngày, bị suy dinh dưỡng, lại làm việc cật lực và quá sức, trên đường về nhà bị chóng mặt, phải bám vào chiếc xe đỗ bên đường mới có thể đứng vững.

Chủ xe là Hàn Hạo.

Tuy khốn khổ như vậy, nhưng dì thật sự rất xinh đẹp.

Hàn Hạo bắt đầu chú ý đến dì, mời dì đi ăn, còn đưa dì về nhà.

Trong lòng dì vẫn không quên được người cũ nên đương nhiên không rung động với Hàn Hạo.

Nhưng Hàn Hạo quá hào phóng, vung tiền như nước, nói toàn những lời đường mật chạm vào trái tim người ta: “Em nghĩ có thể tạo dựng danh tiếng bằng cách làm việc trong tiệm bánh tồi tàn đó sao? Sao không mở tiệm riêng, lợi nhuận cao, làm vài năm thì mua nhà ở Bắc Kinh cũng không thành vấn đề.”

Dì nằm trên giường, nhắm mắt, gương mặt mệt mỏi, thả tóc ra, mái tóc xoăn buông xõa trên chiếc gối trắng.

“Dì nghỉ việc, Hàn Hạo đóng tiền cho dì học làm bánh ngọt, đi nước ngoài cũng bỏ ra một số tiền lớn để mua nguyên liệu, mở cửa hàng, thuê nhân viên. Nhưng Tiểu Hạnh à, dì đã phạm phải sai lầm.”

Như bảo hổ lột da.

Trên đời này không có bữa trưa nào là miễn phí, tất nhiên Hàn Hạo cũng không cho dì mượn tiền và tạo mối quan hệ mà không có mục đích gì.

Hàn Hạo không phải quý nhân như dì nghĩ.

Người xưa từng nói “Cá tham mồi, người tham lợi”, hắn ta đặt bẫy, lợi dụng lòng tham, sự phù phiếm và bất thiện của con người.

Đột nhiên dì tự giễu cợt mình: “Dì cũng không đơn giản vậy đâu, khi đó dì chọn hắn không phải là không có mục đích khác, đó là lỗi của dì.”

“Dì, tách khỏi hắn đi!”

Gương mặt Thang Yểu giàn giụa nước mắt, cô kéo mạnh tay dì, như thể đang kéo dì ra khỏi vũng bùn, cô vừa khóc vừa thề: “Con đã bắt đầu kiếm tiền rồi, sau khi tốt nghiệp chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn nữa, khi đó chúng ta…”

“Tiểu Hạnh, tốt nghiệp đại học là chưa đủ đâu, con phải học tiếp, dì có kế hoạch của dì.”

Mặt bằng và giấy phép kinh doanh cửa hàng đầu tiên thuộc về Hàn Hạo, nhưng cửa hàng mới thì khác, dì tự mình làm nên.

Dì đã có ý định tách khỏi Hàn Hạo.

Trước đây, dì luôn sợ chia tay thì Hàn Hạo sẽ trả thù, ở bên nhau nhiều năm như vậy, dì đã biết rõ thủ đoạn của hắn trong mọi việc.

Thật sự đáng sợ.

Nhưng trong bữa tối, Hàn Hạo nói hắn thấy người phụ nữ bên cạnh Văn Bách Linh trông thật xinh đẹp, dì không chịu được nữa, không thể cho hắn cơ hội làm tổn thương Thang Yểu của dì.

Những chuyện này dì chưa từng kể với Thang Yểu, chỉ đề cập chuyện làm ăn có liên quan đến Hàn Hạo, nút thắt lợi ích cũng khó giải quyết, cần thời gian xử lý cẩn thận.

Thang Yểu không hiểu chuyện làm ăn, sợ dì không nói thật nên hỏi đi hỏi lại xác nhận dì thật sự sẽ tách khỏi Hàn Hạo.

“Dì lớn hơn hắn vài tuổi, hắn cũng chán rồi, dạo này dì đang tìm cơ hội dọn nhà đi.”

Dì an ủi Thang Yểu như vậy, an ủi xong, dì mở mắt, ánh mắt sắc bén nhìn qua: “Con và Văn Bách Linh gặp nhau thế nào?”

Thang Yểu do dự, không muốn nói gì, nhưng thấy dì đứng dậy mở khóa kéo, cởi đầm ra,

Những vết bầm tím và vết thương đã lên vảy thật sự ghê người.

Dì đưa tay vuốt tóc Thang Yểu: “Tiểu Hạnh, dì nhỏ tự làm tự chịu. Có lẽ con may mắn hơn dì, chắc là Văn Bách Linh sẽ không xấu xa như vậy. Nhưng khoảng cách giữa chúng ta và cậu ấy quá lớn, con và cậu ấy sẽ không đi đến đâu. Nghe lời dì, chia tay với cậu ấy đi con.”

Đêm đó, không ai ngủ được.

Khi rời khách sạn vào chiều hôm sau, dì lấy thẻ ngân hàng của mình trả tiền khách sạn.

Dì nói với Thang Yểu: “Để lại thẻ ở quầy lễ tân đi, sẽ có người thay mặt con trả lại cho cậu ấy. Đừng dính líu đến Văn Bách Linh nữa.”

Có lẽ Văn Bách Linh muốn Thang Yểu và dì nhỏ có thời gian riêng với nhau, từ đêm qua đến giờ chưa gọi cho cô.

Mãi đến sáng, phục vụ phòng gọi hỏi: “Xin chào cô Thang, xin hỏi, bữa sáng cô yêu cầu, cô có cần giao đến phòng không?”

Cô không yêu cầu bữa sáng.

Thang Yểu biết rõ ai đã giúp đỡ cô.

Thang Yểu quay về ký túc xá, mắt sưng đỏ, dọa bạn cùng phòng sợ suýt chết.

Bạn cùng phòng hỏi có phải Văn Bách Linh bắt nạt cô không, Thang Yểu lắc đầu, chỉ nói chuyện làm ăn của dì nhỏ có vấn đề, không đề cập chuyện gì khác.

Nhìn lại những chuyện đó, Thang Yểu nhận ra cô là người duy nhất không hay biết gì.

Lần đầu gặp nhau trong thang máy đã nhận được thái độ lạnh nhạt của Văn Bách Linh.

Tại trang viên rượu nho, anh ngăn cô lại, nói “Đừng vào, vô ích thôi”, sau đó còn khuyên cô gọi cho dì nhỏ để dì tự giải quyết…

Thang Yểu rất muốn gọi Văn Bách Linh hỏi anh, anh biết hết mọi chuyện, sao lại không nói cô nghe sự thật?

Lại thấy câu hỏi của mình vô lý.

Nếu ngày đó không có anh giúp đỡ, không biết Hàn Hạo còn làm ầm ĩ đến mức nào, cô còn chưa cảm ơn anh.

Nhưng đã cảm ơn rồi.

Sau đó thì sao?

Có thật sự muốn làm theo những gì dì nhỏ nói không?

Khi cô đang do dự, Văn Bách Linh gọi đến.

Anh quá thông minh, cứ như đi guốc trong bụng cô, vừa nghe cô “A lô” yếu ớt đã có dự cảm không lành, anh cảm thấy lâu như vậy mới gọi cho Thang Yểu, có lẽ cô đã nghĩ ngợi gì đó.

“Sao thế? Không muốn phát triển mối quan hệ với anh nữa à?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN