Hào Môn Tranh Sủng
Phần 2
Sau ngày nghe lén hôm đó, tôi vẫn tỏ ra bình thường, cũng không cho ai biết về việc tôi đã nghe lén được người thân bàn chuyện. Ngược lại, tôi còn cố tình báo tin là bản thân bị bệnh, cố ý không muốn gặp ai, càng ít xuất hiện bên ngoài càng tốt.
Ngọc Ngọc là con bé người làm thân cận nhất với tôi ở Lê gia, con bé cực kỳ nghe lời tôi, cũng tin tưởng tôi nhất nhà. Tôi đã dặn con bé thông báo với bên ngoài là tôi bị bệnh, nếu ai có hỏi tới thì con bé cứ nói với họ sức khoẻ tôi không tốt là được.
Ngọc Ngọc lúc này bưng một mâm đựng cơm và thức ăn đem tới phòng riêng cho tôi, xới cho tôi một chén cơm, con bé vui vẻ nói.
– Vừa này ông Hai có hỏi em về cô, em nói cô hơi mệt nên không xuống nhà ăn cơm được.
Tôi gật gù, vừa gắp thức ăn vừa nói.
– Em nói như vậy rồi cậu ấy nói sao?
Ngọc Ngọc ngồi xuống bên cạnh tôi, con bé nhanh nhẹn trả lời.
– Ông Hai cũng không có nói gì, có bà Hai với cô My thì kêu em chăm sóc cô cho cẩn thận, có gì phải báo với bọn họ ngay. À quên, còn có chuyện này nữa, ngày mai nhà mình có khách, bà Hai kêu em báo với cô một tiếng, ngày mai cô phải ra đón khách cùng mọi người.
Tôi nhướng mày, cũng không quá quan tâm, tôi lại hỏi.
– Bà Hai có nói là khách nào không? Là ai tới nhà mình?
– Cái này thì em không biết, bà Hai cũng không có nói, chắc là khách của ông Hai.
Biết Ngọc Ngọc chắc là không biết quá nhiều, vậy nên tôi cũng không hỏi nữa, chỉ nhàn nhã ăn cơm. Nếu tôi đoán không nhầm thì ngày mai bà ngoại sẽ kêu người đi tới gọi tôi hoặc đích thân bà ngoại sẽ tới gọi tôi xuống nhà đón khách cũng không chừng.
Nghĩ tới bà ngoại, tôi có chút đau đầu. Tôi biết bà thật lòng quan tâm chăm sóc cho tôi, nhưng bà cũng dễ bị người khác thao túng tâm lý quá, tuổi tác bà đã cao, cũng không còn mạnh mẽ như trước đây khi còn trẻ nữa. Bà ngoại đã già, tuổi cũng lớn, tới tầm này bà sống thiên về tình cảm nhiều hơn lý trí, tôi cũng không bao giờ trách bà. Chỉ mong là sau chuyện lần này của cậu lớn nhà họ Phan, bà sẽ nhận ra là tôi đã lớn, cũng đã trưởng thành, bà không cần phải chăm lo cho tôi từng chút một nữa, tôi cũng chỉ mong có như vậy mà thôi!
*
Đúng như tôi dự đoán, trưa của ngày hôm sau, bà ngoại đích thân tới gặp tôi, còn dặn dò tôi tối nay phải xuống nhà dùng cơm với khách, là khách quan trọng của gia đình, đừng nên vắng mặt.
Tôi nhận lời bà, cũng không có ý kiến gì, vẫn ngoan ngoãn nghe lời như trước kia. Đợi tới lúc bà ngoại đi, tôi mới cởi bỏ áo khoác mỏng bên ngoài, sau đó hợp lực với Ngọc Ngọc, dùng màu mực giống như màu thuốc xanh bôi trị bệnh đậu mùa bôi lên tay chân, bôi lên cả trên mặt, trên cổ, cả bụng cũng bôi, không chừa chỗ nào.
Vừa giúp tôi chấm màu mực lên da, Ngọc Ngọc vừa tò mò, hỏi liên tục.
– Cô, cô làm như vầy có ổn không? Lỡ chọc giận lão phu nhân thì sao ạ?
Tôi nhún vai, vẫn tích cực bôi màu mực lên da thịt, không chút chùn bước.
– Bà ngoại giận thì cô chịu, cô cũng không còn cách khác. Nếu cô không làm như thế này thì bọn họ sẽ nghĩ là cô dễ bị bắt nạt, bắt buộc cô phải mạnh tay thôi.
Ngọc Ngọc theo tôi từ nhỏ, tình cảm của tôi và con bé cực kỳ thân thiết, gắn bó như tay với chân vậy. Trong thời gian tôi bệnh nằm liệt giường, ngoài người thân có quan hệ máu mủ với tôi ra thì con bé là một trong hai người không chung huyết thống thật lòng lo lắng và quan tâm tới tôi nhất. Con bé tin tưởng tôi, nghe lời tôi, cũng luôn bênh vực tôi chằm chằm, dù cho tôi có sai hay đúng. Vậy nên, tôi rất hiếm khi giấu giếm con bé chuyện gì, thông thường đều là hai cô cháu tâm sự và giải quyết vấn đề cùng nhau.
Nghe tôi nói như vậy, Ngọc Ngọc cũng liền gật gù, con bé cũng bức xúc không kém.
– Mặc dù em hơi lo cho lão phu nhân, nhưng em thấy cô làm như thế này rất đúng. Bà dì Hân và bà Hai cùng một phe, bọn họ cứ nhắm tới cô hoài, tới em còn thấy bất bình thay cô. Bọn họ đã biết cậu họ Phan kia là người không tử tế vậy mà còn mai mối cho cô, lòng dạ xấu xa thật sự. Bà dì Hân cũng có con gái, bà Hai thì có cô My, nếu cậu họ Phan kia tốt như lời bọn họ nói, vậy thì đợi được đến lượt cô chắc.
– Em nói đúng, đồ thật sự ngon thì sẽ không đến tay cô, bọn họ làm như thế này là cố tình muốn gả cô cho người xấu, muốn hủy hoại tương lai của cô. Đã có sức chơi có sức chịu, bọn họ cũng không thể trách cô được.
Ngọc Ngọc cẩn thận chấm một dấu xanh lên trên mặt tôi, con bé đồng tình, nói tiếp.
– Ai dám trách cô, cô có chú Duệ, bọn họ có giận cũng không dám làm gì quá đáng đâu. Em thấy bọn họ là đang sợ cô sẽ gả cho Dương gia nên mới tìm cách gả cô đi càng sớm càng tốt, bọn họ sợ lão phu nhân sẽ giao nhà họ Lê lại cho cô.
Tôi chỉ gật đầu chứ không trả lời, về vấn đề này, vẫn còn rất nhiều khúc mắc khó mà nói hết ra được. Mà như lời Ngọc Ngọc nói cũng đúng, mợ Hai sợ tôi gả cho nhà tốt thì sẽ như hổ mọc thêm cánh, mợ ấy lo lắng cũng phải thôi. Cũng không tự nhiên mà tôi lại mang họ Lê của mẹ, chuyện này chắc là mợ Hai tôi đã biết được gì đó rồi cũng nên…
Dòng suy nghĩ tới đây thì đứt quãng bởi vì tôi có điện thoại, vì không tiện tay nên tôi bảo Ngọc Ngọc lấy điện thoại dùm tôi. Vừa nhìn thấy tên của người gọi, Ngọc Ngọc đã phấn khích kêu lên.
– Cô, là chú Duệ gọi!
Nghe Ngọc Ngọc báo tên người gọi, tôi cũng không thấy gì kinh ngạc cho lắm, chỉ tò mò không biết chú ấy gọi cho tôi để làm gì. Vội bảo Ngọc Ngọc áp điện thoại vào tôi tai, tôi nhanh chóng bắt máy.
“Chú Duệ, con nghe ạ!”
Đầu dây bên kia từ tốn vang lên giọng nam từ tính cực kỳ đàn ông, âm giọng rất nhàn nhã, chậm rãi mà điềm nhiên.
“Ừ, có thời gian rảnh, ngày mai gặp tôi một chút.”
Tôi tất nhiên là đồng ý, dù không rảnh cũng sẽ cố gắng mà rảnh để gặp chú Duệ, bởi tôi còn có chuyện cần nhờ chú ấy.
“Vâng ạ. Ngày mai mấy giờ ở đâu ạ? Con sẽ tới sớm!”
“Không cần tới sớm, chỉ cần tới đúng giờ. Lát nữa tôi sẽ gửi địa điểm và thời gian cho cô sau.”
“Vâng ạ. Con hiểu rồi ạ.”
Dừng chút, đầu dây bên kia vẫn chưa tắt máy, khoảng chừng vài giây sau, giọng nói trầm ấm của chú Duệ lại tiếp tục vang lên.
“Tôi không thích cô gọi tôi là chú rồi xưng em, tôi không phải chú của cô, tôi chưa già tới mức đó.”
Tôi hơi ngẩn ra một chút, đột nhiên nghe chú Duệ nói như vậy, tôi không biết phải phản ứng ra sao. Trước giờ cứ quen miệng gọi là chú Duệ, bây giờ bảo tôi đổi cách xưng hô, đúng thiệt là có hơi gấp gáp. Nhưng mà không sao, lời của chú Duệ… à không… lời của anh Duệ là chân lý… tôi chắc chắn sẽ sửa cách xưng hô.
Nghĩ nghĩ, tôi im lặng khoảng vài giây, sau đó mới lên tiếng.
“Dạ… vậy tôi gọi chú là anh được không? Gọi là anh Duệ… được không ạ?”
Đầu dây bên kia có vẻ hài lòng, anh ta trả lời ngay.
“Sau này cứ gọi như vậy, cô nhớ đừng quên. Ngày mai tới đúng giờ, tôi còn có việc bận, không thấy cô tôi sẽ không chờ, đừng đến muộn.”
“Dạ vâng ạ, tôi biết rồi, anh Duệ yên tâm.”
“Ừ. Chào cô.”
Tắt diễn thoại, tôi thở hắt ra một hơi, cũng không còn cảm thấy căng thẳng như vừa rồi nữa. Ngọc Ngọc thấy tôi không còn nghe máy, con bé liền hào hứng tò mò mà hỏi.
– Cô… chú Duệ nói gì với cô vậy? Hẹn gặp cô hả? Khi nào?
Tôi cũng không giấu giếm bé Ngọc, có sao tôi trả lời vậy.
– Anh ta hẹn cô ngày mai, ngày mai em nhớ nhắc cô.
Ngọc Ngọc tròn xoe mắt nhìn tôi, con bé hoài nghi đặt câu hỏi.
– Anh ta?
Tôi gật đầu, thoải mái trả lời.
– Ừ, sau này sẽ gọi chú Duệ là anh Duệ. Anh ta nói là không thích cô gọi anh ta là chú, nghe già.
Ngọc Ngọc hơi ngẩn tò te, có điều là con bé thông suốt cũng nhanh, vừa giây trước ngẩn người, giây sau đã hoạt bát mà reo lên.
– Chú Duệ không cho cô gọi chú ấy là chú là có tiến triển rồi đó cô, chú Duệ chắc là để ý tới cô rồi!
Tôi bĩu môi, cẩn trọng chấm nốt xanh lên da thịt, tôi nhẹ nhàng trả lời.
– Dương Cảnh Duệ là ai hả Ngọc, không có khả năng anh ta thích cô đâu. Anh ta chỉ đơn giản là không thích cô gọi anh ta là chú, vì nghe già thôi chứ không có ý gì. Cô với anh ta là một trời một vực, Dương gia và nhà họ Lê khác nhau như thế nào chắc em cũng biết. Nếu không phải vì lời hứa với cha cô năm đó, anh ta cũng sẽ không để ý tới đứa con gái như cô. Dương Cảnh Duệ là thiếu gia nổi tiếng nhất nhì xứ Trà, nhà hộ Lê mình với không tới.
Ngọc Ngọc nghe tôi nói, con bé có chút thất vọng, âm giọng cũng xìu xuống hẳn.
– Em cứ tưởng chú Duệ đã để ý tới cô, làm em mừng hụt.
Tôi cười cười, nụ cười bàng bạc như có như không.
– Dương Cảnh Duệ quan tâm tới cô là vì lời hứa với cha cô, anh ta là người trọng nghĩa khí, dám hứa dám làm, như vậy với cô là đủ rồi. Sau này cô còn nhờ vào Dương Cảnh Duệ nhiều, không thể để mất lòng anh ta được. Anh ta có bảo cô gọi anh ta là cha thì cô cũng gọi chứ nói gì là một tiếng anh Duệ dễ gọi như vậy. Còn chuyện mong được gả vào Dương gia tộc Trà, cô không có mong ước đó. Hơn nữa cô cũng không thích Dương Cảnh Duệ, là không dám thích.
Tôi nói với bé Ngọc, cũng như là tự nói với chính bản thân tôi. Tôi biết vị trí của tôi ở đâu, vậy nên tôi sẽ không cố làm ra những chuyện không có kết quả. Dương Cảnh Duệ là một trong ba vị thiếu gia của Dương gia, tương lai có thể sẽ trở thành người thừa kế Trà tộc. Còn tôi, tôi chỉ là cháu gái của nhà họ Lê, một tộc bình thường trong giới hào môn, không xứng với đại hào môn Dương gia vang danh một cõi.
Dương Cảnh Duệ là tầng lớp đứng trên đỉnh cao của quyền lực, tính cách anh ta còn khó dò, xung quanh chưa bao giờ thiếu phụ nữ, cũng sẽ không thiếu mẫu phụ nữ như tôi vây quanh. Tuy tôi cũng cảm thấy bản thân tôi rất xinh đẹp, nhưng xinh đẹp thôi chưa đủ, còn cần thêm rất nhiều yếu tố khác mới có thể phù hợp với Dương gia. Nói chung, tôi và Dương Cảnh Duệ là không tương xứng, anh ta sẽ không để ý tới tôi, và tôi cũng sẽ không cho phép bản thân tôi thích anh ta. Làm người nên biết đủ, đừng quá tham lam, cũng đừng quá ham hư vinh, kẻo vạn kiếp bất phục!
*
Lê gia một buổi chiều náo nhiệt.
Lúc tôi xuất hiện ở phòng ăn, người nhà họ Lê và anh em họ Phan đã có mặt đầy đủ từ lúc nào. Cái khoảnh khắc mà bọn họ nhìn thấy tôi toàn thân xanh tím, phải nói là biểu cảm của bọn họ cực kỳ phong phú, có người còn há quác mồm, trông kinh hãi tới nói không nên lời.
Phản ứng nhanh nhất vẫn là Hạ My, chị ấy đứng dậy thật nhanh, đi tới trước mặt tôi mà tròn xoe mắt, kinh ngạc, hỏi.
– Trà… em bị sao vậy? Sao toàn thân lại xanh tím thế này? Mấy ngày trước vẫn còn rất tốt mà, em bị bệnh ở đâu sao?
Tôi nhìn Hạ My, nụ cười có phần yếu ớt, ánh mắt thiếu sự tự tin, tôi dịu giọng, buồn bã đáp lời.
– Em… em bị viêm da gây ngứa… ngứa quá nên em gãi thành ghẻ… giờ phải trị ghẻ trên da.
Hạ My trợn tròn mắt, tay đang đặt trên vai tôi cũng gấp gáp mà thu về, như sợ tôi sẽ lây bệnh ghẻ cho chị ấy vậy.
Chắc cảm thấy bản thân có chút quá đáng, Hạ My lúc này mới lại nói, giọng nói của chị ấy êm dịu cực kỳ dễ nghe.
– Bị ghẻ… sao em không nói với chị? Chị đưa em đi khám. Chị thật sự không biết là em bị căn bệnh như vậy, em có thấy khó chịu ở đâu không?
Tôi lắc lắc đầu, không trả lời, mi mắt rũ xuống, như là đang cảm thấy tủi thân lắm vậy. Bỏ qua Hạ My, tôi lúc này mới đi tới trước bàn ăn, trong rất nhiều những ánh mắt bất ngờ của mọi người, tôi khẽ cúi đầu, chậm rãi lên tiếng.
– Xin lỗi mọi người vì để mọi người thấy bộ dạng không được tốt này của con. Con đáng lý sẽ không ra gặp mọi người, nhưng mợ Hai bảo là nhà có khách, con không ra thì sẽ không được, vậy nên con mới…
Nói tới đây, tôi liền hướng thẳng tới anh em họ Phan mà xin lỗi, ánh mắt cực kỳ khẩn khiết.
– Xin lỗi hai anh vì đã để hai người nhìn thấy bộ dạng không được đẹp đẽ này của em. Nhưng mà hai người yên tâm, bác sĩ nói em chỉ bị ghẻ thôi, không phải bệnh gì nguy hiểm, trị một thời gian có lẽ sẽ hết hẳn. Bệnh ghẻ ngứa này không lây, hai người đừng sợ.
Cậu lớn nhà họ Phan nở nụ cười cứng nhắc mà đáp lại tôi, cậu ta cố gắng tỏ ra bình thường, chỉ là lời nói lại lộ ra sự ngập ngừng, cũng có phần xa cách.
– Không… không sao… em vẫn rất xinh… anh cũng không quan trọng quá vẻ bề ngoài. Cũng thật xin lỗi em vì không biết em bị bệnh, nếu anh biết trước, anh đã không tới làm phiền em vào lúc này.
Tôi chớp chớp mi mắt tỏ ra ủy khuất, tôi tủi thân, nói.
– Cảm ơn anh, làm phiền anh rồi.
Cuộc đối thoại của tôi và cậu lớn nhà họ Phan vô cùng ngắn ngủi, là cậu ta ngại nói chuyện với tôi, chắc sợ tôi lây bệnh ghẻ qua đường nói chuyện…
Thấy tình hình có phần căng thẳng, dì Hân lúc này mới lên tiếng, dì cười, nụ cười cùng lời nói như kéo mọi người lại gần nhau hơn.
– Không sao không sao, hai đứa cũng đừng khách sáo với nhau như vậy. Con bé Thanh Trà chỉ là bệnh ngoài da, trị một thời gian là khỏi hẳn thôi, không quá nghiêm trọng đâu. Nào, ngồi xuống, ngồi xuống dùng bữa. Thanh Trà, Hạ My, hai đứa ngồi xuống đi, đừng đứng đó nữa. Ngồi xuống để hai anh cảm thấy thoải mái, đều là người quen cả mà, đừng ngại.
Dì Hân đã nói như vậy, tôi lúc này mới chịu ngồi xuống, ánh mắt chỉ lướt khẽ qua quan sát bà ngoại, thấy bà âm trầm như đá, tôi cũng không dám nhìn tới nữa, ngoan ngoãn im lặng dùng bữa cơm với anh em họ Phan. Tôi biết thừa bà ngoại đã nhìn ra được thủ đoạn của tôi, nhưng mà bà đã im lặng như vậy, không mắng cũng không vạch trần tôi, như thế đã là thương tôi lắm rồi, tôi cũng không nên quá đáng quá mức.
Không khí trên bàn ăn thật sự rất kỳ quặc, anh em họ Phan thi thoảng sẽ nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đánh giá phán xét, có xem thường, có thương hại, cũng có xa cách lo lắng. Bọn họ còn không dám nói chuyện với tôi nhiều, nói gì là tới vui vẻ hưng phấn khi đang đi xem mắt. Mà ngược lại với tôi, anh em họ Phan lại cực kỳ thích trò chuyện với Hạ My. Bọn họ rất quan tâm tới Hạ My, cử chỉ và ánh mắt đều thể hiện rõ sự yêu thích, như là đã chấm vào mắt vậy.
Mợ Hai đối với thái độ này của anh em họ Phan, tâm tình mợ ấy có phần hơi phức tạp. Có vẻ như mợ ấy rất tức giận khi nhìn thấy bộ dạng xấu xí của tôi hiện tại, cũng có vẻ như mợ ấy rất quan tâm lo lắng cho Hạ My, như sợ anh em họ Phan sẽ để ý tới Hạ My vậy. Tôi đã xấu xí ra cái bộ dạng như thế này, Hạ My bắt buộc phải nổi bật hơn tôi. Nhan sắc, thần thái, khí chất, cái gì Hạ My cũng hơn tôi trong lúc này, chị ấy xứng đáng được anh em họ Phan yêu thích, tôi hoàn toàn ủng hộ và công nhận.
Mặc dù trong suốt bữa cơm, dì Hân và mợ Hai liên tục kéo tôi tới gần anh em họ Phan, cũng kể ra vô số điểm tốt của tôi, còn bảo bệnh của tôi chỉ là bệnh ngoài da… thế nhưng anh em họ Phan lại không mấy để tâm tới tôi, bọn họ trông còn xa lánh tôi, như sợ tôi sẽ lây bệnh cho bọn họ. Vậy nên sau khi kết thúc bữa cơm, anh em họ Phan chỉ hẹn gặp lại mỗi Hạ My. Riêng tôi, bọn họ không thèm để ý tới, cứ xem tôi như là một khúc cây khúc gỗ, dữ lắm thì mới chào hỏi tôi một tiếng. Tôi cảm thấy đau lòng lắm đó nha, đã mang tiếng đi xem mắt tôi mà chỉ quan tâm tới chị tôi, đúng thật là tủi thân cho tôi quá mà… ha ha!
Bữa cơm kết thúc, mọi người tiễn anh em họ Phan ra về, đợi anh em bọn họ thật sự rời đi, dì Hân lúc này mới vội vàng quay vào trong, dì nhìn tôi, khó chịu ra mặt mà trách.
– Con làm thế này là sao hả Thanh Trà? Có bệnh thì phải nói, sao lại để khách thấy bộ dạng này của con? Bộ con hết muốn lấy chồng rồi hay sao?
Tôi ngồi trên ghế, vừa nãy vì giả vờ xấu hổ nên tôi ăn rất ít, lúc này khách cũng đã về, tôi mới thoải mái mà ăn cơm. Vừa gắp thức ăn, tôi vừa nhướng mày mà trả lời dì Hân.
– Dì Hân nói vậy là sao ạ? Con nghe không hiểu? Bà ngoại với mợ Hai nói là con xuống đón khách, sao lại liên quan tới chuyện lấy chồng ạ?
Nghe tôi hỏi như vậy, dì Hân có vẻ cứng họng. Tôi biết dì ấy tức lắm, nhưng mắng tôi thì không dám, vậy nên dì ấy liền quay sang nhìn mợ Hai rồi nháy mắt ra hiệu.
Mà mợ Hai sau khi nghe tôi trả lời như vậy, mợ có vẻ vô cùng bất mãn, khác xa với dì Hân, mợ chất vấn tôi thoải mái.
– Con đừng đánh trống lảng nữa Trà, mợ không tin là con không biết ý của mọi người. Con cố tình xuất hiện trong bộ dạng này là muốn làm xấu mặt mọi người, xấu mặt bà ngoại con có đúng không? Nếu con đã biết mọi người mời anh em họ Phan tới đây là để xem mặt con, con không thích thì con phải nói với mọi người, ở đâu mà có cái thái độ lừa dối mọi người, làm bẽ mặt nhà họ Lê như vậy?
Tôi nghe mợ Hai trách móc mà tôi cảm thấy buồn cười hết sức. Mợ ấy ăn nói thay trắng đổi đen như vậy mà cũng có thể nói được, tính ra trước kia là tôi quá hiền lành rồi, bởi rất ít khi nào tôi cãi lại lời mợ, mặc dù có đôi khi mợ ấy rất vô lý. Có điều bây giờ đã khác, tôi không để bản thân dễ dàng bị bắt nạt nữa, cũng không tiếp tục nhịn mợ ấy nữa.
Đối diện với thái độ tức giận của mợ Hai, tôi cũng không hiền lành gì, trực tiếp mà đối chất.
– Mợ Hai nói như vậy là oan cho con rồi, không phải mợ nói anh em họ Phan chỉ là khách tới thăm nhà thôi à, sao giờ lại biến thành tới xem mắt con? Người ta tới xem mắt con mà con không được biết, đây là mợ tính kế con à? Với lại bộ dạng xấu xí này của con thì chỉ làm con bẽ mặt, liên quan gì tới mợ và mọi người mà mợ lại nói là con cố ý làm mọi người bẽ mặt? Con bị bệnh đã không được quan tâm, vậy mà mợ còn trách móc con, con thật sự cảm thấy rất là tủi thân đó. Mợ Hai, bộ mợ không thích con hả?
Mợ Hai không nghĩ là tôi lại miệng lưỡi cứng rắn như vậy, mợ ấy hết hồn, nhất thời không biết nên đối chất với tôi như thế nào. Bởi bình thường tôi rất hiếm khi gây nhau với người nhà, dù có bất mãn chuyện gì thì tôi cũng chỉ giận dỗi nói vài câu, cũng không tới mức nói khó nghe như hiện tại.
Dì Hân nghe tôi nói chuyện sắt bén như vậy, dì ấy bênh vực mợ Hai, liền tìm cách đổ lỗi, bắt bẻ tôi.
– Con bé này, con bữa nay bị cái gì vậy, sao con lại nói với mợ con như vậy, còn gì là phép tắt, còn gì là trên dưới tôn ti trật tự nữa? Cái gì mà tính kế? Ai tính kế con? Mọi người chỉ là muốn tốt cho con, muốn tìm cho con một người chồng cho con nương nhờ sau này, không nghĩ là con lại nghĩ mọi người xấu xa như vậy? Con xem, con có xứng đáng với sự yêu thương của mọi người, có xứng đáng làm con cháu nhà họ Lê không? Hay là con bị Dương Cảnh Duệ tẩy não nên bây giờ con quay ra cay độc khắc nghiệt với người nhà? Mợ con thương con không cha không mẹ, dì cũng thương con, vậy mà con nhẫn tâm làm xấu mặt mọi người… con quá đáng lắm rồi đó Thanh Trà!
Dì Hân mắng người đúng thật là rất trôi chảy, ở nhà chắc hay mắng người nhà lắm, mắng bài bản tới thế này cơ mà. Có điều dì ấy càng mắng, càng phân trần thì tôi càng thích. Bởi chỉ có như vậy thì bà ngoại tôi mới thấy rõ được ý đồ của hai người bọn họ. Bà ngoại tôi sống tới từng tuổi này rồi, tôi không tin là bà không nhìn ra được bản chất của sự việc.
Để giúp cho bà ngoại có thể dễ dàng nhận ra được ý đồ của dì Hân và mợ Hai, tôi lúc này liền nói tiếp, cũng không kiêng dè bất cứ một chút gì.
– Dì nói như vậy con thấy mới quá đáng đó ạ, con đã làm gì tới nỗi mà dì nói con thành xấu xa như vậy? Con cho là dì thương con đi, nhưng nếu chuyện của con và anh em họ Phan không thành thì chị My và anh em họ Phan cũng có thể qua lại với nhau, như vậy cũng tốt chứ có gì mà dì và mợ lại kích động như vậy? Bộ ngoài con ra thì cậu lớn nhà họ Phan không hợp với ai khác nữa à? Rõ ràng cậu ấy thích chị My như vậy, đây là chuyện tốt kia mà? Hay là dì và mợ có ý khác? Hoặc là cậu lớn nhà họ Phan không thực sự tốt như lời hai người nói?
– Làm… làm gì có chuyện như vậy? Con đừng ăn nói linh tinh!
Thấy phản ứng của dì Hân, kèm theo ánh nhìn đanh thép của bà ngoại, tôi tung chiêu cuối cùng, kết thúc luôn cuộc tranh cãi. Tôi đặt đũa xuống bàn, thái độ cứng rắn, tôi dứt khoát lên tiếng.
– Dì và mọi người sau này đừng nhắc Dương Cảnh Duệ với con, con không thích để người ta hiểu lầm con và anh ta có mối quan hệ yêu đương, như vậy sẽ ảnh hưởng tới bạn gái của Dương Cảnh Duệ. Ở đây mọi người đều biết cha con và nhà họ Dương có quan hệ khá tốt, trước khi cha con mất, cha có nhờ Dương Cảnh Duệ để mắt tới cuộc sống của con, sự thật đơn giản cũng chỉ có như vậy, hy vọng mọi người đừng làm phiền tới Dương Cảnh Duệ, sẽ không hay đâu. Con cũng nói rõ cho mọi người biết, con rất không thích việc mọi người cố tình mai mối người này người kia cho con, con chưa muốn lấy chồng, làm ơn đừng làm phiền tới cuộc sống vui vẻ hiện tại của con. Sau này con yêu ai, con muốn cưới ai, con chắc chắn sẽ đưa anh ấy về ra mắt cả nhà, con sẽ không chạy theo trai mà bỏ qua lễ nghĩa, mọi người cứ yên tâm. Còn về hôm nay, con bị bệnh là thật, bệnh ngứa da cũng là thật, không phải giả vờ diễn tuồng. Là do mọi người có tật nên giật mình, là mọi người không đạt được ý muốn nên đổ hết tội lỗi lên đầu con. Anh em họ Phan tốt như vậy, con trai lớn họ Phan để ý tới chị My như vậy, đối với Lê gia mình cũng gọi là phúc đó, mợ Hai nên vui mới phải. Vậy nhé, thời gian này con phải trị bệnh ngứa, nếu không có việc gì quan trọng thì đừng tới tìm con, bệnh này lây đấy, không đùa được đâu.
Nói xong, tôi quay sang bà ngoại, trấn an bà vài câu rồi mới xin phép về phòng, cũng không thèm để đám người còn lại vào trong mắt.
Dám tính kế rồi trách mắng tôi sao, để xem các người ăn nói thế nào với bà ngoại… đáng đời!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!