Hào Môn Tranh Sủng - Phần 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
190


Hào Môn Tranh Sủng


Phần 4


Theo đúng như dự định, một tuần sau bà ngoại sẽ đi Linh Sơn tự. Trước ngày đi, đêm đó bà ngoại có gọi tôi đến, bà nhắc nhở tôi phải uống thuốc đều đặn, phải tự biết chăm sóc bản thân khi bà không có nhà. Bà còn dặn dò khuyên nhủ tôi phải nghe lời cậu mợ, đừng quá nóng tính khi mọi chuyện vẫn còn có thể thương lượng được. Bà nói dẫu sao tôi với các cậu các mợ đều là người thân một nhà, mà người thân thì như thể tay chân, đừng gây gổ nhau làm cho tay chân không lành lặn.

Tôi đối với lời dặn dò của bà ngoại đều rất để tâm, cũng không có ý kiến gì, ngược lại còn tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời để bà ngoại yên tâm. Tất nhiên, tôi sẽ không ngỗ nghịch tới mức đi gây sự với người nhà. Nhưng nếu bọn họ gây sự với tôi trước, vậy thì không chắc tôi sẽ để yên cho bọn họ. Bởi nếu bà ngoại không có ở nhà, tôi coi như là đơn thân độc mã, mà đã là đơn thân độc mã thì nhất quyết không thể để cho người khác bắt nạt, một chút cũng không!

*
Bà ngoại vắng nhà, thời gian này tôi cũng bắt tay vào điều tra một số chuyện. Nhớ lại trước kia khi tôi bị bệnh, trước đó sức khỏe tôi vẫn rất tốt, nhưng sau một trận sốt thì tôi lại bắt đầu miên man, cuối cùng là sốt đến hư người, nằm liệt một chỗ không thể ngồi dậy được. Lần đó các bác sĩ khám cho tôi đều chê, có người còn bảo là tôi khó qua khỏi, khả năng rất cao là suy tim, suy tạng, cả chết não cũng có thể xảy ra. Nhưng may sao có cậu Trung, cậu hay tin tôi bệnh liền chạy chữa nhờ thầy thuốc đông y tới cứu giúp, dần dà tôi dần bình phục, qua một thời gian chiến đấu thì sức khỏe đã hồi phục lại hơn 70 phần trăm.

Cũng không biết là do thầy thuốc kia cao tay chữa được bách bệnh hay là do cha mẹ tôi ở trên Trời phù hộ gánh mệnh cho tôi nữa. Bởi vì thời gian tôi nằm bệnh liệt giường, thân thể tôi đột nhiên xảy ra hiện tượng lạ. Không biết phải giải thích thế nào, nhưng rõ ràng là hồn tôi đã xuất ra khỏi thân thể tôi, sau đó còn đi ngao du được một vài nơi nữa… thật sự rất đỗi kỳ lạ!

Cũng vì phần hồn có thể xuất ra khỏi thân xác, vậy nên tôi mới có thể nhìn thấy được sự dối trá và trơ trẽn của Thiên Vĩnh. Còn có thể bay tới chỗ Dương Cảnh Duệ, nhìn thấy anh ta ở trước mộ cha tôi, như là hổ thẹn vì có thể sẽ không thực hiện được lời hứa của anh ta với cha tôi trước khi chết…

Tôi cũng không thể hiểu được vì sao bản thân tôi lại có thể xuất hồn ra khỏi thân thể rồi bay tới bay lui một vài nơi như vậy. Mà linh hồn tôi khi đó cứ như đã được lập trình sẵn vậy, hết bay tới chỗ Thiên Vĩnh rồi bay tới chỗ bà ngoại, sau đó lại xuất hiện trước mộ cha tôi, còn nhìn thấy được Dương Cảnh Duệ đang ở trước mộ cha tôi nữa. Chỉ hơi tiếc một chút là tôi không thể tự bay theo ý mình, vậy nên cũng không thể nhìn xem được hết tất cả mọi chuyện, cũng không thể nhìn được là ai đã lên kế hoạch hãm hại tôi. Có điều tôi biết, việc tôi đột nhiên bị bệnh nặng liệt giường không phải là ngẫu nhiên, đây rõ ràng là do có người hại, mà người hại còn là người của họ Lê…

Ngọc Ngọc ngồi cạnh bên tôi, con bé nhìn tôi, biểu cảm của con bé có nhiều phần lo lắng.

– Em đã điều tra qua rồi cô ơi, không thấy có dấu hiệu nào khả nghi. Đồ dùng sinh hoạt của cô thì không có gì khác thường, nhưng còn về đồ ăn thức uống thì không điều tra được. Lúc cô ngã bệnh, em chỉ quan tâm tới cô, cũng không nghĩ là cô sẽ bị người ta hại.

Tôi gật đầu, những gì Ngọc Ngọc vừa nói đều nằm hết trong suy đoán của tôi. Tôi cũng biết hiện tại tôi cho điều tra lại về những chuyện trước đây là quá trễ rồi, có thể sẽ không điều tra được bao nhiêu, hay nói thật hơn là không thể điều tra ra được gì nữa. Bởi nếu có gì đó sơ hở lộ ra thì bà ngoại tôi đã biết, không cần phải đợi tới tôi đi điều tra. Hiện tại ngay tại thời điểm này, trong nhà cũng chỉ có hai đối tượng tình nghi nhất, một là mợ Hai, còn hai là mợ Ba. Nhưng hai người bọn họ đều không có biểu hiện gì là kẻ đã chủ mưu hại tôi, mà tôi còn không điều tra ra được gì… quả thực là có chút phiền muộn!

Ngọc Ngọc như nhận ra được tôi đang phiền muộn, con bé liền an ủi.

– Cô… cô mới đỡ bệnh, đừng suy tư quá mà ảnh hưởng đến sức khỏe. Bây giờ chưa điều tra được thì em tiếp tục điều tra, chắc chắn sẽ có kết quả mà. Trời hại mới sợ, chứ người hại thì sợ gì, bọn họ không trốn được lưới trời đâu cô!

Có được sự đồng cảm bênh vực của Ngọc Ngọc, tôi như thấy nhẹ lòng hơn phần nào. Cũng may ở nhà họ Lê này tôi còn có con bé bên cạnh, nếu không, chắc tôi sẽ phải buồn tủi và đơn độc nhiều lắm.

– Cô biết rồi, cảm ơn em, Ngọc Ngọc. Chuyện điều tra sau này phải làm phiền em rồi, em nhớ để ý kỹ một chút, nhận thấy được gì phải nói với cô ngay, em nhớ chưa?

– Dạ nhớ, cô an tâm!

Tôi dặn dò Ngọc Ngọc vài câu, sau đó cũng không làm phiền con bé nữa, tôi để con bé ra ngoài làm việc của mình. Theo tôi đoán thì kẻ hại tôi chắc đã xóa hết dấu vết từ lúc nào rồi, bây giờ tôi có điều tra tới liều mạng thì cũng vậy, chắc chắn sẽ không điều tra ra được gì nữa.

Ở nhà họ Lê này cũng chỉ có mợ Hai và mợ Ba là tình nghi nhất, cả hai người bọn họ đều có con trai, đều muốn tranh đấu với tôi. Mợ Hai đối xử với tôi luôn công bằng, Hạ My có gì, tôi cũng sẽ có cái đó, nhưng tôi biết mợ không thích tôi, mợ chỉ cố làm tròn trách nhiệm của một người mợ để bà ngoại tôi không chê trách mợ mà thôi. Còn về phần mợ Ba, mợ ấy tính tình hòa nhã, đối xử với tôi luôn chừng mực, cũng hiếm khi phát sinh mâu thuẫn.

Cả hai người mợ này đều có tâm cơ, đều có động cơ để gây án, bởi vì cả hai đều muốn tranh giành cho con của bọn họ, vậy nên nếu bọn họ hại tôi thì cũng không phải là chuyện quá khó để xảy ra. Tất nhiên, nếu theo linh cảm của tôi thì tôi sẽ nghi ngờ mợ Hai nhiều hơn, bởi mợ ấy thật sự rất có dáng dấp của một kẻ đầu xỏ hại người. Nhưng trên đời này chuyện kỳ quái nào cũng có thể xảy ra, vậy nên cũng không loại trừ khả năng mợ Ba mới là kẻ chủ mưu thực sự…

Ôi đau đầu quá! Người nào cũng thấy khả nghi, nhưng điều tra thì lại không điều tra được gì, thật là khó chịu mà!

Tôi ngồi trong phòng cả một buổi chiều, cố nhớ lại rồi ghi chép ra những điểm khả nghi, sau đó lại dặn dò Ngọc Ngọc để ý tới để điều tra. Làm xong hết mọi chuyện thì trời đã tối, tôi định hôm nay sẽ không ra ngoài nhưng đứa bạn tôi đột nhiên gọi đến. Trong điện thoại, giọng của Bảo Trang thật nghiêm túc, giống như là đang kìm nén cảm xúc vậy.

“Bạn Trà ơi, mau tới đây đi, tớ nhìn thấy chị gái của cậu đang ở đây này. Hay lắm!”

Tôi nhíu mày, không hiểu Bảo Trang đang muốn nói cái gì. Bình thường tôi với Bảo Trang cũng không tính là quá thân, cậu ấy là bạn hào môn, không phải bạn học thân thiết của tôi. Đột nhiên lúc này Bảo Trang gọi đến, tôi quả thực là có chút ngạc nhiên.

“Cậu có gọi nhầm cho ai không vậy Bảo Trang? Tớ là Thanh Trà, cậu biết tớ mà phải không?”

Bảo Trang đầu dây bên kia lại thấp giọng, nói lí nhí như sợ người khác sẽ nghe thấy.

“Tớ biết mà, biết cậu là Thanh Trà, tớ không gọi nhầm đâu. Tớ với anh Duy đang ở club của anh trai tớ, cậu tới đây đi, là anh Duy bảo tớ gọi cho cậu đấy. Tớ nhắn địa chỉ cho cậu nhé, tới nhanh kẻo hết kịch để xem.”

Bảo Trang dứt câu, cậu ấy liền tắt điện thoại, sau đó lại vào ứng dụng nhắn tin mà gửi cho tôi một tấm ảnh chụp không gọi là sắc nét. Nhưng mà tôi vẫn có thể nhìn ra được người trong ảnh là ai, một là Hạ My, còn một là Thiên Vĩnh, bọn họ còn đang ôm nhau rất tình tứ…

Thì ra là Duy nhìn thấy Hạ My và Thiên Vĩnh nên mới nhờ Bảo Trang gọi cho tôi. Đúng là anh em tốt, tôi phải tới ngay mới được, kẻo hai người kia lại chạy đi mất!

Rất nhanh, khoảng chừng mười lăm phút sau, tôi đã tới trước cửa club. Club này là của bạn thân Duy mở, cũng là anh trai của Bảo Trang, club vừa mới hoạt động, vậy nên tôi cũng chưa tới đây lần nào. Duy là bạn thân của tôi, anh ấy hơn tôi vài tuổi, nhưng bọn tôi đã quen gọi tên nhau, cũng không xem trọng tuổi tác nữa. Về chuyện Hạ My và Thiên Vĩnh âm thầm qua lại sau lưng tôi, Duy cũng biết. Vậy nên hôm nay anh ấy mới gọi tôi tới đây để bắt tận tay đôi tiên đồng ngọc nữ đang quấn nhau như hai con trăn quấn quýt ở rừng Amazon!

Vào đến club, tôi vẫn đeo khẩu trang, Duy là người đón tôi, anh ấy còn tận tình đưa tôi lên tầng trên, nơi có chị gái tôi và nhân tình đang ngồi. Chỉ có điều lúc tôi lên đến nơi thì Hạ My và Thiên Vĩnh đã không còn ngồi cùng nhau, ở giữa bọn họ còn có một người nữa, cũng không biết đã tách nhau ra từ lúc nào.

Duy đi bên cạnh tôi, nhìn thấy Hạ My và Thiên Vĩnh đã tách ra, anh ấy liền nói nhỏ vào tai tôi.

– Hai người họ tách ra rồi, chắc là đã nhìn thấy em đến. Có muốn tới đó nữa không?

Tôi gật đầu, vẫn muốn tới để xem thái độ của bọn họ khi nhìn thấy tôi. Tất nhiên, chuyện Hạ My qua lại với Thiên Vĩnh ở thời điểm này thì không có gì để bắt bẻ, chẳng qua là tôi ghét thái độ trơ trẽn của tên Thiên Vĩnh mà thôi.

Đi tới trước bàn rượu, nhìn thấy cả Hạ My và Thiên Vĩnh đều đã nhìn thấy tôi, tôi lúc này mới tháo khẩu trang xuống. Không đợi Thiên Vĩnh có cơ hội được nói một câu nào, tôi đã nhanh tay cầm lấy ly rượu mà Duy vừa đưa cho tôi, một đường tạt thẳng vào mặt Thiên Vĩnh. Đợi anh ta đứng dậy, tôi đã chuẩn bị sẵn tay, một cái tát thật mạnh rơi vào mặt anh ta…

“Chát”, cái tát giòn tan vang lên, như muốn lấn át đi tiếng nhạc xập xình trong club. Mà có vẻ như Duy đã chuẩn bị sẵn, lúc tôi đi tới chỗ của Thiên Vĩnh và Hạ My, nhạc trong club cũng đã giảm xuống từ lúc nào. Vậy nên hiện tại, tất cả mọi người đều nhìn thấy và nghe được tôi tát Thiên Vĩnh, âm thành hình ảnh còn cực kỳ sinh động.

Chưa dừng lại ở đó, trong trường hợp này, tôi là người bị phụ tình, vậy nên tôi sẽ đóng vai một người bạn gái chịu thiệt thòi khi có bạn trai ngoại tình. Cố tỏ ra đau lòng kèm theo tức giận, tôi nói thật lớn, cũng là mắng Thiên Vĩnh thật lớn.

– Tôi không ngờ anh là con người như vậy! Bây giờ anh còn gì để nói nữa hay không? Chính anh là người phản bội trước, vậy mà luôn đóng vai thành kẻ bị hại… anh có thấy xấu hổ hay không hả Thiên Vĩnh? Nhà họ Lê tôi nhìn nhầm anh, anh không xứng đáng với tình cảm của tôi!

Bị đánh, bị tạt rượu, lại còn bị mắng giữa chốn đông người, xung quanh đều toàn là người quen, Thiên Vĩnh như đốt lửa trong lòng, anh ta giận dữ tới mức muốn vung tay lên đánh trả lại tôi. Nhưng không may cho anh ta, kế bên tôi có anh Duy bảo vệ, sau lưng còn có vệ sỹ, tay anh ta vừa vung lên, Duy đã chộp lấy tay anh ta siết chặt, còn không quên cảnh cáo.

– Muốn đánh người? Biết đây là đâu không vậy ông bạn?

Thiên Vĩnh vừa tức vừa ê mặt, anh ta rất muốn phản kháng lại nhưng căn bản là anh ta không dám. Gằng tay ra khỏi tay của Duy, Thiên Vĩnh nghiến răng nghiến lợi mà lên tiếng.

– Đàn ông thì không được đánh đàn bà, vậy đàn bà thì có quyền đánh đàn ông vô cớ? Chuyện này là chuyện riêng của tôi, không liên quan gì tới anh, anh cút xa một chút!

Nói xong với Duy, Thiên Vĩnh liền quay sang tôi, anh ta kìm nén tới mức muốn thổ huyết, mặt mày đỏ phừng phừng. Tôi thấy anh ta cay cú tôi lắm rồi, ánh mắt này là muốn ăn tươi nuốt sống tôi, muốn nhai đầu tôi đây mà!

Thấy thái độ của Thiên Vĩnh quá tiêu cực, tôi liền quay sang Hạ My, tôi cười, nụ cười lạnh nhạt, tôi khẽ hỏi.

– Chị cũng ở đây sao chị My, trùng hợp quá nhỉ!

Hạ My vẫn xinh đẹp thướt tha như thế, chỉ có điều là sắc mặt chị ấy lúc này không được tốt, chỗ trắng chỗ đỏ, ánh mắt nhìn tôi cũng cực kỳ gắt gao. Nụ cười gượng gạo, Hạ My bước vòng tới trước mặt tôi, chị ấy vịn lấy vai tôi, vẫn ngoan cố thanh minh giải thích.

– Em hiểu lầm rồi Trà, có chuyện gì từ từ nói, đừng quậy ở đây, xấu mặt hết cả. Nghe chị, chúng ta ra ngoài nói chuyện, mọi người đều đang nhìn em kìa.

Tôi tất nhiên sẽ không nghe lời Hạ My giải thích, nhưng tôi cũng không muốn ở đây bung bét làm ùm lên cho thiên hạ thấy, như vậy cũng xấu mặt tôi chứ không được ích lợi gì. Đường đường là chị em chung một nhà, vậy mà lại dính líu tới một người đàn ông, còn tranh chấp qua lại, để người ngoài biết thì còn ra thể thống gì nữa. Thiên Vĩnh không cần thanh danh nhưng tôi cần, tôi cũng không tới mức hồ đồ tới như vậy.

Tôi lùi lại phía sau một bước, không cố ý gạt tay Hạ My nhưng vì khoảng cách đã xa, tay Hạ My cũng buông xuống, không còn đặt trên vai tôi nữa. Ánh mắt tôi nhìn Hạ My và Thiên Vĩnh đầy lạnh nhạt, biểu cảm thể hiện đầy đủ sự thất vọng, tôi nói rõ ràng.

– Không cần hai người giải thích, em có mắt, tự nhìn thấy rõ ràng được. Em cũng không ngờ chị lại lừa dối em như vậy, phải chi chị nói cho em biết một tiếng…. Thời gian qua, em bị mang tiếng thế nào, chị đâu phải là không biết? Thôi được rồi, chuyện tới đây là kết thúc, chị và anh ta sau này đừng làm phiền em, cũng đừng để em biết hai người cố ý gây ảnh hưởng tới thanh danh của em. Tạm biệt!

Tôi nói dứt câu, cũng không đợi Hạ My và Thiên Vĩnh kịp phản ứng, tôi liền xoay người, kéo tay anh Duy rời đi. Đáng lý tôi sẽ không cần phải làm tới bước này, nhưng vì mức độ tráo trở của Thiên Vĩnh quá đáng sợ, tôi phải dọa anh ta một chút, để anh ta bớt ra ngoài nghêu ngao luyên thuyên, hủy hoại thanh danh của tôi và Dương Cảnh Duệ. Chứ còn về việc Thiên Vĩnh và Hạ My có đưa nhau đi đăng ký kết hôn cũng chẳng liên quan gì tới tôi, bởi tôi chưa từng thích Thiên Vĩnh, vậy nên tôi cũng sẽ không cảm thấy ghen tuông gì khi bọn họ ở bên nhau. Tôi chỉ cảm thấy tiếc cho Hạ My nếu cứ bị Thiên Vĩnh bám lấy không buông như vậy. Nói gì thì nói, bọn tôi cũng là chị em một nhà, tôi cũng không đến mức máu lạnh như vậy…

Duy đi bên cạnh tôi, anh ấy khẽ nói thầm bên tai tôi.

– Có muốn cho người đánh Thiên Vĩnh một trận không?

Tôi khoác tay Duy, cười tít mắt lắc đầu.

– Anh ta không đáng, đánh người cũng phải đền tiền đó nha.

Duy gật gù, nụ cười của anh ấy rất sáng.

– Em nói cũng đúng, loại đàn ông ăn tạp như vậy không đáng để chúng ta phải đi hầu tòa.

– Hợp lý!

Tôi khoác tay Duy rời đi, đã định sẽ không để ý tới hai người Hạ My và Thiên Vĩnh nữa. Có điều là chỉ mới đi được vài bước thì lại nghe thấy phía sau có tiếng hét hốt hoảng của Thiên Vĩnh vang lên. Tôi quay người nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy Thiên Vĩnh đang đỡ lấy Hạ My kêu lớn, mọi người cũng đang quây xung quanh Hạ My với vẻ mặt đầy hoang mang. Hạ My ngã người dựa vào Thiên Vĩnh, tay chị ấy đặt lên ngực, sắc mặt đỏ phừng phừng, thở hơi lên, dường như là bệnh tim tái phát…

Tôi nhìn thấy bộ dạng thở không thông của Hạ My mà hết hồn, liền buông tay anh Duy mà chạy tới bên cạnh Hạ My. Tôi biết bệnh của chị ấy, vậy nên tôi liền hô hào cho Thiên Vĩnh bồng chị ấy ra khỏi club, sau đó tức tốc đưa Hạ My đi bệnh viện cấp cứu.

Hạ My từ bé đã có bệnh tim, trước kia bệnh khá nặng, sau này cũng đã đỡ hơn rất nhiều, cũng hiếm khi tái phát làm mệt trở lại. Hiện tại đột nhiên lên cơn làm mệt, lại còn ngay thời điểm tôi và chị ấy cùng Thiên Vĩnh tranh chấp… chuyện này… e là lại đổ hết lên đầu tôi rồi đây…

Mợ Hai nếu biết tôi chính là nguyên nhân khiến cho con gái cưng của mợ ấy đột nhiên lên cơn tái phát bệnh tim, chắc mợ ấy sẽ điên tiết lên mà lột da tôi mất. Thật là phiền phức, lúc này lại không có bà ngoại ở nhà… rắc rối thật mà!

*
Hạ My lên cơn tái phát bệnh tim, có điều chỉ là lên cơn nhẹ, bác sĩ can thiệp một chút là có thể khỏe lại, cũng không cần nằm viện lâu, đến trưa ngày hôm sau thì xuất viện.

Sau khi Hạ My xuất viện về nhà, cậu mợ Hai liền gọi tôi tới để hỏi chuyện. À không, làm gì có hỏi chuyện, bọn họ là muốn chất vấn tôi, muốn hỏi tội tôi mới đúng!

Cậu Hai một thân cao lớn ngồi trên ghế, mợ Hai ngồi bên cạnh, mặt mày ai cũng đằng đằng lãnh khí. Hạ My thì ngồi dựa vào ghế, phía sau có người làm đang xoa bóp vai thư giãn, sắc mặt chị ấy phiếm hồng, tròng mắt long lanh như đang ngấn lệ.

Mợ Ba vẫn là người bình thường nhất trong số những người đang ngồi trong phòng khách, mợ nhìn thấy tôi, liền dịu dàng cất giọng hướng tới.

– Thanh Trà, tới ngồi đi con, ngồi xuống đi con.

Tôi gật đầu, còn chưa kịp đi tới ngồi xuống ghế thì cậu Hai đang ngồi ở trên kia đã lên tiếng chặn ngang tôi lại. Giọng cậu đầy uy lực, cậu nhìn tôi bằng ánh mắt không mấy thân thiện, cậu chất vấn.

– Con đứng đó đi, cậu muốn hỏi chuyện con, không phải kêu con tới để ngồi chơi xơi nước. Nói, chuyện hôm qua là như thế nào? Tại vì sao chị con lại đột nhiên tái phát bệnh tim? Cậu muốn nghe con giải thích, giải thích cho rõ ràng vào!

Tôi biết ngay mà, biết ngay là kiểu gì bọn họ cũng sẽ đổ hết tội lỗi lên đầu tôi. Ngày hôm qua nhìn thấy Thiên Vĩnh gặp riêng mợ Hai là tôi đã thấy có điềm chẳng lành rồi. Con gái người ta thì người ta xót, làm gì còn nghĩ tới một đứa cháu gái như tôi…

Bà ngoại vừa đi tới Linh Sơn tự chưa được bao lâu thì bọn họ đã muốn dùng quyền áp chế tôi. Cháu ghẻ con ruột… đúng là xót xa thật mà!

Yêu thích: 5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN