Hào Môn Tranh Sủng - Phần 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
200


Hào Môn Tranh Sủng


Phần 3


Bà ngoại tôi tuy tuổi tác đã lớn nhưng đầu óc bà vẫn còn minh mẫn lắm, đối với những chuyện tôi đã làm ngày hôm qua, bà không trách móc tôi, nhưng cũng không ủng hộ những việc tôi đã làm. Bà có gọi tôi tới để hỏi chuyện, bà chỉ hỏi tôi vì sao lại không nói trước với bà mà lại cố tình làm hỏng thanh danh của bản thân như vậy. Tôi biết bà ngoại lo lắng cho tôi, nhưng tôi cũng là có sao nói vậy, cũng không giấu giếm gì bà. Tôi nói với bà, tôi muốn để cho mợ Hai và mọi người biết tôi là người không dễ bị bắt nạt, chỉ đơn giản như vậy thôi…

Cũng sau ngày hôm đó, bà ngoại có thử ra lệnh cho Hạ My gặp gỡ qua lại với con trai lớn nhà họ Phan nhưng Hạ My và mợ Hai không đồng ý. Mà nếu bọn họ đã không đồng ý, vậy thì chuyện ép tôi qua lại với con trai lớn nhà họ Phan là không có khả năng. Trận này tôi thắng hoàn toàn, mặc dù thanh danh có hơi xấu một chút nhưng mà không sao, tôi cũng thích như vậy!

*
Hôm nay tôi có hẹn với Dương Cảnh Duệ, địa điểm là nhà hàng món Hoa hôm trước mà tôi đã gặp anh ta hôn nhau với bạn gái. Có điều phòng vip là một căn phòng khách, không phải là căn phòng kia…

Ngồi đối diện với gương mặt đẹp trai thượng thừa của Cảnh Duệ, kèm theo khí chất thanh cao kiêu ngạo băng lãnh của anh ta, tôi phải nói là có chút dao động trong lòng, tim cũng đập nhanh hơn vài nhịp. Bảo sao giới hào môn của xứ Trà luôn tôn sùng nhan sắc của Dương Cảnh Duệ, bởi quả nhan sắc này đi tới đâu là c-h-ế-t người tới đó, thật sự danh bất hư truyền, nhìn tận mắt mới thấy khủng khiếp tới cỡ nào. Là một người đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ không phát sinh tình cảm nam nữ với Dương Cảnh Duệ mà vẫn còn cảm thấy xao xuyến, nói gì là hội chị em phụ nữ yêu bằng tai, cảm nhận bằng mắt. Nam thần với ngũ quan xuất chúng như thế này, còn kèm theo thần khí tao nhã hững hờ với thế gian, ánh mắt có khi sâu hút khó dò, có khi lại đào hoa phong nhã mê hoặc chúng sinh, trông Dương Cảnh Duệ cứ như là vua thời xưa vậy, bảo sao bà ngoại tôi sợ tôi bị anh ta lừa gạt cũng đúng. Dương Cảnh Duệ quá xứng đáng với danh xưng đệ nhất mỹ nam của giới hào môn, khí chất và nhan sắc này thì tuyệt đỉnh rồi, phải gọi là độc nhất vô nhị!

Dương Cảnh Duệ thấy tôi cứ tròn xoe mắt nhìn anh ta, người đàn ông lúc này mới gõ tay nhè nhẹ lên mặt bàn, anh ta cất giọng hỏi tôi, giọng nói cực kỳ có từ tính, nghe rất êm tai.

– Thức ăn đã dọn lên hết rồi, cô thích món nào thì ăn nhiều một chút, không cần ngại với tôi.

Nghe Cảnh Duệ nhắc tới thức ăn, tôi lúc này mới thôi không bình phẩm về nhan sắc của anh ta nữa. Tay cầm đũa, tôi gật gật đầu, cố gắng điều chỉnh cảm xúc về mức bình thường nhất có thể. Gắp một con tôm cho vào chén, tôi nhìn Cảnh Duệ, khẽ hỏi.

– Anh Duệ… tôi gắp tôm cho anh nhé?

Cảnh Duệ nhàn nhã lắc đầu, anh ta chỉ uống trà, không có ý định động đũa.

– Tôi vừa tiếp khách hàng ở phòng bên cạnh, cơm cũng đã ăn rồi, không muốn ăn nữa. Cô cứ ăn đi, thoải mái tự nhiên một chút, không cần để ý tới tôi.

Cảnh Duệ đã nói như vậy, tôi chỉ có thể gật đầu nghe theo. Một mình một bàn thức ăn với hơn mười món, tôi quả thật ăn không được bao nhiêu, dạ dày lại có dấu hiệu đình công không chứa thêm thức ăn được nữa. Với lại ăn cơm cùng Dương Cảnh Duệ thật sự rất áp lực, còn không được tự nhiên, ăn uống cũng không thấy ngon.

Như đã nhận ra sự no nê của tôi, Dương Cảnh Duệ mới gọi cho tôi phần kem tráng miệng. Vừa nhìn tôi múc kem cho vào miệng, anh ta vừa hỏi.

– Sức khỏe của cô thế nào rồi? Mọi chuyện ra sao?

Mắt đối mắt nhìn Dương Cảnh Duệ, tôi biết anh ta đang muốn hỏi cái gì, vậy nên tôi cũng không ngần ngại mà trả lời. Có thể nhan sắc của anh ta làm tôi dao động, nhưng việc ôm đùi anh ta tìm chỗ dựa vẫn là việc quan trọng nhất, tôi không dám lơ là.

– Sức khỏe của tôi hiện tại đã ổn, nhưng chắc phải điều trị thêm một thời gian nữa mới tốt lên được. Về chuyện kẻ đã hại tôi, tôi vẫn đang điều tra, hiện tại cũng chưa có manh mối.

Dương Cảnh Duệ không một chút dao động, anh ta nâng ly trà đưa lên miệng, những ngón tay thon dài trắng trẻo cứ như đang múa, trông có hồn vô cùng. Nước trà vào đến miệng anh ta sau đó đi xuống cổ, yết hầu lên xuống cực hoàn hảo, mê hoặc không cách nào chống đỡ được. Phải nói là lần đầu tiên trong đời tôi được nhìn thấy có người uống trà mà đẹp mắt tới như vậy, cứ như là đang xem biểu diễn múa, thật là cuốn hút lay động lòng người.

Quả không hổ danh là hậu duệ của tộc Trà, chỉ là uống trà thôi mà lại có thể xuất sắc mãn nhãn người nhìn tới như thế này, đúng là huyết thống của danh môn trâm anh thế phiệt, không lẫn vào đâu được!

Uống hết ly trà, Dương Cảnh Duệ lúc này mới hướng mắt nhìn thẳng về tôi, giọng nói vẫn mang từ tính dễ nghe như vậy, anh ta hỏi.

– Có cần tôi cho người tới nhà họ Lê giúp đỡ cô?

Tôi lắc lắc đầu, từ chối ý tốt này của Dương Cảnh Duệ.

– Cảm ơn ý tốt của anh Duệ, nhưng mà chắc là không cần thiết đâu, tôi nghĩ tôi có thể điều tra được. Tôi chỉ mong anh Duệ có thể cho tôi mượn danh của anh để sống, ý là để mọi người nhìn thấy tôi có chỗ dựa vững chắc là Dương Cảnh Duệ anh, như vậy đối với tôi là đủ lắm rồi, thật sự không dám làm phiền anh thêm đâu.

Dương Cảnh Duệ trước sau vẫn như một, một chút thần sắc khác thường cũng không có. Anh ta nhìn tôi cứ như nhìn một chiếc lá cây bên đường vậy, không một chút xao động. Lời nói vẫn từ tốn thanh nhã như vậy, nghe cứ như gió thoảng bên tai.

– Cô không cần khách sáo, trước kia tôi cũng đã hứa với cha cô sẽ bảo vệ cô khi cô cần, tôi hứa được sẽ làm được. Cô cũng gọi là có duyên với Dương gia tôi, giúp đỡ cô một chút cũng không phải là không được. Nói rõ hơn một chút, tiếp theo cô định làm gì?

Dương Cảnh Duệ đã vào thẳng vấn đề như vậy, tôi là người muốn ôm đùi người ta, tôi chắc chắn phải nói rõ ý nguyện của mình. Ánh mắt nghiêm túc, lời nói rõ ràng dứt khoát, tôi giải bày ý nguyện.

– Trước tiên, tôi muốn điều tra về kẻ đã hãm hại tôi, tôi biết kẻ đó là người họ Lê, việc này tôi có thể tự điều tra được. Còn về ý định lâu dài, tôi muốn trở thành người thừa kế của họ Lê, muốn tất cả tài sản của họ Lê sẽ thuộc về tôi.

Nghe tôi nói, Dương Cảnh Duệ đúng thật là có chút tò mò, anh ta đối mắt với tôi, nhìn thẳng vào sự việc mà hỏi.

– Thanh Trà… cô có tham vọng là chuyện tốt, tôi không ý kiến. Nhưng cô chẳng lẽ không hiểu được chuyện này… mặc dù cô mang họ Lê, nhưng họ Lê này là họ nhà ngoại, cô muốn tranh tài sản có phải là hơi làm khó bản thân cô rồi hay không? Hay là… cô đang nắm giữ bí mật nào đó mà tôi vẫn chưa biết?

Tôi gật đầu, đối với Dương Cảnh Duệ, tôi sẽ không giấu giếm gì về tham vọng của bản thân tôi. Đã tìm người thì phải tin tưởng người, nếu đã không tin tưởng thì sẽ không tìm tới.

– Anh Duệ nghi ngờ phải, thực ra tôi nắm giữ được một chút bí mật giữa bà ngoại và mẹ của tôi. Theo như lời cha tôi còn sống kể lại, trước kia bà ngoại là muốn giao lại nhà họ Lê cho mẹ tôi, nhưng vì mẹ tôi sinh khó mất sớm, vậy nên chuyện này mới không thể thành. Sau khi tôi được sinh ra đời, bà ngoại ra lệnh cho cha tôi phải đặt họ Lê làm họ cho tôi, thay vì tôi sẽ mang họ Huỳnh của cha. Cha tôi nói, bà ngoại nuôi dưỡng tôi như một truyền nhân đời tiếp theo của họ Lê, rất có thể bà sẽ để lại một nửa sản nghiệp của nhà họ Lê cho tôi. Đối với bí mật này, trước kia tôi mấy không quan tâm tới, nhưng mà bây giờ khác rồi, tôi muốn những thứ là của tôi phải thuộc về tôi.

Dương Cảnh Duệ nhìn tôi, mắt anh ta khẽ híp, ánh nhìn có vẻ sáng lên, như là đang suy xét và đánh giá lời tôi nói vậy. Tôi không nghe thấy anh ta nói gì, cũng không biết anh ta đang suy nghĩ cái gì. Khoảng chừng một vài giây sau, Dương Cảnh Duệ đột nhiên rót cho tôi một tách trà, anh ta để tách trà tới trước mặt tôi, mùi thơm của trà rất thanh ngọt, màu trà rất trong, cơ hồ có thể nhìn thấy được đáy của tách trà.

Dưới sự tò mò không giấu đi đâu được của tôi, khoé môi Dương Cảnh Duệ khẽ nâng lên, anh ta vẫn là một bộ dáng như vậy, điềm đạm cuốn hút tới phi thường.

– Năm đó cha cô mất, cô vẫn còn là một đứa trẻ, không nghĩ qua từng ấy thời gian, cô lại trưởng thành như thế này, cha cô cũng xem như là thành công khi nuôi dưỡng ra một cô con gái có tâm cơ như cô. Chuyện nhà họ Lê cô, tôi sẽ không nhúng tay vào, nhưng nếu cô cần thứ gì, cô có thể gọi cho tôi, tôi luôn sẵn sàng giúp đỡ cô. Như ý cô đã nói, tôi sẽ cho cô một chỗ dựa để người khác không dám xem thường cô, còn về việc cô có tranh được quyền thừa kế nhà họ Lê hay không thì tôi không có ý kiến, phải xem vào năng lực của cô…

Dừng chút, Dương Cảnh Duệ lại tiếp tục lên tiếng, ánh mắt anh ta nhìn tôi vẫn sâu hút như vậy, không thể nhìn ra được một chút cảm xúc gì.

– Còn về chuyện hôn nhân đại sự của cô, cứ đợi cô tranh quyền thừa kế xong lại tính tiếp. Hoặc nếu cô thích ai, cô có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ xem xét qua cho cô. Nhưng tôi khuyên cô vào lúc này đừng nên dính vào tình cảm nam nữ không đáng có, sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến lý trí của cô. Cứ có giang sơn trong tay đi đã, đến lúc đó có được chồng hay không cũng không ảnh hưởng, cô có thể vui vẻ với quyền lực cô đang nắm trong tay mỗi ngày. Tôi nghĩ, vẫn nên chiến thắng trước khi gả cho ai đó, phụ nữ nên tham vọng một chút thì bạn đời của cô mới không xem thường cô. Cô hiểu ý của tôi không Thanh Trà?

– Tôi hiểu, anh Duệ!

Nhận được câu trả lời kiên định và nhanh chóng của tôi, Dương Cảnh Duệ có vẻ rất hài lòng, anh ta không cười nhưng khóe môi hơi nhếch lên, chứng tỏ khá là vừa ý. Mà đối với biểu cảm hài lòng vừa ý này của Dương Cảnh Duệ, người phấn khích nhất vẫn là tôi. Bởi những gì Cảnh Duệ khuyên bảo cũng là những gì mà tôi đang nghĩ ở trong lòng. Trước khi có được thứ tôi muốn, tôi sẽ không dính vào tình cảm nam nữ. Bởi yêu vào thì lý trí sẽ bị phân tâm, tôi sẽ không để cho bản thân mắc sai lầm không đáng có như vậy.

Đợi tôi ăn hết phần tráng miệng, Dương Cảnh Duệ lúc này mới nhàn nhạt cất giọng tiếp tục lên tiếng.

– Khoảng vài ngày trước, nghe nói cô có tới nhà hàng này với một người đàn ông… là cậu Thiên Vĩnh gì đó à?

Tôi có chút ngạc nhiên khi nghe Dương Cảnh Duệ hỏi về chuyện này, nhưng cũng không có gì là không thể trả lời được, tôi rất nhanh đã trả lời.

– Vài ngày trước đúng là tôi có tới nhà hàng này, nhưng tôi không đi cùng Thiên Vĩnh, tôi chỉ vô tình gặp anh ta ở đây.

Dương Cảnh Duệ một thân ưu nhã, anh ta lại nói tiếp.

– Đã nhìn thấy tôi nhưng sao không vào?

Tôi đối với câu hỏi này có chút ngượng ngùng, nhưng cũng không phải là không thể nói được, vậy nên tôi vẫn chọn trả lời thật lòng.

– Hôm đó nhìn thấy anh Duệ và bạn gái… ừm… đang hôn nhân… tôi nghĩ là không tiện chào hỏi cho lắm…

– Vậy sao! Sau này cũng không cần suy nghĩ nhiều như thế, tôi không có bạn gái, cũng không có khái niệm không tiện. Sau này gặp tôi ở đâu thì cứ đến chào hỏi một tiếng, đối với cô sẽ có lợi ích hơn rất nhiều. Những nơi tôi đến đều có đối tác, cô có thể gặp gỡ qua bọn họ, mở rộng giao thiệp cũng là việc nên làm của một người cầm quyền.

– Dạ, cảm ơn anh Duệ, sau này tôi sẽ để ý, cảm ơn anh rất nhiều!

Dừng chút, Dương Cảnh Duệ đột nhiên nhắc tới Thiên Vĩnh, anh ta nhàn nhã lên tiếng nhắc nhở tôi.

– Ngày hôm đó cậu Thiên Vĩnh đến nhà hàng này cùng với một cô gái. Tôi nghe ông chủ ở đây nói, cô gái đi cùng với Thiên Vĩnh vào phòng bao mang họ Lê, người rất xinh đẹp… chắc không phải là cô đúng không?

Ẩn ý này của Dương Cảnh Duệ tôi hiểu. Anh ta là đang cảnh báo tôi về việc Thiên Vĩnh và Hạ My đang âm thầm qua lại với nhau. Bảo sao hôm đó lại không thấy tên Thiên Vĩnh đuổi theo tôi, ra là hẹn chị gái tôi đến nhà hàng này dùng bữa. Hai cái con người này, dối trá tới như vậy là cùng!

Thấy tôi có vẻ trầm ngâm trước thông tin này, Dương Cảnh Duệ cũng không nói gì, anh ta yên lặng thưởng trà, đợi tôi bình tâm lại, sau đó mới nói thêm vài câu với tôi, cuối cùng là cả hai cùng ra về.

Đối với Dương Cảnh Duệ, tôi ngoài tin tưởng còn có sùng bái, những gì anh ta nói đều có lý do, không có lời nói nào là dư thừa cả. Có được người như Dương Cảnh Duệ ở sau chống lưng, tôi cảm thấy thật sự rất may mắn, là vô cùng may mắn!

*
Sau hơn một tuần không tiếp xúc với người nhà, hôm nay là cuối tuần, tôi xem như chọn ngày xuất cung, không tiếp tục ở lỳ trong phòng giả bệnh nữa.

Mợ Ba là người tới phòng ăn đầu tiên, nhìn thấy tôi đã an tọa từ lúc nào, mợ liền cười vui vẻ mà hỏi.

– Thanh Trà đã khỏe hẳn chưa? Mợ thấy da thịt con đã lành lại rồi, hôm nay trông tươi tắn lắm!

Tôi cười đáp lại, đối với người mợ này, giữa tôi và mợ ấy cũng không có quá nhiều mâu thuẫn. Hơn nữa trong chuyện vừa rồi của cậu lớn nhà họ Phan, mợ ấy cũng không có tham gia chủ chốt, vậy nên tôi vẫn luôn niềm nở khi đối mặt với mợ.

– Dạ bữa nay con đã khỏe hẳn rồi mợ Ba, đều nhờ thuốc tốt, uống vài hôm là thấy khỏi dần rồi ạ.

Mợ Ba đi tới ngồi xuống ghế, da mặt mợ phiếm hồng, khi cười lên xuất hiện hai đồng điếu, trông rất duyên. Mợ khẽ gật đầu, lại nói với tôi.

– Ừm, cả nhà ai cũng lo cho con, bà ngoại con còn tính sẽ đưa con đi nước ngoài điều trị nếu uống thuốc không hết. Con cũng biết, con gái quan trọng nhất là làn da, đâu thể để cho con bị bệnh để lại sẹo trên da được.

– Dạ, con cũng lo lắm, nhưng may là không sao, uống vài ngày thuốc là thấy tình hình đỡ hẳn, làm mọi người lo lắng cho con.

Mợ Ba luôn cười hiền hòa như vậy, mợ nhìn tôi, biểu cảm hoà thuận trông thấy.

– Là cha mẹ con ở trên Trời phù hộ cho con, lần bệnh này hay lần bệnh trước đều tai qua nạn khỏi, chuyện dữ hóa lành. Nhớ đến lần trước con bị bệnh nằm suốt ở trên giường, nghĩ tới mà mợ còn thấy sợ hãi, may là con không sao, cũng nhờ phước đức ông bà tổ tiên để lại. Bây giờ khỏe lại thì phải chú ý tới sức khỏe của mình, bà ngoại con và mọi người không chịu đựng thêm nổi đả kích đâu.

– Dạ con biết rồi mợ, con sẽ không làm mọi người lo lắng nữa, mợ yên tâm. À mà khi nào anh Dương sẽ về ạ, lần trước lúc anh ấy về là con đang bệnh nặng phải không mợ?

Mợ Ba gật đầu, nhắc tới con trai Thanh Dương, nụ cười của mợ dịu dàng hơn rất nhiều.

– Tết này Thanh Dương sẽ về. Lần trước anh con về vì sợ sẽ không được nhìn thấy con nữa, Thanh Dương lo cho con lắm. Anh con đi du học xa nhà cứ hỏi thăm con suốt, bảo mợ phải để ý tới con nhiều hơn.

Tôi gật đầu phụ họa thêm với mợ Ba vài câu về anh trai Thanh Dương, cũng không phải là nịnh bợ, chỉ là có sao nói vậy, trò chuyện trong vui vẻ. Mợ Ba đối xử với tôi khá tốt, mà anh Dương cũng quý mến tôi, tôi đối với hai người họ là quý trọng, không có mâu thuẫn gì. Anh Dương đi du học đã được ba năm, sang năm sau sẽ về, có khả năng về nước sẽ đến công ty của nhà họ Lê để làm việc luôn. Nhà họ Lê có hai cháu trai, hai cháu gái, ngoài Thanh Dương thì còn có Hạ Lâm là cháu trai, cũng chính là anh trai của Hạ My. Tôi đối với anh trai Hạ Lâm không mấy thân thiết, nếu có thân, cũng chỉ thân với anh Thanh Dương mà thôi.

Hai mợ cháu trò chuyện được một lát thì mợ Hai và Hạ My đi tới. Nhìn thấy hai người họ xuất hiện, tôi vẫn xem như chưa từng có chuyện gì, vẫn điềm nhiên đợi mọi người tới đông đủ để ăn bữa cơm cuối tuần. Mẹ con hai người họ cũng thế, Hạ My thì cười cười với tôi, chị ấy hỏi han tôi vài câu, cũng không thấy nhắc gì về chuyện của anh em họ Phan.

Thực ra tôi biết, ẩn sau nụ cười hòa nhã này là cơn giận khó lòng nguôi ngoai được. Bởi vì sau chuyện vừa rồi của cậu lớn họ Phan, bà ngoại như hiểu ra ý đồ của mợ Hai và dì Hân, bà cố tình thử ép mợ Hai cho chị My qua lại với cậu lớn họ Phan. Tất nhiên mợ Hai sẽ viện đủ lý do để không cho Hạ My dính líu tới cậu lớn họ Phan đó, chuyện này rõ ràng đã chọc giận tới bà ngoại.

Tôi còn nghe nói, mợ Hai đã bị bà ngoại khiển trách rất nặng, lúc ra khỏi phòng của bà ngoại, mợ Hai còn tức giận tới mức phát khóc. Cả cậu Hai cũng bị vạ lây, đều bị bà ngoại răn đe nhắc nhở. Mặc dù tôi không biết bà ngoại đã khiển trách cậu mợ Hai những chuyện gì, nhưng mà tôi biết chắc chắn nội dung câu chuyện đều có liên quan tới tôi.

Biết làm sao được, ai bảo mợ Hai lại “ẩu” như thế, cứ tưởng tôi còn dễ bảo như trước kia, vậy nên cứ tìm cách dìm tôi xuống. Trong chuyện vừa rồi tôi không quá đáng, cũng không làm sai, là do mợ Hai tự gây gió rồi gặt bão, không liên quan gì tới tôi!

Bà ngoại và hai cậu lúc này vẫn chưa tới, trong phòng ăn chỉ có đám người phụ nữ trò chuyện với nhau. Lúc này, tôi đột nhiên nghe mợ Ba nói chuyện với mợ Hai, cuộc trò chuyện của bọn họ làm cho tôi suy tư đôi chút.

– Nghe nói tuần sau là mẹ sẽ tới Linh Sơn tự để tu tập hả chị Hai? Sao lúc trước mẹ nói với em có thể không đi, bây giờ mẹ đổi ý rồi à chị?

Mợ Hai khẽ gật đầu, giọng nói của mợ vẫn luôn ấm áp, thần sắc tuy không rực rỡ nhưng cử chỉ lại rất đoan chính, bộ dáng cũng là thanh tao hơn người.

– Ừm, sang tuần mẹ sẽ đi, chị nghe mẹ nói như vậy. Lần này mẹ đi có thể lâu, chắc phải hơn một tháng. Lần trước là do Thanh Trà bị bệnh nặng, mẹ mới có ý định không đi. Nhưng bây giờ Thanh Trà đã khỏe lại rồi, mẹ mới quyết định sẽ đi cùng mọi người, chắc cũng đã đăng ký.

– Vậy cũng tốt, Thanh Trà khỏe lại mẹ có thể yên tâm để đi tu tập. Năm nào mẹ cũng đi, năm nay nếu mẹ không đi thì chắc mẹ sẽ buồn lắm. Sau này khi em lớn tuổi, em cũng sẽ đăng ký mỗi năm đến Linh Sơn tự tu tập. Ở đó cây cối xanh mát, không khí trong lành, hàng ngày tụng Kinh niệm Phật, đối với người lớn tuổi cũng được coi là một loại tu dưỡng thân tâm.

Mợ Hai và mợ Ba còn nói thêm vài câu nữa, có điều tôi không quá để tâm tới, trong đầu chỉ đang suy nghĩ tới việc bà ngoại tôi sẽ đến Linh Sơn tự tu tập một tháng. Theo tôi biết thì mỗi năm, cứ vào dịp tháng bảy âm lịch, bà ngoại sẽ cùng các lão phật gia hào môn đến Linh Sơn tự cùng nhau tu tập Phật pháp, tu dưỡng thân tâm. Năm nay bà ngoại cũng đi, lại có thể đi hơn một tháng, lâu hơn bình thường khá nhiều.

Thật ra thì năm nào bà ngoại cũng sẽ đi đến Linh Sơn tự, chuyện này cũng không có gì là đặc biệt. Nhưng mà năm nay khác hẳn các năm về trước, việc bà ngoại vắng nhà một thời gian, đối với tôi, có thể sẽ không phải là một chuyện tốt…

Nhưng mà không sao, những chuyện cần đối mặt thì trước sau gì cũng phải đối mặt, tôi không thể cứ lẩn trốn mãi được. Bà ngoại tuổi cũng đã cao, bà không thể ở đời để bảo vệ tôi mãi mãi, cũng phải tới lúc tôi tự bước đi trên đôi chân của mình. Chỉ hy vọng là sau khi bà ngoại đi Linh Sơn tự về, tôi lúc đó đã có thể bắt được kẻ hãm hại tôi rồi lôi hắn ra ánh sáng để bà ngoại về xử trí… tôi cũng chỉ cầu mong có như vậy!

Yêu thích: 5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN