Đầm Lầy Mùa Xuân - Chương 23: C23: Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
52


Đầm Lầy Mùa Xuân


Chương 23: C23: Chương 23


Trong phòng vô cùng yên ắng.

Bạn cùng phòng đã đến nhà ăn, trước khi đi còn nói sẽ mang bữa tối về cho Thang Yểu, để cô nằm nghỉ một chút.

Lữ Thiên nói: “Mắt cậu đang sưng thế này thì đừng đọc sách hay học bài nữa.”

Thang Yểu áp điện thoại vào tai, trầm lặng, không trả lời câu hỏi nửa đùa nửa thật của Văn Bách Linh.

Niềm hạnh phúc khi nghe giọng Văn Bách Linh và nỗi đau khi nhìn thấy vết sẹo của dì tối qua làm Thang Yểu cảm thấy vô cùng rối rắm và mâu thuẫn.

Như thể cô biến thành một quả mơ, hay nói đúng hơn là một quả táo tàu, hiện thực tàn khốc đó hóa thành cái lõi cực kỳ cứng rắn, hai đầu bén nhọn đâm ngược vào cơ thể phàm trần.

Làm người thế này cũng không được, làm người thế kia cũng không được.

Thang Yểu không nói gì, Văn Bách Linh bên kia cũng trầm lặng.

Tối đến, ký túc xá thường phát nhạc, âm thanh văng vẳng xa xăm.

Đêm nay lại vô cùng rõ ràng.

Nghe được vài giây, Thang Yểu chợt nhận ra âm thanh đó phát ra từ điện thoại.

Cô lau nước mắt, đoán thử: “Văn Bách Linh, anh đang ở dưới lầu chỗ em à?”

“Ừ, anh ở đây.”

“Vậy…”

Thang Yểu nắm chặt điện thoại, do dự hai giây rồi quyết định: “Vậy em xuống gặp anh.”

Thật ra, Văn Bách Linh đã đến được một lúc, ngồi trong xe còn thấy bạn cùng phòng của Thang Yểu ra ngoài với nhau.

Khi đó, anh còn nghĩ mình đến vừa kịp lúc, nhưng cô thật sự khó chịu đến mức không buồn đi ăn.

Văn Bách Linh đoán đêm qua Thang Yểu đã khóc, tâm trạng không tốt.

Biết cô đã trả phòng khách sạn, anh ghé một nhà hàng dược thiện mua canh an thần dưỡng tâm, còn mua thêm vài món ăn nhẹ, vội vàng đến đây.

Kết quả là, cô gái trên điện thoại do dự, làm anh lo lắng, không biết có nên gọi cô xuống không.

Thang Yểu giống hệt những sinh vật biển anh nhìn thấy khi đi lặn biển trên đảo.

Những sinh vật nhỏ bé đầy màu sắc, sống thảnh thơi ở lãnh thổ của chúng, nếu phát hiện có người đến gần sẽ trốn đi ngay lập tức.

Ẩn mình sau rạn san hô, sau những phiến đá hay trong những vỏ sò.

Không thể nói chuyện cô làm có gì sai.

Nhưng Văn Bách Linh cũng không phải hoàn toàn không biết giận, dù sao cũng hơi bực bội.

Thang Yểu xuống lầu, bóng dáng đơn độc xuất hiện giữa hoàng hôn. Khi nhìn thấy cô, cơn giận trong lòng Văn Bách Linh tan biến.

Cô mặc áo hoodie rộng, chậm rãi bước đến như người mất hồn.

Nhìn kỹ càng thấy đau lòng hơn.

Đôi mắt sưng đỏ, ngấn nước, sắc mặt không tốt, môi trắng bệch.

Văn Bách Linh biết Thang Yểu dễ yếu lòng, trước đây, biết bạn cùng phòng là nạn nhân của “Bàn mổ lợn”, ban đầu cô không tin, còn hỏi anh có ai lại lấy bệnh tật của cha mẹ đi lừa người khác không?

Có vẻ những chuyện xảy ra với dì đã ảnh hưởng sâu sắc đến cô.

Anh thở dài, xuống xe mở cửa cho cô.

Thang Yểu cũng hiểu, dưới lầu ký túc xá người ra vào liên tục, nói chuyện không tiện nên chủ động lên xe.

Cô trầm mặc, để Văn Bách Linh khởi động xe.

Chiếc xe đi vòng qua khuôn viên trường, đỗ lại ở bãi đỗ xe.

Thang Yểu cúi đầu, nghĩ ngợi hồi lâu, nhưng trong lòng vẫn còn nhiều cảm xúc chưa thể nguôi ngoai.

Cuối cùng cô cũng nói, đầu tiên là hỏi Văn Bách Linh tối qua có bị Hàn Hạo làm phiền không, sau đó hỏi tình hình của Phí Dục Chi.

Sau khi xác định họ không bị liên lụy, cô mới kể với Văn Bách Linh về những vết thương trên cơ thể dì nhỏ.

Vết bầm tím cũng chưa là gì, nghiêm trọng nhất là những vết thương bên eo đã lên vảy máu dày đặc.

Dì nói Hàn Hạo đẩy dì ngã lên bình hoa, dì mất thăng bằng, làm vỡ bình, bị những mảnh vỡ cứa vào da.

Thang Yểu biết đó chính là chiếc bình hoa đặt trong hành lang dẫn đến phòng ngủ, cao bằng nửa người bình thường, cực kỳ nặng, trước đây nói chuyện với dì Đường, cô từng hỏi nếu muốn lau dọn thì phải di chuyển chiếc bình thế nào.

Vậy nên cô biết, dì sợ cô lo lắng, không kể hết những chuyện dì đã trải qua.

Dì nhỏ chỉ nặng hơn 40 cân, nếu chỉ đẩy ngã bình thường thì không thể làm vỡ bình như vậy, hẳn là hắn ta đã rất thô bạo với dì.

Cô chưa từng nói những lời này với bạn cùng phòng, nhưng nhìn thấy Văn Bách Linh lại không thể nhịn được.

Thang Yểu không nhận ra chính mình đang dao động, cũng không biết có nên tiếp tục phát triển mối quan hệ với Văn Bách Linh hay không, cô đối xử với anh hoàn toàn khác với mọi người.

“Nhưng dì không cho em báo cảnh sát, dì nói nếu báo cảnh sát, Hàn Hạo sẽ càng muốn trả thù hơn nữa…”

Năm dì nhỏ đến Bắc Kinh, mẹ ở nhà làm nghi thức cúng gia tiên, mùng một và rằm mỗi tháng, mẹ sẽ tìm mua những loại trái cây theo mùa ngon nhất để cúng.

Đúng là có chút mê tín, nhưng đều vì mục đích tốt.

Mỗi nén hương thắp lên, mẹ đều hy vọng dì nhỏ ở phương xa một mình sẽ bình an, thuận lợi, không quá vất vả.

“Đúng là vô dụng…”, Thang Yểu nói ra tâm tư trong lòng, không thể kiềm được nước mắt.

Văn Bách Linh không đành lòng nhìn dáng vẻ buồn rầu của cô, đưa ngón cái vuốt ve nếp nhăn chỗ ấn đường của cô, lau nước mắt cho cô.

Điện thoại nhận được tin nhắn, quản lý khách sạn nói thẻ VIP của anh được giữ ở quầy lễ tân.

Không cần phải dò hỏi mục đích đằng sau hành động của Thang Yểu, Văn Bách Linh có thể hiểu được.

Đêm qua đã xảy ra một chút xích mích.

Hàn Hạo đập vỡ hai chai Mao Đài trước mặt mọi người, giống như kẻ điên quấy phá buổi đấu giá, bảo vệ vừa đỡ vừa ngăn cản hắn, đưa hắn đến phòng nghỉ.

Sau khi tỉnh rượu, Hàn Hạo trả đũa.

Hắn nói với nhiều người rằng Văn Bách Linh cho hắn đội nón xanh, người phụ nữ hắn nuôi dưỡng nhiều năm qua không nói rõ ràng, hắn còn nói không thể bỏ qua chuyện này.

Bạn bè kể lại chuyện này cho Văn Bách Linh, Văn Bách Linh còn không có cảm xúc gì, cứ như nghe chuyện hoang đường.

Đây không phải là lần đầu tiên Hàn Hạo chán ghét Văn Bách Linh.

Khi mua căn hộ trên tầng cao hơn căn hộ của anh, không phải hắn đã rất đắc ý sao? Chỉ có điều anh không đặt nặng những chuyện đó, cũng không quan tâm.

Nhưng sau này nghĩ lại, biệt danh “Chó Điên” của Hàn Hạo cũng chẳng nói lên điều gì, hắn chỉ biết đồn đại mấy lời giật gân, nhưng dì của Thang Yểu chưa chắc là người như hắn nói.

Dù sao thì, Hàn Hạo là người từng đá chính ba ruột của mình ra khỏi hội đồng quản trị.

Người thân còn không nhận, huống chi người ngoài.

Văn Bách Linh không nói những chuyện này với Thang Yểu.

Anh vẫn nhớ cô còn phải ôn thi, vậy nên chỉ vuốt ve vành tai cô, trấn an: “Em đừng lo lắng chuyện khác. Anh và Phí Dục Chi sẽ để ý đến dì nhỏ giúp em. Chẳng phải tháng sáu còn có một kỳ thi quan trọng à? Cứ bình tĩnh ôn thi, thi xong lại nói tiếp, nhé?”

Khi đó, người trong giới đã đồn đại về Văn Bách Linh.

Trước đây anh dành nhiều thời gian ở nước ngoài, tính tình rất ổn định, cũng chưa từng bị đồn đại linh tinh.

Đột nhiên lại lan truyền lời đồn vớ vẩn về anh, đúng là chuyện lạ.

Mà Văn Bách Linh cũng không hề né tránh.

Thậm chí còn thêm dầu vào ngọn lửa vốn đã cháy bừng bừng.

Anh thường tránh những bữa tiệc tối, vậy mà lại ra mặt tổ chức vài lần.

Sau vài món khai vị, anh đã khiến Hàn Hạo phải chủ động ra giá, van xin được bán cho anh căn nhà ở tầng năm và tiệm bánh.

Đội ngũ pháp lý của nhà họ Văn chuẩn bị hợp đồng, cực kỳ chặt chẽ.

Một tay đưa tiền, một tay giao nhà, giao dịch diễn ra nhanh chóng, vung tiền như nước kiểu này càng khiến tin đồn đáng tin hơn.

“Văn Bách Linh điên rồi sao, chỉ vì một người phụ nữ mà làm đến mức này?”

Tiếng dữ đồn xa, ngay cả ba Văn đang dưỡng bệnh ở nước ngoài nghe chuyện này cũng bấm một cuộc gọi quốc tế, gọi trực tiếp đến số của Văn Bách Linh.

Khi ba Văn bắt đầu tự kinh doanh hồi còn trẻ, tính khí ông vô cùng quyết liệt, thể hiện rõ tham vọng mở rộng chuyện làm ăn.

Tính khí như vậy không thể tránh được việc hút thuốc, uống rượu, chắc chắn còn nói vài từ chửi thề.

Nhưng sau đó ông gặp mẹ của Văn Bách Linh.

Mẹ Văn xuất thân từ một gia đình Trung y, nhẹ nhàng, lịch sự, chỉ có điều bà nghĩ ông có quá nhiều tật xấu. Để làm mẹ Văn vui, ba Văn cũng bắt đầu trở nên nhã nhặn.

Bỏ thuốc lá, không uống rượu thường xuyên.

Lâu rồi không nói những lời thô tục.

Bây giờ sức khỏe ông không tốt, phần lớn chuyện làm ăn đều giao cho anh trai của Văn Bách Linh quản lý, khi ở nhà, ông thường viết thư pháp và làm thơ.

Lần này thật sự bị Văn Bách Linh chọc giận rồi, ba Văn chỉ nói: “Con về đây ngay.”

Thang Yểu không biết chuyện này.

Cô nghe nói chuyện của dì nhỏ tiến triển tốt đẹp, còn nghe nói Văn Bách Linh đã đi nước ngoài, cuộc sống của cô quay lại trạng thái bình yên vốn có, lên lớp, ôn thi, làm thêm.

Nhưng trong ghi chú của cô, tháng sáu có ba dịp trọng đại:

Thi CET-6

Thi môn chuyên ngành cấp bốn.

Ăn mừng sinh nhật Văn Bách Linh.

Ngày đó gặp mặt, Thang Yểu không thể nói một lời chia tay rõ ràng.

Văn Bách Linh không hỏi nhiều, nói cô chuẩn bị ôn thi cho tốt, đừng xao nhãng, sau đó cũng không quay lại nữa.

Nhưng ngày rời Bắc Kinh, Văn Bách Linh gọi, nói anh vừa lên máy bay, ở nhà có việc, phải đi nước ngoài một thời gian.

Thang Yểu biết thái độ do dự của mình là vô cùng thiếu trách nhiệm, dĩ nhiên cô cũng không có tư cách gì để hỏi khi nào anh quay lại, chỉ trầm lặng đợi chờ đến tháng sáu.

Cô cũng không thể quyết đoán như ban đầu được nữa, trong lòng cô nghĩ, có lẽ anh sẽ quay lại vào tháng sáu.

Danh tiếng của Văn Bách Linh gần đây sa sút đến mức, gia đình gần như giam lỏng anh ở nhà.

Người bạn duy nhất ghé thăm là Phí Dục Chi.

Nhà họ Phí cũng có người đang bị giam lỏng.

Phí Lâm kiên quyết không chia tay với con trai của tài xế, khi giận dỗi sẽ không ăn không uống, tuyệt thực, ba ngày ầm ĩ một trận nhỏ, năm ngày ầm ĩ một trận lớn.

Phí Lâm chưa tốt nghiệp, không thể để cô ấy nghỉ học mãi được, nhưng nếu thả ra, chỉ sợ cô ấy lại làm ra trò “có thai trước khi cưới” để ép buộc gia đình làm theo ý mình.

Nhà Phí công tử còn lộn xộn, nhưng cũng không ngăn được anh ta ngồi ăn dưa bên nhà bạn, dù có phải ngồi máy bay hai mươi tiếng cũng nhất quyết sang nước ngoài trả ơn.

Thấy Văn Bách Linh ở nhà vẽ tranh phong cảnh với giáo viên dạy hội họa truyền thống Trung Quốc, Phí Dục Chi lấy ra cây quạt có vẽ tranh sơn thủy tươi đẹp từ trong ống cắm bút, mở ra, cầm quạt đi tới đi lui: “Hàn Hạo nói cậu và người phụ nữ của hắn là hàng xóm, tiếp tục qua lại, còn lên giường với nhau, ha ha ha…”

Văn Bách Linh đặt cọ lên gối gác bút, điều anh quan tâm nằm ngoài mong đợi của Phí Dục Chi: “Đó là dì của Thang Yểu, nói năng đàng hoàng đi.”

Thấy họ có chuyện muốn nói, giáo viên ra khỏi phòng trước, Văn Bách Linh cũng ngừng vẽ, pha trà cho Phí Dục Chi.

Uống nửa ly trà, Phí Dục Chi hỏi Văn Bách Linh, cậu không ngần ngại hủy hoại danh tiếng của mình, rốt cuộc vẫn muốn bảo vệ Thang Yểu và dì của cô ấy sao.

“Làm đến mức này, Thang Yểu cảm động lắm rồi phải không? Vậy hai người tiến triển thế nào rồi?”

“Tốt.”

Văn Bách Linh lấy điện thoại ra, nhìn qua, trong nhật ký cuộc gọi mười ngày qua, chỉ có hai cuộc gọi với Thang Yểu.

Lần đầu kéo dài ba mươi giây, hơi ngắn ngủi.

Lần thứ hai miễn cưỡng trò chuyện khoảng hai phút.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN