Đầm Lầy Mùa Xuân - Chương 24: C24: Chương 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
55


Đầm Lầy Mùa Xuân


Chương 24: C24: Chương 24


Học kỳ hai của năm hai trôi qua nhanh chóng.

Nhất là trong giai đoạn ôn thi chứng chỉ, nhiều người như hóa điên, Lữ Thiên ngồi trong phòng than thở không ngừng: “Ngày nào mở mắt cũng phải học thuộc lòng, nhắm mắt cũng mơ thấy đang học thuộc lòng, trời ơi, tớ phải chịu đựng chuyện này bao lâu nữa?”

Thang Yểu mơ thấy nhiều hơn bạn cùng phòng.

Đôi khi cô mơ thấy Văn Bách Linh, những lần họ gặp gỡ, những nơi họ từng đi cùng nhau, như thang máy, vườn nho, trang trại ngựa…

Mơ thấy bữa tối từ thiện ăn uống linh đình, Phí Dục Chi giơ bảng số trong tay, đấu giá một chiếc vòng cổ thời thượng làm cô mê mẩn, Thang Yểu hỏi Phí Dục Chi sao lại thích nó, Phí Dục Chi chỉ cười nói anh ta buồn chán, muốn trả giá lên.

Nói ra chuyện xấu xong, anh ta còn muốn giơ bảng số trên tay Thang Yểu: “Đừng để thứ xấu xí đó rơi vào tay anh, để Bách Linh mua đi, cậu ấy giàu hơn anh.”

Thang Yểu sợ hãi, nhanh chóng giấu đi bảng số của Văn Bách Linh, động tác nhanh nhẹn đến mức, suýt nữa thì đụng vào ly rượu.

May mà Văn Bách Linh che chắn cho cô, giữ chắc ly rượu, nói với Phí Dục Chi: “Đừng làm Thang Yểu sợ, cô ấy nhát gan, nếu thật sự bị chụp cảnh giơ bảng số, cô ấy sẽ gặp ác mộng đấy.”

Điều kỳ lạ là, những cuộc trò chuyện bình thường, khi đó không mấy ấn tượng, lại hiện rõ mồn một trong giấc mơ.

Còn mơ thấy anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

Những giấc mơ thường kết thúc vào lúc bốn giờ sáng.

Tiếng báo thức trên điện thoại làm cô tỉnh giấc, Thang Yểu vội vàng thoát khỏi giấc mơ, nhón chân leo xuống thang kim loại, rửa mặt bằng nước lạnh, mở đèn sạc ngoài ban công, vừa ép chân vừa ôn lại những phần cô chưa thuộc.

Lữ Thiên và Trần Di Kỳ cũng hứa hẹn sẽ dậy sớm với cô, nhưng đã bỏ cuộc chỉ sau một tuần, còn lại mình Thang Yểu dốc lòng học tập.

Trần Di Kỳ cũng nói có hai đợt thi môn chuyên ngành cấp bốn, đợt này chưa được thì có thể thi tiếp đợt sau, dù sao cũng còn thời gian, cứ từ từ.

Nhưng Thang Yểu không thể thảnh thơi.

Qua hai kỳ thi này còn có kỳ thi cấp tám, CATTI, SIA, tuyển sinh cao học…

Thật ra, với Thang Yểu, mức độ chấp nhận sai sót trong cuộc sống của cô cực kỳ thấp.

Cô không thể lười biếng hay lơ là, phải lựa chọn cẩn thận để đảm bảo trong tương lai còn nhìn thấy ánh bình minh.

Thi xong hai kỳ thi cũng đến giai đoạn thi cuối học kỳ, Thang Yểu vô cùng bận rộn, nhưng vẫn tận dụng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi, tìm nhà hàng phù hợp để đãi khách.

Còn chọn quà sinh nhật cho Văn Bách Linh.

Là cô tự chọn quà sinh nhật.

Tối nọ, hết giờ làm thêm, Thang Yểu không đi cùng nhóm Tôn Tự về trường mà xuống xe bên đường, cạnh một trung tâm thương mại.

Trung tâm thương mại chưa đóng cửa, đèn vẫn mở sáng rực.

Thang Yểu bước đi giữa hương thơm và nhiệt độ dễ chịu, cố tìm cửa hàng có cùng nhãn hiệu với cây bút của cô, nhưng trung tâm thương mại rộng lớn như vậy, cô tình cờ gặp một thương hiệu nghệ thuật và phong cách sống.

Người bán hàng nhiệt tình giới thiệu sản phẩm, lướt qua những bó hoa, đèn xông tinh dầu, tách trà, đệm, cuối cùng dừng chân trước khu bán quần áo ở nhà.

Trước đây dì nhỏ từng mua đồ ngủ cho Thang Yểu, được làm từ lụa.

Giường trong ký túc xá rất cứng, đồ ngủ trước kia của cô lại lại có đường lai dày, buổi tối ngủ rất khó chịu, nhưng đồ ngủ dì mua thì không như thế, mặc vào rất thoải mái.

Thấy cô có ý định gì đó, người bán hàng không tiếc công sức giới thiệu và nhiệt tình hỗ trợ cô lựa chọn. Cuối cùng Thang Yểu cũng cầm một bộ đồ ngủ nam ra khỏi trung tâm thương mại, trong đầu lại xuất hiện nhiều câu hỏi.

Tặng món quà thế này có hơi thân mật quá không?

Lữ Thiên và Trần Di Kỳ đều cười lớn, nói Thang Yểu dễ mủi lòng, lẽ ra không nên nghe người bán hàng dụ dỗ, nhưng vẫn tích cực đưa ra ý kiến:

Đừng gọi nó là đồ ngủ, gọi là quần áo mặc ở nhà.

Từ này nghe ít mơ hồ hơn.

Vấn đề là, có thể tặng món quà này hay không? Văn Bách Linh vẫn đang ở nước ngoài, không có kế hoạch quay lại.

Vì vậy, vào nửa đêm ngày sinh nhật của anh, Thang Yểu đã chỉnh đồng hồ theo múi giờ bên đó, vào buổi trưa đầy nắng ở Bắc Kinh, cô gửi cho anh tin nhắn đã soạn trước.

Nội dung đơn giản:

“Văn Bách Linh, sinh nhật vui vẻ.”

Những áp lực từ cuộc sống và việc học hành đã làm giảm đi sự kiên trì của Thang Yểu đối với tình cảm. Nhưng cô vẫn có nguyện vọng riêng, muốn trở thành người đầu tiên chúc Văn Bách Linh sinh nhật vui vẻ.

Văn Bách Linh nhanh chóng gọi lại.

Đôi khi họ nói chuyện với nhau, không thường xuyên, hay nói chuyện vào buổi tối, thường là khi Thang Yểu đã ăn tối xong nhưng chưa bắt đầu học bài hay gọi cho mẹ, anh sẽ gọi và thong thả tán gẫu đôi lời với cô.

Giọng nói của Văn Bách Linh vẫn làm trái tim người ta rung động, trầm thấp, mang theo ý cười, trêu chọc cô: “Tưởng em quên rồi chứ, gần hết ngày mới chúc.”

Mì ly vị bò cay trước mặt Thang Yểu bốc khói nghi ngút, cô cầm chiếc nĩa nhựa, ngạc nhiên: “Sao lại thế được? Bên đó còn chưa đến mười hai giờ đêm…”

Cô còn chưa nói xong đã nghe thấy xung quanh anh có người nói chuyện bằng tiếng Trung Quốc, vậy nên càng ngạc nhiên hơn: “…Anh về nước rồi à?”

“Ừ.”

Văn Bách Linh im lặng hai giây, không nói rõ lý do về nước, chỉ hỏi Thang Yểu: “Thế nào? Muốn ra ngoài ăn sinh nhật với anh không?”

Mì ly cũng không ăn nữa.

Thang Yểu đá dép lê ra, mang giày thể thao: Dạ được.”

Tưởng chừng đã qua một kiếp mới được gặp lại nhau.

Thang Yểu lại vào xe Văn Bách Linh, ngồi ghế phụ, mở định vị trên điện thoại, đưa anh xem một nhà hàng mà cô đã tìm trước đó: “Văn Bách Linh, anh từng đến nhà hàng này chưa?”

“Chưa.”

“Vậy… mình đi thử nhé?”

Suy nghĩ của Thang Yểu không hề thay đổi, cô luôn cảm thấy ở nước ngoài ăn thức ăn Tây mỗi ngày chắc chắn sẽ nhớ hương vị quê nhà, giống như cô nhớ lạp xưởng mẹ làm và gà xông khói ở quê, vậy nên cô đặc biệt chọn một nhà hàng phục vụ ẩm thực Bắc Kinh.

Trên đường đi, Văn Bách Linh hỏi cô thi như thế nào, Thang Yểu trần đầy tự tin, không đoán mò điều gì ngoài ý muốn, chắc là sẽ lấy được chứng chỉ, bây giờ đang chờ kết quả.

Ngoài cửa sổ, mặt trời tỏa ánh nắng rực rỡ, vòi phun nước tự động đang phun nước tưới những bụi cây ven đường.

Anh nghiêng đầu nhìn cô.

Đoán chừng là cô gái này tập trung ôn thi, hai tháng không gặp mặt đã gầy đi rất nhiều.

Nhưng tính tình vẫn như trước, thật thà, đáng yêu.

Đến nhà hàng, Thang Yểu cầm thực đơn xem qua một lát, sau đó đẩy sang Văn Bách Linh: “Em không đi ăn ngoài thường xuyên, không biết nhiều lắm, anh chọn món đi, trên mạng nói mấy trang đầu chính là mấy món nổi bật nhất.”

“Ở đây hơi đắt đấy, có mời anh được không?”

“Được mà.”

Sau đó Thang Yểu nghĩ ngợi, nhận ra hẳn là rất khó thoát khỏi tên “cặn bã”, nhưng dì nhỏ nói mọi chuyện đều suôn sẻ, không ngờ Hàn Hạo không tìm cách trả thù.

Nghĩ ngợi một lúc, cô cảm thấy nhờ có Văn Bách Linh giúp đỡ mới có thể thuận lợi như vậy.

Thang Yểu không biết phải cư xử ra sao, không theo quy củ nào, chỉ rót trà thay rượu, nâng ly trà lúa mạch ấm nóng: “Dì nhỏ nói mọi việc đều thuận lợi. Văn Bách Linh, cảm ơn anh đã giúp đỡ dì của em.”

Người được cảm ơn mỉm cười, phối hợp cầm ly trà chạm nhẹ vào ly cô: “Không phải đã nói là mời anh ăn sinh nhật, sao lại thành tiệc cảm ơn thế này?”

“Vậy… mời anh cả hai?”

Thang Yểu hơi ngại ngùng, cảm thấy mình nói lời không hay, như thể cô đang giở thủ đoạn để không mời anh một bữa.

Văn Bách Linh không đặt nặng chuyện đó, không nói anh giúp đỡ thế nào, chỉ lật thực đơn, nói: “Được rồi, vậy thì phải gọi thêm một món nữa.”

Nhà hàng được bày trí theo phong cách cổ xưa, bàn ghế được làm từ gỗ nguyên khối, trên tường treo tranh phong cảnh, cá chép Nhật bơi lội trong hồ nước giữa sảnh ăn.

Bên cạnh bàn tình cờ có một khu vực lấy thức ăn cho cá miễn phí, Văn Bách Linh mặc áo trắng ngắn tay đơn giản, dựa người vào ghế, dáng vẻ lười biếng, lấy một ít thức ăn cá rải xuống nước, như một công tử nhàn nhã không có việc gì làm.

Đêm đó ở khách sạn, dì nhỏ đã nói với cô, kiểu con gái nhà giàu nào mà bọn họ chưa từng gặp qua? Dù cho hôm nay hay ngày mai Văn Bách Linh có hứng thú với cô, ngày kia sẽ không còn muốn gặp cô nữa.

Thật ra, Thang Yểu có tâm lý lừa mình dối người.

Cô biết tương lai vô định, nhưng lại không muốn cắt đứt với Văn Bách Linh như dì đã nói.

Vậy nên cô luôn tìm cớ ——

Mỗi lần liên lạc đều là Văn Bách Linh gọi cô, vậy nên không thể xem là cô chủ động được;

Cô đã hứa sẽ mừng sinh nhật Văn Bách Linh từ trước, vậy nên không thể bỏ qua;

Hơn nữa, Văn Bách Linh đã tặng quà sinh nhật cho cô, chẳng phải nên có qua có lại sao?

Một đĩa tim sen được mang lên, còn nóng nên phải gắp bằng đũa, đường nấu chảy trông như sợi chỉ vàng, đông lại và vỡ ra trong gió lạnh của điều hòa.

Thang Yểu cho tim sen vào miệng, hai mắt sáng rỡ: “Ngọt lắm, anh mau thử đi.”

Họ nói những chuyện thường ngày, nói đến chuyện sau khi thi xong có thể thảnh thơi được không, Thang Yểu lấy đầu, lấy khăn giấy che môi, nuốt tôm viên nóng hổi trong miệng, sau đó nói: “E là không, tuần sau bắt đầu thi cuối học kỳ nên em vẫn phải cố gắng.”

Văn Bách Linh xoay chiếc ly gốm trong tay, đột nhiên hỏi: “Hôm nay cũng đã ra ngoài rồi, sao không đi thư giãn một chút?”

“Nhưng em…”

Thang Yểu ở trường không giống như bây giờ, không thích hoạt động nào hay không muốn phối hợp thì từ chối thẳng, nhưng với Văn Bách Linh thì không như vậy, cô luôn do dự: “Đi thư giãn ở đâu?”

“Ăn trước đã, ăn xong nói tiếp.”

Văn Bách Linh không nghĩ ra sẽ đưa Thang Yểu đi đâu.

Anh không có ý gì khác, rõ ràng là Thang Yểu quyết tâm giành học bổng vì gánh nặng tiền học và các chi phí khác, bận rộn nên không thể phát triển tình cảm với anh.

Hơn nữa, giai đoạn giam lỏng của anh vẫn chưa kết thúc.

Những ngày này, gia đình hết sức nghiêm khắc với anh, tin đồn vẫn chưa chấm dứt, họ sợ anh không đứng đắn, trở thành một món đồ vô dụng cho phụ nữ chơi đùa, giao rất nhiều việc cho Văn Bách Linh xử lý.

Lần này quay lại được là do anh trốn ra.

Nhưng hôm nay Thang Yểu mặc chiếc áo mỏng ngắn tay, đeo cặp sách.

Không biết nhét bao nhiêu tài liệu ôn thi trong cặp nữa, mép cặp sắp bung ra đến nơi, làm vai và lưng cô trông gầy thật gầy.

Văn Bách Linh muốn đưa cô đi thư giãn.

Để tránh việc cô bị cuốn vào thi cử và học hành, mỗi ngày lại nghĩ ngợi phải cố gắng chăm chỉ hơn, anh sợ cô mệt quá mà ngã bệnh.

Ăn xong, Văn Bách Linh quyết định đưa Thang Yểu đến quán trà nghe chuyện phiếm, nơi đó cách một quãng đường dài, vậy nên anh đi lấy xe, khi dừng xe đón Thang Yểu, anh tình cờ thấy cô loay hoay lôi hộp quà ra khỏi cặp.

Trước khi Thang Yểu lên xe, cô đưa Văn Bách Linh hộp quà qua cửa sổ: “Sinh nhật vui vẻ.”.

||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||

“Làm lớp trưởng Thang tốn kém rồi.”

Văn Bách Linh hơi bất ngờ.

Dù sao, sau sự cố lần trước, anh cảm nhận rõ ràng rằng Thang Yểu đang từng bước rút lui khỏi mối quan hệ với anh.

Dì nhỏ có ảnh hưởng lớn đối với cô, bây giờ không phải là lúc phát triển tình cảm, dù sao cũng không phải là anh mới gặp cô, anh sẵn sàng bước chậm lại chờ cô.

Nghe tiếng Văn Bách Linh mở hộp quà, nhướn mày: “Đồ ngủ à?”

Cô gái ngồi trong xe đỏ mặt, thắt dây an toàn, giọng nhỏ như tiếng ong bướm vo ve, giải thích: “Thật ra đó là quần áo mặc ở nhà…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN