Cốt Cách Chủ Mẫu
Phần 8
Hiếm khi có ngày cậu Hai muốn đưa Tiểu Âm ra ngoài mua sắm, cậu nói sau này sẽ bận rộn hôn lễ với Nhã Kỳ, sẽ không có thời gian đưa Tiểu Âm ra ngoài, vậy nên bữa nay cậu muốn đưa cô ra ngoài chơi.
Trung tâm thương mại sầm uất, tầm giờ này người vào trung tâm mua sắm cũng đông, Tiểu Âm sau khi mua được mấy món đồ cần thiết thì không muốn mua nữa. Nhìn thấy một cửa hàng kem trông có vẻ rất ngon, cô liền đi tới, kêu hai loại kem ngon nhất của cửa hàng. Đặt một cốc kem tới trước mặt cậu Hai, cô cười, nói.
– Cậu Hai ăn đi, kem rất ngon.
Thiên Phàm không thích ăn kem, hơn nữa anh cũng đã nhìn thấy ánh mắt đắn đo của Tiểu Âm khi phải chọn một trong hai cốc kem. Cô đã tiếc tới như vậy, anh cũng không muốn giành ăn với cô.
Đẩy cốc kem trả về phía Tiểu Âm, Thiên Phàm nhàn nhạt nói.
– Tôi không ăn, cô ăn đi, thích thì mua tiếp, đừng tiếc tiền.
Nghe Thiên Phàm nói như vậy, hai mắt Tiểu Âm sáng lên, cô cũng không khách sáo nữa, trực tiếp giải quyết hai cốc kem trước mặt. Múc một muỗng kem bên cốc này rồi lại múc thêm một muỗng kem bên cốc kia, trộn lẫn cả hai mùi vị, cảm giác mát lạnh thơm ngon sảng khoái tới tận chân tơ kẽ tóc… đúng là kem ngon!
Mà Thiên Phàm sau khi nhìn thấy bộ dạng ham ăn của Tiểu Âm, anh không nhịn được mà cười khẽ ở trong lòng. Vẫn còn tham ăn thế này, suy cho cùng cũng chỉ là một cô gái vừa mới lớn mà thôi, vẫn còn ngây ngô đơn thuần lắm!
Trung tâm thương mại không thiếu người đi tới đi lui, chỉ là ai khi đi gần tới cửa hàng kem cũng phải khựng lại mà tò mò nhìn đôi chút. Tất cả mọi người đều nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai phúc khí đang ngồi ngắm nhìn một cô gái xinh đẹp ăn kem. Cô gái ăn kem trông rất ngon miệng, thi thoảng còn gật gù tỏ vẻ rất hài lòng. Có điều trông cô gái rất đỗi xa cách, mặt mày như hoa như ngọc nhưng lại không tạo ra được cảm giác hoa nhường nguyệt thẹn, cứ như là hoa nở dưới băng vậy. Hai con người tạo ra hai loại cảm giác đối lập nhau, quả thật là làm cho người khác phải nhìn tới hoa mắt.
– Anh Thiên Phàm… sao anh lại ở đây?
Một giọng nói ngọt ngào vang lên, từ xa một thân người mảnh mai yêu kiều đang cười tươi rạng rỡ đi tới. Nhã Kỳ xách một chiếc túi hàng hiệu đắc tiền, trên người mặc bộ váy ôm sát cơ thể, vòng một vòng ba đầy đặn, đẹp đẽ hoàn hảo không tì vết. Cô đi thật nhanh tới chỗ của Thiên Phàm, ánh mắt cô long lanh như sao sáng, giọng nói lại dịu dàng như nước chảy mùa thu. Cô nhìn anh, vừa vui mừng, vừa hiếu kỳ, cô khẽ hỏi.
– Anh ăn kem sao? Kem ngon không ạ?
Thiên Phàm không quá bất ngờ khi nhìn thấy Nhã Kỳ, anh không vội trả lời câu hỏi của cô, lúc này lại nhàn nhã quay người lại để nhìn xem Tiểu Âm. Có điều, không biết Tiểu Âm đã “tốc biến” từ lúc nào, trên bàn chỉ còn lại một cốc kem còn đọng một ít dưới đáy, còn người thì lại không thấy đâu. Nhanh nhẹn thật, anh mới xoay đi xoay lại thì cô đã chạy mất, thật là giống một con mèo hoang nhỏ bỏ của chạy lấy người!
Nhã Kỳ không nghe Thiên Phàm trả lời, sự tò mò trong cô dần tăng lên. Lại thấy hành động khác lạ của Thiên Phàm, cô bắt đầu có chút nghi ngờ, cô vội hỏi.
– Anh… hẹn với ai ạ?
Lúc này Thiên Phàm mới chịu để ý tới Nhã Kỳ, thái độ bình thản, anh nhàn nhạt đáp.
– Không. Anh có chuyện đi tới đây, sẵn tiện ngồi xuống một chút. Em có muốn ăn kem không? Kem ở đây rất ngon đấy?
Nhã Kỳ không tin tưởng lắm vào lời giải thích này của Thiên Phàm, có điều cô lại không bắt bẻ được, vậy nên cũng chỉ có thể xem như không có gì. Hình như là vừa nãy ở đây còn có thêm một người nữa thì phải, không biết là cô nhìn nhầm hay là do cô suy nghĩ nhiều quá đây nữa!
Đi tới bàn ngồi xuống, Nhã Kỳ nói muốn ăn kem, Thiên Phàm liền đi gọi cho cô một cốc, cũng gọi cho người đi theo Nhã Kỳ một cốc. Chuyện Nhã Kỳ tới đây vào bữa nay cũng không phải là trùng hợp, hay nói đúng hơn là do Thiên Phàm cố ý…
Tiểu Âm vừa nhìn thấy Nhã Kỳ từ xa, cô đã vội vàng ôm cốc kem bỏ chạy. Một phần là vì cô muốn tránh mặt Nhã Kỳ, một phần nữa là muốn bắt quỷ nhi sau lưng Nhã Kỳ để hỏi chuyện. Cũng may, lúc cô phát hiện ra Nhã Kỳ thì quỷ nhi kia vẫn chưa nhìn thấy cô, cô liền nhanh trí vòng ra phía sau Nhã Kỳ, thần tốc quăng linh phù ra để trói quỷ nhi lại.
Quỷ nhi này chỉ là quỷ cấp thấp, tu vi của nó không cao, cũng không có sức chống lại linh phù của Lão tử. Vậy nên rất nhanh, Tiểu Âm đã bắt được quỷ nhi, còn thuận lợi nhét quỷ hồn của nó vào miếng ngọc trấn hồn. Động tác của cô khá là thuần phục, tốc độ hành động cũng nhanh, mặc dù quá trình cũng có hơi gượng gạo một chút. Nhưng nói chung thì như thế này đã là rất tốt rồi, không uổng phí công sức ông ngoại thường hay đưa cô đi theo để xem ông bắt quỷ. Phải mà trước kia cô chịu tu luyện theo ông ngoại thì có lẽ bây giờ cô cũng đã là một huyền sư bắt quỷ rồi, nghĩ cũng có hơi tiếc một chút!
Trong lối thoát hiểm của trung tâm thương mại, Tiểu Âm ngó trước ngó sau, quan sát cẩn thận, thấy không có người qua lại, cô mới kéo quỷ hồn của quỷ nhi ra ngoài. Quỷ nhi bị linh phù trói thân, nó vùng vẫy muốn chạy trốn, bộ dạng đã xấu giờ còn xấu hơn. Hai con mắt lồi ra, đỏ lè màu máu tươi, đã vậy miệng còn đầy răng nanh, thi thoảng máu nhỏ xuống tí tách, trông gớm ghiếc vô cùng.
Nhịn không được cảm giác buồn nôn, Tiểu Âm nhăn mặt, ghét bỏ mà cảm thán.
– Xấu thật sự! Mày có tin tao nhai đầu mày không hả?
Quỷ nhi bị trói, thế nhưng nó vẫn còn ngoan cường lắm, nghe Tiểu Âm hù dọa, nó liền giở giọng thách thức.
– Tao không sợ! Mày chỉ là một người thường, mày không ăn được tao!
Nhìn thấy thái độ ngông cuồng này của quỷ nhi, Tiểu Âm thật sự muốn đánh cho nó một trận. Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, mới tí tuổi đã muốn trèo lên đầu cô ngồi, nhóc con xấu tính!
Tiểu Âm cũng không định sẽ dọa quỷ nhi, có điều tính khí của nó khó ưa quá, cô phải ra uy cho nó sợ mới được. Xoay nhẹ chiếc nhẫn trên ngón tay, một luồng khí đen cực mạnh từ người cô tản ra, dọa cho quỷ nhi run rẩy tới biến dạng hình thù.
Đừng đùa, âm khí trên người Tiểu Âm là âm khí cực đại, là loại âm khí thuần khiết nhất của tạo hóa, bọn quỷ cấp thấp nhìn thấy đều rất sợ. Nếu âm khí từ người Tiểu Âm tỏa ra quá mạnh, có khi còn hút quỷ hồn của bọn quỷ yếu ớt hòa lẫn vào chung, khiến quỷ hồn của bọn chúng bị nghiền nát, vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này. Có điều, Tiểu Âm không phải là người tu đạo, vậy nên âm khí cường đại trong cơ thể cô mặc dù rất đặc biệt, thế nhưng đối với cô, âm khí này lại là thứ vô bổ. Chưa kể tới việc, cô còn phải tìm cách áp chế âm khí này, nếu không, tính mạng của cô sẽ bị nguy hiểm.
Chiếc nhẫn trên tay cô chỉ là biện pháp áp chế âm khí tạm thời, cô không thể dựa mãi vào nó, vậy nên bắt buộc cô phải tới Lâm gia mạo hiểm một phen. Lâm gia có thứ có thể áp chế toàn bộ âm khí trên người cô, mà thứ đó, chỉ chủ mẫu của Lâm gia mới có được.
Quỷ nhi nhìn thấy âm khí cường đại từ người Tiểu Âm tỏa ra, nó vô thức sợ hãi, quỷ hồn co rúm lại, cuộn tròn như một cục máu, run rẩy không cách nào thống chế được. Hai mắt nó rút lại còn như hạt nhãn, thái độ hống hách biến mất, thay vào đó là run rẩy kêu cứu van xin.
– Chị… chị tha cho em… chị đừng ăn em… em xin chị!
Tiểu Âm vẫn chưa thu âm khí lại, cô đặt cốc kem xuống đất, sau đó nghiêm giọng hỏi.
– Biết sợ chưa? Còn dám thách thức tao nữa không?
Quỷ nhi sợ tới run cầm cập, giọng nó run rẩy, vừa nói vừa mếu.
– Em biết sợ rồi, em không dám nữa… chị tha cho em… chị xinh đẹp rộng lượng tha cho em…
Hai chữ “xinh đẹp” làm cơn giận của Tiểu Âm dịu xuống một chút, cô cũng không muốn làm mất thời gian, vậy nên sau khi ra uy dọa cho quỷ nhi sợ, cô liền thu lại âm khí, cũng đồng thời xoay nhẫn cho chật vào ngón tay.
Làm xong, cô lúc này mới nhìn tới quỷ nhi đang co rúm run rẩy, cô khoanh tay trước ngực, chất vấn hỏi tội.
– Nói! Mày ám theo cô gái kia để làm gì? Mày có ý đồ gì?
Quỷ nhi vẫn còn run rẩy, có điều nó đã bớt sợ hơn vừa rồi, lúc này cũng đã quay lại bộ dạng ban đầu. Hai mắt trố ra nhìn Tiểu Âm, nó nói trong biểu cảm hoảng loạn, kèm theo sự đề phòng.
– Chị nói… bà ta đúng không? Chị hỏi tại sao em lại theo bà ta?
Tiểu Âm nhíu mày, cô tò mò, liền hỏi.
– Bà ta? Mày nói Nhã Kỳ là bà ta? Người ta vẫn còn trẻ, đã già đâu mà gọi là bà ta?
Quỷ nhi khi nghe nhắc tới Nhã Kỳ, thần sắc của nó đột nhiên liền trở nên căm hận, nó tức giận nói lớn.
– Nhưng bà ta là mẹ của em… em gọi bà ta là đúng mà!
– Sao chứ? Mày nói… Nhã Kỳ là mẹ của mày?
Cái đầu của quỷ nhi gật thật mạnh, xém chút văng luôn con ngươi ra ngoài, nó nói chắc nịch, nghe qua như rất ai oán.
– Phải! Bà ta là mẹ của em, em đi theo bà ta là đúng mà, em có làm gì sai đâu! Bà ta không thương em, bà ta bỏ em, em phải ám bà ta… phải ám bà ta!
Chuyện này… đúng thật là làm cho Tiểu Âm có hơi ngỡ ngàng, cô cũng không nghĩ tới chuyện, quỷ nhi này lại là con của Nhã Kỳ. Nếu lời của quỷ nhi là đúng thì chuyện quỷ nhi đi theo ám Nhã Kỳ là hoàn toàn không có gì để nghi ngờ. Nhưng mà, một cô gái với dáng vẻ thuần lương kiều diễm như Nhã Kỳ mà lại… lại làm ra chuyện này… thật sự là không thể tin được!
Quỷ nhi như sợ Tiểu Âm sẽ không tin, nó liền gạt qua cơn sợ hãi, nó hết sức cố gắng để giải thích.
– Chị tin em đi, bà ta là mẹ của em, tại vì bà ta bỏ em mà tâm còn trách móc em, vậy nên em mới đi theo ám bà ta. Nếu bà ta có sự hối hận, có sự day dứt giày vò… vậy thì em đã không biến thành quỷ như thế này. Chị… chị tin em đi… em không phải loại quỷ hại người vô cớ đâu!
Thái độ thành thật, lời nói rõ ràng, có chút sợ hãi, cũng có chút hận ý. Quỷ nhi như sợ Tiểu Âm không tin lời nó, nó phải gân cổ lên để giải thích. Mặc dù bộ dạng làm quỷ của nó rất xấu, thế nhưng trông nó lúc này lại khá là đáng thương, cũng trông rất là tội nghiệp. Có thể trước đây nó chỉ là một oan hồn bị bỏ rơi, sau khi chết liền đi theo người thân thiết nhất với nó chính là Nhã Kỳ, là mẹ ruột của nó. Sau đó trải qua quãng thời gian gom góp hận ý, nó liền biến thành quỷ, là một quỷ nhi tu vi thấp tới đáng thương…
Suy cho cùng, quỷ nhi này cũng chỉ là một đứa nhỏ sơ sinh, nó đáng thương hơn đáng trách!
Lòng thương xót cùng đồng cảm dâng lên, Tiểu Âm nhìn quỷ nhi bằng ánh mắt dịu dàng hơn rất nhiều. Cô nhíu nhíu mày, không biết cách an ủi lắm nên chỉ có thể động viên, kèm theo là giải thích một chút cho quỷ nhi có thể hiểu quy luật của nhân quả luân thường.
– Được rồi, chị tin em, tin em không phải là quỷ thích hại người vô cớ. Nếu đúng thật như những gì em vừa nói thì Nhã Kỳ, mẹ của em, cô ấy thật là đáng trách. Đã bỏ rơi em còn mắng em, như thế là đang tích nghiệp báo vào người rồi. Nhưng mà, dù cho có như vậy thì em cũng không nên biến thành quỷ rồi ám theo mẹ em như thế, đây không phải là hành động đúng đắn đâu bé con à. Ông ngoại chị từng nói, trên thế gian này vẫn luôn tồn tại luật nhân quả, em không phải lo là mẹ em sẽ không phải nhận lại quả báo của mình. Có thể là em không biết, nhưng mối quan hệ giữa con người với nhau, lúc nào cũng tuân theo một quy luật nhất định, đó được gọi là luật nhân quả, kể cả là giữa người với quỷ hay là giữa quỷ với quỷ. Nhân quả luân hồi, nhân sinh chỉ là một phần của nhân quả mà thôi. Hơn nữa, nếu em cứ mãi biến thành quỷ rồi ám mẹ em như thế, vậy thì em sẽ bỏ qua cơ hội duy nhất là được đầu thai chuyển kiếp. Bé con à, kiếp này đã chịu nhiều tổn thương như thế, nếu em ám mẹ em tới chết, vậy thì em sẽ mãi mãi không thể đầu thai được đâu. Quỷ dính tới mạng người, chắc chắn sẽ bị trừng phạt, chắc chắn sẽ bị đánh tan hồn phách đó em…
Dừng chút, Tiểu Âm lại tiếp tục khuyên, cô còn mở ra cho quỷ nhi một con đường thật tươi sáng.
– Em nghe lời chị, nên đi đầu thai… chị sẽ nhờ người có năng lực giúp em… kiếp sau em chắc chắn sẽ được đầu thai vào nhà tốt. Em là đứa bé ngoan, em sẽ nghe lời chị, có đúng vậy không?
Quỷ nhi hai mắt đỏ rực, nó nhìn Tiểu Âm, vừa do dự, vừa đắn đo, nó run run ngập ngừng hỏi.
– Nếu em đi đầu thai… vậy thì kiếp sau… mẹ em sẽ không bỏ rơi em giống như bà ta… có phải vậy không chị?
Tiểu Âm có chút đau lòng, cô dịu giọng, thương xót mà trả lời.
– Sẽ không đâu. Em rất ngoan, mẹ em sẽ không bỏ rơi em, chị hứa!
Quỷ nhi im lặng một lát lâu, khoảng chừng một hai phút sau, nó mới xúc động mà cất tiếng.
– Em… tại vì bà ta ghét em… còn mắng em vì làm bà ta đau… vậy nên em… em mới ám theo bà ta. Em chỉ ám bà ta thôi, em cũng không hại bà ta… em cũng chưa hại ai… em chỉ hơi hung dữ một chút thôi. Kiếp sau, kiếp sau nữa, em cũng không muốn gặp lại bà ta… em thật sự hận bà ta!
Tiểu Âm không nói gì, bởi cô không có quyền gì chen vào cảm xúc của quỷ nhi, cô không đủ tư cách đó. Thế giới này, sao lại kỳ cục như vậy, sao con người có thể nhẫn tâm như vậy? Có thể nhẫn tâm làm hại nhau một cách vô cớ như thế?
Quỷ nhi thật sự rất đáng thương, còn Nhã Kỳ, cô ta thật đáng trách! Cũng thật đáng để giận mà!
Trong khi Tiểu Âm còn đang ra sức dỗ dành quỷ nhi thì ở phía sau cánh cửa, một bóng người đàn ông đang lẳng lặng rời đi không để lại giấu vết. Những gì Tiểu Âm đã nói, người nọ cũng đã nghe, mặc dù không biết cô đang nói chuyện với ai, thế nhưng trong lòng người nọ cũng đã ngấm ngầm hiểu được toàn bộ câu chuyện…
Xem ra, mối hôn sự này không thể thành rồi, bởi anh không thể dung được loại phụ nữ như vậy, thật là đáng xấu hổ!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!