Hào Môn Tranh Sủng - Phần 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
57


Hào Môn Tranh Sủng


Phần 5


Đối với câu hỏi mang đầy tính đổ tội của cậu Hai, tôi không một chút lo lắng, cũng không sợ hãi, càng không cúi đầu nhận tội. Tôi đã chuẩn bị tâm lý thật kỹ trước khi tới đây, vậy nên đối với thái độ thiên vị này của cậu, tôi cũng không quá tức giận, ngược lại còn rất bình tĩnh để ứng phó.

Tấm lưng thẳng tắp, ánh mắt kiên định, tôi nghiêm túc trả lời, nói thật rõ ràng và dứt khoát.

– Con không có tội, càng không liên quan tới chuyện chị My đột nhiên lên cơn đau tim. Hoặc nếu có liên quan thì chỉ có Thiên Vĩnh mới liên quan tới chị My, con không phải nguyên nhân khiến chị My phát bệnh. Mong cậu điều tra thật kỹ trước khi trách tội con ạ, người ở club hôm qua đều có thể làm chứng cho con.

Nghe tôi trả lời, lại nhìn thấy biểu cảm dửng dưng của tôi, mợ Hai giận tới mức đỏ bừng mặt. Khác với giọng nói ngọt ngào của mợ thường ngày, mợ lúc này chỉ vào tay tôi mà gằng từng chữ.

– Không liên quan… giỏi cho câu con không có tội của cô? Nếu không phải tại cô thì chị cô đã không đột nhiên phát bệnh như vậy? Cô có biết là chị cô đã rất lâu rồi không có phát bệnh hay chưa? Bao nhiêu công sức của nhà họ Lê này đổ vào chữa bênh cho chị cô là bao nhiêu, cô đâu phải là không có mắt nhìn? Tôi cũng thương cô mà Thanh Trà, sao cô càng ngày càng ngang ngược, càng ngày càng chống đối tôi vậy?

Mợ Hai nói dứt câu, tôi liền đáp trả, không chút khiếp sợ.

– Con đã nói con không có liên quan tới chuyện chị My phát bệnh thì chắc chắn là con không có liên quan, sao chưa gì mợ đã đổ hết tội lên đầu con? Chuyện cậu mợ chữa bệnh cho chị My vất vả thế nào tại sao lại có liên quan tới con… con đâu phải nguyên nhân khiến chị My bị bệnh đâu ạ? Hai người thương xót con gái thì con có thể hiểu, nhưng con cũng là một cô gái, con cũng cần được thương xót và thấu hiểu mà cậu mợ?

Cậu Hai nhìn tôi, cậu im lặng không nói gì, thần sắc giận dữ chỉ hơi giảm xuống một chút, là giảm xuống một chút mà thôi…

Ngược lại với cậu Hai, mợ Hai như kiểu sợ đầu tôi chứa chưa đủ tội, mợ liền phỉ phỉ mà tiếp tục trách móc.

– Cô… cô từ nhỏ đã mất mẹ mất cha… là tôi và cậu cô thương cô… cưu mang cô… đáng lẽ cô phải biết ơn… phải thương tôi và cậu cô… thương anh trai và chị gái của cô mới đúng. Cô nhìn thử mà xem, có cái gì Hạ My có mà tôi không mua cho cô hay không? Tôi lo lắng chăm sóc cho cô như vậy, vậy mà chỉ vì một thằng đàn ông… cô bỏ qua tình cảm chị em mấy chục năm… khăng khăng trách tội chị gái mình. Cô… cô có còn biết suy nghĩ hay không vậy? Là chị cô quan trọng hay đàn ông quan trọng?

Tôi nhìn mợ Hai, lửa giận bắt đầu bùng cháy trong lòng. Mợ Hai mỗi lần có mâu thuẫn với tôi thì đều đem chuyện chăm sóc tôi ra để áp chế tôi, mợ ấy nói chuyện cứ như tôi là đứa ngỗ nghịch ăn cháo đá bát vậy. Trong khi sự thật là mợ ấy không dám không lo lắng cho tôi, là tự mợ ấy muốn lấy lòng bà ngoại nên luôn tỏ ra quan tâm săn sóc tới tôi, chuyện này ai mà không biết. Tôi, tôi cũng không phải kẻ vô ơn mà không ghi nhớ công lao lo lắng chăm sóc của mợ Hai, thế nhưng sự trách móc này thật sự quá đáng lắm, tôi không thể nhịn thêm được nữa.

Tay siết thành nắm đấm, tôi bước lên một bước, bốn mắt tôi và mợ Hai nhìn nhau, tôi nói trong uất ức không cam lòng.

– Con chưa bao giờ quên công ơn chăm sóc bảo vệ của cậu mợ, con vẫn luôn ghi nhớ công ơn của các cậu các mợ ở trong lòng. Nhưng mà chuyện nào ra chuyện đó, mợ không thể đem chuyện mợ quan tâm tới con để bao biện cho hành động xấu hổ của chị My được. Mợ nói con giành đàn ông… mợ sai rồi… con chưa từng có ý định giành Thiên Vĩnh. Ngược lại là ai giành thì mợ phải đi hỏi con gái mợ mới đúng, là chính ai đang âm thầm qua lại với ai ở sau lưng con… là ai? Thiên Vĩnh là con muốn bỏ, loại đàn ông có đính ước với cô em mà đi tòm tem với cô chị… loại đàn ông như vậy có cho con, con cũng chẳng cần. Hạ My cần thì cứ cần, chị ấy thích Thiên Vĩnh, con cũng chẳng để tâm tới đâu thưa mợ. Con chẳng qua là muốn cảnh cáo Thiên Vĩnh, cảnh cáo anh ta đừng trơ trẽn ăn nói luyên thuyên rồi làm hỏng thanh danh của con. Còn ngoài ra, con chưa từng có ý nghĩ sẽ động tới Hạ My, mợ đừng suy bụng ta ra bụng người như vậy… rất là không công bằng đó mợ!

Hạ My thần sắc mệt mỏi, vành mắt đỏ lên, nghe tôi nói như vậy, chị ấy liền nghẹn ngào ủy khuất mà phân trần cho bản thân.

– Trà… em hiểu lầm rồi… hôm qua chị chỉ vô tình gặp Thiên Vĩnh ở club. Chị đâu cố ý hẹn anh ấy trước, em đừng nghĩ xấu cho chị như vậy. Là chị giải thích với em nhưng em không chịu nghe, uất ức quá nên chị mới lên cơn đau tim… Chị với Thiên Vĩnh thật sự là không có gì, chị không giành đàn ông của em đâu mà, em đừng hiểu lầm chị nữa mà Trà!

Ối trời ơi, ăn trắng đổi đen, chuyện rành rành rõ như ban ngày như vậy mà Hạ My vẫn ngoan cố chối cho bằng được, vẫn cố chấp bảo là không có liên quan gì tới Thiên Vĩnh. Cách chị ấy nói chuyện thì khác nào đang trực tiếp đổ lỗi cho tôi, đổ vì tôi hiểu lầm không chịu nghe chị ấy giải thích nên chị ấy mới lên cơn đau tim tái phát bệnh. Còn bảo không giành đàn ông với tôi, không giành mà trong lúc giữa tôi và Thiên Vĩnh vẫn đang trong mối quan hệ gần chạm tới đính ước thì chị ấy lại xuất hiện âm thầm lén lút qua lại với Thiên Vĩnh sau lưng tôi. Con người Thiên Vĩnh trơ trẽn, con người Hạ My cũng như vậy, đều là cá mè một lứa!

Tôi nhíu chân mày, thần sắc càng lúc càng nghiêm nghị, càng tức giận thì càng bình tĩnh. Đối với những lời nói vừa rồi của Hạ My, tôi chỉ dùng hành động để đáp trả lại. Lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại, tôi mở một bức ảnh, không đưa cho bọn họ xem nhưng vẫn nói rất rõ ràng.

– Hạ My, em là có bằng chứng chị và Thiên Vĩnh ở bên nhau, em không phải kẻ nói dối. Ngày hôm qua, em chỉ muốn cảnh cáo Thiên Vĩnh, hoàn toàn không có ý đả động tới chị, cũng không muốn trách móc chị. Đối với em, Thiên Vĩnh chẳng là gì so với thanh danh của hai chị mẹ mình. Nhưng mà, bản thân chị có cảm thấy hổ thẹn với em hay không? Chị qua lại với Thiên Vĩnh là từ khi nào, chị có cần em nói rõ cho cậu mợ và mọi người cùng biết hay không hả chị? Em đã cố bỏ qua cho chị, cố gắng không trách móc chị… vậy mà chị còn ăn trắng đổi đen… chị thật sự không xứng đáng với tình cảm của em dành cho chị… rất là không xứng đáng!

Nhìn thấy trong tay tôi có bằng chứng, mợ Hai liền thay đổi sắc mặt, chắc mợ ấy không nghĩ là tôi lại có ảnh chụp của Hạ My và Thiên Vĩnh…

Nhưng còn Hạ My thì khác, chị ấy khi nhìn thấy tôi giữ bằng chứng, biểu cảm của chị ấy vẫn tỏ ra tủi thân ủy khuất như vậy. Hạ My như đã chuẩn bị trước tâm lý, chị ấy lúc này đột nhiên ngã lưng ra ghế xụi lơ như đau buồn mất hết sức lực, nước mắt rớt xuống, lê hoa đái vũ mà nghẹn ngào thút thít.

– Trà à… chị không nghĩ em lại ghét chị như vậy. Hình chụp gì chứ hả em… công nghệ bây giờ tiên tiến lắm mà… chị đau lòng thật sự đó Trà à…

Vừa nói, Hạ My vừa ôm ngực vuốt vuốt, lại phải lấy hơi lên, trông cứ như sắp đứt hơi tới nơi vậy. Nhìn thấy con gái ôm ngực thở khó khăn, mợ Hai xót con liền đi tới mà ôm lấy con gái dỗ dành, vừa an ủi trấn an Hạ My, mợ Hai vừa khóc, vừa than thân trách phận, nói móc mỉa về tôi, âm thầm thao túng tâm lý của cậu Hai.

Cậu Hai thương con gái, tin tưởng con gái như tin tưởng tín ngưỡng của cậu. Cậu lại còn xót vợ, không chịu nổi những lời nói đau lòng từ vợ, cậu liền quay sang tôi, bắt đầu trút giận lên đầu tôi.

Mặc cho tôi có bằng chứng chứng minh Hạ My qua lại với Thiên Vĩnh nhưng cậu vẫn không tin, cậu nghe theo lời của Hạ My, cho rằng tôi dùng kỹ xảo để đánh lừa cậu. Đã vậy, cậu còn ra lệnh phạt roi tôi vì tội nói láo ảnh hưởng đến thanh danh của Hạ My. Trong 20 tội đáng trừng phạt của nhà họ Lê, cậu ép tôi vào khung tội thứ 19, là cố tình nói dối gây chia rẽ nội bộ. Tôi… tôi thật sự không hiểu… không hiểu cậu tôi có còn là người cậu mà tôi vẫn luôn kính trọng nữa hay không?!

Roi đã được lấy ra, mợ Ba nhìn thấy người làm cầm roi đi tới, mợ liền đứng ra xin tội thay tôi, mợ hướng về cậu Hai, chân thành nói.

– Anh Hai… mẹ đang đi vắng… Thanh Trà lại có bệnh trong người chưa khỏi hẳn… anh đánh con bé vào lúc này em thấy sẽ không hay đâu anh. Chuyện đâu còn có đó, để em gọi cho chồng em, nhờ anh ấy điều tra về chuyện tối qua ở club mà Hạ My tới chơi là được mà anh. Thời đại bây giờ ở đâu cũng có lắp camera, nếu Thanh Trà nói dối, con bé lãnh tội sau cũng được mà…

Mợ Ba còn chưa dứt câu, mợ Hai đã nổi đóa mà phản bác lại, giọng mợ ấy oang oang, cố tình thêm dầu vào lửa.

– Thím Ba, thím đừng nói giúp cho Thanh Trà, nó có tội, nó phải chịu phạt mới nhận ra được lỗi lầm của nó. Dù cho mẹ có ở nhà hay không ở nhà thì đều như vậy, Thanh Trà đều sẽ bị phạt nếu nó làm sai. Tội cố tình nói dối chia rẽ gia đình là tội nghiêm trọng, không thể bỏ qua được. Nếu bây giờ chúng ta bỏ qua cho Thanh Trà thì Hạ My của tôi phải làm sao? Con bé đã chịu uất ức như vậy? Hôm qua trong club đó có nhiều người như vậy… thanh danh của Hạ My thì ai sẽ đền bù cho con bé đây? Thanh Trà sức khỏe yếu ớt, vậy Hạ My không yếu ớt hay sao hả thím? Thím đứng giữa, thím phải công bằng!

Mợ Hai tuông ra một tràn thật dài, làm cho mợ Ba sững sờ ngay tại chỗ, cuối cùng là ý tứ đều nuốt vào trong, chỉ có thể nhìn về phía tôi bằng ánh mắt thương cảm…

Tôi không trách mợ Ba vì sao lại không cương quyết bảo vệ tôi, bởi vì tôi hiểu chỉ với một mình mợ Ba thì sẽ không làm lại cái miệng cùng với sự thảo mai của mẹ con mợ Hai. Nếu như ở đây còn có thêm cậu Ba nữa thì còn có thể ngăn cản được cậu Hai, chứ nếu chỉ có mợ Ba, quả thật là làm không lại.

Được rồi, tôi hiểu rồi, là cậu Hai cũng muốn trách phạt tôi, chắc cậu cũng đã chướng mắt khi nhìn thấy tôi sống quá tốt. Cậu Hai dù có thương tôi tới đâu thì cậu vẫn còn có vợ con của cậu, vẫn còn có quyền lực và tham vọng của cậu. Mợ Hai sống với cậu từng ấy năm, mỗi ngày đều thổi vào tai cậu một ít, lâu dần trong lòng cậu sẽ phát sinh ra ý niệm với tôi, chuyện này tôi có thể hiểu…

Nhưng mà, tôi không thể khuất phục như vậy được. Nếu cậu mắng thì tôi phản biện lại, còn nếu cậu muốn đánh roi tôi… vậy thì tôi chạy!

Trước cứ lo cho cái thân tôi bình an trước đã, uất ức ủy khuất gì đó từ từ tính sau, không vội!

Như đã hạ quyết tâm, trong lúc cậu Hai vẫn còn đang chần chừ, tôi liền âm thầm lùi về sau vài bước. Sau đó, dưới sự không ngờ tới của tất cả mọi người, tôi xoay người, bỏ chạy…

Cũng may trước khi tới gặp cậu mợ Hai, tôi đã dặn Ngọc Ngọc ở bên ngoài hỗ trợ cho tôi. Lúc con bé nhìn thấy tôi bỏ chạy, con bé cũng chạy theo, tay còn cầm theo cái gì đó để cản những người xung quanh có ý định cản bước tôi, chắc là cầm theo cây chổi.

Ngọc Ngọc vừa chạy theo sau lưng tôi vừa hô thật lớn.

– Tránh ra! Nước sôi! Nước sôi tới! Tránh ra!

Tôi chạy trước, Ngọc Ngọc chạy theo sau, sau lưng vẫn còn nghe được giọng hét ra lệnh của cậu mợ Hai. Hai người bọn họ kêu người làm chặn tôi lại, không cho tôi chạy trốn, chắc sợ tôi sẽ bỏ nhà ra đi…

Phía sau lưng, người làm theo lệnh của cậu Hai chạy theo tôi, bọn họ còn hô hoán mọi người cùng tủa ra để chặn tôi, bắt tôi lại.

Sức khỏe tôi từ sau khi tỉnh dậy thật sự rất không được tốt, mới chạy có một chút mà đã mệt đứt hơi, phải cố gắng lắm mới có thể chạy ra tới cổng nhà. Cũng may phòng khách gần với khoảng sân dẫn ra cổng, tôi lại cố tình chạy tắt ngang, tìm đường ngắn nhất để tẩu thoát nên cuối cùng cũng có thể ra được tới cổng.

Có điều, mọi tính toán của tôi đều không thể qua khỏi trạm kiểm soát ngay cổng ra vào, mà khi có ý định bỏ chạy, tôi cũng quên mất tính toán đến chuyện sẽ bị chặn lại ở cổng. Thật sự lúc đó tôi chỉ nghĩ tới chuyện bỏ chạy thoát thân, cũng quên mất tới chuyện vệ sỹ ở cổng có bộ đàm thông báo riêng với nhau. Tới lúc phát hiện ra là bản thân tính toán thiếu xót thì vệ sỹ đã dàn ra thành hàng, thiếu điều rút súng ra bắn hạ tôi ngay tại chỗ…

Ngọc Ngọc ở sau lưng tôi cũng nhận ra được mối nguy hiểm, con bé thúc nhẹ vào tay tôi, nói rất kiên định.

– Cô… cô cứ chạy đi… để em ở lại giữ chân đám vệ sỹ cho. Bọn họ chỉ muốn bắt người, không dám g-i-ết người đâu, cô đừng lo…

Tôi gật đầu, trong phút giây này không thể nghĩ được gì khác nữa. Trước cứ chạy bảo toàn tính mạng, chỉ cần thoát được chuyến này, tôi dư sức bảo vệ được Ngọc Ngọc. Dù sao thì tôi vẫn còn có cậu Ba, cậu ấy sẽ nói với cậu Hai để bảo vệ tôi. Còn nếu cả cậu Ba cũng cùng phe với cậu Hai thì tôi sẽ chạy tới Linh Sơn tự đi tìm bà ngoại, tôi không tin là cậu Hai có thể đánh được tôi…

– Cô… ở ngoài cổng có xe… Cô… là chú Duệ… là chú Duệ đó cô!

Ngọc Ngọc hét lên trong kích động, mà tôi lúc này cũng đã nhìn thấy được người đàn ông vừa mở cửa xe là ai… anh ta chính là Dương Cảnh Duệ… là Cảnh Duệ…

Tài xế xe của Dương Cảnh Duệ chạy tới đạp vào cổng nhà tôi, còn chiếc xe chạy sau xe của Dương Cảnh Duệ cũng vừa thả người xuống. Tôi nhìn thấy một đám người đang trèo qua cổng nhà tôi, bọn họ thân thủ phi thường, cứ y như là kiếm khách trong phim kiếm hiệp thời xưa vậy, trèo cổng cứ như chiến sỹ đặc công. Mà cũng vào ngay trong khoảnh khắc nước sôi lửa bỏng này, cổng nhà tôi không rõ vì sao lại được mở ra…

Vừa nhìn thấy cổng mở, tôi đã kéo theo Ngọc Ngọc chạy như bay tới cổng. Thân thể mảnh mai nên cả tôi và Ngọc Ngọc đều dư sức lách qua được khoảng trống vừa được mở ra đó.

Ở phía sau một đám người hỗn loạn, tôi cũng không để tâm tới bọn họ, trước mặt tôi lúc này là cánh cửa sau của chiếc xe hơi đã được mở ra đợi sẵn. Không thể chần chừ thêm nữa, tôi cứ chạy thẳng tới cửa xe, sau đó chui vào trong xe, ngã trọn vào vòng tay của một người đàn ông…

Cửa xe nhanh chóng được đóng lại, tim tôi đập thình thịch, sức cùng lực kiệt, sau đó là dựa hẳn vào lồng ngực của Dương Cảnh Duệ mà ngất đi.

Lồng ngực Dương Cảnh Duệ rất êm ái, trên người anh ta có mùi thơm thoang thoảng rất thư giãn, vòng tay anh ta ôm chặt lấy tôi, cảm giác ấm ấp này thật sự rất là… rất là dễ chịu…

Trước lúc thiếp đi, tôi vẫn nhìn thấy được ánh mắt sâu hút sáng rực của Dương Cảnh Duệ nhìn tôi. Thân thể này của anh ta, nhan sắc này của anh ta… thật là đẹp đẽ làm sao… đúng là mỹ cảnh trần gian mà… thật là thoải mái!!!

Yêu thích: 4.5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN